Chìm đắm trong bóng tối vô biên vô hạn làm Triệu Tinh Nhung rơi vào một
loại cảm giác bất lực vô tiền khoáng hậu (trước nay chưa từng có).
Nhưng nàng giống như nghe thấy một thanh âm quen thuộc, không ngừng gọi tên của nàng.
“Ninh Thiện….Ninh Thiện…..tỉnh lại đi Ninh Thiện…..”
Không, người nọ không phải đang gọi nàng, người nọ gọi là Ninh Thiện, Nam
triều công chúa Đoàn Ninh Thiện, mà nàng chỉ là một linh hồn không biết
nên đi về nơi đâu Triệu Tinh Nhung.
Hỗn loạn, nàng không biết
chính mình đã ở trong bóng đêm bồi hồi bao lâu, chỉ cảm thấy thanh âm
đang gọi tên nàng kia cách mình càng ngày càng gần, mà trên lòng bàn tay nàng lại truyền đến một cỗ lực lượng ấm áp, thúc giục nàng mau chóng
tỉnh lại.
“Ninh Thiện, nàng rốt cục đã tỉnh!”
Đỉnh đầu
truyền đến một tiếng nói hưng phấn, bàn tay to ấm áp vẫn tiếp tục hướng
về phía hai má của nàng, lòng bàn tay truyền đến độ ấm làm cho nàng cảm
thấy quen thuộc.
Lận Viễn Ngạn?
Nhìn nam tử trên mặt mang
kinh hỉ trước mắt, nàng không khỏi ngẩn ra, trong đầu cũng hiện ra một
màn đã phát sinh trước khi hôn mê.
Ở cửa Dã Hương lâu, nàng tận mắt thấy hắn trước mặt Vương thiếu gia, công bố hắn đã bao trọn Thôi Tử Yên.
Ngay tại lúc nàng thương tâm muốn chết muốn rời đi, đột nhiên một cỗ đau đớn đánh úp tới, nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ý thức cuối
cùng trước khi hôn mê, là có người lớn tiếng thét to tên của nàng.
Đầu vai ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau đớn, nàng nhíu mày khẽ nhếch môi,
muốn nói cái gì, mới phát hiện yết hầu lại không phát ra được âm thanh.
Lận Viễn Ngạn lập tức hiểu ý, xoay người rót chén nước ấm, lại ngồi trở lại đầu giường, ôn nhu nâng nửa người trên của nàng dậy, đem chén nước đưa
tới bên môi nàng.
“Ninh Thiện, nàng hôn mê suốt hai ngày, không
uống giọt nước nào, ta đoán nàng nhất định là khát, nào, uống nước cho
nhuận hầu (edit thô là thông họng), ta đã phân phó Liên Nhi kêu phòng
bếp nấu chút đồ ăn nhẹ mang đến cho nàng ăn.” Nàng thật sự thực khát,
khi cái chén đến bên miệng, rất nhanh uống một hơi cạn sạch.
Trong mắt nàng tràn đầy khó hiểu, vì sao thái độ của hắn lại chuyển biến lớn
một trăm tám mươi độ, đối với nàng lại che chở quan tâm như vậy? Chẳng
lẽ là sợ nàng đánh mất mạng nhỏ, không thể hướng Hoàng Thượng đòi công
đạo?
“Nàng bị một con ngựa không khống chế được đá vào vai, bị
thương, ta đã thỉnh đại phu xem qua, miệng vết thương không đáng ngại,
chính là thân mình không tốt, cần điều dưỡng nhiều hơn.”
Lận Viễn Ngạn đợi nàng uống hết nước, lại lấy khăn mềm nhẹ giúp nàng lau lau
khóe môi, trong động tác khó nén yêu thương, hắn ôn nhu săn sóc như vậy, ngược lại lại làm Triệu Tinh Nhung không biết phải làm sao.
Nàng thử giãy khỏi ôm ấp của hắn, mà hắn lại ngồi vững vàng bên giường, kiên trì làm cho nàng tựa vào trong lòng hắn.
