Chap 5 : Chuyến Thám Hiểm Ma Quái
Y Ngọc hiện đang nằm trong vòng tay của một ai đó, vòng tay ấy rất ấm áp, nó làm cho cô có cảm giác không muốn rời xa. Hàng mi khép hờ, Tiểu Ngọc dường như đã chìm vào giấc ngủ. Như thế cũng tốt, để cô chìm vào giấc ngủ còn hơn là cho cô nhìn thấy được cảnh vật trước mắt. Giấc ngủ có thể làm thư thái tâm trạng của cô hơn, chuyện đó đã quá kinh khủng rồi, cô không có thời gian nhớ lại có lẽ là tốt hơn.
“Cô ta, ngủ say như heo vậy!!”.
“Ráng mà chịu đựng đi!!”_Thiên Tỉ lườm Nguyên Nhi một cái.
“Thì ráng….”.
Vương Nguyên đưa ánh mắt nhìn vật thể lạ đang nằm ngủ say sưa trong lòng mình, đột nhiên có cảm giác khó chịu. Chân cậu đã mỏi lừ, tuy nhiên dưới ánh mắt sắc như dao cạo của Lão Vương thì cậu nào dám bỏ ra, cứ cố cắn răng chịu đựng. Vương Tuấn Khải nhìn Y Ngọc, một ánh nhìn thích thú và đầy thiện cảm, ánh nhìn đó có tia độc chiếm đến mức làm người ta ghê rợn. Thiên Tỉ ngồi chồm hổm bên cạnh, quan sát vẻ mặt của người anh mình, cảm thấy thích thú. Cả ba dường như không còn hay biết gì về điều gì đang diễn ra xung quanh, mọi suy nghĩ chỉ tập trung về phía Y Ngọc.
Quay lại thời điểm 15 phút trước….
Y Ngọc nắm tay Y Thanh chạy thật nhanh trên hành lang trơn trượt, cái vật thể lạ đó vẫn còn dai dẳng bám theo chúng. Nó không còn di chuyển nhanh như trước nữa mà đột ngột giảm tốc độ. Điều này càng làm cho không khí xung quanh trở nên u ám hơn, nó giảm tốc độ có nghĩa là nó đang suy tính một chuyện khác, có thể là nó sẽ đặt bẫy hai người ở đâu đó, có thể nó sẽ hiện ra trước mặt với một hình thù quái dị nhất của các loại quái vật thường thấy trong các bộ phim kinh dị…. Y Ngọc nhắm mắt lại và cố xua đi ý nghĩ bi quan trong đầu mình, thoát thân khỏi đây mới chính là điều mà cô đặt lên đầu tiên.
Một làn gió lạnh lùa vào mái tóc của Y Ngọc, làn gió ấy mang một loại ám khí pha trộn với hàn khí làm cho cơ thể cô đột nhiên đông cứng lại, những bước chân dường như không thể bước được, đôi chân cứng ngắc cứ như tượng gỗ. Từ dưới phòng bảo vệ, một loại âm thanh cực kì hung tợn vang ra, những tiếng la hét vang vọng khắp nơi, mùi máu tanh đột nhiên từ đâu xộc vào mũi của Y Ngọc làm cho cô càng ngày càng sợ hãi.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt lấy tay cô đột nhiên siết mạnh khiến cô tay cô nhói đau, nhưng bàn tay đó lại lạnh lẽo đến mức Y Ngọc cực kì thắc mắc. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Y Thanh, có thể…. Không thể nào, Y Thanh là một người không dễ bị hạ gục trong bất cứ tình huống nào. Nếu bàn tay đó siết chặt lại, chắc chắn là có một điều gì đó bất thường đang diễn ra, phải chăng chính là….???
