Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 8: Chương 8




Hơn mười chiếc xe hơi với tốc độ tức thời thi nhau phóng như bay trên sàn đua rộng lớn.

Không ổn rồi... Trương Hoàn ngồi trên ghế quan sát chờ đợi trong lo lắng.

Viên Thành thoải mái nốc một ly bia lạnh:Tôi nói là Trần Hạo sẽ về nhất có sai được đâu!!!

Trong số hơn mười chiếc xe đua đó có Trần Hạo và Hoàng Hiểu Long tham gia. Và cuộc đua kết thúc, xe của Trần Hạo về nhất, Hoàng Hiểu Long về nhì.

Thắng rồi!!! Viên Thành sung sướng hò reo. Trái lại thì Trương Hoàn xị mặt ủ rũ. Bọn họ cá cược với nhau xem ai về nhất.

Đưa tiền đây! Viên Thành cười hả hê chìa tay ra. Trương Hoàn ấm ức rút ra một khoản tiền không nhỏ đập mạnh vào tay Viên Thành...

Cảm ơn nhé.

Tôi sẽ phục thù! Trương Hoàn nghiến răng nói.

...

Một lúc sau, Trần Hạo và Hoàng Hiểu Long quay lại ghế ngồi.

Trương Hoàn lên tiếng:Trần Hạo, tôi thấy anh có hay đua xe nhiều lắm đâu, sao có thể thắng Hoàng thiếu được chứ?

Trần Hạo nhếch miệng:Chịu, may mắn chăng?

Hoàng Hiểu Long nói:Không phải đâu, Trần Hạo rất có tài đua xe, chỉ là thường ngày không có thời gian thôi.

Trời ạ, Hoàng thiếu, cậu nói sớm thì tôi đỡ phải mất 5000 CNY rồi!!! Trương Hoàn vẻ mặt than thở...

Viên Thành hí hửng rót 4 ly bia nói:Mừng chiến thắng của chúng ta nào!

Trần Hạo nói:Nhờ tôi mà cậu kiếm được tận 5000 CNY à? Phải có phần của tôi nữa chứ nhỉ?

Viên Thành sững sờ nói:Trần Hạo... anh lớn tuổi rồi chấp gì lũ chúng tôi làm gì???

Thằng khôn lỏi! Trường Hoàn liếc nhìn Viên Thành không chút cảm tình.

...

Cả bốn người ăn uống nhậu nhẹt lúc lâu thì điện thoại Viên Thành reo lên. Viên Thành nghe điện thoại một lúc sau đó nói:À, Hoàng thiếu, người giúp việc nhà cậu gọi tới cho tôi.

Xảy ra chuyện gì sao?

Ừm... là do... cái tên Lục Triết Hy mà cậu đem về đấy, nó cắt cổ tay tự sát rồi.

Hoàng Hiểu Long đã cầm cốc bia kề đến miệng, nghe Viên Thành nói thế thì hắn như bị điện giật lập tức vung tay đập vỡ cốc bia xuống mặt đất!

Người bình thường chứng kiến hắn tự dưng nổi điên như vậy thì đã tái mặt chạy té khói, nhưng ba người này đã quen thuộc rồi, họ coi như đó là chuyện thường tình, không có ngày nào là hắn không nổi điên...

Ba người họ vẫn ngồi nguyên tại chỗ mà Hoàng Hiểu Long đã đứng phắt dậy, vẻ mặt hắn tối tăm đầy sát khí như muốn giết người...

CON MẸ NÓ! Hắn rống lên, sau đó hung hăng đạp đổ một cái ghế.

Hoàng thiếu...

VỀ! Viên Thành chưa nói xong hắn đã cáu gắt rồi quay lưng rời đi...

Trương Hoàn thắc mắc:Sao Hoàng thiếu lại tức giận như thế nhỉ?

Trần Hạo rất bình tĩnh:Sao người giúp việc không gọi luôn cho cậu ta mà lại gọi cho cậu?

Viên Thành trả lời:Anh không thấy à? Người đó sợ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Hoàng thiếu nên mới gọi cho tôi...

