Thả Túy Phi Thương

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1

“Thiên hạ tam phân minh nguyệt dạ, nhị phân vô nại thị Dương Châu.” [1]

(Rực rỡ vầng trăng thiên hạ sáng, hai phần dành chiếu khắp Dương Châu.)

Mà cái đẹp của Dương Châu, có bảy phần là bị mĩ nhân chiếm hết. Thành thị phồn hoa hơn trăm năm này luôn tồn tại một loại hương phấn diêm dúa, mê đảo không biết bao nhiêu tài tử giai khách.



Thiên Hương Các là một toà thanh lâu lớn nhất ở Dương Châu, trong đó có “Thiên Hương thập mĩ” kiều diễm đứng đầu thiên hạ, tất nhiên các thanh lâu khác khó có thể sánh kịp.

Chính khi lão tú bà của Thiên Hương Các đang cười khẩy rung đùi, thầm nghĩ đêm nay không biết đã kiếm được bao nhiêu ngân lượng, lại có một thiếu niên cỡ chừng mười sáu, mười bảy tuổi từ từ đi đến, gương mặt trắng nõn như mĩ ngọc, mang theo ba phần cười khinh bạc.

Tú bà nhận ra hắn là khách quen của Thiên Hương Các, cũng là đệ đệ được Đương kim Hoàng đế sủng ái nhất: Vĩnh An Vương Tiêu Viễn Tuấn, lão không khỏi giật mình, sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy ra nghênh đón: “Tiêu Công tử …”

Tiêu Viễn Tuấn cười cười, chậm rãi đi đến trước mặt tú bà, trầm giọng nói: “Không phải đã nói không được tiết lộ thân phận của ta sao?”

Tú bà vội vàng nói: “Nô gia (tiếng phụ nữ tự khiêm xưng ngày xưa) đáng chết! Nô gia đáng chết!” sợ đến cơ hồ lập tức quỳ xuống.

Tiêu Viễn Tuấn tuỳ ý vung quạt, nói: “Thôi. Tiểu Phượng nhi có ở hay không? Ngươi gọi nàng ra.”

Tú bà nhăn nhó: “Thải Phượng cô nương bị người khác ..”

“Vậy Tiểu Liễu nhi đâu?”

“Ngọc Liễu cũng…”

“Vậy trong Thập mĩ còn ai không bị người khác bao?” Tiêu Viễn Tuấn hơi tức giận.

“Tối hôm nay hơi đặc thù, nô gia cũng không biết công tử… Ngài … Ngài sẽ đột nhiên đại giá quang lâm, cho nên … Thập mĩ đều đã bị một vị khách bao hết rồi …”

“Y trả bao nhiêu tiền? Ta trả gấp đôi!”

“Một vạn lượng” Tú bà biết dựa vào tính tình của Tiêu Viễn Tuấn, tuyệt đối không có khả năng bỏ ra một vạn lượng chơi gái, nhưng ngược lại có khả năng khiến nơi này long trời lở đất, nghĩ đến đây, lão sợ hãi đến cả người phát run.

“Y là ai?” Đồng tử của Tiêu Viễn Tuấn hơi hơi co rút. Rốt cuộc là ai, cư nhiên có loại hào khí này, chi một vạn lượng để bao mười nử tử thanh lâu một đêm?

Tú bà lắc đầu nói: “Nô gia cũng không biết. Bất quá … nhìn qua rất giống ‘tiểu khất tài thần’ Nguyên Thần Khanh, Nguyên công tử, trước kia y thường ở chỗ nô gia bàn chuyện làm ăn, bất quá trước giờ chưa ở qua đêm, vừa rồi lúc y vào cửa, nô gia gọi y mấy lần y cũng không trả lời, chỉ nói mình họ Bạch, nô gia nghĩ có lẽ là hai người có bộ dạng rất giống nhau mà thôi.”

Tiêu Viễn Tuấn cười cười, khẽ nói: “Được rồi, ngươi đi xuống đi.”

Tú bà hơi không cam lòng, nói: “Không biết công tử có muốn cô nương khác không? Thiên Hương Các còn có một ít thanh quan, bề ngoại cũng không tệ…”

“Không cần” Tiêu Viễn Tuấn khoát tay, mỉm cười nói: “Ta đi thương lượng với Bạch công tử một chút, nói không chừng y sẽ nguyện ý nhường mĩ nhân cho ta.”

Mặt tú bà lập tức trắng bệch không còn chút máu, suýt nữa ngồi bệt xuống đất – xem ra không thể tránh được một phen tranh đấu rồi.

Đồng bào huynh trưởng của Tiêu Viễn Tuấn là Đương kim Hoàng đế, từ nhỏ đã được ca ca che chở, nhận hết sủng ái, cũng vô cùng phong lưu, mới mười sáu tuổi mà đã lưu luyến nơi yên hoa, tuy hoàng đế đã răn dạy nghiêm ngặt, cũng chỉ vô dụng.

