Chap 29 – Truy Lùng.
Như Bình mỉm cười ngồi vắt chéo chân trên giường, tay chống đỡ thân người ngã sau sau một tí, thỏa mãn cười cợt với những người trước mặt, bộ dạng cực kì vui sướng.
“Haha, cậu xem, rốt cuộc thì ả ta cũng đâu có thể vứt bỏ tình cảm này!”_ Vừa nói, Như Bình vừa đưa tay vuốt tóc, mỉm cười động lòng người.
“Không ngờ, ngoài việc làm một ca sĩ, cô còn thể nối gót Na Na tỉ đi làm diễn viên, tiền đồ tươi sáng. Vở kịch khi nãy, đến tôi mà còn bị cô làm cho cảm động!”_ Mỹ Kỳ nhếch mép một cái, uống một hớp nước rồi ung dung ngồi theo dõi.
“Tôi là đang nói chuyện với Dii, cô, tôi không có đặt vào mắt, đừng có xía vào!”_ Như Bình trừng mắt với Mỹ Kỳ một cái, cực kì không hài lòng.
Mỹ Kỳ bực tức, cũng bởi vì sự tín nhiệm của boss dành cho cô ta và Dii cao hơn cô một chút nên đành nhẫn nhịn. Phạm Như Bình, cô cứ đợi lúc cô có sơ hở, tôi chắc mình có thể búng tay một cái mà nắm được, trực tiếp trình bày lên Boss, xem cô xử sự như thế nào.
“Dù sao đi nữa, bước đầu tiên đang thuận lợi, đừng để ra sơ suất!”_ Dii băng lãnh, dùng ánh mắt màu tím lạnh nhạt quét qua một cái làm Mỹ Kỳ và Như Bình run lên một chập.
“Tôi biết, cẩn thận là được”
“Chỉ giỏi cái miệng, khi nãy thái độ của Y Ngọc không phải là đã đề phòng cô sao?”_ Mỹ Kỳ rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được mà rít qua kẽ răng.
Mặt Như Bình biến sắc, nhớ tới cái vẻ mặt khi đó của Y Ngọc, tặc lưỡi, xem ra Mỹ Kỳ nói là không có sai, Y Ngọc quả thực đã đề phòng cô. Cái thái độ đó, nếu cô không thuận lợi nắm tay cô ta lại nhanh một chút, có lẽ bước đầu của kế hoạch xôi hỏng bỏng không, không khéo bây giờ cô lại đang bị trừng trị. Nghĩ tới liền muốn rét cả thân người, thật kinh khủng. Một tiếng nứt khá lớn vang lên từ ngoài ban công. Cả bọn đang nói chuyện vui vẻ trong đây cũng bị đánh động, trực tiếp buông bỏ hết mọi việc mà chạy ra xem xét. Như Bình đứng gần bên ban công phải ngó người xuống, không thấy gì ngoài một mảnh màu đen, ngước lên, cũng chỉ trừ mặt trăng và sao, cũng chẳng có gì. Dii nhìn xung quanh, cảnh giác đề phòng, tim đập lệch đi một nhịp, dự cảm vô cùng không tốt. Mỹ Kỳ vốn rất yếu tim, lại không dám chạy ra ngoài nên chỉ đứng gần lang cang ngóng ra, bộ dạng cực kì lo lắng, lại sợ có gì đó bất ngờ tấn công, càng thêm run. Rốt cuộc cái tiếng động lớn khi nãy là từ đâu ra? Bọn họ không phải nghe nhầm đấy chứ? Tiếng động như vậy, ít nhất cũng là kính của ban công vỡ, vậy mà xung quanh những phòng trong bán kính năm mét, không hề có phòng nào như thế. Vậy, rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra? Sau mười phút đứng xem xét, rốt cuộc vẫn không truy ra được cái gì, cả bọn chán nản đóng cửa mà rút lui về bên trong. Tiếp tục bàn chuyện. Tuy vậy, cảnh giác đã được nâng cao lên một tí, trong lúc trò chuyện thỉnh thoảng ngó ra, rồi mới nói tiếp.
“Rốt cuộc…. khi nào mới tiến hành bước thứ hai?”_ Mỹ Kỳ ngồi nhai cam, ngậm một miệng thức ăn hỏi.
