Thả Thí Thiên Hạ

Chương 44: Chương 44: Lạc Anh sơn đầu Lạc Anh hồn




Ban đêm lặng lẽ chạy trốn, ban ngày lại từ từ tiến đến.

Dưới chân núi Lạc Anh…

Bảy vạn đại quân trải qua một đêm nghỉ ngơi đã hoàn toàn khôi phục thể lực và sinh khí, ai nấy đều nhanh chóng đi ra khỏi lều, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Rất nhanh, mùi đồ ăn, hương rượu cùng tiếng hát vang của binh lính liền lan tỏa ra xung quanh, theo cơn gió sớm bay lên núi Lạc Anh, một đường thẳng tới chỗ nghỉ ngơi của Phong Vân Kỵ.

“Món dê nướng nguyên con này mềm ghê!”

“Món thịt chó hầm này thật thơm, vừa ngửi đã khiến người ta chảy nước miếng!”

“Loại rượu của Mông thành này quá mạnh!”

“Thịt bò phải nhắm với rượu mới tròn vị!”

“Này, đám người trên núi kia, các ngươi hẳn cũng đói bụng rồi đúng không? Chỗ này của bọn ta chẳng những có rượu mà còn có thịt nữa này!”

“Đúng vậy, mỗi ngày chỉ gặm đá tảng thì không thể no bụng được đâu, haha!”

“Đám chó nhỏ của Phong Quốc kia, mau mau xuống núi đi nào, lão tử sẽ cho bọn ngươi vài mẩu xương để gặm!”

[lão tử: cha (của) mày, một loại xưng hô, có thể mang ý vui đùa hoặc mắng chửi]



Phong Vân Kỵ đóng quân trong núi, những lời nhục mạ một ngày ba bữa như thế, bọn họ đều thu hết vào tai, nhưng bất luận Cấm Vệ Quân có khiêu khích đến mức nào thì trong núi vẫn là một mảnh im ắng, không có tiếng chửi bới vọng lại, cũng không có người nào chịu không nổi dụ hoặc mà chạy xuống núi. Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến Phong Vân Kỵ trốn lên núi, Cấm Vệ Quân còn cho là trong núi căn bản không có người!

Một ngày cứ như thế trôi qua, bóng đêm lại bắt đầu phủ xuống thế gian.

Cấm Vệ Quân cơm no rượu say, lại trải qua một ngày nhàn rỗi, ai nấy đều cảm thấy tinh lực dồi dào nhưng lại không có chỗ để phát tiết. Bọn họ vô cùng khinh thường đám rùa rút đầu Phong Vân Kỵ suốt ngày chỉ biết trốn trong núi kia, hành vi bậc này nào có phong phạm của danh quân, làm sao còn đủ tư cách để xưng là một trong tứ đại danh kỵ của thiên hạ!

[danh quân: quân đội danh tiếng]

“Vì sao chúng ta lại phải chờ ở chỗ này? Tại sao không xông lên núi đánh cho đám Phong Vân Kỵ kia không còn một manh giáp?!”

“Phải đó! Dựa vào ưu thế về nhân số, bảy vạn đại quân của chúng ta cứ giết thẳng lên núi, tiêu diệt hết cái đám Phong Vân Kỵ kia là được rồi!”

“Còn nói Phong Vân Kỵ được xưng là cái gì mà danh kỵ đương thời, hôm qua vừa thấy chúng ta không phải bọn chúng đều bỏ chạy trối chết đó sao? Thật không hiểu tại sao Đại tướng quân lại không cho chúng ta đuổi theo, nếu để cho chúng ta đuổi thẳng vào núi, vậy đêm qua chúng ta nhất định đã lấy được toàn thắng, hôm nay đang trên đường khải hoàn trở về rồi!”Thanh âm nghị luận của bọn lính liên tục vang lên.



Trong trướng bồng của phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân – Lặc tướng quân, ba vị Thiên tướng đều không hẹn mà cùng tới, sau nửa canh giờ luận đàm, ba người ai nấy đều mang theo gương mặt mỉm cười rời khỏi trướng bồng.

Mà Lặc Nguyên lúc này cũng đang đi tới đi lui trong lều, vẻ mặt vừa do dự lại vừa có chút hưng phấn. Sau một lát, hắn chuyển hướng nhìn về phía thanh bảo đao do hoàng đế ban thưởng đang được treo trên vách lều, gương mặt trở nên kiên định, lẩm bẩm: “Chỉ cần chuyện lần này thành công, Đại tướng quân chắc chắn sẽ không còn lời nào để nói!”

Về phần ba vị Thiên tướng, sau khi trở về trướng bồng của mình, bọn hắn lập tức chọn ra năm ngàn binh lính thân tín, sau đó ra lệnh cho bọn họ nương theo bóng đêm lặng lẽ chạy về phía núi Lạc Anh.

Tuy có tên là “hoa rơi”nhưng núi Lạc Anh lại có rất ít cây cối hoa cỏ, trừ bỏ mảnh rừng rậm xanh tốt ở gần hồ nước và phần đỉnh núi ra, vách núi cơ bản đều do những tảng đá lớn màu nâu đỏ cùng bùn đất tạo thành, cho nên khi đứng ở chỗ cao nhìn lại, ngọn núi này giống như một đóa hoa màu đỏ nằm giữa lòng bình nguyên.

Mà lúc này, trong bóng đêm mơ hồ xuất hiện vô số bóng đen, bọn họ đều đang cẩn thận leo lên trên “đóa hoa”, không dám phát ra chút tiếng động, chỉ sợ sẽ đánh thức đám người Phong Vân Kỵ đang ngủ say.

“Đại tướng quân.”

Trong lều chủ soái của Cấm Vệ Quân, Đông Đại tướng quân đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tướng, cũng không biết ông đang tự hỏi điều gì hay chỉ đơn giản là nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Lợi An à, có chuyện gì?” Đông Thù Phóng mở mắt ra, trước mắt là một binh lính trẻ tuổi vẫn luôn theo hầu ông, người này có một đôi mắt sáng ngời và một gương mặt vẫn còn mang theo nét trẻ con.

“Hình như ba vị tướng quân đã tự ý leo lên núi Lạc Anh rồi ạ.” Lợi An kính cẩn đáp.

“Vậy sao.” Đông Thù Phóng thản nhiên đáp một tiếng, dường như không hề cảm thấy kỳ quái hay tức giận gì đối với đám người dám vi phạm mệnh lệnh của ông, một lát sau ông mới mở miệng nói: “Người trẻ tuổi lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn cả.”

“Đại tướng quân, chẳng lẽ cứ để mặc cho bọn họ đi như vậy sao?”Lợi An có chút lo lắng hỏi lại.