Đèn của dãy hành lang đột nhiên vụt tắt, nhấn chìm tất cả vào màn đêm u tối. Ngọc Ngọc thực sự rất sợ hãy, tuy là trong người cô có võ nhưng bây giờ thứ võ ấy có thật sự phát huy tác dụng hay không? Cô không biết được điều đó, những bước chân càng trở nên yếu đi, nếu không tìm được một nơi gì đó đê ẩn nấp thì họ có thể chạy đến sang mai hay không? Con đường dẫn ra cổng trường không thể đi bây giờ, “nó” có thể đang phục kích ở đó, chỉ cần họ bước chân vào là sẽ bị tóm. Mồ hôi trên trán của Ngọc Nhi ngày càng nhiều, ướt đẫm cả khuôn mặt. Bàn tay lạnh lẽo ấy tuột khỏi tay của Y Ngọc, bàn tay nhỏ nhắn của Y Ngọc lạc lõng giữa màn đêm u tối. Tâm trạng của Y Ngọc, càng trở nên khiếp sợ.
“Y Thanh….”_Y Ngọc gọi khe khẽ tên của nhỏ bạn.
Đáp lại cô chỉ là tiếng gió lùa vào những khe cửa sổ, một loại tạp âm u ám. Sắc mặt của Y Ngọc càng trở nên xấu đi, mồ hôi trên trán ngày càng đổ ra nhiều hơn.
“Y Thanh à… where are you??”_Giọng nói của Y Ngọc lúc này đã trở nên run rẩy.
Lá cây dưới sân bay xào xạc, có chiếc còn bay cao đến tầng thứ hai. Ánh đèn đường hiu hắt trả lời lại Y Ngọc bằng một thái độ dửng dưng khinh thường.
“Y Thanh, cậu ở đâu? Ra đây đi….. đừng làm tớ sợ”_Y Ngọc đã bắt đầu khóc.
“Bảo trọng”.
Một giọng nói khẽ, đầy cảm xúc lọt vào tai của Y Ngọc. Y Ngọc trở nên thất sắc, cô không còn nghĩ được gì nữa sau câu nói ấy. Cô như một người mất hồn. Cô không hề biết, ngay sau đó cô bị quăng vào một lớp học, một bàn tay đã đón lấy cô, bàn tay lạnh lẽo kia vĩnh viễn biến mất. Cô không biết gì, không nói năng được gì, nỗi đau đã lấn át đi tâm tư của cô, cô chỉ để cho hàng nước mắt tinh khiết kia chảy dài trên khuôn mặt không còn một tí máu của mình, ngay sau đó, cô thiếp đi…
“Tuấn Khải, chúng ta nên làm gì tiếp theo?”_Chí Hoành núp sau lưng của Thiên Tỉ, lí nhí nói.
Tuấn Khải đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt càng trở nên phức tạp. Vương Nguyên thấy được sự thả lỏng của Lão Vương liền thong thả đặt Y Ngọc nằm xuống, ngồi xoa xoa bóp bóp cái chân đã tê lừ từ lâu của cậu. Thiên Tỉ biết được có một con chuột nhắt núp sau lưng liền giở thói nghịch ngợm ra mà véo cho cậu ta một cái đau điếng, tuy nhiên hắn lại dung tay bịt mồm thằng nhóc lại để nó không hét lên. Chí Hoành ấm ức vì tự dưng bị nhéo một cái, liền cạp vào vai Thiên Tỉ làm cho sắc mặt hắn bí xị.
“Hai cái người này, muốn cạp nhau thì đi chỗ khác!”_Vương Nguyên liếc hai đứa kia một cái.
Thiên Tỉ không nói gì, chỉ cười trừ. Hắn lòn tay ra phía sau cấu cho Chí Hoành một cái rồi ung dung nhích mông sang nơi khác. Không khí tĩnh lặng lại tràn xuống nơi đây, mùi hương không được thơm phảng phất bay vào mũi của họ.
“Nằm xuống!!”.
