Trong phòng nghỉ của khách sạn.
Hoàng Hiểu Long thẫn thờ ngồi trên ghế như người mất hồn.
“Hoàng thiếu, cậu ngồi không như vậy gần một tiếng đồng hồ rồi đấy! Cậu có định đi ăn trưa không?” Trương Hoàn đứng ngoài cửa gọi vào.
“Haizzz!” Hắn chán nản thở dài một hơi, hai tay đặt lên bàn chống cằm, đầu gục xuống...
“Thôi kệ đi, chắc cậu ta vẫn bị sốc vì bị Lục Triết Hy mắng...”
“Mà khoan... nhắc tới Lục Triết Hy, sao cậu ta vẫn chưa quay lại nhỉ? Hay là... vẫn còn ở trong nhà tắm???”
Chỉ đến khi nghe thấy tên anh thì hắn phản ứng, lập tức đứng dậy, vội vàng nói:“Đúng rồi! Triết Hy!”
Hắn đi bước nhanh ra khỏi cửa định đi về hướng nhà tắm ngoài trời nhưng đi được vài bước thì hắn đột nhiên dừng lại.
Viên Thành hỏi:“Sao vậy? Cậu không tới chỗ Lục Triết Hy à?”
Hắn mặt mày ủ rũ:“Không biết... em ấy có còn giận tôi nữa không? Tôi sợ vào đó rồi sẽ lại bị em ấy đuổi ra...”
Viên Thành và Trương Hoàn cùng đồng thanh đáp:“Bó tay...”
“Mà không được!!!” Hắn bất ngờ hét lên, dường như hắn vừa chợt nhớ ra điều gì đó:“Trần Hạo có nói chân của em ấy thỉnh thoảng sẽ bị tê nhức nên chỉ đi được một đoạn ngắn thôi... Tôi nghĩ em ấy đau chân nên không ra ngoài được.”
Dứt lời hắn nhanh chóng sải chân bước đi.
“AAAAA...”
Một tiếng thét thất thanh từ xa vọng lại khiến đám người Hoàng Hiểu Long bất ngờ.
“Chuyện gì vậy?”
“Chịu!”
Tiếp theo một giọng nói từ loa phát thanh vang lên:“Tôi là người quản lý khách sạn này. Tôi muốn thông báo đến toàn thể vị khách đó là tôi vừa nhận được tin từ sở cảnh sát, họ báo là có một tên tội cướp đã bỏ trốn và đột nhập vào khách sạn này. Cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây. Mong quý khách giữ bình tĩnh và làm mọi cách tự bảo vệ bản thân!”
Trương Hoàn thản nhiên nói một câu:“Nói dễ nghe nhỉ?”
Riêng Hoàng Hiểu Long thì sắc mặt hoảng hốt, vừa chạy vừa la lên:“Triết Hy!!!”
Hai người kia cũng vội vàng chạy theo.
“Hoàng thiếu, bình tĩnh. Tôi nghe tiếng hét lúc nãy là của nữ nhân mà...”
Viên Thành nói:“Nhưng nó phát ra từ phía nhà tắm!!!”
Tức là...
...
Lục Triết Hy vẫn còn ngâm nhìn dưới suối nước nóng thư giãn. Cửa ra vào và những bức tường ở nhà tắm được làm bằng thạch cao - vật liệu cách âm siêu tốt nên anh không thể nghe thấy những tiếng ồn ào ở bên ngoài...
Cạnh!!!
Cửa ra vào được tên cướp mặc đồ đen, bịt kín mặt mũi lén mở ra. Hắn trong tay cầm con dao sắc nhọn, bước đi không một tiếng động về phía Lục Triết Hy.
Lúc này hắn đứng ngay sau lưng anh và lập tức hướng con dao nhọn đâm vào anh.
Rất may là nhờ có ánh mặt trời chiếu xuống làm hình ảnh của hắn in xuống mặt nước. Lục Triết Hy phản ứng mau lẹ giơ tay lên túm được cổ tay đang cầm con dao của hắn. Nhưng mà... anh không đủ sức giằng co với hắn.
Anh dùng hết sức lực kéo tay hắn về phía trước.
ẦM!