Tiêu Viễn Tuấn lệnh cho thủ hạ mở cửa phòng, chậm rãi đi vào. Quả nhiên nhìn thấy cảnh một nam tử đang cùng mấy nử tử mây mưa *** loạn, điều khiến hắn hơi kinh ngạc là, nam nhân không hề tức giận vì bị người khác quấy rầy, ngược lại chỉ hơi híp mắt nhìn Tiêu Viễn Tuấn: “Ngươi là ai?”

Nam nhân trước mắt y phục đã cởi hơn phân nửa, để lộ ra da thịt vùng ngực, tóc dài tán loạn, nhưng lúc chất vấn hắn vẫn toát ra uy nghiêm phục người.

Tâm trạng của Tiêu Viễn Tuấn không khỏi vô cùng tốt, khẽ bật cười, ý tưởng tìm người đấu khí lúc đầu đã sớm tan thành hư không, ngược lại, còn xuất hiện một ý nghĩ kì quái khác, hắn vung chiết phiến (quạt), che khuất hơn nửa khuôn mặt, mắt cười cong cong: “Ta đến hầu hạ ngài, công tử…”

Thiên Hương Thập mĩ tất nhiên nhận biết Tiêu Viễn Tuấn, từ lúc hắn tiến vào, cũng lập tức ngừng đùa giỡn.

Nam nhân này chính là Nguyên Thần Khanh.

Sau khi trở về từ chỗ của Tiết thần y, y trở nên lãnh đạm, tự biết nỗ lực nửa đời đã biến thành bọt nước, còn không bằng tiêu sạch gia tài, hưởng thụ vui thú ngắn ngủi. Nhưng y ở Dương Châu đã ba ngày, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống vàng son, lại phát giác cuộc sống có xa hoa lãng phí cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đêm nay là đêm cuối cùng y lưu lại, qua đêm nay, y sẽ rời khỏi Dương Châu, không ngờ lúc này lại có người xông vào phòng.

Vốn dĩ Nguyên Thần Khanh rất tức giận, nhưng hoá ra người xông vào lại là một thiếu niên tuyệt sắc, tim y không khỏi đập mạnh một nhịp. Mĩ nhân thì y đã gặp không ít, nhưng loại thiếu niên thanh tú xinh đẹp như thế này thì trước giờ chưa từng thấy.

Đã từng nghe nói, Thiên Hương Các có rất nhiều thủ đoạn giữ khách, trong ba ngày nay biểu hiện của y thiếu hứng thú, chẳng lẽ tú bà đã biết y muốn đi, cho nên mới cho một tiểu quan đến chơi với y?

Nguyên Thần Khanh nhíu mày, nói: “Không tệ, đúng là một mĩ nhân”

Thải Phượng vốn là đứng đầu trong Thiên Hương Thập mĩ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tự nhiên hiểu ra, lập tức thức thời nói:

“Bạch công tử, vị tiểu công tử này tài tình hơn chúng thiếp ngàn lần, đêm nay để chúng thiếp tạm lui đi?”

Nguyên Thần Khanh gật đầu, ánh mắt lại không tự chủ liếc nhìn thiếu niên trước mắt. Theo nghiệp kinh thương nhiều năm, y đương nhiên biết nếu biểu hiện quá cuồng nhiệt với một thứ thì nhất định sẽ bị người ta nâng giá, nhưng y phát hiện mình không thể thu hồi tầm mắt được.

Thiếu niên này toàn thân toát ra quý khí, thật sự nhìn không ra sắc phong trần, Nguyên Thần Khanh có chút nghi hoặc, nhưng cũng không quá để tâm. Y chưa bao giờ tiếp xúc với nơi phong nguyệt, nên đương nhiên cho rằng thanh lâu tự nhiên có hoàn phì yến sấu (người đẹp đủ mọi sắc thái , ví như Dương Quý Phi hơi mập , Triệu Phi Yến hơi gầy), cái gì cần có thì đều có, nên có một thiếu niên phong tư tuyệt thế cũng không có gì kỳ lạ.

Mỹ nhân xinh xinh thả thướt rời phòng, còn chu đáo khép cửa lại, Vĩnh An Vương là loại người nào chứ? Bọn họ còn không muốn chết, sao dám đối địch với hắn.

Tiêu Viễn Tuấn chậm rãi khép chiết phiến, lộ ra nửa khuôn mặt mỉm cười, từ từ đi đến trước mặt Nguyên Thần Khanh, cúi đầu nhìn nam nhân trên giường, ý cưới trong mắt lưu chuyển, toả ra vô hạn quang hoa nội liễm, quyễn rũ niềm nở: “Bạch công tử, đêm nay không biết có gì tiêu khiển?”

Y phục của Nguyên Thần Khanh mở rộng, lộ ra bộ ngực tinh tráng, dáng người khiến nam tử khác phải hâm mộ như ẩn như hiện, y giống như không chút để tâm, một tay chống đầu, tà tà tựa vào gối: “Ngươi nói?”

Tiêu Viễn Tuấn nhịn không được nghiêng đầu cười khẽ.

Nguyên Thần Khanh tuy rằng rất có mị lực nam tính, nhưng y khẳng định không biết bản thân rốt cuộc có bao nhiêu phong tình trong mắt Tiêu Viễn Tuấn.