“ Không biết, đợi chỉ thị từ Na Na, cô ta vẫn là kẻ quyết định!”
“Nhưng, thân phận thực sự của bọn họ là ai?”
“Đông phương Y Ngọc là công chúa duy nhất của vương quốc Ma Sát, gia tộc quỷ. Vương Mẫn Y Thanh là nữ hoàng kế vị của vương quốc Ám Vân, gia tộc ma cà rồng. Trần Lâm Quỳnh Như là công chúa được sủng ái nhất của một vương quốc nào đó…ta đưa điều tra ra”_ Na Na không biết từ đâu xuất hiện trước cửa phòng.
“Thật không ngờ tới, thân phận cũng thật là cao”_ Mỹ Kỳ che miệng cảm thán một câu
“Ừ…. Dù là thân phận như thế nào cũng không cần kiêng nể, hoàn thành nhiệm vụ an toàn, là được!”_ Dii xua xua tay, nhếch khóe miệng.
“Được, khi nào có nhiệm vụ mới, tôi sẽ thông báo”
Bên trong phòng chờ nhão nhẹt một câu, tất cả lại chìm vào trong tĩnh mịch, ai cũng im lặng nhìn nhau.
“Về phòng ngủ đi, tại sao tụ tập hết trong phòng của tôi?”_ Như Bình hét lên, tống từng người ra ngoài.
Ngoài ban công, bên trên, có một nụ cười nửa miệng từ từ lộ ra. Cực kì mãn nguyện. Cuối cùng, bọn họ cũng đã bắt đầu hành động. Cuộc chiến, sắp bắt đầu rồi…..
[…]
Sáng hôm sau, tại phòng 608.
Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ, mỗi người ngồi thộn một đống trên giường, đầu tóc rối bù, khuôn mặt không có chút sinh khí. Ánh mắt mông lung nhìn về khoảng không vô định phía trước. Một bầu không khí kì dị lởn vởn xung quanh, làm cho ba người bọn họ lại thêm u tĩnh.
“Tuấn Khải, anh nghĩ sao?”_ Vương Nguyên rốt cuộc cũng không chịu nổi sự im lặng, liền lên tiếng.
Tuấn Khải đực mặt ra thêm một lúc nữa, mới ung dung mở miệng, vừa định nói gì đó, lại tiếp tục suy nghĩ thêm một lúc, cuối cùng đực mặt thêm lần nữa.
“Thiên Tỉ, cậu giải quyết chuyện này ra sao”_ Vương Nguyên sau khi lườm Khải Khải một cái thật sắc, bắt đầu chuyển mục tiêu.
“Tớ không biết, chuyện họ là ma cà rồng hay phù thủy, quỷ gì đó, thực chưa thể tiếp thu được, đầu óc cực mơ hồ”_ Thiên Thiên bất lực vò đầu.
“Vậy, em và Y Thanh vẫn chưa có tiến triển, có muốn thoái lui?”_ Tuấn Khải bất giác thốt lên một câu.
“Thoái lui?”
Thiên Thiên đăm chiêu suy nghĩ. Nghĩ về thái độ của cô đối với anh, không quá mềm, cũng không quá lạnh, chỉ là đối xử qua loa, căn bản không thể vượt quá tình bạn một li. Nghĩ về thân phận của cô, là ma cà rồng, chủng loài mạnh nhất trong truyền thuyết, rốt cuộc cũng không nhịn được mà rùng mình một cái. Dù đã biết trước đây, cũng từng nghe chính miệng cô ấy nói, nhưng hôm qua, khi chính mắt nhìn thấy hai người kia cũng như vậy, cũng giật mình. Chợt suy nghĩ tới một chuyện, Thiên Thiên thêm một lần nữa nhíu mày. Thoái lui? Hiện tại còn có thể hay sao? Thoái lui bây giờ có kịp không? Và rồi, ngay sau đó, thoái lui rồi rốt cuộc cậu có thể sống vui vẻ hay không? Không! Người trong mộng xuất hiện ngay trước mặt bạn, nhưng không thuộc về bạn, chuyện đó đau khổ đến nhường nào? Cậu chính là không muốn dấn thân vào như thế, những phần cẩu huyết trong phim hay truyện ngôn tình, cũng là do tự bản thân chuốc lấy, không phải sao?