“Bọn họ mang theo bao nhiêu người?”Ánh mắt Đông Thù Phóng chuyển lên tấm bản đồ vẽ lại địa thế của núi Lạc Anh.

“Tất cả là năm ngàn người.” Lợi An đáp.

“Ừm.” Đông Thù Phóng khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại: “Cứ để cho bọn họ đi thử nghiệm trước đi.”

Về phần Cấm Vệ Quân bên này, ngay khi bọn họ sắp tiếp cận được đỉnh núi Lạc Anh, một tiếng gào cực kỳ “kinh hoàng” bỗng nhiên truyền đến từ phía trên: “Không tốt! Không tốt! Cấm Vệ Quân tấn công lên đây rồi!”

Tiếng la lớn làm cho Cấm Vệ Quân giật thót, trong lúc bọn họ còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo, vô số tảng đá đã bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, lấy tốc độ thật nhanh lao xuống.

“Á!”

“Ui da!”

“Mẹ của ta ơi!”

“Đau chết ta rồi!”

Tiếng kêu lần này là của Cấm Vệ Quân, những tảng đá từ trên cao rơi xuống, có cái rơi lên đầu khiến xương đầu họ dập nát, có cái nện lên người khiến thắt lưng họ gãy rời, có người còn bị tảng đá đập rơi thẳng xuống chân núi, tan xương nát thịt… Trong lúc nhất thời, khắp núi Lạc Anh đều vang lên tiếng kêu thảm thiết của Cấm Vệ Quân.

Tuy nhiên, đá có nhiều đến mấy thì cũng sẽ có lúc dùng hết, ngay khi thấy trên đầu không còn đá tảng rơi xuống nữa, Cấm Vệ Quân lập tức cắn răng bò lên đỉnh núi. Đám Phong Vân Kỵ hai tay trống trơn lúc này vẫn đứng ngây người trên đỉnh Lạc Anh, dường như đang cảm thấy khiếp sợ và bối rối trước sự xuất hiện bọn hắn. Đợi đến khi đại đao, và trường thương của Cấm Vệ Quân đã gần đến trước mặt, đám người Phong Vân Kỵ mới kịp phản ứng lại, chỉ là hành động tiếp theo của bọn họ không phải là rút đao chống trả mà là ôm đầu chạy trốn.

“Á á á… Cấm Vệ Quân đuổi tới rồi! Chúng ta mau chạy đi!”

“Cấm Vệ Quân tấn công núi với quy mô lớn, mau chạy để giữ mạng!”

“Đúng đúng! Mau chạy đi!”

Cấm Vệ Quân tốn bao nhiêu công sức mới leo lên tới đỉnh núi, nào ngờ đao còn chưa kịp dính máu thì địch nhân đã co giò bỏ chạy, động tác người nào người nấy đều nhanh nhẹn giống như khỉ hoang trong núi. Điều này khiến cho bọn Cấm Vệ Quân mặt mày choáng váng, chỉ là bọn hắn đều đang nghẹn một bụng lửa giận, đương nhiên không thể nào dễ dàng buông tha cho Phong Vân Kỵ, bởi vậy tên nào cũng vội vã đuổi theo địch nhân.

Lần này bọn họ chạy xuống dưới chứ không phải chạy lên trên như lúc đầu, đây cũng là địa hình độc đáo của núi Lạc Anh. Từ cánh hoa thứ nhất muốn đến đến cánh hoa thứ hai, trước tiên cần phải đi xuống khỏi cánh hoa thứ nhất, sau đó lại đi qua một con đường nhỏ hẹp giữa hai cánh hoa thì mới có thể chạy tới cánh hoa thứ hai. Bởi vì một đường đều hướng xuống dưới, cho nên lúc này, bất luận là tốc độ của Phong Vân Kỵ hay là Cấm Vệ Quân đều là thập phần nhanh chóng. Chỉ là, so với đám Cấm Vệ Quân mới dùng hết sức lực bú sữa mẹ vừa né đá vừa leo lên núi mà nói, thể lực của bọn Phong Vân Kỵ (lúc trước chỉ cần đứng ở trên đỉnh núi quăng đá) đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều, bởi vậy Cấm Vệ Quân bị bỏ lại một khúc xa, lại nói, ý chí của đám người bỏ chạy trối chết này còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với đám người đuổi giết kia, tốc độ bỏ chạy càng ngày càng nhanh, khoảng cách đôi bên cũng càng ngày càng lớn. Lúc Phong Vân Kỵ chạy đến con đường nhỏ hẹp kia, đám Cấm Vệ Quân chỉ mới chạy tới lưng chừng của cánh hoa thứ nhất. Cũng ngay lúc này, một trận mưa tên đột nhiên xuất hiện ở giữa sườn dốc của cánh hoa thứ hai, từng mũi từng mũi xẹt qua đầu Phong Vân Kỵ, bay thẳng về phía Cấm Vệ Quân đang đuổi theo bên kia!

“Ái da…”

Một tràng kêu rên thảm thiết lại vang lên, đám Cấm Vệ Quân đang ở lưng chừng của cánh hoa thứ nhất lập tức ngã xuống một mảng lớn, mà Phong Vân Kỵ bên này nhờ sự yểm hộ của mưa tên, tên nào cũng cong thắt lưng lẳng lặng chạy lên cánh hoa thứ hai.

“Mau rút lui về phía sau!”

Dưới cơn mưa tên liên miên không dứt kia, ba vị Thiên tướng đành phải tạm dừng truy kích, hạ lệnh cho binh lính tạm thời lui về trên đỉnh của cánh hoa. Khoảng cách xa như vậy, cung tên chắc chắn không thể bắn tới.

Hai bên giằng co, một đêm cứ như thế mà trôi qua. Phong Vân Kỵ vẫn như cũ ẩn núp trên cánh hoa thứ hai, không hề ra xuất động, âm thầm chờ quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, chỉ cần Cấm Vệ Quân dám đi xuống, bọn họ sẽ lợi dụng mưa tên “thân thiện đón chào”. Đám Cấm Vệ Quân bây giờ khổ không thể tả, muốn tiến không được, mà muốn lui lại càng không. Thứ nhất, để chạy lên đỉnh cánh hoa này, bọn họ đã mất hết sức chín trâu hai hổ, cũng hy sinh rất nhiều tính mạng của binh lính. Thứ hai, nếu không lập được công trạng, bọn họ làm sao giải thích lý do tự tiện xuất động binh mã với Đại tướng quân đây? Cho nên đêm nay, đám Cấm Vệ Quân này chỉ có thể ngậm ngùi làm bạn với khí lạnh trên đỉnh núi mà thôi.

