Thà Đừng Gặp Gỡ

Chương 30: Q.1 - Chương 30: Đính Hôn




Trên đường trở về, Vinh Thiển ngồi ở vị trí kế bên chỗ tài xế không nói một tiếng, tâm tình Lệ Cảnh Trình rất tốt, Vinh Thiển nhìn cảnh tượng trong kính chiếu hậu, bàn tay ra sức nắm chặt lại. Lệ Cảnh Trình đưa tay tới nắm chặt bàn tay cô, Vinh Thiển giãy dụa, người đàn ông càng nắm chặt hơn, Vinh Thiển càng ra sức hơn, giống như bàn tay anh có chất độc vậy. Lệ Cảnh Trình liếc nhìn cô, bàn tay buông lỏng, Vinh Thiển rút tay về sau đó hai tay gắt gao đan vào nhau. Lệ Cảnh Trình phá vỡ sự yên lặng: “Sau khi trở về, chuyện đính hôn để anh nói hay là em nói?”

Vinh Thiển cười nhạt: “Lệ Cảnh Trình, anh đừng nói với tôi, anh làm như vậy là vì giúp tôi.”

“Vinh Thiển, tôi chiếm được thân thể em, tôi rất thỏa mãn, tôi càng muốn sau này có thể lo mọi việc cho em.”

Vinh Thiển không trả lời, lấy chiếc điện thoại ở trong túi xách ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ của Hoắc Thiếu Huyền, Vinh An Thâm cũng có mấy cuộc, cô nắm chặt điện thoại di động, áp mặt vào cửa sổ xe.

Lệ Cảnh Trình cười cười: “Có thể, nếu em cầu xin tôi, tôi cũng có thể giấu diếm chuyện này cho em, sau khi Hoắc Thiếu Huyền trở về, hai người vẫn còn là một đôi ân ái.”

Thực ra trong lòng anh đã nắm chắc mười phần, Hoắc Thiếu Huyền và Vinh Thiển đều là những người coi trọng sự thuần khiết, lần này, giữa bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt.

Trở lại Vinh gia, người giúp việc nhanh chóng dẫn hai người đi vào trong phòng khách, vừa đi vừa kích động nói lớn: “Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã trở về.”

Cả đêm Vinh An Thâm không chợp mắt, trong mắt đầy tơ máu, thấy hai người tiến đến, hai mắt ông bỗng nhiên sáng lên: “Thiển Thiển!”

Trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào, thế nào cũng không khống chế được. Trên nét mặt Cố Tân Trúc vẫn là dáng vẻ yêu thương ân cần như vậy, bà ta bước tiến lên đón: “Thiển Thiển, con đi đâu vậy? Làm chúng ta lo lắng muốn chết, ba con báo cảnh sát, cảnh sát nói…”

Lệ Cảnh Trình nhìn sang Vinh Thiển đứng bên cạnh, cô không muốn nói thẳng ra, cũng không có ý chất vấn, lạnh lùng dùng một câu nói chặn họng Cố Tân Trúc, lời nói này, có thể nói là “mặt đất bằng phẳng vang tiếng sấm sét”: “Ba, con và Lệ Cảnh Trình sẽ đính hôn.”

Mặc dù đã chắc chắn, nhưng Lệ Cảnh Trình không nghĩ tới là Vinh Thiển sẽ mở miệng nhanh như vậy.

Vinh An Thâm giật mình trong chốc lát: “Thiển Thiển, con có biết con đang nói gì không?”

Vinh Thiển vô cùng mệt mỏi: “Ba, nếu con và Hoắc Thiếu Huyền cứ tiếp tục dưa, sẽ mệt mỏi chết mất, con không nên yêu nữa, con mệt mỏi quá, về phần chuyện đính hôn hai người cứ bàn đi, cành nhanh càng tốt.”

Nói xong, cô đi lên lầu.

“Đây là có chuyện gì?” Lúc này Vinh An Thâm chỉ có thể chất vấn người trong cuộc còn lại.

Lệ Cảnh Trình “thành thật” trả lời: “Cháu tìm thấy cô ấy ở trước mộ mẹ cô ấy, lúc đó cô ấy khóc lóc rất đau đớn, cháu liền đưa cô ấy tới quán rượu, tha thứ cho cháu không thông báo một câu. Trong lòng Vinh Thiển rất đau khổ, cháu nói cháu thích cô ấy, chúng cháu có thể đính hôn…”

Vinh An Thâm bất đắc dĩ thở dài, trong lời nói tràn đầy yêu thương: “Chung quy lại là không vượt qua được cản trở này rồi…”

Sau khi Lệ Cảnh Trình trở về, Vinh An Thâm đi tới phòng của Vinh Thiển, cô đang rất phiền lòng, Vinh An Thâm ngồi bên mép giường: “Thiển Thiển, chuyện đính hôn sự quá đột ngột… Con hiểu rõ Lệ Cảnh Trình được bao nhiêu?”

“Ba, chẳng phải ba cũng mong muốn thế sao?”

Vinh An Thâm vỗ vỗ đầu cô: “Con là con gái yêu của ba, điều mà ba muốn nhìn thấy nhất chính là con được hạnh phúc, nếu con và Thiếu Huyền…”

“Ba…” Vinh Thiển ngắt lời ông, ba chữ Hoắc Thiếu Huyền, đã thành nỗi đau không thể chạm đến trong lòng cô: “Con và Lệ Cảnh Trình ở cùng nhau, đối với ai cũng tốt.”

“Thực sự đã nghĩ xong?”

Vinh Thiển không nói thêm gì nữa, nghĩ? Ai có thể cho cô quyền được suy nghĩ lại sao?



Ba ngày sau.

