Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!

Chương 53: Chương 53: Khởi Đầu Mới 2!




_{Chuyện gì nói nhanh cho anh!}

_{Em truy cập vào camera mật của Lâm Gia, và thấy toàn bộ sự việc chỉ vào sáng nay! Anh xem đi!}

Đó là một dòng link truy cập vào hệ thống camera mật của tập đoàn. Xem xong nó, tức nhiên máu nóng sẽ dồn lên não cậu. Cái tên đó, có vẻ cậu đã lầm khi nhường cô lại cho anh. Lúc nãy giọng cô không tỏ vẻ gì là buồn nhưng cậu biêt cô chỉ giả vờ, cậu hiểu rõ cô nhất mà. Nên để anh nhận ra thứ gì thứ gì là quan trọng và như thế anh mới biết quý trọng cô.

***********Hơn 1 tháng sau**********

_Linh ráng chút nha!-chiếc băng ca được đẩy nhanh vào phòng hộ sanh của một trạm xá ở trong thị trấn cách làng khá xa.

________

_Thưa thiếu gia, ở thị trạm xá của thị trấn XYZ có một người vừa nhập viện để sanh, một đoàn bác sĩ giỏi nhất nước đã được đưa về đó 3 ngày trước.-một tên đứng trước mặt anh thông báo.

_Wao, mau cho người đến đó trước. Tôi đến đó sau.-sau đó là tiếng đóng cửa của tên thuộc hạ.

_Vịt con, em trốn không kĩ rồi. Cả tháng nay tôi nhớ em và bảo bối nhỏ lắm đấy. Xem tôi phạt em ra sao!-anh nhếch mép rồi đứng dậy thong thả bước xuống nhà xe.

************************************

_Linh đã sanh chưa? Nếu rồi thì mau chóng rời khỏi đó, Khải Huy đã cho người điều tra rồi.-cậu nhìn qua camera mật và báo cho Nha Ân.

_Cô ấy sanh rồi, cảm ơn đã thông báo, tôi sẽ đưa cô ấy về làng ngay.-Ân tắt điện thoại rồi nhanh chóng cho người đưa cô và tiểu bảo bối ra xe về nhà. "Dọn dẹp" sạch sẽ để không để lại bất cứ dấu vết nào.

-----------------------

Anh đến nơi thì trạm xá hoạt động bình thường, chẳng có ai biết tí gì về đoàn bác sĩ giỏi nhất và hôm nay cũng chẳng có ai sanh. Anh đã chậm một bước, chắc chắn là có một bàn tay quyền lực nào đó nhúng vào. Người tình nghi số 1 là Kiến Phong.

_Hay lắm cậu nhóc!-anh cười đểu, bàn tay nắm chắc vô lăn.-Damn it! Tụi bây lục tung cả nơi đây cho tao, đêm cô ấy về. Không thấy thì đừng có vác xác về gặp tao.-anh nhấn ga chạy thẳng về thành phố, dừng lại trước cửa Gia Phong.

_Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Kiến Phong!-anh thong dong đút tay vào túi quần.

_Anh có hẹn trước không?-chị tiếp tân hỏi lại.

_Xin lỗi nhưng...không, tổng giám đốc Lâm Gia tôi đây cũng phải hẹn trước mới được gặp bạn thân của vợ mình sao?-anh nhếch mép, gương mặt bỉ ổi đến khó tưởng.

_Vâng, mời anh lên tầng 20 phòng cuối cùng.

Anh thong dong vào thang máy lên đến tầng 20, chẳng thèm gõ cửa mà xộc thẳng vào yên vị trên sofa. Cậu nhìn anh với ánh mắt như là biết được mục đích nhưng vẫn làm ra vẻ bất ngờ:

_Vương Khải Huy anh đây cũng rảnh đến mức đến thăm bạn thân của VỢ mình sao?-cậu nhấn mạnh chữ vợ.

_Cậu diễn không hay, đừng diễn nữa! Xúc phạm diễn viên người ta.-

_Anh muốn gì?

_Cậu thừa biết điều đó!-anh phả làn khói vào không trung.

_Tôi biết chứ, nhưng tôi không nói thì làm sao?

_Tôi biết cậu đâu có dễ nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, tôi chỉ muốn nhờ cậu gửi lời thăm của tôi đến cô ấy. Đặc biệt là nhớ chăm sóc tiểu bảo bối của tôi tốt vào. Tạm biệt!-anh nói rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

_Đến bây giờ anh mới nhận ra thì là hơi trễ đấy! Cứ tiếp tục làm bạn với cô đơn, anh còn phải chịu đựng nhiều hơn như thế nữa!-cậu nói rồi cúi xuống tiếp tục công việc còn đang dở dang.

(Tg: tui tua nhanh nha, ai muốn tin vui của Phong≠Nhi không nè?)

3 năm sau.

_Gì? Ông và Nhi kết hôn á?-cô la vào điện thoại khiến cậu phải để ra xa.

_Dạ vâng ạ! Thế chị có về dự không? Định khi nào sẽ cho tui gặp Nha Khang đây?-cậu nói giọng đùa giỡn.

_Nhưng...

_Đừng lo, anh ta sẽ không dự. Anh ta đã sang Paris từ 2 ngày trước và có lẽ hai tuần nữa mới về. Chỉ cần hóa trang một chút với lại có Nha Ân mà lo gì?-cậu thuyết phục, cậu thật sự rất muốn gặp tiểu Khang à nha.

_Vậy thì được, cuối tuần tui sẽ về, ông lo mà đón tiếp long trọng vào.-cô cười đùa rồi cúp máy, thế là cô đã hết lo lắng cho thằng bạn thân của mình rồi.

_Tiểu Khang, cuối tuần này chúng ta sẽ đi chơi!-cô quay qua ôn nhu xoa đầu cậu nhóc 3 tuổi đang ôm chân mình cứng ngắc.

_Vậy là Linh sẽ về thật sao?-Ân đang ngồi uống cà phê cũng lên tiếng.

_Tất nhiên phải về, anh ta sẽ không dự!

_Đó sợ chỉ là một cái bẫy!

_Dù sao cũng 3 năm rồi, có lẽ anh ta đã quên đi sự hiện diện của mẹ con Linh. Chắc bây giờ anh ta cũng có một đàn con rồi không chừng.-cô cười buồn nhưng cảm giác không còn đau như hồi trước nữa.

_Được vậy thì tốt, Ân sẽ cho sắp xếp xe! Tiểu Khang lại đây với Papi nào.-Ân ôn nhu đùa giỡn với cậu nhóc đáng yêu.

*Điều gì đang chờ đợi họ?*

______________{End Chap}_____________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.