Xương sống thắt lưng, lưng đau, cả người giống như tan ra, bủn rủn vô lực.
Triệu Tinh Nhung mơ mơ màng màng mở mắt, nguyên lai trời đã sáng, nàng vẫn
cảm thấy mệt mỏi quá, này tuyệt đối cùng với ngày hôm qua trên mạng làm
lụng vất vả quá độ có liên quan.
Làm lụng vất vả quá độ?!
Nàng đột nhiên thẳng tắp từ trên giường bật dậy, lúc này nam tử bên người
đang ngủ say, trên mặt tuấn mỹ không còn nét lạnh như băng, ngược lại
mang theo vài phần tính trẻ con.
Người này thật là Lận Viễn Ngạn sao?
Nhớ tới một tràng chuyện tình không quá vui vẻ tối hôm qua, ách….. Hẳn là không tính rất vui vẻ đi?
Hắn thô lỗ lại hung ác đối với nàng vừa nhu vừa niết (nhu=xoa
bóp,niết=nặn.. :”>), lần lượt va chạm, làm nàng đau đến kêu ai ai,
liên thanh cầu xin tha thứ, mà hắn càng làm càng hưng phấn, thân thể của hắn không ngừng phóng thích giải thoát, thẳng đến khi hai người đều sức cùng lực kiệt tiến vào mộng đẹp.
Không nghĩ tới người đêm qua thô bạo như vậy, hiện tại lại ngủ giống như một đứa nhỏ vô cớ.
Nhưng vào lúc này, Lận Viễn Ngạn luôn luôn mẫn cảm mở mạnh mắt ra, vừa vặn
chống lại cặp mắt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Tinh Nhung, trong lúc
nhất thời, hai người giật mình.
“Chàng…..Chàng tỉnh?” Triệu Tinh
Nhung bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, dù sao tối hôm qua là hai
người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, tuy rằng đã có da thịt chi thân,
nhưng một khắc trắng trợn bốn mắt nhìn nhau, vẫn làm cho nàng e lệ.
Lận Viễn Ngạn nhíu mày, nét trẻ con trên mặt trong giây lát biến mất không còn dấu vết.
Nghĩ đến lời nói cư nhiên của nàng, là nàng xếp đặt hạ dược, mặt không khỏi cứng lại.
Triệu Tinh Nhung cũng không phải đứa ngốc, thấy hắn lãnh nghiêm mặt, chỉ biết là trong lòng hắn khẳng định không vui.
“Chàng làm chi bày ra loại sắc mặt này? Cho dù đêm qua đã xảy ra chuyện không
nên phát sinh, kia…..kia cũng là chàng được lợi nhiều hơn.”
Lận
Viễn Ngạn trầm mặc đứng dậy, đối với nàng ác nhân cáo trạng trước, hừ
lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới công chúa cao quý như nàng, thế nhưng
ngay cả hạ dược loại thủ đoạn này cũng dùng đến.” “Có hạ cũng phải đợi
chàng ăn điểm tâm này mới được……” Triệu Tinh Nhung vô lực phản kích.
“Nàng trăm phương nghìn kế muốn quyến rũ ta, lần này rốt cục thành công, nhất định thực vui vẻ đi.” Lận Viễn Ngạn cuối cùng tìm được cách lý giải,
hắn đã nói nàng làm sao có thể biến thành một người khác, nguyên lai làm nhiều thay đổi như vậy, đơn giản là muốn đạt tới mục đích quyến rũ hắn
lên giường.
Hắn châm chọc khiêu khích, làm trong lòng nàng hơi
hơi đau xót. Tuy rằng nàng có ý đồ quyến rũ hắt là sự thật, nhưng nàng
cũng không muốn hắn nghĩ nàng không biết xấu hổ như vậy.
Chính
mình đột nhiên chết đã làm cho nàng đủ khổ sở, còn mạc danh kỳ diệu đi
vào cổ đại, nhận cái quỷ nhiệm vụ giúp cái gì sinh con, nay còn phải đối mặt với những lời nói lạnh nhạt của hắn, nhiều ngày ủy khuất cùng oán
hận lập tức toàn bộ đánh úp trong đầu nàng, nàng hai tay dùng sức đẩy
khỏi ngực hắn – –
“Ai muốn quyến rũ chàng, chàng không cần tự
mình đa tình, ta mới không phải loại không có nhân phẩm như chàng tưởng
tượng.” Thấy nàng hốc mắt phiếm hồng, một bộ giận giữ cố giữ bình tĩnh,
hắn trong lòng không khỏi loạn cả lên.
“Nếu khinh thường quyến rũ ta, thế tình huống hiện tại tính là cái gì?” “Ta…..Ta…..”