Dạng phong tình này, hắn chỉ thấy qua trên người ý trung nhân mà hắn ngày đêm tưởng niệm.

Tiêu Viễn Tuấn dùng một đầu chiết phiến điểm nhẹ đầu vai nửa trần của Nguyên Thần Khanh, màu sắc da thịt bóng loáng khoẻ mạnh, Tiêu Viễn Tuấn nhẹ nhàng gạt, đầu chiết phiến liền đẩy rớt trường y trên vai y, lộ ra nửa thân trần của nam nhân.

Nguyên Thần Khanh có hứng thú, vẫn chưa ngăn cản.

Chỉ thấy chiết phiến của Tiêu Viễn Tuấn chậm rãi di chuyển khắp người y, khoé mắt hàm chứa ý cười nhìn y, dụ hoặc không nói nên lời, Nguyên Thần Khanh cảm thấy ngọn lửa dục vọng trong người dần dần bùng cháy dưới bàn tay của Viễn Tuấn.

Chỉ một cây quạt đã có khả năng như thế, kĩ xảo của thiếu niên này quả thực cao minh, không biết hắn đã đùa bỡn với bao nhiêu người mới luyện được thân thủ tốt cỡ này. Trong lòng Nguyên Thần Khanh không vui, lại có một cảm giác chua xót khó hiểu, giống như ăn phải dấm chua, tâm thần không khỏi hơi hoảng hốt.

Ngay tại thời khắc này, Nguyên Thần Khanh thình lình cảm thấy ngực đau nhói, thân thể cư nhiên không thể cử động.

“Huyệt Thiên Trung”

Thiếu niên mỉm cười, chỉ một điểm trên ngực Nguyên Thần Khanh, “Ta nghe nói, nếu truyền nội lực vào huyệt Thiên Trung, không quá một khắc, sẽ khiến võ công của người đó bị phế hoàn toàn, không biết có thật không?”

Thiếu niên yếu đuối này có võ!

Nguyên Thần Khanh hơi biến sắc. Tuy y theo kinh thương, nhưng để có thể tục mệnh cũng đã luyện qua võ công, nếu cứ thế bị phế bỏ, chẳng những đáng tiếc, mà còn có thể khiến y lập tức quy thiên.

Nguyên Thần Khanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm mắng mình bị mĩ sắc mê hoặc, cư nhiên không nghĩ đến phòng bị. Nhưng khi nội lực truyền vào chiết phiến, điểm huyệt đạo, tuy y luyện võ công không được mấy năm, vẫn nhìn ra được đây là võ học thượng thừa, cho dù có phòng bị trước cũng chỉ phí công.

Chỉ là không rõ, y lúc nào đã đắc tội một cao thủ võ lâm như vậy?

Tiêu Viễn Tuấn mỉm cười, cúi người hôn nhẹ lên môi Nguyên Thần Khanh: “Ta rất thích ngươi, sẽ không làm gì, ngươi yên tâm đi. Bảo bối, chỉ cần ngươi đồng ý làm người yêu của ta, ta sẽ thả ngươi ra, được không?”

Nguyên Thần Khanh nhíu mày nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?”

Tiêu Viễn Tuấn mỉm cười nói: “Ta giống ngươi, đến Thiên Hương lâu tầm hoan tác nhạc, nhưng hiện tại hình như ta có chút hứng thú với ngươi, cho nên thay đổi chủ ý…”

Hắn cởi giày, leo lên giường, buông màn giường, ôm Nguyên Thần Khanh liền hôn một cái, “Ta vừa nhìn mắt ngươi đã biết, ngươi cũng thích ta, cuộc sống ngắn ngủi, cần gì phải tự lừa mình?”

Nguyên Thần Khanh bị hắn ôm vào lòng, bị một đôi tay mềm mại sờ mó khắp người, không khỏi lửa giận mù trời, nhưng nghe được lời cuối cùng kia, lửa giận lại lập tức tiêu tán. Cuộc sống ngắn ngủi, đối với y mà nói, thời gian để tức giận cũng là xa xỉ.

Tiêu Viễn Tuấn cởi y phục của Nguyên Thần Khanh, hôn mặt y mấy cái, phát hiện y hoảng hốt nhìn mình, giống như bị dung mạo của hắn hút mất hồn, không khỏi mỉm cười, áp người lên cơ thể cường kiện của y.

Thân thể của nam nhân không có mụn nhọt khiến người khác chán ghét giống như những phú thương bình thường, cơ thể tinh tráng có thể nhìn ra là đã luyện võ công, nhưng trước mắt một cao thủ võ lâm như Tiêu Viễn Tuấn, tự nhiên kém xa.

Tiêu Viễn Tuấn nhịn không được xoa bóp cơ bắp không rõ ràng của Nguyên Thần Khanh, dạng thân thể cường kiện như thế, xác thực có thể khiến hắn làm chuyện muốn làm.

Hắn không khỏi hơi kích động.

Hoàng huynh của hắn, Tiêu Viễn Lan và một nam tử thuộc Vụ Ẩn long tộc tên Sở Phong Lạc yêu nhau, sau lại có thể sinh ra Lân nhi, thành một cặp khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Lúc đầu hắn rất tò mò, thường thường vào cung hỏi chuyện tình liên quan đến Sở Phong Lạc, thậm chí dây dưa Sở Phong Lạc đòi cùng đi Vụ Ẩn thành chơi.

