Thiên Tỉ nhìn cô cười.Nhìn con người đó lúc này thật khiến cho người khác bảo vệ.Thật sự thì anh không thể tin nổi mắt mình vì sự thay đổi kia.Khi sáng cô lạnh lùng và hay nói lời cay độc nhưng sao về tối lại biến thành cô gái yếu đuối thế này??
Sao lại cứ tỏ vẻ lạnh lùng vậy??Tôi thấy cô...Thiên Tỉ nhìn cô nói.
Vì cậu chưa là gì của tôi cả nên tôi có quyền không nói cho cậu biết...Cô nói.
Vị hôn phu??Thế đã là gì chưa?Anh cau mày hỏi.
Cô nhìn anh mà thở dài.Đưa tay mình chỉ vào lồng ngực bên phải.
Nơi này của tôi...không thể chứa thêm ai và không thể làm gì được nữa...Cô nói rồi đi vào trong.
Thiên Tỉ thở dài,anh đâu có đề cập gì đến việc bắt buộc cô phải nhét anh vào trong tim cô??Cái cô gái này...
Nè...dù gì cũng là phận con gái mà lại đi chân trần mặc đồ mỏng manh giữa trời giá lạnh này ai mà nỡ đứng nhìn.Thiên Tỉ kéo tay cô lại cởi áo khoác lông mình đang mặc ra mà khoác lên cho cô nói.
Đừng có quan tâm tôi thái quá như vậy.Cô cáu gắt nói.
Thân làm con trai sao tôi lại nỡ nhìn hình dạng của cô lúc này được.Anh nói.
Tôi khác lũ con gái yểu điệu kia.Cô nói rồi cầm áo khoác ném lại về phía anh rồi đi.
Yếu đuối đi!TÔI XIN CÔ HÃY YẾU ĐUỐI ĐI...CHỈ LẦN NÀY THÔI!Thiên Tỉ tay nắm chặt lại thành quyền nói lớn.Cảm xúc lúc này của anh quá hỗn độn.Tại sao anh lại hạ mình mà cầu xin cô ấy yếu đuối??Tại sao??Lòng anh khó chịu quá!
Mỹ Tuyết cô dừng chân lại.Tay nắm chặt lại,bờ môi mím chặt lại để cố kiềm nén cảm xúc.Câu nói đó khiến lòng cô ấm áp biết bao nhiêu.Buông lỏng tay,miệng mở ra thở dài.
Tại sao?...Tại sao lại nói như vậy??Giọng cô run rẩy hỏi.
Có lẽ đây sẽ là lần đầu và cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy hoàn cảnh bất hạnh và sự yếu đuối của cô nên tôi mong cô hãy cho tôi lần này thôi...Làm ơn hãy yếu đuối đi để tôi có thể bảo vệ cô,che chở cho cô vì tôi biết sẽ không còn lần nào nữa...Anh nói.
Cô thở dài rồi mỉm cười.Người cô như không trọng lực mà ngồi xuống đất.Thiên Tỉ sợ hãi chạy lại chỗ cô.
Cô...Anh ngồi xuống nhìn cô với vẻ đầy lo lắng nhưng mà...liền thở phào nhẹ nhõm vì cô ấy đang khóc.
Tôi lạnh.Cô nói.
Anh cười rồi choàng áo khoác cho cô.Cô cười rồi đứng dậy.
Chân tôi mỏi và lạnh.Cô nói.
Leo lên,tôi cõng!Anh hạ thấp người xuống nói.
Cô nhảy đúp lên lưng anh.Thiên Tỉ đưa tay ôm hai chân cô,gương mặt anh thoáng đỏ vì dù gì cô cũng là con gái.
Nhìn vậy mà cô khá nặng nhỉ??Thiên Tỉ cười nói.
Tôi chỉ nặng có 42kg...Cô nói.
Vậy cô cao bao nhiêu?Anh hỏi.
Tầm khoảng 158cm thì phải.Cô nói.
Thế thì cô ốm lắm rồi!Thiên Tỉ nói.
Là vì tôi ăn mà không tăng cân.Cô nói.
Anh cười,cô gái này đôi khi thật sự rất đáng yêu.Cô cười rồi gục đầu vào vai anh.Chắc có lẽ đây sẽ là lần đầu và cũng như là lần cuối cùng cô được người khác cõng trên lưng như thế này.Và cái cảm giác an toàn mà người con trai kia cho cô thật sự khiến cô rất...rất yên tâm.
Cảm ơn...Cô nói.
Vì điều gì?Anh hỏi.
Ngày hôm nay với tôi thật sự rất hạnh phúc...ngày hạnh phúc nhất mà suốt 10 năm nay tôi mới có...Cảm ơn cậu rất nhiều!!Cô dịu dàng cười nói.
Tim anh đập mạnh,đập rất mạnh là đằng khác.Chỉ vì câu nói đó mà lại khiến tim anh bấn loạn nhưng mà anh rất vui vì buổi tối ngày hôm nay anh mới biết được cái cảm giác thật lòng thật dạ muốn bảo vệ một ai đó là như thế nào.
Và tôi cũng xin lỗi!!Cô nói.
Sao lại phải xin lỗi??Anh cau mày hỏi.
....Vì sau này...cuộc sống của cậu sẽ không giống như trước nữa...Xin lỗi....Cô ngập ngừng nói.
Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn!Anh nói.
Anh nói rồi bước đi,bước đi có vẻ không mấy nhanh nhẹn nhưng lại rất thư thả.Vào thời điểm này...không biết người ấy có hiểu cảm giác của anh hay không?Cái cảm giác rung động đầu đời...
Mỹ Tuyết này...Tuy thời điểm cô xuất hiện cho đến tận bây giờ cũng không thay đổi là mấy.Vẫn là kẻ lạnh lùng,thêm sự bá đạo và luôn luôn tự làm theo ý mình nhưng mà...bây giờ không hiểu như thế nào mà tôi lại muốn bảo vệ cô.Tại sao lại phải bảo vệ một người như cô nhỉ?Trong khi cô trưởng thành trước tuổi,học võ rất cao,trí thông minh hơn người và xung quanh cô có bao nhiêu là vệ sĩ bảo vệ....nhưng mà...tôi vẫn muốn bảo vệ cô vì có lẽ tôi nhìn thấy được một góc khuất đầy bi thương của cô chăng??