Triệu Tinh Nhung bị hắn hỏi không nói gì chống đỡ được, không cam lòng yếu
thế, nàng tức giận đến nói những lời không suy nghĩ, “Ta chỉ là muốn
nhìn xem chàng có phải cái phương diện kia có chướng ngại, ai nói chàng
cưới ta cũng không chạm vào ta, ta chỉ là muốn biết phu quân ta có phải
hay không chỉ là một quả hồng mềm trông được nhưng không dùng được.”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng thành công thấy Lận Viễn Ngạn khóe mắt run rẩy.
Lận Viễn Ngạn giận trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, giơ lên vẻ mặt tà cười.
“Như vậy công chúa, nàng tự mình kiểm tra qua, phát hiện ta phương diện
kia có thể có chướng ngại?”
Nghĩ đến tối hôm qua một tràng kịch
liệt, mặt nàng đỏ lên, ấp úng nói: “Hoàn hảo, chẳng qua…..chẳng qua cái
kia có lẽ là do thuốc “thôi tình” có hiệu quả tốt.”
Nàng nói chưa dứt lời, lời vừa nói, hoàn toàn đem Lận Viễn Ngạn chọc giận.
Cánh tay dài vung lên, đem tiểu nữ nhân đáng đánh đòn trước mắt dùng sức kéo lại, trên mặt tà ác thâm sắc càng ngày càng đậm.
“Hiệu quả của “thôi tình” dược sao? Xem ra nàng vẫn hoài nghi bản lĩnh của vi phu.” Triệu Tinh Nhung bị hắn làm cho hoảng sợ tới mức muốn tránh, thân mình đột nhiên bị kéo về phía sau, mắt thấy toàn bộ thân mình sẽ bị ngã xuống giường – –
Lận Viễn Ngạn nhanh tay lẹ mắt đưa cánh tay dài chụp tới, thành công đem nàng kéo vào trong lòng, mới tránh cho một hồi bi kịch phát sinh.
Hai người bị một màn mạo hiểm vừa nãy dọa cho ngây người, duy trì tư thái gắt gao ôm lẫn nhau.
“Công chúa, Trác quản gia mang theo con Trác Tiểu Phúc nói có chuyện quan
trọng cầu kiến – -” Lúc này, không rõ cho nên Liên Nhi vội vã từ bên
ngoài chạy tiến vào, vừa mới bước vào bên trong, liền thấy Tể tướng cùng Công chúa nhà nàng đang gắt gao ôm nhau.
Tiểu nha đầu sắc mặt đỏ lên, sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, vội quỳ gối. “Công…….Công chúa, Phò mã, nô tỳ không phải cố ý.”
Kết quả, một buổi sáng sớm tốt đẹp, ngay tại một hồi sợ bóng sợ gió mà vượt qua.
Triệu Tinh Nhung được Liên Nhi hầu hạ ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng đi ra,
liền nhìn thấy Trác quản gia mang theo tiểu nam hai tối qua được nàng
cứu ra từ dưới hồ nước đang nằm úp sấp quỳ gối, còn cả dập đầu ba cái.
“Công chúa, lão nô hôm nay cố ý mang theo tiểu khuyển hướng công chúa nói lời cảm tạ, tạ công chúa tối hôm qua cứu tiểu khuyển một mạng. Tiểu Phúc,
còn không mau hướng công chúa nói cám ơn.”
Tiểu nam hài kia chỉ có sáu, bảy tuổi đang quỳ gối tại chỗ, vẻ mặt hoảng sợ không biết làm sao.
Trác Thành trừng mắt nhìn con liếc mắt một cái. “Còn ngốc cái gì, mau dập
đầu tạ ơn công chúa đi.” Lão quản gia đến lúc tuổi già, đã năm mươi
tuổi, dưới gối liền như vậy có một đứa con bảo bối, ngày hôm qua liếc
thấy con rơi vào hồ nước, sợ tới mức suýt nữa ngã xuống.
Nhưng điều làm hắn thực ngoài ý muốn chính là, công chúa cư nhiên lại tự nhảy vào hồ, cứu đứa con của hắn.
Trước kia những tin đồn có liên quan đến công chúa hắn đều có nghe thấy, sau
khi hoàng thượng hạ chỉ, mệnh chủ tử phải lấy công chúa, bọn hạ nhân
trong phủ còn lo lắng tương lai gia chủ mẫu sẽ rất khó hầu hạ.
Nhưng là trải qua mấy ngày tiếp xúc, hắn phát hiện công chúa cũng không có
đáng sợ như mấy tin vịt kia, ngược lại còn thân thiết kỳ cục.
Chỉ cần ngày hôm qua không để ý thân phận cao quý nhảy xuống cứu con hắn, khiến cho hắn vô cùng cảm kích.
Thấy con đần độn, Trác Thành vẻ mặt lo sợ không yên cầu xin, “Thỉnh công
chúa đừng trách móc, tiểu khuyển hướng nội, khó được có thể nhìn thấy
công chúa, có lẽ nó sợ hãi.”