Sở Phong Lạc từ sau khi rời khỏi Vụ Ẩn Thành, vì rất nhiều nguyên nhân mà rất ít trở về. Nhưng bị Tiêu Viễn Tuấn đeo bám mãi không yên, nên đã mang một viên tử mẫu quả kết từ một gốc cây không tên trong Vụ Ẩn thành cho hắn, nói nếu người hắn thích là nam tử, có thể dùng quả này giúp nam tử mang thai.

Người trong long tộc không cần dùng quả này cũng có thể sinh dục, cho nên quả này không có tác dụng gì với người trong long tộc, nhưng cây này một trăm năm mới kết quả một lần, một lần chỉ có mười hai trái, lấy được vô cùng khó khăn, hơn nữa trong quả còn có độc tính, sẽ khiến thân thể của người ăn quả suy yếu, Sở Phong Lạc dặn dò hắn nếu thân thể nam nhân không tốt, thì không nên sử dụng.

Nhưng tâm tính của Tiêu Viễn Tuấn vẫn là một thiếu niên, nếu đã có được một vật thú vị như thế, làm sao có thể kiềm chế mà không thử một chút?

Hơn nữa… Trong lòng hắn luôn có một bí mật không thể nói ra… Bí mật này, nếu vẫn không thể tìm được một người nam nhân thích hợp, sẽ bức điên hắn, hắn sợ mình sẽ làm chuyện khiến ca ca long nhan chấn nộ, khiến người hắn yêu thất vọng thống khổ….

May mắn, người này cuối cùng cũng xuất hiện.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy y, hắn đã biết, người nam tử tướng mạo anh tuấn lại mang theo hơi thở thuần thục này, chính là người mà mình nên hảo hảo đối đãi.

Hắn sẽ đối xử với y như đối với người trong lòng kia, khiến người nam nhân này sinh con cho hắn, khiến người nam nhân này yêu hắn, nhưng cả đời người nam nhân này cũng sẽ không biết bí mật trong lòng hắn.

Tiêu Viễn Tuấn hôn hôn trán Nguyên Thần Khanh, nhẹ giọng nói: “Ta thích ngươi… Nếu chúng ta có thể ở cùng nhau, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi, tốt hơn người khác gấp ngàn lần, vạn lần…”

Bị một thiếu niên tuyệt sắc hôn, lại ôn nhu đối đãi, Nguyên Thần Khanh cũng không khỏi hơi hoảng hốt, nhìn lại ánh mắt Tiêu Viễn Tuấn.

Y là một thương nhân thành công, tin chắc chưa bao giờ nhìn nhầm ai, y nhìn ra thâm tình trong mắt của Tiêu Viễn Tuấn cũng không phải là giả.

Chẳng lẽ …. Thiếu niên này thật sự yêu mình?

Trên đời này thật sự có thứ gọi là nhất kiến chung tình sao?

Nguyên Thần Khanh bị Tiêu Viễn Tuấn thâm tình thành khẩn nhìn, trái tim không khỏi đập nhanh hơn. Tướng mạo của thiếu niên chính là loại hình mà y thích, cao quý lại xinh đẹp.

Chỉ hơi đáng tiếc, cư nhiên là một nam nhân…

Bất quá, nam nhân thì có sao đâu? Nếu là nữ nhân thì có lẽ lại không tốt, nếu như mang thai, một nữ nhân, sau khi y chết, một mình mang theo hài tử ở goá, cùng là một chuyện tàn nhẫn.

Kẻ xuất trần thoát tục, lại yêu y như vậy, có thể cả đời cũng chưa chắc gặp được.

Huống chi thời gian còn lại trên đời của y cũng không nhiều, có thể gặp được hắn, cũng coi như vạn phần may mắn.

Chỉ còn mấy tháng nữa, thôi thì cứ nghe theo lời của Tiết thần y vậy, tận tình hưởng thụ cuộc sống thôi.



Cảm thấy đôi môi ấm áp đang hôn mình vô cùng mềm mại, Nguyên Thần Khanh quyết định không lảng tránh ý tưởng trong lòng nữa, thử hôn lại môi Tiêu Viễn Tuấn.

Tiêu Viễn Tuấn hơi chần chờ, cảm thấy hơi hoang mang với sự nhiệt tình của y – Nếu là Phong Lạc, tuyệt đối sẽ không có hành vi này … Người nam nhân kia trầm ổn khép kín, hiếm khi thể hiện ra cảm xúc của mình, tuyệt đối không có khả năng trong tình huống bị bức bách mà còn có tâm tình tiếp thụ sự ôn nhu của một người xa lạ.

Nhưng tình huống lúc này đã không phải là lúc hắn có thể nghĩ nhiều, ống tay áo phất lên, một trận kình phong thổi qua, lập tức dập tắt ngọn nến bên giường, phòng gian còn mang theo hương phấn nữ tử nhất thời tối đen.

