Triệu Tinh Nhung lại soi gương đánh giá gương mặt mới của mình,mười chín tuổi,da thịt vừa trắng vừa mềm.
Cô gái trong gương mặc dù không thể nói là khuynh quốc khuynh thành,nhưng mày liễu mắt hạnh,mặt tựa hoa đào,mềm mại vô hạn.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới,chính mình sẽ biến thành Nam triều công chúa Đoàn Ninh Thiện.
Tuy rằng nàng với nhân vật Đoàn Ninh Thiện này hiểu biết cũng không nhiều
lắm,nhưng từ trong miệng mấy cung nữ thích buôn chuyện luyên thuyên
trong cung,nghe lén được,hóa ra vị công chúa này có ba là đương kim
Thánh Thượng,chẳng những được nuông chiều từ bé,muốn làm gì thì làm,hơn
nữa thích nam sắc,thường xuyên đùa giỡn mấy thị vệ diện mạo tuấn
tú,nhưng bởi vì nàng là công chúa,cho nên không ai dám chỉ trích hành vi không đúng của nàng.
Trước đó không lâu,nàng rốt cục nhìn thấy
diện mạo thật của đương triều Tể tướng Lận Viễn Ngạn,thấy hắn bộ dạng
tuẫn mỹ vô đào,phong lưu phóng khoáng,nhưng lại thừa dịp lúc hắn ở bờ
sông ngoài cung tắm rửa,chạy tới rình coi!
Kết quả Đoàn Ninh
Thiện bởi vì không biết bơi sẽ mười phần rơi xuống nước mà chết chìm,từ
nay về sau nàng – – Triệu Tinh Nhung trở thành thế thân.
Sau,nàng bị thị nữ theo sau đuổi tới mang về hoàng cung.
Trải qua nhiều ngày quan sát của nàng,Nam triều ở phía nam trung
nguyên,chiếm một khoảng cực lớn,dân giàu nước mạnh,cùng Bắc quốc ở
phương bắc,đồng thời ngồi ở vị trí hai đại bá chủ trung nguyên.
Điều ngoài ý muốn của nàng là,Nam triều tuy là quốc gia quân chủ chuyên
chế,nhưng con cháu hoàng gia chỉ cần có năng lực,vô luận là nam hay
nữ,đều có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Ở trong đầu nàng,thủy
chung cho rằng cổ đại hoàng quyền chẳng khác nào nam quyền,không nghĩ
tới Nam triều cư nhiên là một ngoại lệ.
Hơn nữa nghe nói,trong sách sử Nam triều,còn có tiền lệ nữ hoàng thống trị đất nước.
Mà đương kim Ninh Thiện công chúa xuân xanh mười chín,nhưng vẫn chưa lấy
chồng,Nam triều hoàng đế hi vọng vì nữ nhân duy nhất ra tay tìm một vị
hôn phu tốt.
“Công chúa,mấy bộ xiêm y này đều là nô tỳ dựa theo
phân phó của người sai thợ may trong cung làm cho người,người xem,cái
này màu vàng nhạt,màu bột nước,màu trắng tuyền,màu lam,thật hợp với da
thịt trắng như tuyết của người,thật sự là cực kỳ xinh đẹp.”
Bên
tai truyền đến thanh âm thị nữ bên người Liên Nhi,Ninh Thiện công chúa
thị nữ bên người mặc dù không ít,nhưng phần lớn thời gian đều do Liên
Nhi hầu hạ.
Từ khi nàng bị đưa đến cung Vân Tụ này,rõ ràng phát hiện,sở thích của Ninh Thiện công chúa thật sự là…..làm nàng chịu không nổi.
Tất cả y bào màu sắc đều phi thường dung tục,trang sức trang điểm trên
người mỗi kiện đều là vô giá,còn có nhiều đến không đếm được bột nước
phấn bôi người,rõ ràng là một cô gái thanh thuần rất được,lại bị Ninh
Thiện công chúa khiến cho chính mình giống đầu bảng kỹ viện.
Lập
tức,nàng liền phân phó thị nữ làm vài món phấn trang điểm,xiêm y,lại đem mấy trang sức xoa hoa này thu gọn,một đầu tóc đen như thác nước vấn đơn giản thành búi,bên trên cài mấy cái trâm ngọc đơn giản.
Từ nay về sau,y bào hồng hồng lục lục đều bị nàng thu vào trong rương,trở thành một thân quần áo thanh lịch màu trắng nhẹ.
Thay đổi lớn tới bất ngờ của nàng khiến cho Vân Tụ cung cao thấp một mảnh
xôn xao,mọi người đều rất ngạc nhiên,công chúa điêu ngoa thành tính
trước kia vì sao đột nhiên đổi tính?
Triệu Tinh Nhung cũng không
nghĩ giải thích nhiều,dù sao cùng mấy người cổ nhân này nói về sự tồn
tại của mình,bọn họ cũng sẽ không tin,không những tốn nhiều võ mồm,lại
còn không thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Nguyệt lão giao cho.