Triệu Tinh Nhung vội vàng đi đến
phía trước, đem hai người đứng lên. “Trác quản gia, mọi người hiện tại
đều là người một nhà, làm ơn ngươi không cần nói quỳ liền quỳ, quy củ
nhiều mệt chết người đi.” Nàng bên nói, bên đánh giá tiểu nam hài được
cứu tối qua, nàng phát hiện đứa nhỏ này bộ dáng rất đáng yêu, khỏe mạnh
kháu khỉnh, ánh mắt tuy rằng có điểm nhỏ, nhưng diện mạo thanh tú.
“Tiểu tử kia năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hồi công chúa, tiểu khuyển năm nay bảy tuổi.” Trác Thành thấy con vẫn ngơ
ngác như cũ, không khỏi nhíu mày, “Đứa nhỏ này trời sinh hướng nội, ít
cười lại không thường nói chuyện, đại khái là trước đây nô tài cùng mẹ
nó đều bận quá, không có thời gian quản nó, liền đem nó khóa ở trong
phòng không cho phép đi ra ngoài, không nghĩ tới lâu lại dưỡng thành
loại tính cách này.” Triệu Tinh Nhung vừa nghe, không khỏinhìn tiểu nam
hài vài lần. “Đứa nhỏ này sao lại có thể dùng phương pháp khóa lại để
quản nó? Ngươi có biết hay không tiểu hài tử đều thực yếu ớt, hơn nữa
bóng tối cùng cô đơn sẽ ảnh hưởng đến phát triển thể xác và tinh thần
bọn chúng, nếu không may, sẽ tạo thành tâm lý tật bệnh cùng chứng tự
kỷ….”
Trác Thành trừng lớn hai mắt, không hiểu từ miệng công chúa bệnh tâm lý cùng chứng tự kỷ đến tột cùng là cái ý gì.
Lời nói của nàng, cũng vừa vặn Lận Viễn Ngạn từ trong phòng đi ra nghe thấy.
Triệu Tinh Nhung lúc này mới nhớ tới người thời đại này không biết cái gì là
chứng tự kỷ, lại lười cùng bọn họ giải thích, dù sao cũng không có người nào sẽ tin tưởng loại chuyện xuyên qua thời không này.
Nàng nửa
ngồi xổm trước mặt tiểu nam hài, trong tay cầm một khối ngọc ấm trắng
noãn. “Tiểu tử kia, ngươi xem, viên bạch ngọc này có xinh đẹp hay
không?”
Trác Tiểu Phúc rụt lui bả vai, đôi mắt nhìn chằm chằm bạch ngọc xinh đẹp kia, sau nửa ngày, mới nhẹ gật đầu.
Nàng trong lòng thực vui. “Nếu xinh đẹp, vậy ngươi có muốn không?” Tiểu nam
hài lại gật đầu, nhưng hai tay cũng không yên vặn xoắn qua lại.
“Này, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, đối đãi ân nhân cứu
mạng, ngươi như thế nào lại bày ra biểu tình lạnh lùng như vậy, ngay cả
một câu cũng không chịu cùng nói với ta, thật sự là làm người ta thương
tâm nha!” Nàng giả bộ tức giận, nhìn tiểu tử kia vẻ mặt ác cảm tội
nghiệp, hai tay nhỏ bé lại vặn vẹo liên tục.
Triệu Tinh Nhung
không nổi giận, tiếp tục dụ dỗ, “Chỉ cần ngươi cười với ta một cái, sau
đó nói cám ơn tỷ tỷ, như vậy khối ngọc này coi như là làm lễ vật tặng
cho ngươi, được không?”
Trác Thành bị tươi cười thân thiết hiền
lành của nàng dọa cho sợ hãi. Đánh chết hắn hắn cũng không dám tin, công chúa lại sẽ lộ ra mỉm cười ngọt như vậy, mà lại là cười với con hắn.
Trác Tiểu Phúc sợ hãi nhìn chằm chằm bạch ngọc trong tay nàng, không biết
qua bao lâu, đại khái là nó thật sự bị tươi cười hiền lành trên mặt
Triệu Tinh Nhung đả động, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, phát ra thanh âm yếu ớt như muỗi.
“Cám ơn……Cám ơn công chúa cứu mạng.” Dứt lời, lại xả ra một cái tươi cười miễn cưỡng, nhưng bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Triệu Tinh Nhung trong lòng vui vẻ, cầm ngọc bội trong tay đưa tới trong tay
nó. “Thật sự là cái nhu thuận tiểu tử, cầm lấy, khối ngọc này thực là
đáng giá nha, về sau liền giao cho ngươi bảo quản.” “Công chúa, này là
không thể cho, tiểu khuyển như thế nào xứng có được đồ của hoàng gia?”