Khi ánh dương xuất hiện nơi chân trời, đám Cấm Vệ Quân bị khí lạnh tháng mười đông cứng trên đỉnh núi cả đêm rốt cục cũng có thể đứng dậy hoạt động tứ chi một chút. Bọn họ trèo lên cao, cẩn thận quan sát ngọn núi Lạc Anh đã khiến bọn chịu biết bao nhiêu đau khổ vào ngày hôm qua. Trước mặt sớm đã không còn bóng dáng của Phong Vân Kỵ, nhưng khi nhìn thấy một ít đồ vật mà bọn họ bỏ lại trên mặt đất, ba vị Thiên tướng lại hưng phấn kêu lên.

Đặt trước mặt Đông Thù Phóng là một nắm hạt của các loại quả dại cùng vài nhánh cây đã được gọt giũa thành hình mũi tên, bên trên còn sót lại vài cái lá cây.

“Đại tướng quân, đêm qua ba vị Thiên tướng đã đem quân đi đánh lén Phong quân, thành công chiếm lĩnh được đỉnh núi của cánh hoa thứ nhất, mà Phong quân vừa thấy quân ta đã vội vàng bỏ chạy trối chết, như vậy đủ thấy đám Phong quân kia hẳn đã bị uy thế của quân ta dọa cho vỡ mật rồi! Hơn nữa, bọn họ lấy quả dại lấp bụng, lấy nhành cây làm tên, có thể nói đã rơi vào tình trạng lương thực cạn kiệt, vũ khí hết sạch, lúc này chính là lúc quân ta tiêu diệt bọn họ, xin Đại tướng quân hãy phát lệnh toàn quân tấn công đi!” Lặc Nguyên – phó thống lĩnh Cấm Vệ mặt không đỏ tim không gấp, dùng thanh âm thập phần vang dội bẩm báo với Đại tướng quân.

Đông Thù Phóng nghe vậy cũng là không nói gì, chỉ trầm tư nhìn một đống hạt quả tên gỗ trước mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”

“Bẩm, đã gần đến giờ Dậu.” Lặc Nguyên đáp.

“Ừm.” Đông Thù Phóng trầm ngâm một lúc mới thản nhiên nói: “Trước tiên cứ đem một phần lương thực lên núi đi, hẳn là đêm qua bọn họ cũng chưa kịp mang theo, chịu đói một ngày cũng không dễ chịu gì.”

“Vâng!” Lặc Nguyên cúi đầu.

“Nhưng mà… Đại tướng quân, khi nào chúng ta tấn công vào núi?”Lặc Nguyên gắt gao truy vấn.

“Tấn công vào núi sao…” Ánh mắt Đông Thù Phóng lại rơi vào đám tên gỗ trên bàn, thần sắc trở nên ngưng trọng. Phong Vân Kỵ thật sự đã rơi vào loại tình trạng này rồi hay sao? Phong Tích Vân chẳng lẽ chỉ có chút năng lực này thôi? Mặc Vũ Kỵ đến bây giờ cũng không có chiều hướng xuất quân viện trợ, chẳng lẽ…

“Đại tướng quân.” Thanh âm thanh thúy của Lợi An từ ngoài lều truyền đến.

“Vào đi!”

“Đại tướng quân, theo thám tử hồi báo, (Hắc) Phong quân đã lên đường chạy tới Giao thành.”

“Giao thành!” Đôi mày rậm của Đông Thù Phóng nhảy dựng lên: “Bây giờ chạy tới Giao thành… Nếu vậy đế đô…” Đông Thù Phóng cũng không nói tiếp nửa câu sau, trầm ngâm một lát, ông đột nhiên đứng dậy: “Lặc tướng quân, mau truyền lệnh: Toàn quân chuẩn bị, giờ Tuất sẽ tấn công lên núi!”

“Vâng!” Lặc Nguyên thanh âm vừa vang lại vừa gấp.

“Đêm thứ nhất, Cấm Vệ Quân sẽ không tấn công lên núi, ngày thứ hai cũng sẽ không, nhưng đến buổi tối ngày thứ ba, trong quân tất sẽ có người không chịu nổi mê hoặc mà lén lút chạy lên núi. Đánh bại ta, tiêu diệt Phong Vân Kỵ, đây là chuyện vinh quang cỡ nào, một quả trái cây thơm ngon mọng nước như vậy, cho dù là ai cũng đều muốn hái xuống!”

“Dựa vào tính tình của Đông tướng quân, cho dù biết có người vi phạm quân lệnh, ông ta cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì ông ấy cũng muốn xem thử thực lực của chúng ta. Cho nên đối với nhóm quân dò đường của Cấm Vệ Quân, chúng ta chỉ cần “hầu hạ” bọn họ một chút thôi, sau đó lập tức lui về đỉnh cánh hoa thứ hai, đồng thời cũng phải lưu lại chút vết tích giả tạo, khiến cho đám Cấm Vệ Quân tưởng rằng chúng ta đã tới tình cảnh lương thực cạn kiệt, vũ khí hết sạch, tinh thần xuống thấp!”

“Đến ngày thứ ba, vô luận là Cấm Vệ Quân hay là Đông Đại tướng quân đều sẽ có ý định tấn công toàn lực lên núi. Lòng trung thành của Đông tướng quân đối với hoàng thất quả thật khiến cho người ta kính nể, nhưng đây cũng chính là nhược điểm của ông ấy! Lấy thời gian phỏng đoán, Bạch vương đã gần tới đế đô, mà theo sát phía sau bọn họ lại chính là đại quân Mặc Vũ Kỵ, Đông Đại tướng quân thời thời khắc khắc đều lo lắng cho an nguy của đế đô, lo lắng cho sự an toàn của hoàng đế, cho nên ông ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không có nhiều thời gian dây dưa với chúng ta!”

Trong ánh hoàng hôn, Lâm Cơ thản nhiên nhìn đám Cấm Vệ Quân đang “nhảy nhót” phía đối diện, trong lòng thầm nhủ nước cờ thứ hai của vương cũng đã hoàn thành thuận lợi. Hắn vươn tay gỡ trường cung trên lưng xuống: “Các huynh đệ, cuộc vui đã sắp bắt đầu rồi!”

Sau khi xác định viện quân đang trên đường lên đây, đám Cấm Vệ Quân vốn đã dùng hết chút kiên nhẫn cuối cùng đều đồng loạt vươn tay rút đao.

“Các huynh đệ, nhân cơ hội Đại tướng quân tới đây, chúng ta hãy cùng lập chiến công trước mặt ngài đi!” Ba vị Thiên tướng lớn tiếng thét to.

“Tốt!”

Cấm Vệ Quân đồng thanh hô lớn, sau đó từ trên đỉnh cánh hoa lao xuống, ý muốn hung hăng đánh cho đám Phong Vân Kỵ đã bị dọa vỡ mật kia một trận, sau đó giành được cái chiến công lớn nhất trong bộ Quân Công! Mà lúc này, binh đoàn Phong Vân Kỵ vốn đang ẩn nấp trên đỉnh cánh hoa thứ hai đột nhiên hiện thân, dưới ánh chiều tà, khải giáp trên người bọn họ lóe ra ngân quang chói mắt, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống!