Đứng dậy tiếp nhận quần áo trong tay Liên Nhi,không hổ là đồ được làm trong
hoàng cung,vô luận là vải hay công thêu đều thực tinh xảo nhẵn nhụi,làm
cho người ta nhìn yêu thích không nỡ buông tay.
Nàng quay đầu nhìn Liên Nhi mỉm cười hiền lành thân thiện,“Liên Nhi,vất vả ngươi,nơi này mỗi một kiện xiêm y ta đều rất thích.”
Liên Nhi nghe xong,lại đột nhiên nhanh chóng quỳ rạp xuống trước mặt
nàng,còn vẻ mặt bị chấn động,bộ dáng kinh khủng không ngừng dập đầu.
“Công chúa tha mạng,nô tỳ cũng không dám nữa! Công chúa tha mạng…..” Triệu
Tinh Nhung bị hành động của nàng dọa thành một cú sốc,ôm bộ đồ mới nhảy
ra thật xa.
“Liên…..Liên Liên Liên Nhi….Ngươi làm chi đột nhiên
lại quỳ xuống?” Trở lại thời đại viễn cổ quỷ quái này,việc làm cho người ta đau đầu nhất chính là hạ nhân không có việc gì cũng liền tam quỳ cửu bái,khiến cho nàng bị thần kinh.
Liên Nhi khóc tang ngẩng mặt
cầu xin tha thứ,“Nô tỳ nếu làm sai chuyện,công chúa trực tiếp đánh chửi
trách phạt là được,nô tỳ tuyệt đối không dám có nửa câu oán hận.”
“Ta làm chi muốn đánh mắng trách phạt ngươi?” Triệu Tinh Nhung không hiểu
ra làm sao.Làm ơn,hiện tại bị kinh hãi rõ ràng là nàng à nha!
“Nhưng là…..có một lần công chúa hướng tì nữ nói cám ơn,kết quả nô tỳ bị đánh
bốn mươi đại bản a!” Lần trách phạt đó,thắt lưng nàng bị đau mấy ngày
đến nỗi không dậy nổi.
Triệu Tinh Nhung trong giây lát hiểu
được,hiển nhiên từ trước Ninh Thiện công chúa thật sự rất khó hầu hạ,mới có thể ra lệnh khiến mọi người kinh sợ.
Nàng vội vàng đi qua,đem đứa nhỏ đáng thương quỳ trên mặt đất kéo đứng dậy.”Được rồi được rồi,ta lại chưa nói muốn đánh ngươi hoặc phạt ngươi,ngươi không cần thần
kinh….Ách,ta là nói,ngươi cũng không có làm sai chuyện gì,bản công chúa
làm sao có thể tùy tiện trách phạt ngươi?”
Liên Nhi khóe mắt còn
chưa khô nước mắt.“Công,công chúa,người thật sự không phạt nô tỳ sao?”
“Không phạt không phạt,chẳng lẽ – – ngươi dám nghi ngờ lời nói của bản
công chúa?” Khuyên can trấn an mãi không được,đành rõ ràng giả bộ tức
giận.
“Không phải,chính là nô tỳ cảm thấy công chúa và trước
kia….Có chút không giống nhau.” “Ách….Này….Ta không phải đã nói rồi sao? Chính là lần trước rơi xuống sông,ta giống như ngã sấp đầu xuống,cho
nên có một số việc nhớ không được rõ ràng.”
Triệu Tinh Nhung mỗi
ngày ít nhất nói đến hơn mười lần lời nói dối để an ủi mấy hạ nhân chịu
đủ kinh hách,mỗi ngày nói,ngay cả nàng cũng muốn tin tưởng chính mình
thật sự mất trí nhớ.
Cũng may mắn bên người còn có Liên Nhi,nàng
lấy lí do mình bị đụng vào đầu,lừa Liên Nhi cấp cho nàng không ít chuyện về Đoàn Ninh Thiện trước kia.
Đương kim hoàng thượng Đoàn Chiêu
Khánh tại vị hai mươi tư năm,dưới gối chỉ có một con một nữ (ta k hiểu
rõ lắm,có thể là 1 trai 1 gái,như thế k hợp với “dưới gối”,là 1 con 1
vợ,thì lại k đúng vì có 2 con,nên ta giữ nguyên cv vậy! a men! ),con
trưởng Đoàn Ninh Khang là đương kim thái tử,là do Phượng quý phi sở
sinh,mà Đoàn Ninh Thiện còn lại là do cố Trần hoàng hậu sở sinh.
Hoàng Thượng đối với hai đứa con này yêu thương có thừa,thời điểm Đoàn Ninh Khang mười lăm tuổi liền phong hắn làm thái tử.
Mà Đoàn Ninh Thiện cùng thái tử là huynh muội,nhưng ngày thường rất ít lui tới.
Nàng nếu đã đến thời đại này,để sớm hoàn thành nhiệm vụ,phải cố gắng thích ứng với niên đại này mới được.