Tên cướp ngã lộn cổ xuống bể tắm, nhân cơ hội này anh vội vàng đứng dậy và chạy đi. Nhưng mà... Lục Triết Hy chạy ra được khỏi nhà tắm thì anh trượt chân ngã sấp xuống.
Không ổn rồi... tại sao lại là lúc này chứ???
Từ lúc phẫu thuật xong cứ tưởng chân của anh đã lạnh lại hoàn toàn nhưng thỉnh thoảng đôi chân lại cứ tê nhức và đau đớn dữ dội. Trần Hạo nói với anh là không nên đi lại nhiều. Như vậy thì có khác gì lúc chưa phẫu thuật đâu chứ???
Thậm chí anh còn không đứng lên nổi nữa. Anh dùng hai tay chật vật bò về phía trước. Trong thời gian đó, tên cướp thừa sức đứng dậy đi tới và túm tóc anh lên.
“Aaaa...” Anh bị hắn ép đứng thẳng dậy nên hai chân càng đau nhức hơn, không chỉ thế tóc anh còn bị tên cướp mạnh tay nắm lấy, bị ép ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Tên cướp kề lưỡi dao lạnh lẽo vào cổ anh, giọng bực tức:“Sao mày dám đẩy tao xuống nước hả?”
Tên cướp này nói tiếng Trung.
“B... buông ra...” Anh cố nhịn đau nói.
Hắn nghe anh cũng nói tiếng Trung thì ngạc nhiên:“Mày là người Trung Quốc hả? Có đi cùng ai khác tới đây không?”
Anh lắc đầu:“K... Không có...”
“Thế thì chết đi!”
Tên cướp nói to rồi giơ con dao lên chuẩn bị đâm vào ngực anh!
“DỪNG LẠI!!!” Hoàng Hiểu Long kịp thời chạy vào, hắn vẻ mặt đáng sợ, thở hồng hộc nói:“Thằng chó kia! Thả em ấy ra!”
Tên cướp nhìn cách ăn mặc của Hoàng Hiểu Long thì đã biết hắn là người giàu có... Vậy tức là thằng nhãi này là người quen của gã nhà giàu này. Nghĩ vậy, tên cướp lại kề dao lên cổ anh đe dọa:“Muốn tao thả người cũng được. Mày phải đưa tiền cho tao!!!”
Hoàng Hiểu Long quát:“THẢ EM ẤY RA RỒI MÀY MUỐN BAO NHIÊU TIỀN CŨNG ĐƯỢC!!!”
Tên cười cười thỏa mãn:“Được thôi! Nhưng tao phải ra khỏi chỗ này đã. Tạm thời thằng nhãi này là con tin của tao!!!”
Tên cướp bước đi từ từ và lôi anh đi theo. Hoàng Hiểu Long vì sự an toàn của anh thì dù tức giận đến mấy cũng phải nhịn xuống và cắn răng cắn lợi đi theo.
Cảnh sát đã bao vây kín ở bên ngoài khách sạn chuẩn bị bắt tên cướp. Nhưng Hoàng Hiểu Long đã nói với cảnh sát, bằng mọi giá phải đảm bảo an toàn cho Lục Triết Hy, thế nên cảnh sát phải buộc phải cho hắn một chiếc xe.
Tên cướp đã mang theo Lục Triết Hy chạy trốn thành công.
...
Đi vài giờ, tên cướp dừng xe ở một cánh rừng hoang vu. Lục Triết Hy hai tay bị hắn trói chặt sau lưng và đẩy ngã xuống mặt đất.
Hắn nói:“Đừng có chạy trốn, đợi gã đó mang tiền tới thì tao sẽ thả mày ra!”
Lục Triết Hy đuối sức nằm bệt trên mặt đất, nhưng lại thản nhiên nói:“Tôi khuyên ông nếu muốn giữ cái mạng thì mau chạy trước đi!”
Hắn hét lên:“Tiền ngay trước mắt mày nghĩ tao sẽ bỏ sao?”
Anh cười chế giễu:“Vậy thì để tôi xem ông cần tiền hay cần mạng sống hơn!”
“Mày...” Tên cướp ngơ ngác dường như không hiểu ý tứ của anh.