Trong bóng đêm, Tiêu Viễn Tuấn ngửi được mùi hương trên người nam nhân, đó là loại hơi thở chỉ thuộc về nam tử đã thành niên, liền không tự chủ được hưng phấn lên.

Nguyên Thần Khanh bị Tiêu Viễn Tuấn hôn đến cả người phát nhiệt, lúc Tiêu Viễn Tuấn điểm huyệt y thì dùng lực rất nhẹ, huyệt đạo rất nhanh đã tự động giải khai, lúc Nguyên Thần Khanh ý thức được, đã phát hiện bản thân đang ôm chặt thân thể của thiếu niên, mà thiếu niên đang nhẹ nhàng cắn đầu nhũ của y.

Không ngờ đây lại là nơi mẫn cảm của nam nhân… Nguyên Thần Khanh có cảm giác muốn ngất xỉu, bị hắn cắn đến cả người ngứa ngáy, muốn đẩy hắn ra, lại sợ hắn ngậm quá chặt, đẩy ra thì người chịu khổ có thể vẫn là mình, nhất thời rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Đừng .. đừng cắn chỗ đó…” Nguyên Thần Khanh thấp giọng thở hồn hển, ngay cả chính y cũng phát hiện ra thân thể của mình đã bị *** thiêu đốt không thể không chế, muốn xoay người đè thiếu niên xuống, nhưng cơ thể lại hư nhuyễn vô lực.

Tiêu Viễn Tuấn khẽ cười, nhẹ nhàng hôn môi y, như đang an ủi y, tay lại chậm rãi trượt vào giữa hai chân Nguyên Thần Khanh.

Nguyên Thần Khanh lắp bắp kinh hãi, không nhịn được kẹp chặt hai chân, không cho Tiêu Viễn Tuấn tiến vào. Động tác của y tuy nhỏ, nhưng tất nhiên không thoát khỏi sự chú ý của Tiêu Viễn Tuấn.

Tiếng cười ôn hoà của Tiêu Viễn Tuấn lại vang lên trong bóng đêm. Không biết vì sao, tuy Nguyên Thần Khanh không nhìn thấy nụ cười của Tiêu Viễn Tuấn, nhưng vẫn có thế hình dung được Tiêu Viễn Tuấn đang nghiêng đầu cười, nụ cười thận trọng mà cao quý, như nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong đầu y.

Mẹ nó, hành động của y thật giống nữ nhân, quả là mất mặt muốn chết a. Nguyên Thần Khanh thầm mắng mình một câu.

Động tác của Tiêu Viễn Tuấn ngừng lại, đặt một tay lên vai y, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”

“Ta trước giờ chưa từng ở phía dưới…” Nguyên Thần Khanh cảm thấy chỗ đầu vai bị hắn đụng đến bắt đầu cương cứng lên, cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe không quá nghiến răng nghiến lợi.

“Không sao, ta sẽ ôn nhu. Ta sẽ vĩnh viễn thương ngươi, yêu ngươi, khiến ngươi thành người hạnh phúc nhất trên đời…” Tiêu Viễn Tuấn nhẹ giọng nói, thanh âm thiếu niên thanh lãng đa tình, như thiếu nữ đang nói với người trong lòng, kích động hơi hơi run rẩy hôn môi y.

Nguyên Thần Khanh vốn thập phần kiên định lại bị hắn hôn đến thở không nổi, lại lo lắng bị hắn nhìn ra, nên cố chịu đựng không thở dốc, không chú ý tới ngón tay của Tiêu Viễn Tuấn đã thò vào chỗ đáng xấu hổ kia, tiến vào động huyệt nhỏ hẹp.

Nguyên Thần Khanh không khỏi thét một tiếng, dị vật tiến vào khiến y vô cùng khó chịu, đang muốn ngăn cản Tiêu Viễn Tuấn, lại nghe hơi thở nóng hổi của Tiêu Viễn Tuấn nhẹ thổi sát tai y: “Tin tưởng ta, giao hết cho ta, được không?”

Y nhất thời do dự, không biết nên nổi giận đẩy hắn ra, hay nên nhẫn nại để thiếu niên này dùng tính khí (tính khí quan 性器官: bộ phận sinh dục – ngại quá @,@) đâm vào hậu đình của mình.

Thôi thôi, khó gặp được một người ôn nhu khả ái như vậy, coi như vì một phần ôn nhu này mà trả giá đại giới vậy.

Nguyên Thần Khanh luôn tin bất kể làm chuyện gì đều phải trả một cái giá tương ứng, chỉ cần đầu tư có lợi, y cũng sẽ không tiếc.

Ôn nhu như vậy, kì thật là vô giá, nhưng y lại chiếm được.

Tiêu Viễn Tuấn phát hiện y không kháng cự, đột nhiên có chút khinh thường nam nhân này. Nếu là Phong Lạc, hẳn sẽ không chấp nhận nhanh như vậy, dù sao hắn cũng là nam nhân chính trực đôn hậu …

Tiêu Viễn Tuấn vô tình so sánh mọi chỗ, nhất thời phát hiện nam nhân này cũng không tốt như mình tưởng, kì thật y cũng không hoàn toàn giống Phong Lạc, mà chỉ có một vài chỗ hơi giống mà thôi.