Khẩu lệnh khiêm ngắc đó được Tuấn Khải nhỏ nhẹ nói ra, bọn họ không suy nghĩ gì them liền làm theo. Một mảng màu đen bay lơ lửng phía trên người của họ, nó nhẹ nhàng thanh khiết đến mức mỏng manh vô tội vạ, nó không có ám khí, nó chỉ có một loại khí gọi là hàn khí bao trùm lấy. Nó bay, bay tới bay lui, bay vòng vòng lớp học, mỗi lần nó ngoặc lại cũng chính là lúc mà tim của cả bốn đứa ngừng đập. Ánh đèn phòng dường như cũng muốn phối hợp với từng động tác của nó, màu trắng nhạt lâu lâu lại chớp tắt. Nó không hề biết rằng, phía cửa lớp có một cái bóng đen nhỏ nhắn đang nấp mà chờ nó, nó cứ vô tư lượn qua lượn lại khắp phòng. Vương Nguyên và Chí Hoành đã ngất từ lâu, chúng ngất từ khi nhìn thấy hình thù của cái thứ kia. Chúng vốn không tin lắm vào chuyện ma quỷ, hơn nữa trước khi đi vào đây thì Tuấn Khải đã khẳng định chắc nịch 100% đây là con người làm, thế mà sự thật lại phũ phàng đến mức chúng muốn khóc thét lên. Chúng yên vị nằm ngủ ngay ngắn, tựa như thiên thần giáng thế. Tuấn Khải ngồi một cục ở đó, cả cơ thể anh căng lên, anh không tin vào mắt mình. Anh không thể tưởng tượng được có một ngày mình “may mắn” chứng kiến được một vật chỉ có trong truyền thuyết kia, thật kinh khủng!!! Đầu óc của anh hiện nay, đã trống rỗng như vừa bị virus ăn sạch bộ nhớ, anh chỉ biết ngồi đó mà im lặng, hòa mình vào không khí xung quanh. Thiên Tỉ, cậu bé gan dạ vào cao lãnh ngày ngày hôm nay cũng bị dọa cho câm như hến, mồ hôi cậu đổ ra đầy trên khuôn mặt không mấy cảm xúc, bàn tay nắm chặt lấy tay của Vương Nguyên và Chí Hoành, thầm mong hai người bạn của mình không tỉnh dậy ngay lúc này, bản thân cũng biết điều mà im lặng.
“ÁÁÁÁÁÁ…”
Một chuỗi âm thanh ghê tợn vang lên từ cửa lớp học, một loại âm thanh cao vút của loài ma nữ, một loại âm thanh hoảng hốt. Hai người trong đây không biết chuyện gì nữa sau khi thấy nó ngoặc lại và bắt đầu rời khỏi phòng học, bọn họ nửa muốn đứng lên xem tình hình, nửa lại sợ hãy không dám nhúc nhích. Nhìn ba con người đang vô tư ngủ kia, lại cảm thấy bất an nên đành mặc kệ mọi thứ mà tiếp tục im lặng. Họ hành động nhịp nhàng như thể tâm liền tâm. Chính Tuấn Khải và Thiên Tỉ cũng cảm nhận được sự khác thường trong cái hành động của bản thân mình, nhưng họ nghĩ là do là đã làm anh em lâu năm, lại trong tình huống ngàn cân như thế này thì ai chẳng có suy nghĩ đó. Họ không biết được, một loại ma thuật huyền bí đang điều khiển họ, nó vô hình nhưng sức mạnh lại vô biên.
“Y Thanh, Như Bình, uhm..m….Quỳnh Như….”_Y Ngọc vừa nằm đó vừa nói mớ. Khuôn mặt cô đổ đầy mồ hôi.
“Làm sao bây giờ???”.
“Ai mà biết”.
“Nghĩ đi chứ…”.
Tuấn Khải quay sang nhìn Thiên Tỉ cầu cứu thì chỉ nhận được một cái nhún vai vô cùng “tàn nhẫn” của hắn. Hắn đang bận ngồi đó canh chừng hai đứa kia, khi chúng tỉnh dậy rất có thể là hét đến mức kinh động con quái vật kinh tởm khi nãy, ai thì hắn có thể tin, còn hai đứa nó thì hoàn toàn không, với lại ngồi ngắm hai đứa siêu quậy thường ngày ngủ cũng không phải là quá nhàm chán. Tuấn Khải ngồi giữa, hết nhìn Thiên Tỉ lại nhìn Vương Nguyên và Chí Hoành, cuối cùng ánh mắt dịu dàng của anh cũng dừng lại ở Y Ngọc. Anh thở dài một cái, lắc đầu nhẹ và ôm cô vào lòng. Đôi tay mềm mượt của anh luồn vào mái tóc óng ả mà nâng niu, tấm thân ấm áp của anh khẽ ôm vật thể bé bỏng ấy vào, ánh mắt ôn như dịu dàng khác hẳn ngày thường, gương mặt cũng thoáng ửng hồng, phải rồi, cô gái này chính là người con gái đầu tiên mà anh ôm, cảm giác có lẽ khác ngày thường, chắc là do anh nhạy cảm.
