Edit : Rainie
-----
Đến chỗ của Tống Quyền, Lệ Cảnh Trình chờ Vinh Thiển ở bên ngoài như thường lệ. Tống Quyền và Vinh Thiển gặp mặt trò chuyện: “Không nghĩ tới cô và Cảnh Trình lại đính hôn.”
”Không phải anh đã nói rồi sao? Tìm người có thể chia sẻ gánh nặng cùng nhau không phải tốt hơn sao.”
Tống Quyền là người thông minh, lập tức hiểu lời nói của Vinh Thiển: “Đây là cách tốt nhất, nhưng cô cũng đâu cần phải đính hôn với anh ta, hơn nữa Lệ Cảnh Trình lớn tuổi như vậy, cô không sợ bị thua thiệt?”
Tay bưng ly cà phê của Lệ Cảnh Trình khựng lại, cái gì chứ, đang nói anh già?
Thật ra, mỗi lần nói chuyện anh ngồi ở vị trí này, đều có thể nghe được,anh liếc nhìn ống đựng bút loại nhỏ làm bằng kim loại trên bàn, chỉ có điều Vinh Thiển cũng không nói suông, cô cũng đang nghi ngờ anh có mục đích bất chính. Tiếng nói Vinh Thiển trong veo, dường như mang theo ý cười: “Không phải anh ta mới 26 tuổi sao? Già như vậy sao?”
”Chậc chậc.” Tống Quyền nở nụ cười châm biếm: “Cô suy nghĩ một chút, chờ khi cô 50 tuổi anh ta thì gần 60 tuổi, ở phương diện khác...”
”Anh ta không phải là bạn của anh sao?” Vinh Thiển hạ thấp giọng, nói: “Không sợ anh ta nghe thấy anh đang nói bậy bạ à?”
Tống Quyền cũng hạ giọng xuống giống như cô: “Yên tâm đi, ạnh ta không nghe được đâu, ngồi xa vậy mà.”
Lệ Cảnh Trình nhấp một ngụm cà phê, vị đắng nơi đầu lưỡi dần dần trở nên ngọt hơn trong khoang miệng, Vinh Thiển lại nói thay anh một câu, tốt, cho tới bây giờ anh vẫn nghĩ tuổi 26 đúng là đang thời kì hoàng kim, làm sao lại gọi là già chứ?
Vinh Thiển và Tống Quyền nói chuyện câu được câu chăng: “Nghe nói trước đây cô học điêu khắc, vậy cô và Lệ Cảnh Trình quen nhau như thế nào?”
Tống Quyền suy nghĩ, mặc dù không nên nói với một cô gái mới 20 tuổi những điều như vậy, nhưng anh là bác sĩ tâm lý, đối với anh, Vinh Thiển còn non nớt lắm. Trò chuyện cả ngày sau đó ra ngoài, Lệ Cảnh Trình vẫn ngồi ở đó, hôm nay Vinh Thiển mặc một chiếc áo ngắn, lớp lông lót ở bên trong màu xanh lá mạ cao cổ làm cô càng thêm tươi trẻ, đôi giày ôm lấy bàn chân xinh xắn, phía dưới váy dài cũng chuyển động theo bước chân của cô, Lệ Cảnh Trình kéo tay cô qua, để cho cô ngồi ở trên đùi. Dù sao đây cũng là nơi công cộng, Vinh Thiển không muốn, Lệ Cảnh Trình đè lại chân của cô: “Tôi có già hay không?”
Vinh Thiển nhíu mày: “Anh nghe được cái gì?”
”Đúng là bọn em nói chuyện về tôi?”
Tống Quyền khua tay: “Được rồi được rồi, Lệ Cảnh Trình, kinh nghiệm thương trường nhiều năm như vậy, vẫn còn muốn đối phó với một cô bé sao?”
Lệ Cảnh Trình kéo tay Vinh Thiển đứng dậy: “Tôi thực sự không đối phó được.”
…………….
Trên đường trở về, Lệ Cảnh Trình liếc nhìn Vinh Thiển, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, muốn cô quên được Hoắc Thiếu Huyền không thể chỉ trong ngày một ngày hai là có thể.
”Hôm nay là thứ mấy trong tuần?”
Vinh Thiển lười biếng đáp: “Cuối tuần.”
”Dẫn em đến một nơi.”
Trước tiên Lệ Cảnh Trình mang Vinh Thiển đi thay đổi trang phục, thợ trang điểm uốn mái tóc dài của cô lên, chọn cho cô một mái tóc ngắn, lại lấy ra một bộ quần áo rộng thùng thình kiểu nam và đồ dùng hàng ngày để cho cô thay, Vinh Thiển không được tự nhiên đứng mãi trong phòng thay đồ không chịu ra ngoài.
Anh nhìn từ trên xuống dưới: “Được rồi, đi thôi.”
”Tôi không đi.”
Lệ Cảnh Trình mạnh mẽ kéo tay cô: “Đi, chắc chắn em sẽ bất ngờ.”
Anh mang cô tới một quán bar, Vinh Thiển từ trước đến nay đối với những chỗ này không có hứng thú, vẻ mặt cô mệt mỏi đi theo sau anh, Lệ Cảnh Trình chọn một vị trí trong góc Vinh Thiển nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện nơi này không có một cô gái nào khác.
Lệ Cảnh Trình kêu hai ly rượu, có người tiến tới rất nhanh.
