Minh đem trong túi ra một hộp nhẫn nhung
đen sang trọng, ra hiệu muốn cô đưa tay ra nhưng không nha...cô liền lơ
đi.. Tay nắm chặt lại, giương ánh mắt căm phẫn nhìn Minh. Tồi tệ là hai
từ cô muốn đá thẳng vào mặt hắn ta.
***
Cậu đã
vào đường rừng...cẩn thận xem xét xung, gật đầu ra hiệu thì lập tức 4
chiếc moto chạy lên trước thì bị mắc bẫy ngay. 4 chiếc xe nằm la liệt
dưới đường còn 4 anh chàng kia thì nằm co giật liên hồi. Minh sử dụng
chỉ điện sao?(một vật trong trí tưởng tượng của tác giả, nó nhỏ như sợi
chỉ nhưng lại mang điện 200V khiến người chạm ngất đi.) Cậu cho người
cắt đi hai sợi chỉ dài bắt ngang giữa đường, hai chiếc moto tiếp theo
lại đi lên trước. Đi được một khoảng khá xa thì liền gặp trở ngại, hai
chiếc moto kịp nhận ra mà dừng phắc lại, tiếng bánh xe rít lên chói tai.
Để ý kĩ mới thấy, dưới hai gốc cây gần đó là hai thiết bị nổ,
nếu có tác động mạnh thì lập tức sẽ "bòmd...bòmd" và kết quả thế nào thì bạn biết rồi nhé. Cậu bước xuống xe, nhẹ nhàng đi lại kiểm tra, là một
loại bom có tiếng nổ lớn nhưng cũng không sát thương nhiều. Quan trọng
là rất khó gỡ, nó có kết cấu khá rối nhưng cũng không phải là không có
cách.
Cậu lấy điện thoại ra và chụp hình gửi qua cho Luân, cậu
nhóc là trùm về lĩnh vực này mà. Nhóc ấy nói một lát nữa sẽ đến đây, nó
rất khó gỡ nếu hấp tấp và gây ra hậu quả khôn lường. Nhưng rất gấp rồi,
không thể đợi thêm, cậu đành lột giày ra và nhẹ nhàng bước qua hai cái
dây xanh đỏ dưới đường nối với thiết bị. Mấy tên kia thấy vậy cũng bắt
chước theo cậu, vậy là phải chạy một đường dài sao. Thôi kệ, đó là cách
duy nhất để nhanh chóng đến cứu cô. Không lâu sau đó thì bắt gặp ngọn
chóp nhà thờ ngay trước mắt.
***
_Em
có mau đưa tay ra không hả?-Minh tức giận cho cái sự trêu chọc của cô.
Một cô gái bướng bỉnh nhưng đầy khí phách, dám nói và khiêu khích nhưng
cũng rất yếu đuối. Đó là sức hút nhất khi người khác cảm nhận được từ
cô.
_Điên không? Tức rồi à, nhanh vậy sao? Tôi còn chưa sử dụng hết cái sự nhây lầy số 1 này của tôi đâu? Ép người khác vào con đường cùng, bắt buộc hò dù họ chẳng thích. Hèn nhát, loại người đó chỉ
là sâu bọ của xã hội mà lúc nào cũng nghĩ mình là mẹ thiên hạ, đáng
khinh.-cô xỉa, bó hoa trên tay cũng như thế mà phang thẳng xuống đất.
*Chát*-một tiếng tát vang lên ôm trùm lấy không khí im ắng của nhà thờ, chỉ nghe
tiếng chim ríu rít và tiếng gió hun hút ngoài những cánh cửa sổ.
_Tôi đã đi đến giới hạn rồi, em còn ngoan cố muốn chọc tức tôi, em tưởng tôi muốn tát em lắm sao? Nhưng thực sự là em chẳng biết mình là ai rồi, em
thật sự rất may mắn khi gặp tôi và Phong, tính luônn cả thằng ch* kia.
Nhưng em đừng ỷ như thế đã là tất cả, em là ai? Chỉ là đứa con gái của
một ông quản lí quèn, cái thằng ch* kia nó cũng chẳng hơn ai đâu. Nó
đường đường là một tổng giám đốc của một công ty top đầu thế giới đó. Em nghĩ nó thương em thật à...không đâu...con trai chúng tôi là vậy. Luôn
hứng thú với những thứ thú vị thu hút nhưng một khi đã nắm trong tay thì sẽ dần chán đi và sẽ vứt bỏ bất cứ lúc nàp chúng tôi muốn. Còn tôi và
Phong, chúng tôi cũng rất có tiếng đấy chứ, nhưng Phong không thích hợp
với em, hèn nhát sao? Cái từ đó em nên dành cho Phong, chỉ có tôi mới đủ xứng để đến với em. Tôi thật sự xin lỗi vì đã làm vậy với em(tát cô á).
_Câm miệng đi, ông đang tự lên án chính bản thân mình đó sao? Thú vị....mấy
người thú vị với những thứ không có được và sẽ tìm mọi cách để cướp đoạt nó...ông đang nói chính ông đấy. Dần chán rồi vứt...đừng tỏ ra cái vẻ
thánh thiện đó trước mặt tôi. Thật-kinh-tởm!-cô ngã sụp xuống đất, ánh
mắt thật sự trống rỗng.
_Tôi sẽ không bao giờ như thế,
tôi biết em đang rất hận tôi nhưng thật sự tôi cần em. Nhìn em ngã vào
vòng tay ai khác tôi thật sự rất đau, em chỉ là của tôi. Không thể là ai khác hết, bọn nó không xứng đáng có được em. Cho tôi cơ hội đi...tôi
xin em đấy!-Minh quỳ xuống. Tay nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt vô hồn kia.
*Chát*- Tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì mà không thể trả lại đâu, hồi nãy đã ban cho tôi một cái tát thì bây giờ tôi trả lại. Cơ hội à? Đừng van xin
tôi, không đáng đâu.-cô gượng đứng dậy, bỏ chạy ra ngoài. Dù biết khi cô trốn như vậy anh sẽ có chuyện nhưng cô sẽ không bao giờ bán rẻ nhân
phẩm của mình được, biết rằng đổi lại sẽ là anh nhưng cô sẽ mãi mãi
không thể để tên đó xài như một món hàng.
_LINH...TỤI BÂY ĐÂU! KHÔNG ĐỂ CÔ ẤY TRỐN.-Minh hét to
_Linh...chạy đi!
______~_____End Chap_____~_______