Bên ngoài khung cửa sổ, một ánh mắt đau khổ xen lẫn thích thú hiện ra.
Cộc…..
Cộc…cộc….
Cộc…cộc….cộc…..
Thiên Tỉ và Tuấn Khải, hai người đều đã nghe được tiếng gõ cửa huyền bí đó. Nó vang ra từ phía bên ngoài của cánh cửa đã đóng từ lâu, sau khi con “quỷ” khi nãy ung dung đi xuyên qua. Tiếng gõ cửa không mạnh mẽ gấp gáp mà chỉ nhẹ nhàng thanh thản, nó như mời gọi, mời gọi toàn bộ người trong đây bước vào lối đi tử thần. Âm thanh đó, cứ vang lên mãi. Thiên Tỉ định quay sang đánh thức hai người kia, nhưng thấy được hiệu lệnh của anh thì lặng lẽ gật đầu ngoan ngoãn. Hắn đang đảo mắt tìm kiếm một thứ gì đó trong phòng thích hợp để nấp đi, trước mắt là sẽ lôi Nguyên Nhi và Hoành Nhi vào đó, hai kẻ này ở ngoài đây chỉ tổ vướng tay vướng chân mà thôi.
“Thiên….”
Tuấn Khải vừa định quay qua xem tình hình “dịch chuyển” hai cái thây to đùng của đứa em mình như thế nào, chỉ mới quay qua thôi, đã bắt gặp một cảnh tượng khiến hắn đổ mồ hôi hột. Cục Chiên đang nằm một đống dưới sàn nhà, Vương Nhị Nguyên đứng đó mỉm cười đắc thắng, Chí Hoành thì ngồi kế bên mà khều khều rồi mỉm cười. Tuấn Khải cảm thấy như dây thanh quản của bản thân mình đã bi ai đó cắt đứt đi. Anh không thể nói gì được nữa.
“Mấy đứa ra tay quá tàn nhẫn rồi đó!!”.
“Thế cậu ta kéo em như thế không tàn nhẫn à?”_Vương Nguyên nhăn nhó vặn lại Tuấn Khải.
“Anh không biết, hai đứa tự tìm cách mà đánh thức Thiên Thiên dậy đi, để nó ngủ trong tình hình như thế này không tốt đâu!!”.
Nguyên Nhi bậm môi ngồi tìm cách đánh thức Thiên Tỉ nhưng hắn lì lợm đến mức không mảy may nhúc nhích, Nguyên Nhi thực sự giận đến run người.
Cộc….
Cộc….cộc….
Cộc….cộc….cộc….
Âm thanh đó lại một lần nữa vang lên, nó không còn nhẹ nhàng thanh thản như lúc nãy nữa mà hình như là nó đã chuyển thái độ, tiếng gõ cửa dồn dập hơn, mỗi lần tiếng gõ vang lên lại có cảm giác như sức mạnh được dồn vào nhiều hơn trong mỗi lần gõ. Tim của Vương Nguyên không bảo mà lại đập liên hồi, ánh mắt cậu mở to hơn bao giờ hết, miệng cậu không còn sức để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, Chí Hoành cũng chung một tình trạng như thế, Thiên Tỉ thì bây giờ lại nằm mà vô tư…ngủ.
“Hắc Vương, ai thế?”_Y Ngọc không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh của Tuấn Khải.
Vương Nguyên trợn mắt lên, còn to hơn lúc nãy. Cái con người này, rõ ràng là vẫn còn nằm ngay ngnắ ở đó, thế mà thoáng chốc đã di chuyển đến bên cạnh Đại Ca?? Cô ta có khả năng teleport hay sao vậy???.
“Tôi không biết”_Tuấn Khải không buồn quay lại nhìn Y Ngọc lấy một lần khiến cô phồng man trợn má.
“Thái độ gì thế hả???”.
“Cô có mà khôn hồn thì im lặng đi”.