Nhưng chỉ giống vài điểm cũng đủ để khiến bản thân vô pháp buông tay.

Tiêu Viễn Tuấn vô thức làm động tác khuếch trương trong ngoài mật huyệt, phát hiện tính khí của mình vẫn còn mềm nhũn, không có chút hứng thú, liền dùng tay xoa nắn mấy cái, trong đầu tưởng tượng đến bộ dáng của ý trung nhân, rất nhanh đã cứng lên, hắn nắm lấy đầu tính khí của mình, chậm rãi tiến vào thân thể nam nhân.

Cảm thấy cơ thể bị cự vật tiến vào, Nguyên Thần Khanh né tránh một chút, nhưng lập tức bị Tiêu Viễn Tuấn ôm chặt vào lòng, ôn nhu hôn môi, hơi thở thiếu niên thật sạch sẽ, không có nửa phần hương phấn, hoà tan cảm giác ngọt ngào *** mĩ, lúc đầu Nguyên Thần Khanh còn cảm thấy khó chịu vì bị một thiếu niên đặt dưới thân làm loại chuyện này, nhưng rất nhanh y liền cảm thấy một cảm giác khiến y vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Y hôn đáp trả Tiêu Viễn Tuấn, ôm chặt thân thể thon dài rắn chắc của Tiêu Viễn Tuấn, qua mấy năm nữa, thiếu niên sẽ trưởng thành thành một nam tử cao lớn khiến rất nhiều nử nhân ái mộ …  Khi đó, y hẳn đã biến thành một nắm đất khô rồi.

Đây là kí ức đẹp nhất trong đời y…

Nguyên Thần Khanh đột nhiên có cảm giác cho dù chết ngay cũng không hối tiếc, ôm chặt lấy Tiêu Viễn Tuấn, hôn người yêu trong bóng đêm.

Đột nhiên, Nguyên Thần Khanh không kiềm chế được thấp hô một tiếng, hai người đồng thời đạt đến cao trào.

Nguyên Thần Khanh cảm thấy toàn thân lấm tấm mồ hôi, Tiêu Viễn Tuấn rời khỏi thân thể y, một cánh tay vắt ngang ngực y, ôm y vào trong lòng.

Loại cảm giác được che chở này thật ra y chưa bao giờ có…

Nguyên Thần Khanh muốn cười, lại không khỏi có chút thương cảm.

Nhà y theo nghiệp thương, phụ thân và nhị nương không hi vọng gia nghiệp huỷ trong tay y, bởi vậy yêu cầu với y vô cùng nghiêm khắc, trước giờ chưa hề có bất kỳ hành động thân mật nào, y đã sớm thành thói quen. Như nay y chưởng quản gia nghiệp nhiều năm, phụ mẫu tuy khoẻ mạnh, cũng vô cùng lãnh đạm, từ lúc mẫu thân qua đời bảy năm trước, đã không có ai đối tốt với y nữa, mọi người đều cho rằng y cường thế lãnh khốc, không cần bất luận kẻ nào đồng tình.

Mà y cũng giống như mọi người nghĩ, không cần bất kỳ ai đồng tình thương xót, nay ngẫu nhiên yếu đuối, có lẽ chỉ là sự cảm thương của một người sắp chết mà thôi.

“Còn chưa biết tên ngươi…” tuy Tiêu Viễn Tuấn đã sớm biết tên của y, nhưng vẫn hỏi.

Nguyên Thần Khanh do dự một chút, nói cho hắn: “Ta họ Nguyên, tên là Thần Khanh. Còn ngươi?”

Tiêu Viễn Tuấn nhẹ giọng cười, nói: “Ta từng nghe về ngươi, Giang Nam đệ nhất phú thương phải không, có lẽ ta nên nói một tiếng ngưỡng mộ đã lâu.”

Nguyên Thần Khanh cười khổ: “Mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi (Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn). Mấy năm nay không biết ta đã gặp phải bao nhiêu người muốn mượn tiền, có khi thường thường còn gặp được cường đạo vào nhà..”

Tiêu Viễn Tuấn bật cười, nói: “Ừ, ngoại hiệu của người là Tiểu khất hồ li, người ngoài đòi tiền ngươi, vậy khẳng định là mơ tưởng. Thần Khanh, ta tên là Tiêu Viễn Tuấn, ngươi đừng quên.”

Nguyên Thần Khanh lắp bắp kinh hãi: “Vĩnh An Vương? Thảo dân vô lễ, không biết đã mạo phạm Cửu thiên tuế, thỉnh Cửu thiên tuế thứ tội!” Y muốn xuống giường hành lễ, nhưng bị Tiêu Viễn Tuấn giữ lại.

“Thần Khanh, ta nghĩ ngươi sẽ không đa lễ như vậy.” Tiêu Viễn Tuấn lãnh đạm nói, dấu đi thất vọng trong lòng.

Người này.. Rốt cuộc chỉ là một người bình thường thôi, vẫn sẽ khom lưng trước quyền quý.

