CHƯƠNG 10
Biệt thự Mộc gia
“Tiểu Cảnh, mau tỉnh lại đi” có người nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên.
Lâm Quyết Cảnh mở mắt ra liền nhìn thấy Mộc Trừng mang vẻ mặt lo lắng, hoảng hốt.
“Trừng đại ca!” Lâm Quyết Cảnh nhào vào trong lòng Mộc Trừng ” Cục cưng không còn nữa, cục cưng không còn …” thanh âm nức nở vang lên.
“Tiểu Cảnh ngoan, lớn tiếng khóc đi” khóc được là tốt rồi.
Mộc Trừng ở bên cạnh Lâm Quyết Cảnh, ôm hắn để hắn tựa vào mình mà khóc, khóc xong lại vì hắn mà lau lau khóe mắt, rót nước uy cơm. Pha nước tắm, giúp hắn tắm rửa, lại chiếu cố hắn trên giường ngủ.
Lâm Quyết Cảnh đã gần nín khóc, cũng chỉ là lâu lâu lại nấc lên. Mộc Trừng lại ôm hắn từ phía sau, khẽ vuốt lưng an ủi hắn.
“Trừng đại ca” thật lâu thật lâu sau, Lâm Quyết Cảnh đột ngột nghẹn ngào gọi Mộc Trừng.
“Có chuyện gì sao?” phía sau lại truyền đến thanh âm ôn nhu của người kia.
“Ngươi có thể ôm ta không?”
“Ta vẫn đang ôm ngươi đây”
“Ta là nói … ” Lâm Quyết Cảnh dừng một chút “Ngươi có muốn Cảnh nhi không?”
“Ân?” Mộc Trừng ngây ngẩn cả người.
“Van cầu ngươi, Trừng đại ca, ôm ta có được không?” Lâm Quyết Cảnh xoay người, ánh đèn ngủ đầu giường soi rõ gương mặt giàn giụa nước mắt của hắn “Ôm ta, Trừng đại ca, nếu ngươi không ôm ta, ta sợ mình lại đi tìm cái chết …”
Thiếu niên yếu ớt trước mặt làm Mộc Trừng đau lòng.
“Được” Mộc Trừng nhẹ nhàng gật đầu. Hôn lên đôi môi non mềm đỏ mọng của Lâm Quyết Cảnh.
Lâm Quyết Cảnh chậm rãi cởi đi quần áo chính mình, rồi đến quần áo của Mộc Trừng “Trừng đại ca, bất luận ngươi đối đãi với ta ra sao ta đều chịu được” nằm trên giường lấy hai tay ôm cổ Mộc Trừng.
Mộc Trừng cúi người hôn hắn, hôn từ mối đến xương quai xanh, lại từ xương quai xanh đi đến trước ngực … dần dần trượt xuống. Mộc Trừng ôn nhu như vậy làm Lâm Quyết Cảnh nhớ đến Quyết Lệ đại ca. Nếu hiện tại người này là Quyết Lệ đại ca thì hắn có ôm chính mình không?
“A ……” đột nhiên hạ thể bị ngậm lấy làm Lâm Quyết Cảnh thoáng giật mình.
“Thoải mái không?” Mộc Trừng chậm rãi phun ra nuốt vào.
“Ân” Lâm Quyết Cảnh gật gật đầu “Trừng đại ca, ngươi có thể thô bạo một chút, Cảnh nhi không sao đâu”
Mộc Trừng gật đầu, không còn khiêu khích hạ thể Lâm Quyết Cảnh, lại chậm rãi lấy tay tiến nhập mật huyệt xinh đẹp kia.
“A … Ân … ” đã lâu Lâm Quyết Cảnh không quan hệ nên dị thường mẫn cảm, phía trước bị kích thích đã làm hắn muốn đạt đến khoái cảm.
“Trừng đại ca, ngươi … tiến vào … ” Lâm Quyết Cảnh chủ động mở ra hai chân, kẹp lấy thắt lưng Mộc Trừng.
