Chap 49 - Quay Về
Y Ngọc nguyên một người tràn trề sự lười biếng nằm ườn ra bên cạnh Quỳnh Như, miệng sớm đã lây bệnh ham ăn của Như Nhi đang liên tục nhai trái cây.
“Y Thanh, cậu thật sự một chữ cũng không chịu nói?”
“Phải nói gì?”
Y Thanh lãm đạm nhìn người bạn hơn một tuần chưa gặp, thật không ngờ lại có thể thay đổi nhiều đến thế, cô vẫn không thể nào tiếp thu được. Thở dài một cái, Thanh Thanh liếc mắt sang chỗ Quỳnh Như, ánh mắt không rõ ý, nhìn một cái. Quỳnh Như vốn là người thông minh nhưng nhất thời lại bị cái ánh mắt đó làm cho toàn bộ chất xám trong não thi nhau chạy trốn.
“Y Thanh, gì thế? Tớ có gì khác lạ sao?”
Y Thanh chầm chậm lắc đầu, thở dài một cái.
“Hỏi nhé, không có chuyện gì để nói với hai người bọn tớ hay sao?”
“.....”
“Sau một thời gian không gặp, thật sự là không có chuyện hay sao?”
“....”
“Y Thanh...!!”
“Không quan trọng, không nhất thiết phải nói”
Y Thanh thật ra không phải không muốn nói, cũng không phải là cố tình giấu diếm, chỉ là Kiin đã thật sự tin tưởng cô như thế mà nói với cô kế hoạch của anh, bây giờ lại đi phản bội lòng tin đó, cô không làm được. Ngày hôm qua, khi di chuyển về thì hoàn toàn yên bình, đó là kết quả cô không muốn nhất. Nếu Kiin thật sự không phải là nói dối, như vậy chỉ còn một khả năng anh biết cô rời khỏi nên nhất thời không phát động truy sát để cho bọn họ về an toàn. Quả thật, bây giờ trong đầu anh đang suy tính việc gì cô cũng có thể một khắc liền đọc được, chỉ là đang thắc mắc tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa có động tĩnh? Không phải là đang chuẩn bị điều gì khác sao?
“Y Thanh, lúc trước Dii có nói cậu là nữ chủ nhân của Darkiin, mọi việc rốt cuộc là như thế nào?”_ Y Ngọc một họng toàn nho quơ tay múa chân với Y Thanh.
“Nữ chủ nhân?”
“Phải, lúc. nào nhỉ? À, lúc Tuấn Khải bị thương”
“Giải thích rõ ràng đi”
“Tuấn Khải bị Mỹ Kỳ tặng cho một viên đạn bạc, Dii đồng thời xuất hiện nói có cách cứu, chỉ là đổi mạng của anh ấy với cậu”
“Chấp nhận rồi sao?”
“Chỉ là tạm thời, cứu được rồi liền tìm cách đi cứu cậu”
“Thật sự là như thế?”
Y Ngọc và Quỳnh Như mạnh mẽ gật đầu, nhìn sắc mặt không mấy tốt của Y Thanh thì trong lòng rối thành một đoàn. Rốt cuộc là như thế nào? Y Thanh trán đã nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đã chấp thuận như vậy, bây giờ cô lại không biết chuyện chạy trốn, không phải là một việc làm hết sức ngu xuẩn hay sao? Bọn họ đã có cách cứu Vương Tuấn Khải, vậy không lẽ không có cách đề phòng việc bị lật lọng hay sao?
“Ngọc Ngọc, Vương Tuấn Khải hiện giờ đang ở đâu?”
“Đang đi lang thang ở đâu đó”
“Cậu có thể gọi anh ấy vào đây không?”
“Được thôi, nhưng là có chuyện gì?”
“Giải thích sau, cậu mau nhanh đi”
“Được rồi, được rồi”
Quỳnh Như mắt biến hình nhìn Y Thanh như một sinh vật lạ. Y Thanh từ trước ngoài Thiên Tỉ ra thì người con trai khác một tế bào cũng không lọt vào mắt, làm sao có thể đùng một cái lại lo lắng cho Tuấn Khải như vậy? Mi mắt Quỳnh Như giật vài cái. Đừng có nói là sau khi từ Darkiin trở về liền bị yếm bùa, thay đổi đối tượng rồi nhá? Như thế thì không phải Y Thanh và Y Ngọc sẽ đánh nhau....không phải chứ?
“Y Thanh...... ê ê, này....”