Xem ra tôi lại phải bận rộn nữa rồi! Trần Hạo nói xong cũng đứng lên.

Trương Hoàn:Thế là không chơi nữa à?

Thế còn phải hỏi! Nhanh đi thôi!

...

Trong bệnh viện

Sáng ngày hôm sau, Lục Triết Hy tỉnh lại, anh cảm thấy toàn thân vẫn vô cùng khó chịu. Anh ngồi dậy khẽ cử động, mu bàn tay trái có cảm giác đau nhói. Chiếc kim tiêm đâm vào tay anh, nối với thanh sắt mảnh phía gối, dụng cụ truyền dịch đang treo lủng lẳng, dung dịch màu hồng nhạt rơi xuống tí tách.

Mình... còn sống!

Lẽ ra phải vui mừng mới phải nhưng Lục Triết Hy lại có cảm thấy kinh sợ, dự đoán được một điều kinh khủng sẽ lại xảy ra!

Cậu tỉnh rồi! Trần Hạo khoác áo blouse trắng, đứng trước giường, hai tay đút túi áo.

Anh... cứu tôi sao? Cổ họng anh đau rát chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn.

Trần Hạo nói:Phải! Nếu cắt cổ tay thì cậu không chết ngay được đâu, nhưng thân thể cậu rất yếu lại bị thương không nhẹ, tôi gần như thức trắng đêm để chữa trị cho cậu đó!

Tại sao... lại cứu tôi?

Hả?

Trần Hạo nhìn người thanh niên hai mươi bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần mà gầy gò, yếu ớt trông chỉ như thiếu niên mười lăm... Lục Triết Hy hai mắt mờ nhạt chẳng còn một tia hy vọng...

Tôi biết những gì Hoàng thiếu làm với cậu. Nhưng do cậu thích làm anh hùng còn gì?

Lục Triết Hy chết lặng trước câu nói đó.

Không phải... tôi không biết... thực sự không biết...

Anh run rẩy, giọt nước mắt bỗng trào ra vì sợ hãi. Trần Hạo nhìn bộ dạng thảm thương của anh thì thở dài não ruột:Có khóc cũng vô dụng. Cậu không nên động tay động chân khi chưa biết rõ người cậu sắp đánh là ai. Cơ mà tôi thấy cậu khác so với những người trước đây Hoàng thiếu đem về. Số người chết vì tự sát cũng nhiều, Hoàng thiếu cũng chẳng bận tâm đem xác đi chỗ nào đó chôn rồi tìm người khác thay thế. Lúc Hoàng thiếu về tới thấy cậu nằm la liệt trong vũng máu thì... phải nói thế nào nhỉ, gần giống với trời sập... Tôi chưa bao giờ thấy Hoàng thiếu nổi điên như thế, cậu ta kích động quá mức, tôi cũng phải tiêm cho liều thuốc gây mê thì mới dừng lại không thì có án mạng xảy ra rồi...

Nói đến đây Trần Hạo đến gần Lục Triết Hy, cúi mặt xuống kề gần với anh thì thào:Thế nên tôi phải cứu cậu... Tất cả vì sự an toàn của Hoàng thiếu!

Lục Triết Hy sửng sốt nhìn gương mặt lạnh tanh của Trần Hạo...

Người này... cũng không bình thường... cũng giống với Hoàng Hiểu Long thôi, chỉ khác là bình thường anh ta khoác trên người chiếc áo blouse, cách cư xử điềm đạm để che dấu sự nguy hiểm trong anh ta... Thế giới này đáng sợ... Con người quá đáng sợ...

...

Thời gian trôi qua, Trần Hạo đã rời khỏi phòng, Lục Triết Hy ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt chôn sâu vào đầu gối nghĩ ngợi. Bỗng cánh cửa phòng mở toang, bóng dáng một nam nhân chạy vào phòng.

Triết Hy!!!