Được sự chấp nhận của Lâm Quyết Cảnh, Mộc Trừng lấy tay bao bọc lấy hạ thân Lâm Quyết Cảnh, động thân tiến vào tiểu hoa huyệt ấm áp.
“A … ” đột nhiên một dị vật lớn như vậy tiến vào làm Lâm Quyết Cảnh rên rỉ không ngừng “Dùng sức … Trừng đại ca … dùng sức….”
Hạ thể cả hai kịch liệt va chạm, thô bạo cướp đi ý thức của Lâm Quyết Cảnh, chỉ có như vậy mới làm hắn quên chuyện cục cưng đã không còn trên đời này nữa.
“Dùng sức … Trừng đại ca … Xin ngươi … thô bạo … “
Những tiếng rên rỉ, va chạm và cả tiếng hét, tất cả tất cả bao lấy lý trí Lâm Quyết Cảnh.
Lâm phủ biệt uyển
“Quyết Lệ đại ca, ngươi cuối cùng cũng chịu tới gặp ta” Mộc Duệ nhanh chóng nhào vào lòng Lâm Quyết Lệ.
“Quyết Hàn đâu? Ta thấy hắn đến đây” Lâm Quyết Lệ nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của Mộc Duệ, nhất quyết cùng Mộc Duệ giữ khoảng cách.
“Vừa bị ta đuổi đi rồi” Mộc Duệ khinh thường cũng chẳng muốn biết Lâm Quyết Hàn đã đi đâu “Hắn phiền muốn chết, luôn tới đây tìm ta, ta chưa thấy qua người nào đáng ghét như hắn”
“Ngươi không thích hắn sao?” Lâm Quyết Lệ có chút giật mình, vốn tưởng rằng Mộc Duệ cũng giống với Cảnh nhi yêu thích Lâm Quyết Hàn mà trên hết là vì Lâm Quyết Hàn lần đầu tiên thích một người.
“Hắn?” Mộc Duệ hừ lạnh một tiếng “đần độn vô vị, không thích”
“Nếu hắn không ở đây thì ta đi” Lâm Quyết Lệ chuẩn bị rời đi.
“Quyết Lệ đại ca, ngươi tìm hắn làm gì?”
“Thương lượng chuyện ra phủ” chỉ cần Lâm Quyết Hàn đồng ý giúp hắn, Lâm Vương gia chắc chắn cũng sẽ đồng ý. Chỉ cần hắn đi rồi, Mộc Duệ cũng sẽ không dây dưa cùng mình nữa, Lâm Quyết Hàn là có thể chậm rãi bên cạnh Mộc Duệ, cho nên hắn nhất định sẽ giúp mình.
“Vì cái gì? Ta không đồng ý!” Mộc Duệ khăng khăng giữ chặt Lâm Quyết Lệ “Ta không cho Quyết Lệ đại ca đi”
“Tiểu Duệ buông ra đi” sao lần nào cũng một trò diễn lại cảnh này.
“Không cần!” Mộc Duệ gắt gao giữ chặt cánh tay Lâm Quyết Lệ.
Mộc Duệ cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi “Quyết Lệ đại ca, ngươi ôm Tiểu Duệ đi, được không?”
“Cái gì?!”
“Tiểu Duệ muốn trở thành người của Quyết Lệ đại ca”
Mộc Duệ vừa nói vừa tự cởi bỏ quần áo chính mình, ôm lấy Lâm Quyết Lệ.
“Tiểu Duệ, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Mộc Duệ lạnh nhạt cười một cái “Đương nhiên ta biết” Lâm Quyết Lệ là người duy nhất khiến Mộc Duệ phải nói ra câu nói đó làm sao hắn không hiểu mình đang nói cái gì. Từ lần đầu tiên gặp được Lâm Quyết Lệ, ở trong lòng cái cảm giác muốn chinh phục ngày càng tăng lên mạnh mẽ. Trước đây Mộc Duệ cũng chỉ nghĩ là ý muốn chinh phục nhưng mỗi lần nhìn vào mắt Lâm Quyết Lệ tràn đầy ôn nhu, tình cảm thì hắn dần dần thay đổi. Mộc Duệ vẫn tưởng chỉ cần mình có chân tình thì nam nhân kia có thể yêu thích chính mình!