Là một chàng trai ăn mặc trang phục của con gái, một mùi nước hoa nồng đậm xông vô mũi khiến Vinh Thiển muốn ói, hắn dựa sát người mình vào Lệ Cảnh Trình, tay đã sớm để trên đầu vai của anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, chậm rãi thở hắt ra: “Mời em một ly nhé!.”
Vinh Thiển nín cười, sắc mặt Lệ Cảnh Trình đen lại, anh gạt cánh tay của đối phương ra, hướng ánh mắt sang Vinh Thiển: “Xin lỗi, tôi có bạn.”
Chàng trai trẻ không cam lòng liếc nhìn Vinh Thiển, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Đợi hắn đi xa, Vinh Thiển mới ôm bụng cười: “Lệ Cảnh Trình, hóa ra đó mới là khẩu vị ưa thích của anh?”
Lệ Cảnh Trình đón lấy tầm mắt của cô, khóe miệng sụp xuống, ý trêu chọc: “Tôi thích đàn ông hay phụ nữ, em không biết sao?”
Vinh Thiển nhìn anh bằng nửa con mắt: “Chúng ta tới đây làm gì?”
”Chờ tí em sẽ biết.”
Bộ dáng này của Vinh Thiển, rất dễ trêu chọc người, môi hồng răng trắng, lại nhỏ nhắn xinh xắn khác thường trogn đám đàn ông ở đây, cô thường hay cắn ống hút, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Một dáng người con trai khôi ngô tuấn tú đôi mắt sáng lên như tìm được con mồi, hắn bước đến, Lệ Cảnh Trình hiển nhiên biết được hắn tới đây vì ai. Lệ Cảnh Trình đứng dậy ngồi vào bên cạnh Vinh Thiển, cánh tay để trên bả vai cô, rõ ràng biểu thị ý chiếm hữu.
Quả nhiên, hắn ta thấy vậy đành phải tìm mục tiêu khác.
Vấn đề này cô cùng bọn Lâm Nam đã từng nghe qua, nhưng cô không biết rốt cuộc Lệ Cảnh Trình mang cô đến đây với mục đích gì.
Đúng lúc cảm thấy chán chết, Vinh Thiển bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới, cô ngạc nhiên đến nỗi muốn rớt cằm, một ngụm rượu liền sặc ở nơi cổ họng.
“Khụ ... khụ ...”
Hắn vô thức nhìn về phía bên này, Lệ Cảnh Trình vội vàng hôn Vinh Thiển, đồng thời ngăn trở tầm nhìn của đối phương.
Hai tay Vinh Thiển đẩy ở trước ngực anh, bàn tay Lệ Cảnh Trình dùng sức đè phía sau lưng cô một cái, cả người Vinh Thiển liền vùi sâu ở trong lồng ngực của anh.
Vinh Trạch thu hồi ánh mắt, đi đến quầy bar.
Bàn tay Vinh Thiển khẽ gõ lên đầu vai Lệ Cảnh Trình vài cái, lúc này đương nhiên là anh không muốn buông ra, cô che miệng lại, trong mắt không giấu được vẻ khiếp sợ.
Chàng trai trẻ ban nãy “đùa giỡn” với Lệ Cảnh Trình lắc lắc thân hình thon thả đi tới chỗ Vinh Trạch, bàn tay hắn để trên đầu vai Vinh Trạch, thân thể dựa sát vào nhau, nói gì đó bên tai của Vinh Trạch, Vinh Thiển thấy Vinh Trạch vươn tay, ôm lấy đầu vai của hắn kéo dựa vào mình.
Phốc——
Vinh Thiển lập tức bật người dậy.
Lệ Cảnh Trình vỗ vỗ mặt cô: “Đi.”
”Cho tôi nhìn thêm chút nữa.”
”Nhìn cái gì, trò hay xem xong rồi.”
Vinh Thiển bị anh lôi ra khỏi quán bar, không khí lạnh như băng tràn vào trong cánh mũi, cô không nhịn được, ngồi xổm người xuống nở nụ cười, không trách mỗi khi Vinh Trạch đi xem mắt về đều viện lý do để cắt đứt, thì ra …..
Cười, cười, rồi lại khó có thể nói rõ bi ngập trong lòng, quá khứ, niềm vui của cô, nỗi buồn của cô, đều có bên cạnh Hoắc Thiếu Huyền, mà hôm nay, lại đổi thành một người đàn ông khác.
Cô không dám nghĩ tới Hoắc Thiếu Huyền, dù cho lúc này anh có tốt hay không, Vinh Thiển cũng không dám nghĩ đến.
…
Trở lại Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình tắm rửa xong đi ra, thấy Vinh Thiển đang làm gì đó lén lút sau lưng mình, anh lững thững tiến đến, lúc này mới thấy trong tay Vinh Thiển đang cầm hai tờ chi phiếu.
”Em cần tiền?”
Vinh Thiển giật mình, quay đầu lại: “Bình thường tôi luôn tích lũy, hiện tại đúng lúc có chỗ cần dùng.”
Lệ Cảnh Trình ngồi ở mép giường, nụ cười nhàn nhạt của Vinh Thiển nâng lên bên khóe miệng, sau khi từ SMX trở về, anh thấy nụ cười của Vinh Thiển quá yếu ớt, trong lòng cô có áp lực quá lớn. Anh thích nhất nhìn thấy dáng vẻ bồng bột, tinh thần luôn phấn chấn của cô, như một nụ hoa chờ tới ngày nở, thậm chí để cô cười, anh tình nguyện làm chuyện mà chính bản thân mình cũng thấy coi thường.
Lệ Cảnh Trình cũng không biết, lúc này anh như thế nào.
-----