“Anh dám ra lệnh cho tôi à???”.
“Sao lại không?”.
“Anh….”_Y Ngọc nhất thời bị chọc đến mức không nói nên lời.
“Ai mà lại gõ cửa vào cái thời điểm chết tiệt này chứ??”
Sáu con mắt tinh anh đồng loạt hướng vào cái địa điểm phát ra cậu nói khi nãy. Thiên Tỉ đang hùng hồn tiến lại gần cánh cửa huyền bí có những tiếng gõ đầy ma quái đó. Cả bọn nuốt nước bọt nhìn theo những bước chân của hắn, vừa thủ thế tìm đường mà nấp trước khi mọi việc đã trở nên ghê rợn.
Gió lùa ngoài cửa sổ ngày càng mạnh hơn, tiếng gió đập vào cửa sổ tạo nên nhiều tiếng động khác nhau, chúng như muốn xé tan bầu không khí tĩnh lặng bên trong. Ánh đèn hiu hắn từ dãy nhà A đối diện không còn mở như lúc nãy nữa, nó đã nhấn chìm mọi thứ vào màn đêm u tối.
Thiên Tỉ tiến lại gần cánh cửa. Ngay khi bàn tay hắn chạm vào tay nắm cửa thì tiếng gõ dồn dập kia đột nhiên im bặt làm anh chột dạ, anh nhíu đôi mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa như thể muốn nhìn xuyên qua nó để xem “bên kia” chính là thứ quái gở gì. Khẽ có cảm giác rùng mình, toàn thân hắn đột nhiên nổi hết toàn bộ da gà, hắn nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi lại nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa. Khi hắn vừa có ý định rời bàn tay đó khỏi tay nắm cửa thì tiếng gõ huyền bí kia lại trở lại, nó mạnh mẽ đến mức muốn phá tan tành cánh cửa mỏng manh.
Rầm….
Rầm…rầm….
Rầm…rầm….rầm….
Thiên Tỉ hoảng hồn, quay đầu lại thì thấy cả đám kia đang nhìn hắn với ánh mắt vô tội, Tuấn Khải không có một tí cảm xúc, Vương Nguyên mỉm cười chua chát nhìn hắn, Chí Hoành thì nước mắt chực rơi tới nơi, Y Ngọc thì trân trân nhìn hắn như thể là lần gắp cuối cùng, nhưng cả bốn đều có điểm chung là đều nấp vào một chỗ khá lí tưởng. Khóe mắt anh giật mạnh, đùa cái kiểu gì thế hả? Bỏ anh ra đây đương đầu với cái thứ quái gở chết tiệt ngoài kia, còn lại thì tìm cho mình một chỗ nấp ư? Giờ nghĩ lại, Thiên Thiên có cảm giác hối hận với quyết định ra mở cửa khi nãy của mình.
Lần thứ hai, hắn đặt bàn tay của mình lên tay nắm cửa. Đúng như lần thứ nhất, tiếng gõ hoàn toàn dừng lại, mọi thứ im phăng phắt như chưa hề có tiếng động nào, chỉ có tiếng gió và bản hào âm của những loài động vật mở tiệc về đêm. Nheo mắt nghi ngờ, hắn buông ra thì tiếng gõ cửa ấy lại trở lại và dữ dội hơn trước. Tim Tiểu Thiên Thiên cũng đập nhanh theo từng tiếng gõ, anh lùi lại một bước thì tiếng gõ đó hoàn toàn mất đi, không khí lại chìm vào im lặng, nhưng thay vào đó chính là….tay nắm cửa bị vặn qua vặn lại. Vương Nguyên từ chỗ nấp của mình, bất chấp tất cả mà lao tới nắm lấy tay nắm cửa và ấn nút khóa. Đùa kiểu này thực không thích hợp với cậu!! Hai đứa lùi ra xa. Tiếng xạch xạch của chốt cửa vang lên khiến cho mọi người trong phòng ai cũng hoảng sợ, nó cứ vang lên liên tục, không mệt mỏi.