“Không!”_ Thiên Thiên dùng ánh mắt cứng rắn nhìn Tuấn Khải một cái.
“Tốt, khi đã yêu một người, không quan trọng thân phận của họ, quan trọng nhất là cảm giác của mình đối với họ. Đừng suy nghĩ chuyện khác, hãy suy nghĩ theo trái tim”
“Cũng là đang nói với chính mình thôi, Nhị Khải!!”
“Em đừng có thừa nước đục thả câu, tùy tiện nói xéo anh nhé, cắn em đấy!!”
“Đừng có mà giở thói côn đồ ra đây!!”
Vương Nguyên ngồi ngơ mặt ra nghe hai người bọn họ đối thoại, không quan tâm đến chuyện mình đang bị bơ. Nháy mắt hai cái, cậu lại tự nghĩ về bản thân mình. Họ đã có quyết định, vậy, quyết định của cậu là gì?
“Tuấn Khải, Thiên Tỉ, hai người nghĩ em nên làm như thế nào?”
“Anh hỏi em nhé?”_ Tuấn Khải nhỏ nhẹ nói một câu, chờ Vương Nguyên gật đầu, mới nói tiếp_ “Thiếu Như Nhi, em có thể vui cười thuần khiết được hay không?”
Vương Nguyên suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Thiếu Quỳnh Như, cậu có thể ngày ngày luyện văn để nói chuyện với em ấy hay không?”
Vương Nguyên suy nghĩ thêm một chút, lắc đầu.
“Trước đây, cậu có từng nghĩ sẽ từ bỏ hay không?”
Vương Nguyên, lần này không chần chừ suy nghĩ, liều mạng lắc đầu.
“Vậy là trong lòng em đã có kết quả. Quỳnh Như, em ấy đối với em cũng chính là một phần của cuộc sống, muốn dứt ra, không phải vì một nguyên nhân mà dứt là dứt được”_ Tuấn Khải ôn như vỗ vai Vương Nguyên một cái, thâm tình nói.
Vương Nguyên gục gặt đầu một cái, rốt cuộc cũng đã xác định được trái tim mình chính xác là nên đi theo hướng nào. Quỳnh Như, có chết cậu cũng không buông tay. Muốn vì chuyện này mà chia cắt bọn họ, hãy cứ ở đó đợi đêm đến mà nằm mơ đi!
“Thiên Thiên…. Cậu, rốt cuộc là định giải quyết Y Thanh như thế nào? Đừng để cô ấy vì thân phận của mình mà rút lui”
Thiên Thiên rơi vào im lặng, suy nghĩ thêm một tí, với tay lấy điện thoại, nhắn một tin nhắn, cuối cùng là quay xe lăn đi ra khỏi phòng.
“Thiên Thiên, em đi đâu?”
“Đi tìm Y Thanh, về nhanh thôi, còn tập vật lí trị liệu nữa!”
“Cẩn thận!”
Tuấn Khải hét lên một câu cuối, nhìn theo bóng lưng khổ sở của Thiên Tỉ, quyết tâm giúp em ấy rèn luyện sức khỏe để có thể tự di chuyển, nhìn em ấy khổ sở như thế, cũng không cam lòng. Định quay qua thương lượng với Vương Nguyên một tí, đã thấy cậu tí tởn khui đồ ăn, mặt anh liền biến sắc, bất chấp lao tới.
“Ai cho em ăn?”_ Vương Tuấn Khải chu chu miệng, ôm bộc đồ ăn trong người.
“Em tự cho phép”
“Nhưng anh không cho em ăn, anh còn chưa có ăn!!”
“Đồ đã mua về, anh không ăn thì em ăn, rốt cuộc cũng phải ăn, bây giờ không ăn, định khi nào ăn?”_ Vương Nguyên phóng đến, cố giật bộc đồ ăn ra.
“Đợi Thiên Tỉ về, hãy ăn”_ Tuấn Khải cậy chiều cao, phóc một cái đã bay lên giường.