“Các huynh đệ, hãy cho bọn chúng biết Phong Vân Kỵ chân chính là như thế nào!” Lâm Cơ bên này cũng đồng dạng rống to một tiếng.

“Grào!”

Trong chớp mắt, ba vạn Phong Vân Kỵ từ trên đỉnh cánh hoa thứ hai lao xuống, giống như một cơn lũ màu bạc từ trên trời đổ xuống, sau đó tràn tới. Hơn một vạn Cấm Vệ Quân bên kia còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi thì một tia sáng lạnh lẽo đã xẹt ngang qua yết hầu của bọn họ, từng cái đầu bay lên không trung, đôi mắt trợn to nhìn máu tươi của chính mình nhuộm đẫm núi đá màu nâu đỏ, biến mặt đất trở thành một phiến hồng ngọc không chút tỳ vết, rất giống với vầng mặt trời đỏ máu nơi chân trời… Tiếng binh khí va chạm bén nhọn ngẫu nhiên xuất hiện, hòa cùng vô số tiếng gào rú thê lương vang lên trên cánh hoa, tạo thành từng trận âm vang trong núi Lạc Anh…

Ngay khi mặt trời đã chìm vào vòng tay ôm ấp của bóng đêm, đại quân Cấm Vệ rốt cục cũng đã đến nơi, chỉ tiếc, thứ bọn họ nhìn thấy chính là một đám xác chết vương vãi khắp nơi cùng một số ít thương binh đang rên rỉ, về phần Phong Vân Kỵ, bọn họ đã như gió như mây rời đi từ lúc nào!

“Giết!”

Một chữ “giết” gần như được Đông Thù Phóng phun ra từ trong kẽ răng, giờ phút này, ngay cả việc phẫn nộ cùng bi thương ông đều không thể làm nổi!

“Giết!”

Thiên địa mịt mờ, chỉ có ánh đao phản chiếu trong núi Lạc Anh, Cấm Vệ Quân mang theo nỗi bi phẫn mênh mông ồ ạt chạy về phía đỉnh núi của cánh hoa thứ hai, quyết tâm đánh một trận tử chiến với Phong Vân Kỵ, nhưng kế hoạch của bọn họ, từ lúc gặp Phong Vân Kỵ đã không có cách nào thành công!

“Người đâu hết rồi?”

Đám Cấm Vệ Quân xông lên từ hướng Đông và hướng Bắc hoàn toàn không nhìn thấy nửa điểm bóng dáng của Phong Vân Kỵ, đập vào mắt bọn họ là một cái hồ nước thiên nhiên, giữa hồ là hình ảnh phản chiếu của mảnh trăng non trên bầu trời. Mặt hồ gợn sóng trong suốt, kết hợp với bầu không khí tươi mát yên tĩnh đã triệt tiêu mất một nửa sát khí của đám Cấm Vệ Quân, mà đám đá tảng bên hồ kia dường như đang ngoắc tay mời gọi bọn họ qua đó nghỉ ngơi một lát!

Đám Cấm Vệ Quân xông lên núi theo hướng Tây và hướng Nam lại không có vận may này, thứ chờ đợi bọn họ không phải là hồ xanh trăng sáng mà là một đám Phong Vân Kỵ dũng mãnh vô địch!

Nhìn từ xa, Phong Vân Kỵ giống như một mũi tên bằng bạc đang bắn thẳng về đám Cấm Vệ Quân ở phía Tây, Nam, vô số Cấm Vệ Quân bị tên bạc đâm thủng ngực, máu tươi đỏ sẫm nhuộm đỏ mũi tên nhưng vẫn không thể ngăn cản được thế tiến của nó. Tên bạc vô cùng lợi hại, nó dùng động tác cực kỳ mau lẹ bắn về phía chân núi Lạc Anh, dưới nguyệt quang nhàn nhạt, quang mang từ mũi tên bạc tỏa ra còn lạnh hơn, chói mắt hơn cả ánh trăng!

“Muốn tập trung lực lượng đột phá vòng vây sao? Thật không hổ là Phong Tích Vân!” Đông Thù Phóng tuy vẫn còn kinh sợ nhưng không kìm được mà buông lời tán thưởng, cánh tay lại vung lên: “Nhanh chóng chạy đến bên kia, chỉ cần giáp công hai bên thì Phong Vân Kỵ nhất định sẽ táng thân trong núi Lạc Anh!”

“Vâng!”

Nhất thời, tất cả Cấm Vệ Quân đều vội vã chạy về phía Tây, Nam, chỉ là, đỉnh cánh hoa vốn chật hẹp, không thể đi cùng lúc nhiều người, bởi vậy bọn họ phải chia quân ra, một phần trực tiếp leo lên vách đá, một phần thì đi theo con đường nhỏ giữa hai cánh hoa. Đương nhiên, so với vách núi cheo leo, con đường bằng phẳng giữa hai cánh hoa sẽ thoải mái hơn, cho nên càng lúc càng có nhiều Cấm Vệ Quân chọn con đường này mà đi.

Ngay lúc con đường nhỏ tràn ngập thân ảnh của Cấm Vệ Quân, một tiếng “oành” đột ngột vang lên, khiến cho lỗ tai mọi người ong ong không ngừng. Mọi việc chưa dừng lại ở đây, không đợi mọi người kịp lấy lại tinh thần, một chuỗi những tiếng nổ “oành”, “oành”, “oành” lại tiếp tục vang lên. Tiếng động chưa dứt, chỉ thấy hồ nước vốn yên ả lúc trước giờ đã xuất hiện từng cơn sóng to, từng cơn từng cơn gào thét vọt tới, hóa thành những con thủy thú đáng sợ mở to cái miệng khổng lồ đánh tới bên này!

“Á…”

Cấm Vệ Quân phát ra tiếng kêu hoảng sợ, vội vã lùi về cánh hoa thứ nhất, chỉ tiếc con đường nhỏ lúc này đã là một mảnh hỗn loạn, mọi người còn chưa kịp xoay đầu bỏ chạy thì đã bị nước lũ cuồn cuộn phía sau đã tràn lên đỉnh đầu, thậm chí một số người còn chưa kịp thét lên thì đã bị nước lũ thôn tính…

“Cứu mạng…”

“Mau tới cứu người đi!”

“Đưa tay ngươi qua đây!”

“Mau lên!!!”