Lệ Cảnh Trình mang theo sính lễ tới, cũng coi như là chính thức đính hôn, Vinh Thiển ngồi im lặng ở trong sô pha, Vinh An Thâm cau mày: “Người nhà cậu cũng không tới dự, như vậy sao được?”

“Bác trai, chờ Vinh Thiển đến tuổi kết hôn, lúc ấy sẽ cử hành hôn lễ, nhất định cháu sẽ cho cô ấy một hôn lễ long trọng.”

Ánh mắt Cố Tân Trúc đang ngồi bên cạnh Vinh An Thâm bỗng lộ ra vẻ châm biếm, ông cho là Lệ Cảnh Trình nghiêm túc với Vinh Thiển sao? Cùng lắm chỉ là vui đùa một chút mà thôi, đương nhiên là sẽ không thông báo với người nhà.

Vinh Thiển nghe những lời này thấy vô cùng nhức đầu: “Ba, cuối tuần này đính hôn luôn đi.”

“Nhanh như vậy sao?”

Nếu không nhanh, Hoắc Thiếu Huyền sẽ trở về.

Vinh Thiển cho rằng, rốt cuộc cô thiếu sự dũng cảm, cũng không đối mặt với Hoắc Thiếu Huyền trong hoàn cảnh như vậy được, đến lúc đó trái tim cô sẽ có bao nhiêu đau đớn đây?

Đã vô số lần Vinh Thiển từng nghĩ tới hôn lễ giữa cô và Hoắc Thiếu Huyền, bọn họ cũng từng thảo luận qua, dù sao cũng là hai người yêu nhau, long trọng hay không đều không quan trọng, nhưng Hoắc Thiếu Huyền lại mặc kệ, anh nói là yêu cô, sẽ cho cô những gì tốt nhất.

Chỉ tiếc là không ai trong bọn họ nghĩ tới kết cục như vậy.

Hôm nay đính hôn, trời trong xanh nắng ấm xua tan đi mây mù mấy ngày liên tiếp, thời tiết rất dễ chịu, Vinh Thiển cũng không mời bạn bè, trong lòng cô, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ rằng bữa tiệc hôm nay là lễ đính hôn của cô.

Mặc dù họ hàng thân thích bên nhà trai cũng không có ai, nhưng đây là lễ đính hôn nên tất nhiên là không tránh khỏi náo nhiệt. Địa điểm được chọn là nhà hàng sang trọng nhất thành phố Nam Thịnh, Vinh Thiển nhìn Vinh An Thâm và Lệ Cảnh Trình đang không ngừng mời rượu, có người nói toàn bộ hoa hồng trang trí đều được vận chuyển từ Pháp bằng đường hàng không tới, mùi hương xông thẳng vào mũi.

Cố Tân Trúc ngồi xuống bên cạnh Vinh Thiển, thừa dịp không có ai ngồi cùng bàn, bà ta mỉm cười bưng ly rượu lên: “Nào, Thiển Thiển, mẹ chúc mừng con nha, tìm được một vị hôn phu tốt như vậy.”

“Đêm nay tôi sẽ dọn ra ngoài luôn, sau đó bà sẽ không phải cực khổ nhớ kỹ từng chiếc chìa khóa nữa.”

Cố Tân Trúc ngồi im không nhúc nhích, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Coi con nói kìa, mẹ con mất, đương nhiên là mẹ muốn thay ba con quản lý cái nhà này thật tốt, cũng quản con thật tốt.”

Cách đó không xa, Lệ Cảnh Trình mời rượu xong giơ chiếc ly lên cười cười với cô, chuyện bọn họ đính hôn không làm cho cả thành phố đều biết, nhưng không có khả năng là Hoắc gia cũng không biết.

Vinh Thiển chỉ mong tiệc đính hôn mau kết thúc.

Lại không biết, bên ngoài nhà hàng, một chiếc xe thể thao màu vàng vùn vụt lao đến, không ai có thể ngăn cản, anh không lái xe tới bãi đỗ xe quy định, mà là trực tiếp dừng xe ở cửa chính. Hoắc Thiếu Huyền đóng sầm cửa xe, nhân viên bảo vệ của nhà hàng đi ra: “Tiên sinh, xe của ngài…”

“Bỏ đi!”

Hoắc Thiếu Huyền đẩy mạnh vào ngực anh ta một cái, anh cứ thế xông vào, càng ngày càng có nhiều nhân viên bảo vệ ra ngăn cản, nhưng lúc này Hoắc Thiếu Huyền tựa như con sư tử mù quáng, người nào xui xẻo cản trở anh liền đánh không thương tiếc, sau đó nhanh chóng xông vào bên trong hội trường.

Anh dùng lực đẩy cửa quá lớn, hơn nữa nhóm nhân viên bảo vệ đi theo ở phía sau, quá thu hút ánh mắt mọi người ở bên trong. Hoắc Thiếu Huyền nhanh chóng bước vào trong, vừa lúc một người bồi bàn đi qua, Hoắc Thiếu Huyền nhặt lên một ly rượu đập mạnh vào tường, Vinh Thiển bỗng ngẩng đầu, hô hấp gần như ngưng trệ ở nơi cổ họng.

“Vinh Thiển!”

Trong mắt Hoắc Thiếu Huyền đầy tơ máu, dáng vẻ chán chường, nhưng không che giấu được khí thế ngút trời kia, dù thế nào đi chăng nữa, anh không nghĩ tới thật vất vả mới vội vàng trở về được, chào đón anh lại là chuyện Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình đính hôn.

Lệ Cảnh Trình để ly rượu xuống, lướt qua đoàn người đi tới bên cạnh Vinh Thiển, toàn thân Vinh Thiển như bị đóng đinh ở trên ghế, ngay cả ý thức đứng dậy cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.