“Quyết Lệ đại ca” Mộc Duệ ngọt ngào cười, nằm ở trên giường “Tối nay, Tiểu Duệ là của ngươi, ngươi có thể tùy ý đối đãi ta” hắn tự mình mở ra hai chân phấn nộn, lộ ra mật huyệt hồng hồng mê người, quyến rũ Lâm Quyết Lệ.
Vì nam nhân này hắn có thể buông thả chính mình.
Lâm Quyết Lệ đi tới, dùng chăn bông che đi cơ thể trần trụi của Mộc Duệ “Tiểu Duệ, ta không đáng để ngươi làm như vậy” hắn cúi người hôn lên trán Mộc Duệ “Hảo hảo ngủ đi, hôm sau ta lại đến đây thăm ngươi”
Nam nhân đó đi rồi, Mộc Duệ lại khóc.
Lần đầu tiên có người cự tuyệt hắn như vậy. Hắn thậm chí buông thả chính mình, vì nam nhân đó tình nguyện mở ra hai chân mà người kia vẫn nhất quyết cự tuyệt!
Mộc Duệ ôm lấy chăn bông, nhắm lại hai mắt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ra nhưng chung quy cũng không có tiếng động nào.
Biệt thự Mộc gia
Sau khi xảy ra chuyện đó, thật tình Lâm Quyết Cảnh cũng không biết làm thế nào để đối mặt với Mộc Trừng.
Lâm Quyết Cảnh lặng lẽ xuống giường, lại xuống phòng khách ngồi ngẩn người trước tiểu hắc cá chép “Ta nên đi đâu bây giờ?” chỉ vì ý muốn nhất thời của mình rồi cùng Trừng đại ca phát sinh quan hệ, sau này hai người làm thế nào ở chung với nhau đây? Thật ra Lâm Quyết Cảnh đâu thuộc về nơi này, Trừng đại ca hẳn là có người hắn thích, chính là đệ đệ hắn Mộc Duệ. Còn Lâm Quyết Cảnh đâu? Hắn dù sao cũng là người thời cổ đại, làm sao mà ở đây mãi được?
“Trở về quê cũ” Tiểu hắc cá chép đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Cái gì?” Lâm Quyết Cảnh thật sự không thể tin được một con cá chép có thể nói chuyện.
“Trần về trần, thổ về thổ. Lá rụng về cội, ngươi không phải người ở đây”
“Ta đây muốn … “
“Ta là do ngươi mỗi ngày tự tay uy cá chép, nên ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi”
“Ta chỉ muốn được yêu thương” yêu một người thực sự rất mệt mỏi, hắn đã không còn sức lực nữa.
“Ta hiểu được”
Đột nhiên có cảm giác chấn động, Lâm quyết Cảnh khép lại hai mắt chờ đợi.
“Cảnh nhi? Thật là ngươi phải không Cảnh nhi?” bên tai truyền đến âm thanh khóc lóc nhưng lại cực độ vui sướng.
“Quyết Lệ đại ca?”
“Cảnh nhi, thật tốt quá. Ta vẫn cầu xin ông trời đem ngươi trở về” nam nhân ôm chặt lấy Lâm Quyết Cảnh “Ta đáp ứng ngươi, mang ngươi rời khỏi Vương phủ. Chúng ta rời đi có được không?”
“Rời đi?”
“Phải, chỉ hai chúng ta thôi, Quyết Lệ đại ca cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi thôi, chỉ cần ở cạnh ngươi mãi mãi”
“Quyết Lệ đại ca yêu Cảnh nhi sao?”
“Cảnh nhi ngốc!” nam nhân nâng cầm Cảnh nhi lên, lấy hành động yêu thương biểu lộ thật tâm.
Nam nhân này thật sự yêu thích chính mình, Lâm Quyết Cảnh nở nụ cười “Cảnh nhi cùng Quyết Lệ đại ca, cùng nhau, cho đến vĩnh viễn”