Bất luận là người đang cầu cứu trong con đường nhỏ hay là người muốn cứu giúp trên đỉnh cánh hoa, ai nấy đều chỉ có thể bất lực vươn tay ra. Nước lũ mãnh liệt quét ngang, cuốn thân thể binh lính trong đường nhỏ quật mạnh vào vách đá hai bên, sau đó lại sinh ra từng dòng nước xoáy, tiếp tục cuốn đi từng cái sinh mạng. Chúng binh sĩ vốn mặc trọng giáp, bọn họ chỉ có thể vô lực vặn vẹo tứ chi ở trong cơn lũ rồi chậm rãi chìm sâu xuống nước… Mấy ngàn hồn phách tướng sĩ đã bị chôn vùi dưới dòng sông lạnh sâu không thấy đáy, mà tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong…một khoảnh khắc ngắn ngủi!

“Khi biết được Đại tướng quân muốn toàn lực tấn công lên núi, đám Cấm Vệ Quân dò đường nhất định sẽ nóng lòng thử sức, muốn lập chiến công trước mặt ông, huống hồ ở trong lòng họ lúc này, Phong Vân Kỵ chúng ta chỉ là một đám người vừa nhát gan lại vừa vô năng, bởi vậy bọn họ sẽ không chịu chờ đại quân đến mà sẽ nôn nóng phát động công kích trước. Đến lúc này, quân ta phải toàn lực ứng chiến, ba vạn Phong Vân Kỵ dùng tốc độ cực hạn xung phong liều chết, phải để bọn họ không có lực hoàn thủ! Nhưng các ngươi nhớ kỹ, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng! Khi viện quân bên đó đến, chúng ta phải lập tức lui lại, sau khi tránh hết tai mắt của bọn chúng thì cứ theo sườn cánh hoa chạy lên bên trên, sau đó chia quân đi về hai hướng Tây, Nam.”

“Lúc quân ta đi về hai phía Tây, Nam, các ngươi lưu lại mười người phụ giúp bổn vương phá đê. Chờ khi Cấm Vệ Quân đã vây quanh chuẩn bị tấn công lên cánh hoa thứ hai, quân ta sẽ tập trung toàn lực đột kích theo hướng Tây, Nam, phải như một mũi tên bạc sắc bén xuyên thủng lồng ngực bọn họ mà ra!”

Đây chính là bước thứ ba mà Tích Vân định ra, cho đến hiện tại, tất cả mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch của nàng.

Do bị vách đá hai bên ngăn cản, cơn lũ không thể vươn đôi tay vô tình của nó chạm đến đám Cấm Vệ Quân trên đỉnh cánh hoa. Nó chỉ có thể nhấn chìm đường nhỏ, hung bạo cắn nuốt biết bao sinh mạng, sau đó mới cam lòng chậm rãi rút đi.

Nhìn thi thể binh lính chìm nổi trong nước, Đông Thù Phóng siết chặt hai đấm, vẻ mặt ông tràn ngập nỗi bi phẫn nhưng lại không có cách nào thốt ra nửa lời! Ông mang binh đánh trận cả đời, không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi lại nhiều lần chịu thiệt trên tay một cô nương kém ông hơn nửa số tuổi!

Tiếng hò hét ở phía Tây, Nam cũng đã dần lắng xuống, xem ra Phong Vân Kỵ đã thành công đột phá vòng vây! Bảy vạn đại quân, ông mang theo bảy vạn đại quân, nhưng có ai ngờ tất cả đều bị một người tên Phong Tích Vân đùa giỡn trong lòng bàn tay! Anh danh cả đời của Đông Thù Phóng giờ phút này đã hoàn toàn bị đập nát trong tay con người được xưng là Hoàng vương – Phong Tích Vân này!

“Phong Tích Vân ơi là Phong Tích Vân… Ngươi thật không hổ là đời sau của Phượng vương! Quả là không giống với người bình thường!” Đông Thù Phóng ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, mảnh trăng non trên trời đang tản mát ra quang mang yếu ớt, nó thật giống với tâm trạng chán nản của ông lúc này. Không biết trăng sao ngày mai mọc lên có rạng rỡ lấp lánh hay không, có điều… Ông mơ hồ cảm giác được, cho dù là trăng sáng hay sao sáng, sau này đều không còn liên quan gì đến ông nữa!

Bỗng nhiên, ánh mắt ông bị một chút ánh sáng thoáng hiện giữa hồ nước trên núi hấp dẫn. Trong nháy mắt, tâm trạng chán nản lập tức biến mất, dưới tình huống không có ánh mặt trời, ngân mang sáng ngời kia làm sao xuất hiện? Điều này chỉ có một lời giải thích, đó là ánh sáng phản chiếu từ ngân giáp của Phong Vân Kỵ! Thiếu chút nữa ông đã bỏ qua vấn đề này, sau khi phá đê, bọn họ căn bản không kịp chạy trốn, bởi vậy nhất định sẽ ẩn nấp trong hồ!

Giữa hồ, Tích Vân đang ngồi trên một khối đá lớn, chung quanh là mười binh sĩ, bên trái nàng chính là người nhất quyết không chịu đi theo Lâm Cơ – Tu Cửu Dung. Theo kẽ hở giữa những cành tùng, bọn họ có thể thấy rõ tình hình ở phía trước, nhìn đám Cấm Vệ Quân giãy dụa chìm nổi giữa dòng nước, thần sắc của nàng vẫn tĩnh lặng như đầm nước thăm thẳm thời viễn cổ, đôi mắt còn sáng hơn cả sao trăng giờ phút này lại mang theo nét phức tạp cùng bất đắc dĩ.

Chờ hồ nước yên ả trở lại, Tích Vân mới nghiêng tai lắng nghe, sau đó thản nhiên nói: “Bọn Lâm Cơ hình như đã thành công phá vây rồi.”

“Ừm.” Tu Cửu Dung gật đầu: “Kế sách của Vương đã thành công!”

“Hiện tại hẳn là giờ Sửu nhỉ?” Tích Vân ngẩng đầu nhìn về phía Đông Bắc: “Có lẽ bọn họ sắp tới rồi.”

“Vương nên cùng Lâm Cơ rời đi mới phải.” Ánh mắt Tu Cửu Dung xuyên thấu quá một tầng nhánh cây, nhìn về phía đám Cấm Vệ Quân ở đối diện xa xa, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, có chút lo lắng: “Nếu bị bọn hắn phát hiện thì…”

“Nếu ta không lưu lại, bọn họ sẽ chôn cùng đám Cấm Vệ Quân trong hồ mất.” Tích Vân khẽ lắc đầu, cười nhẹ: “Huống hồ, lý do ta lưu lại…” Nàng quay đầu nhìn Cửu Dung, ánh mắt trong suốt: “Cửu Dung, ngươi hẳn phải biết chứ.”

“Ừm.” Tu Cửu Dung không ngừng gật đầu thật mạnh, gương mặt nhợt nhạt trắng nõn chợt nổi lên một tầng đỏ ửng: “Cửu Dung biết.”

