Quận chúa đã nhận tội thay nô tì vì thế nô tì thà chết chứ ko chịu nói ra
Lời nữ nô tì vừa dứt Long nhanh nhẹn rút gươm của một tên lính bên cạnh , tiến thẳng tới . Nữ nô tì ngẩng cao đầu , nhắm nghiền mắt : Cha con gái bất hiếu , ko thể ở bên cạnh cha nữa rồi
Phập .....máu tươi chảy từ miệng của nữ nô tì , cô ta ngã xuống với vẻ mặt rất bình thản , tựa như ko còn gì phải vương vấn nơi trần gian nữa . Long lấy khăn lau vết máu còn dính trên thanh kiếm rồi trả lại cho người lính . Vậy là cậu đã giết người , cậu thở dài ngắm nhìn mấy đám mây rong ruổi đuổi theo nhau , cất tiếng hỏi vô thức : Thơ cậu đang ở đâu ?
Sau đó Long trở về tẩm cung , sai người theo dõi từng nhất động của Hải Anh và Quân . Mục đích của cậu rất rõ ràng , cậu khẳng định chắc chắn Hải Anh và Quân vẫn còn giữ liên lạc với Thơ vì thế rồi sẽ có một ngày lòi cái đuôi ra . Khoảng hai tuần sau khi Long mở yến tiệc chiêu đãi hai vị quan có công lớn trong việc phá án giúp cậu tìm ra kẻ gian đã lấy cắp số ngân vàng mà cậu dự định tặng cho những người dân nghèo khổ sống trên núi . Cậu nhận được một tờ giấy ghi nơi ở mà Thơ sống . Nhưng cậu ko sai người bắt cô vội mà cậu đợi đến sinh nhật của Sa Uyển thì bắt cô . Vì lúc đó nghe nói hoàng thái hậu sẽ trở về .
Thơ đâu biết thân phận đã bị lộ , cô cứ mải chơi với đám nhóc trên núi . Ở đây bố mẹ chúng đều sống nhờ vào những bó củi nặng trịch mà chỉ được dăm ba bảy đồng , ko đáng để gia đình chúng ăn no ba bữa mỗi ngày . Trong số đám nhóc , cô thương nhất Tiểu Mỹ , bố mẹ bé đều đã chết khi đi đốn củi , bé phải sống nương nhờ cửa phật . Vậy mà bé vẫn luôn lạc quan , mỉm cười rất tươi .
Tỷ tỷ có người muốn gặp tỷ đấy ? Ko biết ai cho Tiểu Trư bao nhiêu là kẹo hồ lô , thằng bé cười toét mắt nhắc tới người muốn gặp cô .
Ai vậy em ? Cô lấy làm lạ vì trước giờ cô có giao du với ai đâu .
Bước xuống đồi Thơ thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc , người đó mặc y phục trắng , tóc búi cao nhìn thoáng rất khôi ngô , tuấn tú .
Xin hỏi huynh là ai ? Gặp tôi có chuyện gì ?
Người đó ko quay lại chỉ nói : Chơi đủ rồi , đến giờ về nhà nào
Giọng nói rất nghiêm túc , vẻ mặt điềm tĩnh của người đó khi xoay người về phía Thơ . Cô đứng như chết trôi , như sực nhớ ra điều gì ba chân bốn cẳng chạy trốn . Vậy mà chạy được năm bước , một top thị vệ oai nghiêm chạy tới bao quanh cô . Đây chính là muốn dồn cô vào đường cùng mà .
Tên thối tha mau thả ta ra , ta ko phải chim trong lồng , muốn nhốt thì nhốt Đối với Thơ mà nói hoàng thượng cũng chỉ là thằng nhóc mười tám tuổi ko hơn ko kém .
Mặt Long đen như đít nồi , xông vào giữa cầm tay cô và kéo lên xe ngựa thật mạnh . Về tới hoàng cung cô bướng bỉnh ko chịu vào . Phải nói thế nào nhỉ , khó khắn lắm mới thoát ra được , thậm chí mạo hiểm ở lãnh cung hít được ko ít khí bụi . Thế mà giờ đây lại come back hoàng cung ơ ? Bổn quận chúa ứ thích .
Ta nói lần cuối có vào ko ? Long đã mất hết tính kiên nhẫn , gằn từng chữ một .
Ko vào đé , có chết cũng ko vào
Như được lệnh Long nhấc bổng cô lên , mặc cô la lối om sòm , cậu mặc kệ đẩy cửa phòng cô và vứt cô xuống giường : Nếu còn trốn ta sẽ sai người chắt từng khúc chân đấy
Long bỏ ra ngoài , sai người trang trí hoàng cung để chuẩn bị đón hoàng thái hậu .