3 ngày sau. Lễ đính hôn vẫn được diễn ra, lần này anh đã rút kinh nghiệm. Từ sáng sớm đã đến đợi cô ở dưới nhà và cẩn thận đưa cô sang biệt thự nhà mình. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, báo
chí tất nhiên sẽ rầm rộ nhiều hơn sau vụ hoãn buổi lễ trước đó.
Nhi và Như cũng về tham dự, mặc dù Như còn cảm thấy có lỗi nhưng đối với
một người bao dung như cô thì để xóa tan cái khoảng cách ấy thì không gì khó. Thế là họ quay lại làm bạn như xưa, còn Minh?
Cũng ngay ngày vui ấy, trong một căn biệt thự sang trọng nhưng đầy âm u, có
một căn phòng với màu chủ đạo là đen u ám. Một cậu thanh niên nằm trên
giường, mái tóc đen mun ánh lên trong bóng tối tĩnh mịch cùng với những
giọt nước mắt chua chát. Đau khổ? Tức giận? Hay hối hận? Không, cái cảm
giác ấy bao gồm cả ba thứ đấy và cả sự ngu ngốc nữa. Mọi thứ dường như
đã sắp đạt được mục đích nhưng lại biến đi trong chớp mắt, tất cả sắp
vào tay Minh nhưng lại bị anh cướp mất. Cái suy nghĩ ấy cứ theo Minh
hoài mà chẳng chịu dứt. Tình yêu? Minh không có, tình bạn? Minh mất luôn rồi.
Minh căm hận cái gọi là tình yêu, nó làm cho người ta mất
hết cả lí, nó như một cái mê cung rộng lớn. Ai chẳng may lạc vào đấy thì khó mà thoát ra được, chỉ những người đủ bản lĩnh mới có thể khống chế
cái suy nghĩ áp bức sợ hãi kia mà tìm được đường ra. Đa số họ sẽ thua,
nhưng đâu ai biết rằng đường ra lại nằm ngay trước mặt mình, quan trọng
là chúng ta có biết được điều đó hay không mà thôi.
_Tôi xin lỗi em...tôi thật sự rất tồi. Tôi không xứng đáng với em, điều đó
là đúng, dù sao cũng chúc em hạnh phúc. Chào em, tình yêu bé nhỏ của
tôi!-Minh thầm thì, cứ như đó là chút sức lực tồn tại cuối cùng và sau
đó mọi thứ chìm sâu vào bóng tối. Trong giấc mơ, Minh thấy một vị áo đen trùm mũ kín mít đến và đưa Minh đi. Trên tay còn cầm một lưỡi móc đáng
sợ, ông ta là Thần Chết. Phải, ông đến để đưa Minh đi.
Sau ngày vui ấy của cô và anh, ngày hôm sau lại là ngày ngập tràn trong
nước mắt. Tin Thái Minh đã ra đi trong bệnh viện vào lúc 9:20 sáng vì
căn bệnh ung thư giai đoạn cuối đã đến hồi kết. Đó thật sự là một mất
mác lớn đối với họ, những người đã cùng nhau lớn lên và cả cha mẹ của
Minh. Cuối cùng họ cũng hiểu sau câu nói:"Sẽ đi sau." là gì?
***
4 năm sau. Khóa học kết thúc.
_Alo, tớ về đến sân bay rồi nè!-cô nói chuyện điện thoại.
_.....
_ Okay, hẹn gặp cậu sau nhé!-cô cất điện thoại vào túi áo và quay qua
nhéo lỗ tai vị hôn phu đáng ghét kia đang nằm ngủ ngay bên mình.-Anh có
dậy không hả?
_Gì dợ?-anh dụi mắt thức giấc.
_Anh nằm đây ngủ với mấy cô tiếp viên chân dài kia đi nha, em đi về.-cô nói rồi đứng dậy xách túi và xuống máy bay.
_Ủa...vợ đợi anh với!-anh cũng giật mình, cứ tưởng mới bay được vài tiếng thôi chứ.
Chiếc xe limo bóng loáng đợi trước sân bay, tất nhiên sẽ là tâm điểm chú ý
của mọi người và cánh nhà báo. Vừa bước ra khỏi cửa là bao nhiêu tiếng
:"lách...tách" cứ thế vang lên cùng ngàn câu hỏi:
_Lần này về anh chị có định tổ chức hôn lễ không ạ?
_Tập đoàn Lâm Gia đang đi xuống do không có sự điều hành của anh trong mấy
năm qua. Anh có định quay lại chức giám đốc trong lầnn về này không ạ?
_Cô Đại Băng Linh vừa kết thúc khóa học quản lí kinh doanh bên Mỹ, khi về
anh có ý định cho cô ấy vào quản lí Lâm Gia cùng với anh không?
_Cô Băng Linh, có thật là cô sẽ vào điều hành Lâm Gia sau khi ông Vương Khải Lâm về hươu không? Làm ơn trả lời...
_THÔI ĐƯỢC RỒI! Tôi chỉ trả lời một câu hỏi, tháng sau sẽ là hôn lễ của tôi
và cô vợ sắp cưới này, mọi người luôn được hoan nghênh. Xin chào!-anh
nói rồi kéo tay cô thẳng một mạch ra xe.