Quỳnh Như mới vừa định mở miệng đã bị Y Thanh một tay mạnh mẽ kéo chạy như tên bắn ra khỏi phòng. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Như Nhi bây giờ thật sự lo lắng, chỉ sợ Y Thanh thật sự là bị bùa chú yếm lên người. Hây dà, bây giờ chính xác là nên làm gì đây?
[...]
Y Thanh một mạch kéo Quỳnh Như tiến thẳng vào cung điện, cũng may là bây giờ là đang tổ chức yến tiệc, chứ nếu không hạ thần của Quỷ Vương lại được thêm một lần sợ hết hồn. Quỳnh Như nhíu mày, yến tiệc tại sao lại tổ chức vào thời điểm này?
“Quỷ vương”_ Thanh Nhi âm vọng cộc cằn khẽ gọi một tiếng
Quỷ vương đang vui vẻ nâng rượu chúc mừng một viên quan liền thu lại nụ cười, ra hiệu cho người đó lui xuống rồi toàn bộ yến tiệc đều tạm dừng. Chỉnh lại phục trang một tí, Quỷ vương nở nụ cười quỷ dị nhìn Y Thanh và Quỳnh Như, không phát ra một tiếng động.
“Người bây giờ còn có thể tổ chức yến tiệc?”
“Không phải yến tiệc”
“Vậy là con nhìn nhầm?”
“Con không nhìn nhầm, bề ngoài thì đúng, nhưng bản chất thì con khó nhận ra, Quỳnh Như”
Như Nhi giật mình một cái. Tên cô bình thường người khác gọi chẳng sao, không hiểu lí do tại sao cái tên thân quen này phát ra từ khóe miệng của Quỷ vương kia lại mang đến một sức mạnh rùng rợn như thế.
“Hai con tìm ta có việc gì?”
“Có động tĩnh của Darkiin?”
“Bây giờ, một tí cũng không có”
“Thật?”
“Ta cần giấu sao? Các con đã tiếp xúc với ta như thế còn không hiểu ta sao?”
Y Thanh nhăn trán, mi tâm nhíu lại, Kiin thật ra là đang chuẩn bị kế hoạch quỷ dị gì mà bây giờ ngay cả động tĩnh cũng không để người ngoài phát hiện?
“Có thể......”
“Hiện tại thì không tiện điều tra, Y Thanh, con có thể bỏ cách nói chuyện không dùng kính ngữ như vậy không? Ta thật rất khó chịu”
“Con xin lỗi”
“Được rồi, không sao, không cần xin lỗi”
Quỳnh Như đứng một bên nhìn cách nói chuyện của hai người họ mà tiếp tục bị làm cho rối mù.
Y Thanh và Quỷ vương, từ khi nào đã thay đổi cách nói chuyện thân mật đến vậy? Người ngoài không hiểu chuyện nhìn vào, còn tưởng họ là người thân trong gia đình.
“Con có cần về Ám Vân một chuyến không?”
“Ngay bây giờ được không?”
“Vương Khải”
Y Thanh chớp mắt nhìn “cục thịt” lâu ngày không gặp bùm một cái đã xuất hiện trước mặt cô, lại còn giả vờ trịnh trong làm động tác câu dẫn. Khóe mắt giật một cái, khóe miệng giật hai cái, chớp chớp mắt ba cái, Y Thanh thẳng tay tặng cho một cái cốc ngay đỉnh đầu rồi sau đó ung dung rời khỏi cung điện. Vương Khải vì bất ngờ mà đứng hình một hồi, cho đến khi hoàn hồn thì Y Thanh chỉ còn có thể nhìn thấy dáng người liền kinh hãi vác chân chạy theo. Quỳnh Như cười trong lòng, có lẽ bây giờ Y Thanh mới thật sự vui vẻ trở lại. Cúi chào Quỷ vương, Như Nhi lẩm bẩm trong miệng rồi biến mất.
Như Nhi dùng Teleport dịch chuyển về căn phòng khi nãy, vừa mới đặt chân tới đã thấy Y Ngọc một mặt nhăn nhó ngồi lầm bầm.
“Quỳnh Như, hai người chạy đi đâu?”_ Vừa nhác thấy Quỳnh Như, Y Ngọc đã lớn tiếng hét lên.
“Y Thanh kéo tớ đi tìm Ba cậu”
“Có việc gì chăng? Cậu ấy đâu?”
“Y Thanh về Ám Vân rồi”
“Đi rồi á?!”
“Mới vừa đi, chắc cũng chưa rời khỏi đâu”
Thiên Tỉ sau khi Quỳnh Như dứt câu đã vác mông chạy thẳng ra khỏi phòng, một cái quay đầu luyến tiếc nhìn lại cũng chả thèm xuất hiện.