Một bàn tay của Thiên Thiên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nguyên Nguyên, hắn nở nụ cười trấn an cậu. Chí Hoành từ phía sau, tiến tới nắm lấy bàn tay còn lại của Thiên Tỉ, bàn tay kia của Vương Nguyên cũng được bao phủ bởi bàn tay ấm áp của lão đại. Cả bốn người, tiến lại gần cánh cửa. Chí Hoành nuốt nước bọt đặt tay lên chốt cửa, cũng như những lần trước, bên kia im lặng một cách đột ngột. Chí Hoành vặn nắm cửa, một tia ánh sáng rọi vào mặt của từng người, một bóng đen hiện trước mặt của bọn họ, bóng đen đó nở nụ cười ma mị nhất.
“Mấy người định nhốt chúng tôi ngoài đây luôn hay gì?”_Như Bình đứng phía bên kia cửa cánh cửa, mỉm cười dễ thương.
“Sao gõ cửa hoài lại không mở??”_Quỳnh Như nhíu mày nhăn nhó.
Mười con mắt trong căn phòng dường như không còn sinh khí, linh hồn đã phiêu tán khắp nơi. Họ thực sự sợ đến chết điếng cả người mà hai cô nàng này lại làm như là chuyện thường tình.
“Vào đi!!”_Chí Hoành và Vương Nguyên nắm tay hai đứa kia lôi mạnh vào.
“Ế…..”.
Cả hai bị bất ngờ vì cái hành động không được báo trước kia nên ngã chúi về phía trước. Vừa định quay lại mắng thì nhìn thấy vẻ mặt hình sự của cả bốn, liền chột dạ. Hai người nuốt khan nước miếng, mỉm cười gượng gạo nhìn bốn con yêu quái đó, tay vã đầy mồ hôi nắm lấy tay của Y Ngọc, ánh mắt sợ sệt hiện rõ ra.
Một bóng đen lướt ngang qua khung kính cửa cánh cửa khi nãy. Sau đó là một tiếng “Choang” mạnh mẽ vang lên từ phòng bên cạnh, cửa kính của phòng đó đều bị vỡ một cách kì lạ, cửa kính phòng bên đây của chúng nõ cũng vỡ theo, nhưng mảnh kiếng sắc nhọn sáng sáng do hiệu ứng của ánh đèn lung linh trên nền nhà tối đen, nó như mời gọi mọi người. Gió mạnh ùa đến, tiếng vỡ kính từ các phòng bên cạnh ngày càng nhiều làm cả bọn chết điếng ở đấy. Trong lớp học của bọn chúng, cái phòng mà bọn chúng đang ở đấy có một hiện tượng lạ xảy ra. Bàn ghế nhúc nhích theo từng giai điệu của tiếng gió, bàn giáo viên dịch chuyển, chảy qua chạy lại theo một đường thẳng nhất định như đã được lập trình sẵn, bóng đèn bị một lực tác động mạnh, vỡ ra va rơi loảng xoảng khắp nơi, chúng có cùng một trạng thái với những mãnh kính khi nãy, nhưng số lượng thì nhiều gấp mấy lần, những viên phấn bay trên bảng nghuệch ngoạc vẽ ra những chữ không thể đọc được, rất nhiều hình thù quái đản.
Y Ngọc, Như Bình, Quỳnh Như không thể nói gì nữa, sự sợ hãi đã xâm chiếm hết toàn bộ tâm trí của bọn họ, thân thể bọn họ dính sát vào nhau, những bàn tay lạnh lẽo run lấy bẩy đan vào nhau, họ hành động hoàn toàn không theo lí trí, chỉ hành động một cách bộc phát. Mồ hôi lạnh lẽo chảy dài trên vầng trán thanh tú của từng người, đôi mắt tinh anh thường ngày hôm nay nhắm tịt lại không dám mở ra. Chí Hoành ôm chặt lấy Thiên Tỉ, Thiên Tỉ nắm lấy tay của Vương Nguyên, Vương Nguyên dụi mặt vào tấm lưng rắn chắc của Tuấn Khải. Ai trong họ cũng điều kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Có lẽ truyền thuyết ở trường này là có thật….