“Ừ.” Tích Vân lại mỉm cười, nụ cười thuần khiết trong suốt, lại mang theo một tia ấm áp.

Vương, Cửu Dung biết chứ. Người tuyệt đối sẽ không để cho binh lính đứng ở nơi nguy hiểm mà bản thân lại đứng ở nơi yên ổn bao giờ! Vương, đây là nguyên tắc mà người vẫn luôn kiên trì tuân thủ cho tới tận hôm nay! Lúc chiến đấu, người vĩnh viễn đều đứng ở phía trước! Thêm nữa, việc chiến đấu luân phiên như thế này đã khiến quân ta vô cùng mỏi mệt, nhưng chỉ cần thấy người đứng trên đỉnh Lạc Anh này, ở lại nơi hiểm trở đã bị Cấm Vệ Quân tầng tầng vây quanh, ý chí chiến đấu của quân ta lập tức dâng cao, tất cả chỉ vì bọn họ muốn cứu người ra ngoài! Vương của ta, Cửu Dung hoàn toàn hiểu được người, cho nên Cửu Dung nhất định sẽ bảo vệ người! Cửu Dung lấy tánh mạng để thề, tuyệt đối sẽ không để người bị tổn thương!

Thời gian giống như một dòng cát mịn không ngừng chảy, mảnh trăng non trên bầu trời đêm cũng dần trốn đi, Cấm Vệ Quân trên núi, Phong Vân Kỵ dưới núi, ai nấy đều tự chuẩn bị sẵn sàng.

Cấm Vệ Quân trên núi vẫn chưa vội vã xuống núi, giống như đang chờ đợi điều gì.

Trên tảng đá, mười tên chiến sĩ giáp bạc vẫn đứng im thủ hộ trước người vương của bọn họ, ánh mắt họ nhìn thẳng về phía trước, chỉ có mình Tu Cửu Dung là nhìn chăm chú vào Tích Vân đang ngồi trước mặt, im lặng không nói câu nào.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một pho tượng được làm từ bạch ngọc đang lẳng lặng ngồi đó, mái tóc dài màu đen phủ lên bộ trường bào màu trắng, từng sợi từng sợi khẽ lay động trong gió, như tơ như lụa. Mảnh ngọc hình trăng khuyết ở giữa trán óng ánh rực rỡ, làm nổi bật dung nhan tuấn tú vô song, khóe miệng nàng hơi cong lên, ánh mắt lộ ra một tia ý cười trong suốt nhợt nhạt, gợn sóng lăn tăn như mặt nước trong hàn đàm… Hắn nín thở, nhẹ nhàng đi tới… lặng lẽ tiến sát… vụng trộm vươn cánh tay hơi run rẩy ra… những lọn tóc kia lập tức chạm vào tay hắn, vui vẻ nhảy múa…Vương…Vương… Nụ cười yếu ớt mang theo một tia thỏa mãn và hạnh phúc lập tức hiện lên trên gương mặt thanh tú có vết sẹo của hắn… Vương của ta…

“Ài…”

Một tiếng thở dài bất ngờ vang lên, cánh tay đang giơ lên vội vàng rũ xuống, phát ra một tiếng “đinh” thanh thúy, thì ra là tiếng giáp tay khẽ chạm vào áo giáp. Vẻ mặt Tu Cửu Dung đỏ bừng, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác. Trái tim hắn đập “thình thịch” liên hồi, đập đến mức đầu óc hắn cũng có chút choáng váng!

“Giờ Sửu sắp hết, tại sao bọn họ còn chưa có hành động?” Tích Vân dời ánh mắt ra khỏi bầu trời đêm, đôi mi dày tinh tế khẽ rung.

Tu Cửu Dung nâng tay vỗ về trái tim đang đập loạn trong ngực, hắn hơi lùi về phía sau, há miệng muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh, phải hít sâu vài hơi mới có thể nói chuyện bình thường.

“Có lẽ…”

“Cửu Dung, khi quyết chiến không có gì gọi là “có lẽ” cả!” Tích Vân đánh gãy lời nói của hắn, xoay mặt về phía Đông Bắc. Ánh mắt nàng xuyên thấu những kẻ hở của rừng cây nhìn ra xa, trong thanh âm mang theo một tiếng thở dài cùng một chút run rẩy khó nhận ra: “Mặc Vũ Kỵ còn chưa có tới!”

Tu Cửu Dung không nói gì, chỉ thân thiết nhìn vương của hắn, nhìn nàng hơi cúi đầu, nhìn nàng nâng tay che trán, giống như muốn che dấu hết thảy cảm xúc, chỉ là… Hắn rõ ràng nhìn thấy một tia thất vọng sâu sắc hiện lên trong mắt nàng, ngay cả đầu ngón tay đang che trên trán kia cũng hơi run rẩy! Bàn tay trái đặt trên gối của nàng đã không tự chủ được mà siết chặt thành nắm đấm, có thể thấy rõ từng dòng mạch máu màu xanh hằn rõ trên làn da tay trắng nõn! Vương, người đang đau lòng ư? Vương, người đang tức giận ư? Bởi vì Tức vương đã khiến người thất vọng rồi?!

“Hy vọng Lâm Cơ có thể hoàn thành tốt hành động ở kế hoạch thứ hai.”

Một lát sau, Tích Vân buông tay ra, vẻ mặt chỉ còn sót lại nét bình tĩnh cùng uy nghiêm của vương giả.

Mười chiếc bè gỗ đơn giản dừng trên mặt hồ, trên mỗi chiếc bè gỗ là mười tên Cấm Vệ Quân vũ trang hạng nặng đang đứng. Vài người trong số bọn họ nhanh chóng cởi bộ giáp đỏ đang mặc ra, cầm lấy bình rượu mạnh đổ lên người, sau đó lập tức nhảy xuống mặt nước lạnh như băng, dùng lực lượng cơ thể đẩy bè gỗ bơi nhanh về phía tảng đá giữa hồ.

“Ta vốn nghĩ rằng cơn tức giận sẽ làm ông ta rối trí, không ngờ đến việc chúng ta sẽ ẩn nấp trong núi, nào ngờ vị Đông Đại tướng quân này lại không vội vã xuống núi…” Nhìn đám Cấm Vệ Quân đang bơi đến gần, Tích Vân chậm rãi đứng dậy.

“Xem ra ông ta đang muốn bắt sống chúng ta.” Tu Cửu Dung nói.

“Cỏ vẻ đúng là vậy rồi.” Tích Vân cười nhẹ, khom lưng nhặt một viên đá nhỏ: “Nếu như đây là ý định của ông ta, vậy chúng ta cũng không cần phải sợ hãi.”