Thuở nhỏ cùng anh trai hơn mình năm tuổi sống nương tựa lẫn nhau,nàng từ nhỏ thập phần độc lập.
Từ sau khi anh trai di dân sang Canada,nàng cũng bằng thành tích nổi trội
xuất sắc,thành công tự mình tìm được một công việc – – giáo viên dạy môn mỹ thuật tạo hình.
Lần này nếu không phải vì đi Canada đón đứa
cháu gái về Đài Loan,nàng cũng sẽ không xui xẻo bị bắt đi vào cổ đại
ngay cả đồ điện gia dụng cũng không có.
Ngọ thiện (bữa trưa) vừa
qua không bao lâu,Triệu Tinh Nhung thật sự chán ghét cuộc sống nhàm chán mỗi ngày ở trong cung xa hoa cùng thái giám cung nữ mắt to trừng mắt
nhỏ,một mình chạy đến ngự hoa viên thưởng thức phong cảnh.
Ngự hoa viên quả nhiên không phải núi giả,nước chảy,cũng là mấy loại hoa hoa cỏ cỏ quý báu,đều là những thứ nàng chưa thấy qua.
Trong không khí toát ra mùi hương vui vẻ,có tiếng chim,hương hoa,ánh nắng tươi sáng,nhà đế vương quả nhiên thực biết hưởng thủ.
Xa xa truyền đến tiếng nói chuyện,Triệu Tinh Nhung tuy rằng không thích
lắm chuyện,nhưng thanh âm này có chút quen tai,làm cho nàng nhớ tới nam
nhân vô lễ ngạo mạn ngày đó – – Lận Viễn Ngạn.
Nhỏ giọng đến gần
vài bước,chỉ thấy trong lương đình có ba người đang ngồi,trừ bỏ tuấn mỹ
Lận Viễn Ngạn,còn có đương kim thiên tử Đoàn Chiêu Khánh cùng với thái
tử Đoàn Ninh Khang.
Đối với Hoàng Thượng cùng thái tử,nàng cũng
không quen,chính là ngày đó nàng rơi xuống nước,Hoàng Thượng từng tự
mình tới thăm nàng,biết nàng tạm thời mất đi một ít trí nhớ,trong mắt
toát ra đau lòng,đối với từ nhỏ khuyết thiếu tình thương cha mẹ Triệu
Tinh Nhung mà nói,thực cảm thấy uất ức.
Mà thái tử cùng nàng liền có vẻ bất hòa,tuy rằng thái tử bộ dạng cũng tuấn mỹ,nhưng là ánh mắt
gian mang âm khí,hơn nữa ánh mắt nhìn nàng luôn mang vài phần lãnh ý,làm cho người ta không thể nào thân cận.
“Lận khanh gia mấy năm qua
vì Nam Triều lập vô số công lao,trẫm cảm giác an tâm sâu sắc,nay Lận
khanh gia cũng hai mươi lăm,lại chưa có thê tử làm bạn,không biết Lận
khanh gia cảm thấy ái nữ của trẫm thế nào?” Thân mặc quần áo quan phục
màu tím,Lận Viễn Ngạn tao nhã nhẹ uống một ngụm trà,mới cười yếu ớt khéo léo cự tuyệt,“Hoàng Thượng nâng đỡ,vi thần lo sợ.”
“Phụ
hoàng,Lận đại nhân cả ngày vì nước làm lụng vất vả,nào có dư thừa thời
gian suy nghĩ việc cưới vợ sinh con.” Lâu chưa hé răng Đoàn Ninh Khang
buông chén trong tay,mặt lộ vẻ không hờn giận.
Hoàng Thượng nghe
xong,thoáng nhíu nhíu đầu lông mày.“Khang nhi,không phải phụ hoàng nói
ngươi,tuổi của ngươi cũng không nhỏ,trẫm không chỉ một lần muốn ngươi
nhanh chóng nạp thái tử phi,vì sao ngươi cố ý phản đối?” “Quốc gia của
ta tuy là bá chủ phía nam,nhưng chư quốc chung quanh đối với quốc gia ta như hổ rình mồi,nhi thần thầm nghĩ vì quốc gia làm việc,chuyện cưới vợ
tạm hoãn cũng không vội.”
Nói xong,thái tử còn đặc biệt nhìn Lận
Viễn Ngạn liếc mắt một cái,mà Lận Viễn Ngạn lại nhếch môi,nhìn không ra
là vui hay giận,giữa hai nam nhân này,cảm giác là lạ?
Ngay tại
lúc Triệu Tinh Nhung chuyên tâm rình coi,không ngờ phía sau truyền đến
một đạo thanh âm lanh lảnh – – “Công chúa!” Thanh âm này dọa nàng nhảy
dựng lên,nhìn lại,đúng là thái giám Vĩnh Phúc hầu hạ Hoàng Thượng nhiều
năm,một tiếng kêu này gọi nàng,đồng thời cũng quấy nhiễu ba người trong
lương đình,ánh mắt thẳng hướng chính mình phóng tới,nàng chỉ có thể dày
mặt đi qua.