“Cám ơn chàng đã chiếu cố ta trong mấy ngày ta mê man, chuyện kế tiếp, Liên
Nhi đến giúp ta là được rồi.” Nàng vừa nói vừa muốn tránh khỏi ôm ấp của hắn, mà nàng càng giãy dụa, hắn ngược lại ôm càng chặt.
Cuối
cùng, nàng nhịn không được ngẩng đầu trừng hắn, “Lận Viễn Ngạn, chàng
rốt cuộc muốn làm gì? Mọi chuyện lúc trước đều đã đem nói rõ, một khi đã như vậy, không cần tiếp tục dây dưa lẫn nhau, hành vi hiện tại của
chàng là cái gì?” Triệu Tinh Nhung cúi đầu thăm dò, không phải là lãnh
khốc tuyệt tình, vẫn là tức giận chính mình không đủ kiên định.
Rõ ràng khi nghe câu nói kia của hắn “Nàng không phải nữ nhân mà ta muốn”, lòng của nàng đã bị thương.
Mà vừa mới nháy mắt được hắn che chở xót thương, một lòng như cũ không
chịu thua kém lâm vào cảm động, thậm chí khờ dại nghĩ muốn lưu lại ôn
nhu trong phút chốc này.
Không để ý tới Lận Viễn Ngạn kinh hoàng, nàng đem hết toàn lực đứng dậy. Đẩy hắn sang một bên.“Nếu chàng là bởi
vì áy náy mà cảm thông ta, như vậy ta nói cho chàng biết, ta mới không
cần, lúc trước là ta buộc phụ hoàng muốn chàng lấy ta, cho tới nay đều
là ta tự cho là đúng, ỷ vào thân phận công chúa đi ép buộc, mới có thể
làm hại chàng cùng Thôi cô nương….” Thấy hắn há mồm muốn nói gì, Triệu
Tinh Nhung phát hiện chính mình lại sợ hãi đối mặt với sự thật, nàng vội vàng đưa tay che môi hắn lại, đau xót lắc lắc đầu. “Không cần nói cho
ta biết đáp án, bởi vì ta sợ ta sẽ không chống đỡ nổi….” Xả ra một cái
tươi cười thảm đạm, trong ánh sáng ban đêm chiếu rọi,vẫn nhìn ra được
sắc mặt trắng bệch của nàng.
“Ta…..thừa nhận ta thích chàng, bất
tri bất giác yêu thương chàng, biết rõ giữa chúng ta không có khả năng,
vẫn cứ ngây ngốc…..” ngây ngốc phạm vào lỗi như vậy.
Hồi tưởng lại đủ loại kỷ niệm giữa mình cùng Lận Viễn Ngạn, tuy rằng ngắn ngủi, cũng không ít ngọt ngào.
Nhưng chíng là ngắn ngủi ngọt ngào, lại làm cho nàng không cẩn thận mất tâm, đến mức không thể tự kiềm chế.
Mà nàng không nghĩ làm cho chính mình biến thành oán phụ, cả ngày sống
trong hối hận, nếu tâm hắn không do nàng sở hữu, lưu lại người của hắn
thì có ý nghĩa gì?
“Ta biết chàng thích Thôi cô nương, tuy rằng
Thôi cô nương là thanh lâu nữ tử, mà tài hoa cùng dung mạo đều là tốt
nhất, từ xưa người tài hoa đều xứng với nhau, ta sao có thể chia rẽ một
đoạn nhân duyên tốt.” Nàng bắt buộc chính mình gợi lên chút ý cười, kìm
nén nội tâm khổ sở, lạnh nhạt nói “Nếu chàng thật sự thích Thôi cô
nương, hãy đem nàng thú vào cửa, nạp làm thiếp thất đi, nếu phụ hoàng có hỏi, cứ nói là quyết định của ta, dù sao…..” nhớ tới mục đích đi vào
thời đại này, nội tâm càng thêm chua sót. “Dù sao sớm muộn gì cũng có
một ngày, chúng ta cũng sẽ tách ra…..”