Nguyên Thần Khanh vào nam ra bắc, kiến thức rộng, tuy chưa từng gặp qua chân diện mục của Tiêu Viễn Tuấn, nhưng cũng biết Tiêu Viễn Tuấn là thân đệ mà Đương kim Thánh thượng thương yêu nhất Vĩnh An Vương, tục ngữ nói quan thương câu kết, Nguyên Thần Khanh giao tiếp với quan viên triều đình cũng không ít, tự nhiên hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa rất trọng yếu, nhưng bị Tiêu Viễn Tuấn ngăn lại, y cũng không khỏi hơi nghi hoặc.

“Ngày mai… Ngươi dọn đến Vương phủ của ta, được không? Ta không muốn rời khỏi ngươi, Thần Khanh.” Tiêu Viễn Tuấn thản nhiên nói, ngữ khí cũng là không cho phép từ chối.

Nếu là trước kia, Nguyên Thần Khanh có lẽ sẽ vì đủ loại ‘hậu cố chi ưu’ (lo lắng về sau) mà cự tuyệt, nhưng bây giờ thời gian còn lại của y không nhiều, nếu Tiêu Viễn Tuấn không mời, y cũng sẽ nghĩ cách tiếp cận Tiêu Viễn Tuấn.

Con người, một khi sắp chết, sẽ bắt đầu điên cuồng. Nếu là trước kia, bản thân y tuyệt sẽ không vì một thiếu niên mà làm ra loại chuyện này, huống chi, người này còn là Cửu thiên tuế mà y đắc tội không nổi.

Nguyên Thần Khanh nhịn không được bật cười: “Được, ta cũng không muốn rời xa người.” Y ôm chặt thiếu niên, dưới ánh nắng sớm, hào quang nhạt nhoà xuyên qua màn giường, chiếu rọi khuôn mặt quang hoa ánh bạch của thiếu niên, ánh mắt thiếu niên chính đang chăm chú nhìn mình, y nhịn không được lại hôn môi thiếu niên.

Hai người ôm nhau một lát, giúp nhau mặc y phục, vẻ mặt Tiêu Viễn Tuấn lúc này đã có chút lãnh đạm, Nguyên Thần Khanh cũng không để tâm, dù sao hắn cũng là người trong hoàng thất, từ nhỏ hỉ giận không thể hiện ra mặt.

Người trong Thiên Hương các nhìn thấy đôi nam tử này sóng vai đi ra khỏi phòng, bộ dáng tựa hồ vô cùng thân mật, đều không khỏi chất động.

Nguyên Thần Khanh hôn mặt Tiêu Viễn Tuấn, khẽ giọng nói: “Ngươi đợi một chút, ta đi rồi sẽ trở lại.”

Tiêu Viễn Tuấn ngạc nhiên: “Ngươi đi đâu?”

Nguyên Thần Khanh chỉ cười đi đến trước mặt lão tú bà, cùng tú bà nói mấy câu, tú bà lúc đầu còn tươi cười nghênh tiếp, sau thì sắc mặt tái xanh, liếc nhìn Tiêu Viễn Tuấn một cái, cắn chặt răng, lấy ra một tập ngân phiếu từ trong ngực.

Nguyên Thần Khanh cầm lấy ngân phiếu, vẫy tay về phía Tiêu Viễn Tuấn, hai người đi ra ngoài cửa, Nguyên Thần Khanh mới nói: “Đêm qua ngay cả tóc của mấy cô nương kia ta còn chưa chạm đến, cho nên ta kêu tú bà trả tiền lại cho ta.”

Người này… Cư nhiên ngay cả chút tiền cắc này cũng không chịu buông tha…

Tiêu Viễn Tuấn cơ hồ có thể cảm thụ được tâm tình “thất khiếu sinh yên” (đại khái là bốc khói từ bảy chỗ: hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng) của tú bà. Trong giới thanh lâu nếu không có chỗ dựa, sẽ rất khó sinh tồn, Thiên Hương lâu là thanh lâu đệ nhất ở Dương Châu, ngay cả Tiêu Viễn Tuấn cũng biết, ngọn núi sau lưng tú bà chính là Dương châu tri phủ Lí đại nhân, Nguyên Thần Khanh có thể đòi được tiền từ tay lão, nói vậy nhất định là cáo mượn oai hùm đi.

Bản tính thương nhân của Nguyên Thần Khanh đại khái sẽ rất khó cải biến, nhưng mà Tiêu Viễn Tuấn lại ghét nhất hơi tiền toát ra từ người y. Nghĩ đến bản thân phải chịu đựng cả đời, thái dương của Tiêu Viễn Tuấn không khỏi ẩn ẩn phát đau.



Vương phủ của Tiêu Viễn Tuấn cách cố trạch (nhà) của Nguyên Thần Khanh không gần, nhưng Nguyên Thần Khanh kinh thương bên ngoài nhiều năm, cũng không thấy đường xá xa xôi, ngược lại cảm thấy việc lần đầu tiên đến Vương phủ đã phải uống một chén thuốc nước màu đen cũng hơi kì quái.

“Đây là cái gì?”