“Này! Thằng chó! Tao mang tiền đến đây!” Hoàng Hiểu Long xuất hiện, trong tay hắn cầm theo một chiếc vali.
“Đấy không phải hàng giả chứ?”
Hoàng Hiểu Long mở chiếc vali nói:“Một triệu đô la tiền mặt mày yêu cầu!”
Đến khi xác nhận số tiền là thật, tên cướp nói:“Đặt chiếc vali xuống!
Tên cướp đi tới lấy chiếc va li còn Hoàng Hiểu Long thì đi tới chỗ anh.
Đoàng!
Một viên đạn không biết tới từ đâu mà bắn trúng vai tên cướp. Máu chảy ào ra, tên cướp hét lên:“Chết tiệt!”
Hắn tức giận vào ném thẳng con dao đi rồi lấy tiền bỏ trốn. Con dao phóng thẳng người Lục Triết Hy...
Phập!
Lục Triết Hy sửng sốt nhìn cánh tay rắn chắc của Hoàng Hiểu Long chắn trước người mình để cản con dao cho anh.
Hoàng Hiểu Long như không có chuyện gì, hắn nhẹ nhàng nói với anh:“Em không sao chứ?”
“Không...” Anh hai mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Hắn rút con dao ra, vết đâm rất sâu nên máu tươi chảy ra rất nhiều.
“Tay anh...”
“Ngại quá!” Hắn chẳng có chút đau đớn gì còn bật cười nói:“Lẽ ra nếu bình thường anh có thể bắt lấy con dao và ném trả lại tên cướp. Nhưng anh mải cởi trói cho em nên không kịp thời phản ứng, chỉ có thể dùng tay đỡ đòn cho em.”
“Cảm ơn anh...” Anh ngượng nghịu cúi thấp đầu và khẽ nói.
Hắn vui vẻ xoa đầu anh:“Đây là chuyện anh nên làm. Em không cần nói những lời khách sáo đó với anh đâu.”
Lục Triết Hy để mặc hắn xoa đầu đến mức khiến tóc anh rối bời.
“Được rồi, anh đưa em về khách sạn thay quần áo không thì em sẽ cảm lạnh mất!”
“Ừ.” Đáp lại một tiếng rất nhẹ nhõm xong anh thoái mái tựa đầu vào ngực hắn.
Lục Triết Hy trên người mặc bộ Yukata vẫn còn ẩm ướt và dính đầy đất cát. Hắn hai tay mạnh mẽ bế anh lên dù cho đất cát dính trên người anh sẽ làm bẩn bộ âu phục đắt tiền của hắn.
...
Phòng nghỉ của khách sạn.
“Hai anh giải quyết tên cướp đó xong rồi chứ?”
“Xong rồi, Hoàng thiếu. Bọn tôi dùng súng bắn nát đầu hắn xong thì chôn xuống đất rồi!”
“Làm tốt lắm! Các anh dọn dẹp hiện trường xong thì có thể lấy một triệu đô la đó!”
“Tuyệt vời! Cảm ơn cậu nhé!”
Xong việc, Hoàng Hiểu Long tắt điện thoại rồi đi tới phòng tắm. Hắn đứng ngoài gọi:“Triết Hy! Sao em lâu vậy? Không có chuyện gì chứ?”
“A...”
Đáp lại hắn là kêu đau của anh.
“TRIẾT HY!”
Không nghĩ ngợi gì nữa, hắn vội mở cửa chạy vào luôn.
Rào rào!
Tiếng nước ở vòi hoa sen chảy xuống. Lục Triết Hy quỳ gối trên sàn, có thể là anh vừa bị vấp ngã. Nước chảy dội xuống ướt hết tóc và cơ thể anh. Anh đưa đôi mắt ướt át lên nhìn hắn, nước từ vòi chảy xuống mặt nên nhìn tưởng như anh đang khóc.
Hoàng Hiểu Long đơ người ra như bị hóa đá một lúc. Hắn nhìn anh không rời mắt và gượng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hắn vừa phát hiện ra một điều...
Con mẹ nó...
Hắn cương rồi!!!
Nguyên nhân là vì cơ thể Lục Triết Hy hoàn toàn xích lõa và gương mặt non nớt yếu đuối kia thật sự làm cho người khác động lòng.