“Cậu ấy sẽ đi ăn cùng Y Thanh, không cần chừa phần, anh còn lấy nữa, tối nay em đạp anh ra ngoài hành lang ngủ với khỉ!”
Tuấn Khải cuối cùng là vì sợ trăng thanh gió mắt buổi tối bên ngoài lan cang kia. Xịu mặt xuống, ủy khuất giao bộc đồ ăn lại cho Vương Nguyên. Nguyên Nhi giành được thế, liền hả miệng cười sảng khoái, tiếp tục công việc còn dang dở khi nãy.
[…]
Thiên Tỉ một mình khó nhọc đi chuyển đến phòng của Y Thanh, cũng may là bây giờ là sáng sớm, cũng không có ai rảnh rỗi mà thức dậy sớm như cậu, nên cũng tránh được rắc rối không mong muốn. Di chuyển một hồi, cuối cùng cũng tới được trước cửa phòng 409, vươn tay định gõ cửa, lại thấy cánh cửa tự động mở ra, bên kia là khuôn mặt ngáy ngủ của Quỳnh Như, tay cô hẳn còn đang dụi mắt.
“Thiên Tỉ, sáng an”
“Chào, sáng an. Không làm phiền cậu chứ?”
“Không, cũng là có chút chuyện cần giải quyết, bên trong lại bị Y Ngọc chiếm đóng rồi!”
Quỳnh Như nói rồi tiện tay đẩy cho Thiên Tỉ di chuyển vào trong phòng, vươn tay ngáp một cái, như một bóng ma từ từ bay đi ra khỏi phòng. Thiên Tỉ nhìn theo, một cô gái đơn giản, dễ thương như thế, Nguyên Nhi có muốn dứt ra, cậu cũng không cho dứt.
“Y…..”
Nghe tiếng động, Thiên Tỉ xoay xe lại. Chợt bắt gặp khuôn mặt ngáy ngủ bất hư danh của Y Thanh, quai hàm cứng một tờ, không mở miệng nói chuyện được. Khuôn mặt như mèo con kia, quả thật cậu không thể nào tin chủ nhận của nó là một con người lạnh lùng bật nhất. Khóe miệng nhếch lên, Thiên Tỉ tự động di chuyển xe lăn lại gần đầu giường, nhìn thẳng mặt con người lạ lùng trên giường, lôi điện thoại ra tách mtộ cái, hài lòng cất kĩ vào trong túi áo. Nhìn bộ dạng như thế này, cũng là quá dễ thương đi.
“Y Thanh, dậy!”_ Thiên Tỉ lay lay người Y Thanh.
Y Thanh vì động mà nhăn mặt một cái, lăn qua chỗ khác, tiếp tục ngủ.
“Vương Mẫn Y Thanh, dậy ngay cho tôi!”_ Thiên Tỉ biết người này căn bản là không có thích nói nhỏ, liền bùng một cái hét muốn long trời lở đất.
Y Thanh bực mình, xốc chăn, ngốc đầu dậy. Định quay qua rủa cho kẻ khốn khiếp kia một chập, lại nhìn thấy Thiên Thiên mặt than ngồi đó, cúi xuống nhìn lại bộ dạng của mình, lấy tay sờ sờ khóe miệng, khi nãy ngủ có chảy nước miếng hay không? Vuốt mặt một cái, lấy lại vẻ mặt trầm tĩnh vốn có, hung hăng bán cho Thiên Tỉ một cái lườm sắc, rồi ngồi ngay ngắn nhìn.
“Mới sáng sớm, kiếm chuyện?”
“Không, chỉ là muốn tìm em nói chuyện”_ Thiên Tổng bình thản ngồi dựa người ra, cũng chỉ vì không ngay ngắn nên hơi vặn vẹo.
Y Thanh ngồi trên giường nhìn Thiên Thiên vặn vặn vẹo vẹo, bực mình, liền tung chăn một cái, tay ôm lấy Thiên Thiên quăng ra sofa kế bên, phủi phủi tay ngồi xuống.
“Nói, có chuyện gì?”_ Y Thanh phun ra một câu, sắc mặt cũng không tốt.