“Vâng.” Tu Cửu Dung vươn tay gỡ thanh trường cung mang trên lưng xuống, mười tên chiến sĩ cũng không đợi ai phân phó, ai nấy đều đã thủ sẵn trường cung trong tay.

Khi bè gỗ của Cấm Vệ Quân cách nơi bọn họ đang đứng khoảng mười trượng…

“Bắn!” Tu Cửu Dung nhẹ nhàng phân phó một tiếng, mười một mũi tên lập tức bắn ra, không trật dù chỉ một mũi.

“Ái da!” Theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười một tên Cấm Vệ Quân đứng trên bè gỗ nhất thời ngã xuống, hồ nước vẩn đục lúc này lại xuất hiện thêm một mảng đỏ sẫm. Trong gió đêm lại vang lên tiếng rít chói tai, đám Cấm Vệ Quân còn chưa kịp hiểu được tình huống hiện tại thì lại có thêm mười người ngã xuống, thân thể đập vào mặt nước phát ra từng tiếng “tõm tõm”!

Tên dài cùng đá viên không ngừng bắn về phía mặt hồ, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, chỉ khoảng nửa khắc, một trăm năm mươi danh Cấm Vệ Quân đã bị giết chết trong hồ!

“Đại tướng quân…” Thấy quân mình không thể tới gần tảng đá, Lặc Nguyên không khỏi nhìn về phía Đông Thù Phóng: “Chúng ta phải làm sao đây?”

“Hừ! Ta vốn muốn bắt sống bọn chúng, nhưng xem ra việc này không dễ rồi!” Đông Thù Phóng lạnh lùng hừ một tiếng: “Bổn soái không tin không có cách nào bức các ngươi ra!” Ông đột nhiên vung mạnh tay lên: “Tên lửa!”

Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm mũi tên rực lửa lập tức bắn về phía đỉnh núi Lạc Anh.

Chỉ là… Nếu như biết người trong núi là Phong Tích Vân, vậy Đông Thù Phóng nhất định sẽ không dễ dàng bắn ra hỏa tiễn như vậy, ắt hẳn ông sẽ đọc thư chiêu hàng cho nàng nghe trước, nếu như thế… có lẽ núi Lạc Anh sẽ không có kết cục như đêm nay!

“Ta lấy nước tấn công, ông ta lại lấy lửa trả đòn, thật đúng là có qua có lại!” Tích Vân dùng tay áo dài hất một mũi tên lửa ra, châm biếm cười nói.

Từng mũi tên lửa giống như sao băng rơi xuống, có mũi bắn về binh sĩ, có mũi trực tiếp găm xuống đất, đốt cháy đám lá khô rơi rụng.

“Cửu Dung, xem ra lần này chúng ta phải chết cùng một chỗ rồi!”

Tên lửa không ngừng phóng tới, mới đầu là từng đốm từng đốm, sau dần dần hóa thành một chùm lửa thật lớn. Trong ánh lửa nóng rực, Tích Vân chợt quay đầu cười cười nhìn Tu Cửu Dung, vẻ mặt nàng thờ ơ, nụ cười lại càng phóng túng không chút sợ hãi, đôi mắt trong suốt không biết có phải là do bị ánh lửa chiếu vào hay không mà chợt lóe lên một tia liều lĩnh, thậm chí có chút điên cuồng cùng nóng cháy…

Cánh tay đang vung trường kiếm của Tu Cửu Dung hơi khựng lại, vẻ mặt ngẩn ngơ, tuy nhiên biểu tình này chỉ xuất hiện trong phút chốc.

“Vương…” Tu Cửu Dung quỳ một gối, trường kiếm cắm xuống mặt đất, ánh mắt tinh khiết sạch sẽ như nước hồ băng trên Thiên Sơn nhìn thẳng vào mắt Tích Vân: “Vương, cho dù Mặc Vũ Kỵ không đến cũng không sao, bởi vì Phong Vân Kỵ của chúng ta nhất định sẽ đến! Tức vương không cần người cũng không sao, bởi vì Phong Vân Kỵ chúng ta, Phong Quốc chúng ta cần người! Thiên hạ hỗn loạn, mọi người đều có trăm ngàn lý do để rút kiếm, nhưng Phong Vân Kỵ chúng ta, Tu Cửu Dung ta chỉ chiến đấu vì một mình người mà thôi!”

Thanh âm của hắn không hề vang dội uy mãnh, tất cả điều hắn làm chỉ là bình tĩnh thuật lại những suy nghĩ trong lòng mình, lạnh nhạt… nhưng kiên định. Một mũi tên lửa xẹt qua trán hắn, một tia máu nhất thời rỉ ra, tóc mai của hắn cũng bắt lửa bốc cháy, thế nhưng hắn vẫn lẳng lặng quỳ ở đó, ngẩng đầu, dùng ánh mắt chân thành mà chấp nhất nhìn vương của hắn!

“Cửu Dung…” Tích Vân thở dài vung tay áo lên, bàn tay chạm vào phần tóc mai của hắn, ngọn lửa trên đó giống như gặp phải hàn băng tắt lụi, mà tay nàng cũng nhuộm đẫm một tia máu đỏ sậm mà ấm áp kia.

“Tu tướng quân, bọn ta giao vương cho ngươi!”

Thanh âm trầm thấp giống như phải kìm nén rất nhiều đau đớn đột nhiên vang lên, nàng quay đầu, chỉ thấy mười tên chiến sĩ đang gắt gao xếp thành nửa vòng tròn che trước người bọn họ, những mũi tên lửa phóng tới không ngừng bắn vào lưng bọn họ, ghim sâu vào thân thể!

“Ngu ngốc!” Tích Vân tức giận khiển trách một tiếng, vung tay lên, lụa trắng bay ra hất bay hết những mũi tên đang phóng tới: “Bổn vương không có dạy các ngươi lấy thân chắn tên!”

“Vương, người nhất định phải sống sót! Lâm tướng quân nhất định sẽ đến! Phong Vân Kỵ chúng ta tồn tại chỉ vì người!”

Lửa đã bắt đầu bùng lên trên người chúng chiến sĩ, máu tươi của bọn họ giống như đang ganh đua với lửa, dùng tốc độ không tưởng trào ra ngoài, đem bộ giáp bạc sáng chói nhuộm thành một bộ giáp máu, dù vậy, ánh mắt mười người vẫn sáng rực nhìn vương, thân hình thẳng tắp như cũ, dùng hết sức lực bảo vệ vương của bọn họ!

“Ngu ngốc!”

Mảnh lụa trắng giống như một con bạch long điên cuồng gào thét, kình phong tỏa ra đánh rơi toàn bộ tên lửa trong bán kính ba trượng. Ánh mắt nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào mưới bó đuốc vẫn đứng thẳng nơi đó, ánh sáng rực rỡ lướt qua gương mặt nàng.