Lục Triết Hy cũng bất ngờ với người trước mắt còn đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp, hai tay chống đầu gối từ từ buông ra, người đó thẳng lưng vội vàng ngẩng mặt lên.

Dương Lạc...

Trình Dương Lạc ôm lấy Lục Triết Hy xúc động nói:Tìm được cậu rồi, đi thôi, tớ sẽ đưa cậu rời khỏi đây.

Trình Dương Lạc xuất thân cũng là thiếu gia giàu có, Lục Triết Hy là người bạn thân của anh. Từ khi Lục Triết Hy mất tích, Trình Dương Lạc đã phái người đi tìm anh khắp nơi và cũng biết anh đã rơi vào tay của tên ác ma Hoàng Hiểu Long.

Thế lực bên Hoàng Hiểu Long quá lớn, Trình Dương Lạc không thể đối phó với hắn chỉ có thể âm thầm chờ đợi. Đến hôm nay, nhân cơ hội Lục Triết Hy được đưa vào bệnh viện, Hoàng Hiểu Long thì lại bị gây mê chưa tỉnh, Trình Dương Lạc đã nhanh chân xông vào viện cứu Lục Triết Hy ra.

Nhưng chỉ vài phút sau, Trình Dương Lạc cảm thấy một luồng sát khí ghê người xuất hiện từ phía sau, ngoảnh đầu lại thì thấy Hoàng Hiểu Long vẻ mặt tức tối nhìn đăm đăm nhìn mình đến rùng rợn...

Không có chuyện đó đâu! Trần Hạo cũng bước vào.

Tuy nhiên Trình Dương Lạc không có một chút run sợ, vẫn quyết tâm bảo vệ Lục Triết Hy:Hoàng Hiểu Long, anh đừng tưởng muốn làm gì thì làm!

Đừng... Dương Lạc... Cổ họng anh đau rát đến mức không thể phát ra tiếng, anh biết nếu cứ thể này Trình Dương Lạc cũng giống như mình, trở thành món đồ chơi của Hoàng Hiểu Long...

Cút ra! Hoàng Hiểu Long không nhiều lời lập tức tiến đến chỗ Lục Triết Hy nhưng bị Trình Dương Lạc cản lại.

Lục Triết Hy thì run lên bần bật, anh sợ, anh sợ vì lo cho Trình Dương Lạc.

Xin cậu... dừng lại... Anh quỳ gối trên chiếc giường, nhoài người ra hai tay ôm chặt lấy một cánh tay của bạn mình.

Cút ra! Hoàng Hiểu Long thì kiên nhẫn lặp lại. Một lúc sau, Trình Dương Lạc vẫn không nhúc nhích, hắn gằn thêm một từ nữa:Mày giỏi!

Thế rồi hắn bắt đầu bẻ khớp ngón tay kể răng rắc nhưng Trình Dương Lạc dũng cảm giơ nắm đấm lên nhắm thẳng vào Hoàng Hiểu Long. Trái tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực khi chứng kiến cảnh đó, càng tồi tệ hơn nữa là... anh thấy tay hắn buông xuống chạm ra phía sau, thứ hắn lôi ra là một khẩu súng.

Lục Triết Hy nhìn thấy được đầu Trình Dương Lạc sẽ bị Hoàng Hiểu Long bắt đến nát bươm. Anh dùng sức giật mạnh cái kim tiêm ở tay trái ra, máu chảy, anh không màng đến cơn đau cũng chạy tới ngăn cản Trình Dương Lạc.

Lục Triết Hy đứng quay lưng về phía Hoàng Hiểu Long, lúc này Trình Dương Lạc đã mất hết lý trí, một đấm tông thẳng vào mặt Lục Triết Hy...

Anh kịp thời ngăn không cho Hoàng Hiểu Long nổ súng, Trình Dương Lạc cũng không đánh trúng hắn. Tuy nhiên Trình Dương Lạc tung hết sức lực, mặt anh lệch hẳn sang một bên, phần mặt bị đánh cũng sưng đỏ, khóe môi rỉ máu... Đầu óc dần choáng váng, anh mất thăng bằng quỳ gục xuống sàn, đồng thời miệng cũng hộc ra một bọt máu tươi...