Những bóng đèn đã vỡ lúc nạy đột nhiên bừng sáng, soi rọi cả căn phòng. Không khí lạnh lẽo rút lui, nhường chỗ cho không khí ấm áp. Trên sàn nhà đầy mảnh kính và miểng đèn khi nãy, có một thân hình nhỏ bé nằm lạc lõng ở đó. Mái tóc đen mượt óng ả che phủ toàn bộ khuôn mặt, máu từ cơ thể chảy ra rất nhiều, nhuộm đỏ cả một mảng sàn nhà màu xanh lam, hơi thở của cô bé đó rất yếu, có thể cảm nhận được sự yếu ớt, sự mệt mỏi mà cô ta phải chịu đựng. Cô ta không hề nhúc nhích, hoặc không có sức lực để cựa mình.
“Đông Phương Ngọc??”_Bình Nhi la lên, chạy thật nhanh lại cái thân hình bé nhỏ đó.
“Ê Ê, mảnh kiếng kìa”_Chí Hoành la oai oái theo.
“Cậu im cái mồm lại đi nhé!!”_Quỳnh Như quay qua phang cho Hoành Nhi một câu.
“Là Ngọc Nhi thật à?”_Vương Nguyên nhìn theo.
Ra là cô công chúa Đông Phương Ngọc của khối sáu, nhưng cô ta làm gì ở thời gian này tại trường chứ? Tại sao lại nằm đây? Tại sao lại bị thương? Tại sao….. hàng loạt câu hỏi điều hiện ra trong đầu của cả bọn, chỉ trừ Y Ngọc, cô có cảm giác cô gái này rất quen thuộc..
“Ngọc Nhi!!! Ngọc Nhi!!!”_Bình Nhi vừa quỳ gối trên đống miểng vừa khó, tay cô ôm chầm lấy Tiểu Ngọc
Cả bọn ở đây thất sắc, nhào tới kéo cô ca sĩ và cô công chúa ra khỏi đống miểng sắc nhọn đó. Màu máu đã nhuộm một mảng sàn nhà ở đây thành màu đỏ rồi.
“Như Bình, bình tĩnh lại đi”_Như Như bên đây ra sức khuyên can cô bạn của mình.
Như Bình như được trở về thể xác, nước mắt thôi chảy nữa, đôi đồng tử màu đỏ nhạt có linh hồn trở lại. Cô nhẹ nhàng đặt Phương Ngọc xuống sàn nhà không có mảnh kiếng, nhìn thân thể yếu ớt đó mà đau lòng tột độ, trái tim như bị ai bóp nghẹn đi, hơi thở cũng dần khó khăn. Tiểu Ngọc chính là người bạn duy nhất chịu hiểu và chịu thông cảm với cô, cũng chính là em ấy đã đồng hành với cô trong những ngày tháng gian khổ của giới Showbiz, cũng chính là em ấy chùi đi những giọt nước mắt của cô, em ấy đã vì cô làm rất nhiều việc, cô cũng đã xem em ấy như một người thân của chính mình, nếu em ấy có mệnh hệ gì đi nữa, cô cũng không biết cuộc đời sau này của mình sẽ đi về đâu…
Y Ngọc và Quỳnh Như nhìn thấy cô ca sĩ lạc quan, yêu đời, tinh nghịch thường ngày hôm nay lại rơi lệ, mái tóc hung đỏ nhuộm máu, đôi bàn tay nhuộm máu, cả quần áo trên cơ thể cũng nhuộm máu, toàn thân cô, hình như chỗ nào cũng bị bao phủ bởi máu. Hai người thở dài, ánh mắt buồn bã, tia hy vọng vui tươi cũng thoáng chốc mà bay mất.
“Tìm cách ra khỏi đây!”_Thiên Tỉ ngồi canh chừng cánh cửa phòng, vừa nhìn vừa nói vọng ngược lại phía sau cho những con người kia nghe thấy.
Đúng. Phải tìm cách ra khỏi đây, mọi chuyện đã đi vượt quá giới hạn của một chuyến viếng thăm trường bình thường rồi.
Ngoài trời, gió nổi lên mạnh mẽ.
[Nụ hôn đầu như cánh hoa anh đào mỏng manh, nó mang đến hương vị mật ngọt cùng mùi hương thoang thoảng cho hai người nhưng khi nó rời đi, cũng là lúc đắng cay lên ngôi]