“Vương, ở đó có một cái hang động, chúng ta qua đó trốn một chút đi.” Tu Cửu Dung kéo Tích Vân chạy đi, Tích Vân không phản ứng, chỉ mặc hắn kéo.

Nhờ ánh lửa bên ngoài mà không gian trong hang động cũng được chiếu sáng, hang này kể ra cũng không sâu lắm, hơn nữa ba mặt đều là tường đá.

“Cửu Dung, trốn ở đây, chúng ta không bị chết cháy thì cũng bị khói hun chết!” Nhìn thấy ánh lửa càng lúc càng lớn bên ngoài động, Tích Vân bình tĩnh dựa lên tường đá, trên mặt lộ ra nụ cười khổ trước giờ chưa từng xuất hiện, đôi mắt cũng trở nên thất thần.

Tu Cửu Dung nhìn bàn tay trong tay mình, đây là lần đầu tiên hắn nắm lấy tay nàng, cũng là lần đầu tiên gần gũi như vậy… Nhưng, một lần cũng đủ rồi! Công lực toàn thân hắn đột nhiên tập trung vào cổ tay phải, cơ hội này, cũng chỉ có một lần!

“Cửu…” Tích Vân vừa mở miệng, trong nháy mắt chỉ cảm thấy toàn thân tê rần. Nàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cổ tay trái đang bị Tu Cửu Dung gắt gao nắm lấy, nàng còn chưa kịp tự hỏi thì một tia sáng bạc chợt lóe lên, đại huyệt toàn thân liền bị châm bạc chế trụ.

“Cửu Dung… Ngươi…” Tích Vân không thể nhúc nhích, thứ còn cử động được chỉ còn lại đôi môi.

“Vương, Cửu Dung sẽ bảo vệ ngài!” Tu Cửu Dung đi tới trước mặt nàng, mặt hắn hướng về cửa động, ánh lửa nóng cháy chiếu rọi trên gương mặt hắn, khiến cho gương mặt tuấn tú có một vết sẹo tăng thêm một phần cao quý thanh nhã: “Mười ba năm trước, Cửu Dung đã thề sẽ vĩnh viễn trung thành với ngài, vĩnh viễn bảo vệ ngài!”

“Cửu Dung…” Tích Vân bình tĩnh nhìn hắn, thế nhưng trong mắt nàng đã có thêm một chút bối rối không thể khống chế cùng ý tứ cảnh cáo bao hàm nét lo lắng: “Mau giải huyệt đạo cho ta, không được làm việc gì ngu ngốc! Nếu không… Bổn vương sẽ coi ngươi thành nghịch thần!”

Tu Cửu Dung nghe vậy chỉ cười nhẹ nhìn Tích Vân, ánh mắt tinh khiết sạch sẽ, không oán không hối. Hắn vươn hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Tích Vân, cái ôm này tựa hồ còn nóng bỏng hơn cả ánh lửa ngoài cửa động. Làm hết những việc này, hắn buông Tích Vân ra, ánh đao chợt lóe, một mảnh ẩm ướt cùng ấm áp lập tức rơi lên mặt nàng, nhìn kỹ lại, chỉ thấy một thanh chủy thủ đã cắm sâu vào ngực hắn, dòng máu đỏ tươi như một con sông vỡ đê, mãnh liệt trào ra!

Tu Cửu Dung một tay che ngực, tay còn lại kết thành một cái thủ kỳ lạ trên trán, khuôn mặt nghiêm túc trang trọng, thanh âm mang theo một loại hương vị cổ xưa vang lên: “Hỡi thần thủ hộ Cửu La, ta là Cửu Dung – truyền nhân đời thứ tám mươi bảy của Cửu La vương tộc, ta nguyện lấy linh hồn của ta hiến tế, xin thần ban cho ta máu của ngài, nguyện máu của ta gặp lửa sẽ không bốc cháy, nguyện máu của ta có thể bảo hộ vương của ta bình yên thoát hiểm!”

“Cửu Dung…” Tích Vân nhẹ nhàng phun ra hai chữ này xong thì không thể thốt lên lời nào nữa, nàng mở mắt thật to, ánh mắt ngơ ngác giống như một con búp bê gỗ ngây ngốc nhìn Tu Cửu Dung.

Trong nháy mắt, một đạo linh khí màu xanh nhạt nhẹ nhàng lưu động ở giữa hai tay của Tu Cửu Dung, hắn dùng một tay kéo Tích Vân dựa vào ngực mình, một tay còn lại đặt lên đỉnh đầu của nàng, để cho máu tươi của mình từ trên đầu nàng chảy xuống, lướt qua trán, trượt qua đuôi lông mày, rơi xuống hai má… Dòng máu đỏ tươi mang theo một tầng linh khí màu xanh từ từ lưu động, không hề bỏ qua một chỗ nào, tay hắn lướt qua gáy cùng đầu vai của nàng, lẳng lặng rút đi từng cây châm bạc…

Máu chảy lênh láng, mùi vị tanh ngọt của máu không ngừng quanh quẩn trên chóp mũi của nàng… Nàng chưa bao giờ biết con người lại có nhiều máu như vậy, chưa bao giờ biết máu người lại nóng như vậy, giống như bây giờ, nóng đến tận xương tủy!

“Vương, người không cần tự trách mình…cũng đừng khổ sở… Có thể bảo vệ vương…Cửu Dung rất vui!” Trên gương mặt tuấn tú tái nhợt của Tu Cửu Dung hiện lên nụ cười nhu hòa, hắn nhìn Tích Vân lúc này đã ngây ra như phỗng, nâng tay vụng về lau đi giọt nước mắt đã lặng lẽ trượt xuống cằm nàng: “Vương, người nhất định phải bình yên trở về! Phong Vân Kỵ cùng… thần dân… thần dân Phong Quốc đều đang…chờ người…”

Thân thể hắn chậm rãi tựa trên vai nàng, hai tay rốt cục cũng rũ xuống sau lưng nàng, đây giống như một cái ôm, cũng giống như mở ra vây cánh cuối cùng của mình để bảo vệ vị vương mà hắn thề tận trung!

“Cửu Dung…” Một tiếng lẩm bẩm từ trong đôi môi khô nứt bật ra, yếu ớt vô cùng, giống như chỉ cần thổi nhẹ một hơi là nó sẽ tiêu tán trong thiên địa. Nàng do dự vươn tay, động tác thật nhẹ nhàng, cực kỳ thong thả, giống như có chút không dám, giống như có chút sợ hãi khi chạm đến cái thân thể vẫn còn ấm áp kia. Trong nháy mắt khi đầu ngón tay của nàng chạm đến góc áo của hắn, nàng không kìm được nữa mà gắt gao ôm chặt lấy thân hình kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.