Cả ba người đều phải kinh ngạc trước hành động của anh.

Hoàng Hiểu Long thì buông khẩu súng xuống ném sang cho Trần Hạo. Trình Dương Lạc lấy lại bình tĩnh khuôn mặt áy náy quỳ xuống lay nhẹ bờ vai anh:Xin lỗi, Triết Hy... tớ... tớ không cố ý...

Bị đánh, trước mặt anh mọi thứ đều mờ nhạt, đầu óc thì đau như sắp nổ tung, phải vài giây sau mới lấy lại tầm nhìn. Mái tóc vàng mềm mại của Lục Triết Hy rối tung lên, tóc anh hơi dài che phủ hết đôi mắt...

Giọng đã khàn giờ còn khàn hơn, anh thở yếu ớt không ra hơi:Cầu... cầu xin cậu... mặc kệ tớ... cứ tiếp tục... tớ...tớ... sẽ làm liên hụy đến cậu...

Cậu nói gì vậy? Sao tớ có thể bỏ mặc cậu được!

Lục Triết Hy khẽ lắc đầu lộ ra đôi mắt đẫm nước...

Đúng lúc đó cũng có vài người chạy vào, họ nhìn về phía Trình Dương Lạc gọi:Thiếu gia!

Đến đúng lúc lắm, mau giúp tôi...

Trình Dương Lạc chưa nói xong đã bị vệ sĩ dùng sức kéo ra ngoài.

Các người làm gì vậy? Phải cứu cậu ấy! Buông tôi ra! Trình Dương Lạc liên tục gào thét.

Trần Hạo cười ôn hòa:Trình thiếu gia, là tôi gọi người của cậu tới đón cậu, mời cậu về cho!

Không!

Vệ sĩ của Trình Dương Lạc nói:Xin lỗi Hoàng thiếu gia... Cậu chủ nhà tôi gây phiền phức cho ngài rồi. Mong ngài lượng thứ...

Hoàng Hiểu Long vẫn sắc mặt tối tăm không nói lời nào. Trần Hạo nói:Được rồi, đưa cậu ta về đi!

Vâng!

Mặc dù Trình Dương Lạc có gào hét, vung tay vung chân giãy giụa cũng bị vệ sĩ kéo về...

CHẾT TIỆT! HOÀNG HIỂU LONG, SẼ CÓ NGÀY ANH PHẢI HỐI HẬN, SẼ CÓ NGÀY TÔI ĐẬP ANH NHỪ ĐÒN!!!

Tiếng hét dần xa dần rồi biến mất, trong phòng bệnh yên ắng, tĩnh mịch vô cùng.

Hoàng Hiểu Long từ trên cao nhìn xuống thân thể yếu ớt đang run lên vì sợ hãi kia, cất giọng nói:Tình bạn cao đẹp thật!

Lục Triết Hy biết câu nói đó chẳng mang tính khen gợi gì, đó là lời đe dọa lạnh buốt sống lưng.

Anh dập đầu quỳ gối trước mặt hắn, giọng khản đặc:Xin anh... anh muốn làm... làm gì tôi cũng được... nhưng... xin anh hãy... hãy tha cho cậu ấy...

Hoàng Hiểu Long tung cước đạp vào vai khiến anh ngã sấp trên sàn. Hắn cũng nhấc chân không thương tiếc giẫm lên lưng anh:Tao còn chưa tính cái vụ mày dám tự sát đâu đấy!

Lực ở chân hắn ngày càng mạnh, lồng ngực bị đè chặt trên sàn khiến anh hô hấp cũng khó khăn:Tôi... tôi sẽ không... sẽ không bao giờ làm thế nữa... Xin anh...

Mắt đã phủ một tầng hơi nước, anh khẽ nhắm mắt làm những giọt nước tuôn ra trên khóe mi chảy ròng ròng xuống cằm.

Xem ra không tự tay dạy dỗ mày đàng hoàng thì không được mà!

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.