“Bổ thân thể, ngươi uống đi” Tiêu Viễn Tuấn cúi đầu đọc mật chỉ trong tay, không tiếp tục để ý đến y, mật chỉ là do hoàng huynh Tiêu Viễn Lan sai người mang đến, nói là hắn muốn cùng Sở Phong Lạc xuất môn viễn du, đại sự trong triều sẽ giao cho hắn xử lý. Hoàng huynh vốn dĩ vì quốc sự mà không dám phóng túng dù chỉ một ngày, từ sau khi ở cùng Sở Phong Lạc, liền tìm cách đem quốc sự đổ hết lên người hắn.

Nguyên Thần Khanh nhíu mày nói: “Thân thể ta rất tốt, không cần bổ.”

Tiêu Viễn Tuấn hừ một tiếng.

Nguyên Thần Khanh nghĩ: thật sự là tiểu hài tử, loại chuyện này mà cũng tức giận, lại dựa vào phương châm của người làm kinh doanh: dĩ hoà vi quý, đành phải cau mày uống hết, Tiêu Viễn Tuấn mới giãn mi ra.

Bát này tất nhiên chính là thuốc được nấu từ quả tử mẫu có thể giúp nam tử mang thai. Nếu Nguyên Thần Khanh không uống, hắn cũng sẽ nghĩ cách ép y phải uống.



Nguyên Thần Khanh ở lại Vương phủ.

Nơi y ở là chủ ốc ở Vương phủ, rất gần phòng Tiêu Viễn Tuấn, nhưng Tiêu Viễn Tuấn mỗi sáng đều thượng triều, sau khi bãi triều, lại đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, về nhà thì đã giữa trưa, buổi tối lại đi ngủ sớm, cho dù Nguyên Thần Khanh muốn mỗi ngày ở cùng hắn cũng vô cùng khó khắn, vì thế y liền mang công việc buôn bán đến kinh thành, mỗi ngày sáng sớm rời nhà, giữa trưa lại trở về trước Tiêu Viễn Tuấn.

Nguyên Thần Khanh dần dần phát hiện Tiêu Viễn Tuấn có chút lãnh đạm với y, có khi sẽ lấy cớ không về nhà, thường nghe hạ nhân nói, Tiêu Viễn Tuấn đùa giỡn với vài ca kỹ trong nhà đại thần triều đình nào đó, đại thần kia liền nói muốn đem mấy ca kĩ này cho hắn làm nha hoàn, Tiêu Viễn Tuấn chỉ ậm ừ, không hề trực tiếp cự tuyệt.

Tuy Nguyên Thần Khanh có hơi hoài nghi Tiêu Viễn Tuấn đã không còn yêu y nữa, nhưng Tiêu Viễn Tuấn không nói, y cũng không muốn hỏi. Giữa người yêu nên có sự tin tưởng lẫn nhau, trước khi Tiêu Viễn Tuấn nói ra, y sẽ không hoài nghi.

Nguyên Thần Khanh phát hiện thân thể của mình từ từ kém đi, có khi mới làm việc được hơn phân nửa đã ngủ, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện tật nôn mửa, có khi vừa ăn xong đã nôn ra, có lúc nôn không ngừng, cũng chỉ có thể nôn ra nước chua, hơn nữa chứng nôn mửa này càng ngày càng dữ dội.

Y biết thân thể của mình nhất định đã xảy ra vấn đề, nhưng không biết đây là triệu chứng mang thai, chỉ âm thầm đoán, có thể là bệnh phát. Nhưng bệnh của y ngay cả danh y cũng trị không khỏi, xem đại phu bình thường thì có tác dụng gì, vì thế liền mặc kệ.

Con người, lúc phát bệnh sẽ đặc biệt cô đơn, có khi y sẽ cảm thấy có một loại sợ hãi đột nhiên phát sinh từ đáy lòng, có cảm giác muốn nói chuyện, nhưng nhiều năm nay y đã quen sống một mình, cũng không biết phải nói với ai, tuy giờ y ở cùng với Tiêu Viễn Tuấn, nhưng cảm tình giữa hai người vẫn chưa đến mức đó, hơn nữa, nói những thứ này với một hài tử, cảm giác luôn có chút khôi hài.

Nguyên Thần Khanh nhịn không được bật cười, có lẽ cũng chỉ có y mới xem người yêu của mình là hài tử. Kì thật Tiêu Viễn Tuấn xác thực cũng chỉ là một hài tử, nhỏ hơn y chừng chín tuổi…

Mới mười sáu tuổi mà thôi…

Lúc mình mười sáu tuổi, cũng giống hắn, tâm cao chí viễn, chỉ là vài năm trước biết mình mắc bệnh nan y, tất cả đã tiêu tan như mây mù.

——————————————————————————————

[1] Bài thơ “Ức Dương Châu”

– Nguyên tác: Từ Ngưng

Tiêu nương kiểm hạ nan thăng lệ

Đào diệp mi đầu dị đắc sầu

Thiên hạ tam phân minh nguyệt dạ

Nhị phân vô lại thị Dương Châu

– Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu:

Thê lương lệ nhỏ dòng trên má

Lá thắm mắt mi đượm nỗi sầu.

Rực rỡ vầng trăng thiên hạ sáng

Hai phần dành chiếu khắp Dương Châu.

===================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.