“Anh chỉ là muốn hỏi em, rốt cuộc suy nghĩ đã đến đâu rồi?”_ Tự an bài thoải mái cho mình, Thiên Thiên ngả người ra phía sau.
“Suy nghĩ gì?”
“Chuyện của chúng ta, đừng nói là em không có tình cảm với anh!”_ Thiên Tỉ dùng mâu quang rợn người, liếc Y Thanh một cái.
“Tuổi xuân như một cơn lốc, cuồn cuộn đi qua, để lại một đống đổ nát đầy gạch ngói vụn”_ Y Thanh nhún vai một cái, đối với mâu quang của Thiên Tỉ, sớm đã miễn dịch.
“Ý của em là…..?”
“Tôi muốn suy nghĩ”_ Y Thanh quấn một đống chăn, biến thành cục bông tròn vo ngồi trên giường.
Ai, rốt cuộc là cô vẫn còn chưa có tỉnh ngủ nha~
“Đã gần một tháng tôi cho em suy nghĩ rồi, định tôi rụng hết răng em mới cho tôi cậu trả lời?”
[Anh chết luôn không phải tôi khỏi trả lời à? Như thế càng khỏe~]
“Mai tôi nói”_ Y Thanh cũng vì câu nói kia không được phù hợp, nuốt xuống, liền tìm câu khác phun ra.
“Không, nói cho tôi trong ngày hôm nay!”
“Anh đừng có ép người quá đáng”_ Y Thanh bực mình, quơ gối liên tiếp quăng.
“Có lúc em thật sự rất dũng cảm, dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc, anh luôn nói, em cô độc đến dũng cảm. Thực ra anh cũng chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự mình gánh vác, khi có việc gì xảy ra, đều có thể có người giúp cô ấy che chắn trước mưa bão, có người dùng hết sức mình để bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ cần em hạnh phúc”_ Thiên Tỉ vừa dùng tay đỡ gối, vừa khó nhọc nói.
“Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày”_ Y Thanh nhàn nhạt nói ra một câu.
“Anh không sợ bị lưu đày, chỉ sợ sau này hối hận không kịp, lại tuột mất em”
“Không bằng, em chỉ thử qua một chút thôi, không được, liền trở lại làm bạn”
“Có nữa hả?”
“Đối với tôi, chuyện gì cũng có thể có. Không đồng ý, đừng hòng tôi rời khỏi đây!”_ Thiên Thiên nhắm hờ mắt, ngả người ra phía sau.
"Được, thử một chút"
Y Thanh bị buồn ngủ rút hết não, cũng lại vì muốn yên tĩnh, bất giác đồng ý, tới lúc chợt nhận thức ra thì Thiên Thiên đã cười phúc hắc tiến tới gần mình. Phản xạ tự nhiên là muốn cho hắn một cước lăn quay ra, nhưng tay chân lại không nỡ hành hạ người tàn tật, dành chịu thiệt một chút. Suy nghĩ tới lui, cuối cùng lại trợn to mắt nhìn.
“Đưa anh về!”_ Thiên Thiên sau khi làm mặt ôn nhu, cuối cùng băng lãnh phun ra một câu.
Y Thanh muốn lặt đầu tên này đi luộc cho rồi. Thật không thể hiểu nổi, bản thân lúc trước sao tự nhiên lại thích hắn cơ chứ? Cũng ngây ngốc đồng ý rồi, chỉ có thể trách cái miệng hại cái thân. Tặc lưỡi, ôm Thiên Tỉ một lần nữa quăng sang xe, đóng cửa phòng, cố đẩy cục phiền toái này càng rời xa mình càng tốt. Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Y Ngọc mới từ trong toilet chui ra, khuôn mặt hết sức bí xị. Thật là, nếu không phải vì sợ làm kì đà cản mũi, cô đã sớm xông ra từ lâu rồi. Bọn họ, không biết là nói cái gì mà lâu như thế, Y Thanh cũng thật, đồng ý quách cho rồi, hại cô ngồi trong toilet đến mức muốn táo bón luôn. Ai da, rốt cuộc mặt than cũng thuyết phục được đầu gỗ rồi, mình ngồi trong đó nửa tiếng xem ra cũng không phải là uổng công. Y Thanh, sau này có người dạy dỗ cậu rồi!!