Trác Thành kinh sợ, không nghĩ tới công chúa thật sự đem ngọc bội quý
báu cho con.
Triệu Tinh Nhung cười trấn an, “Trác quản gia, ngươi đừng bảo thủ như vậy, ta chẳng qua là đưa cái linh kiện cho tiểu tử kia mà thôi.”
Trác Tiểu Phúc có ngọc bội, cảm giác thập phần mới mẻ, tay nhỏ bé cầm ngọc lăn qua lộn lại nhìn, khi đang nhìn điêu khắc trên
ngọc bội, nhíu mày.
“Tiểu tử, ngươi có biết cái chữ này đọc là gì không?”
Hắn mờ mịt lắc lắc đầu.
Trác Thành vội vàng giải thích, “Hồi công chúa, tiểu khuyển đến nay dốt đặc
cán mai, không nhận biết nửa chữ.” “Tại sao có thể như vậy! Nó không
phải đã bảy tuổi rồi sao?”
“Này….”
Triệu Tinh Nhung lại
khom người,chỉ vào chữ trên bạch ngọc kia nói: “ Chữ này ấy, đọc là chữ
phúc, phúc lộc thọ hỉ phúc, hạnh phúc, bức ảnh gia đình hạnh phúc, cũng
là chữ phúc trong Tiểu Trác Phúc, chỉ cần ngươi mang theo nó, về sau
nhất định sẽ mang đến cho ngươi vô tận phúc khí.”
Nàng kiên nhẫn, gằn từng tiếng giải thích, chẳng những Trác Thành ngạc nhiên, liền ngay cả Lận Viễn Ngạn đánh giá nàng hồi lâu cũng bị chấn động, chìm đắm
trong tươi cười ngọt ngào của nàng.
Trác Thành phát hiện chủ tử
đến, vẻ mặt cung kính khom mình hành lễ, “Đại nhân.” Lận Viễn Ngạn đáp
nhẹ một tiếng, trên mặt lại trở lại vẻ lạnh lùng.
Triệu Tinh Nhung đứng dậy nhìn lại, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Trác Thành biết tính tình chủ tử nhà mình, tuy rằng chủ tử đối với hạ nhân
cũng không tiếc rẻ, nhưng cũng không quá thích bị người ta quấy rầy.
Trong phủ rất nhiều hạ nhân đều có con nhỏ, bất quá đều rất ít có cơ hội bước vào phòng chủ.
Cho nên hắn vội vàng lôi kéo con dập đầu tạ ơn, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Lận Viễn Ngạn vì chính mình vừa rồi bần thần cảm thấy ảo não, cho nên lúc
này cố ý phụng phịu, thanh âm lạnh lùng nói: “Qua vài ngày nữa, chính là ngày nàng hồi cung thăm người thân, nếu nàng không muốn phiền toái, ở
trước mặt hoàng thượng đừng nói loạn mấy chuyện này.”
“Chàng sợ
ta sẽ ở trước mặt hoàng thượng nói xấu chàng?” Nàng mơ hồ đoán trúng lo
lắng của hắn, dù sao cọc hôn sự này cũng là Hoàng thượng làm chủ, hắn tự nhiên không phải bởi vì thích nàng mới lấy nàng vào cửa. “Yên tâm đi,
ta sẽ không nói mấy chuyện tình không thoải mái lúc chúng ta ở chung cho phụ hoàng, làm ảnh hưởng con đường làm quan của chàng.” Hắn nhíu nhíu
mày. Nữ nhân này nghĩ đến đâu vậy, hắn căn bản cũng không phải ý tứ này
được không!
Mà Triệu Tinh Nhung lại nhìn biểu tình nhíu mày của
hắn hiểu lầm thành hắn cam chịu, đáy lòng sinh ra một cỗ cảm giác không
thoải mái.
Mất mát của nàng bị hắn thu hoàn toàn vào trong mắt,
nhịn không được tâm sinh ra thương tiếc, lúc nàng xoay người liền lấy
hết sức nắm cổ tay nàng.
“Không phải như nàng tưởng đâu….”
Hắn một bộ muốn nói lại thôi, nhìn Triệu Tinh Nhung tim của hắn cũng theo đó mà bắt đầu phập phồng.
“Quên đi, tùy tiện nàng nghĩ thế nào cũng được.”
Lận Viễn Ngạn cảm thấy chính mình không thể cùng nàng giải thích rõ ràng
cảm giác của mình, tùy hứng đem nàng quăng tới một bên, mang theo vài
phần táo bạo, xoay người rời đi.
Triệu Tinh Nhung ngẩn ngơ một hồi lâu, mới lộ ra tươi cười nghịch ngợm.
Một khắc vừa mới kia, Lận Viễn Ngạn, thật đúng là……rất đáng yêu.