Thác Dục

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Lâm phủ biệt uyển

 

” Tiểu Duệ, đừng như vậy.”

 

Lâm Quyết Lệ cố sức kéo cái tay Mộc Duệ đang gắt gao ôm chặt thắt lưng mình, phải cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Sau khi biết rõ thân thế, lai lịch của Mộc Duệ, hắn liền ra sức tránh né những cử chỉ, đụng chạm thân mật của Mộc Duệ, người có gương mặt giống Cảnh nhi của hắn nhưng tính tình thì vô cùng khác biệt.

 

“Quyết Lệ đại ca, Tiểu Duệ muốn ngươi ôm ta một cái” Mộc Duệ quấn lấy Lâm Quyết Lệ không buông, mang nụ cười ngọt ngào mà hướng trong lòng Lâm Quyết Lệ cọ cọ.

 

“Tiểu Duệ!” Lâm Quyết Lệ nghiêm túc đẩy Mộc Duệ ra “Nếu ngươi cứ như vậy thì sau này ta sẽ không tới đây thăm ngươi nữa”

 

“Không được thì thôi, Quyết Lệ đại ca” Mộc Duệ giương đôi mắt ngây thơ vô tội lên lại có phiếm vài giọt nước mắt, buông Lâm Quyết Lệ ra.

 

Nhìn bộ dáng như sắp khóc tới nơi của Mộc Duệ làm Lâm Quyết Lệ có chút thấy chính mình quá tàn nhẫn, dù sao Mộc Duệ cũng cùng tuổi với Cảnh nhi nhưng mình lại đối với hắn cự tuyệt nghiêm khắc như thế.

 

Ai. Lâm Quyết Lệ đành phải thở dài, xoa xoa mái tóc Mộc Duệ “Tiểu Duệ, Quyết Lệ đại ca không có ý muốn thương tổn ngươi” trong lòng hắn là Cảnh nhi. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể là Cảnh nhi, duy nhất một mình Cảnh nhi. Cho dù người trước mặt cơ hồ giống Cảnh nhi như đúc nhưng hắn cũng không thế đối Mộc Duệ sinh ra tình yêu được.

 

“Quyết Lệ đại ca không thích Tiểu Duệ?” Mộc Duệ nhìn đáng thương vô cùng, cứ như con mèo nhỏ dựa vào Lâm Quyết Lệ.

 

“Tiểu Duệ, ngươi rất tốt, nhưng là …”

 

“Tiểu Duệ không muốn nghe” Mộc Duệ che lỗ tai lại. Vì cái gì đã qua tám tháng, nam nhân thành thục, ôn nhu trước mặt này vẫn đối hắn không một chút động tâm? Lần đầu tiên trong lòng Mộc Duệ tràn ngập cảm giác đau đớn.

 

Lâm Quyết Lệ chỉ biết thở dài “Ta phải đi rồi, hôm khác lại đến thăm ngươi”

 

“Không được!” Mộc Duệ từ sau ôm lấy Lâm Quyết Lệ “Ta không cho ngươi đi”

 

“Tiểu Duệ, trời sắp tối rồi, ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi”

 

“Không cần, Tiểu Duệ muốn cùng Quyết Lệ đại ca ngủ” hắn thích Lâm Quyết Lệ ôn nhu giống như trong mắt y vĩnh viễn tràn ngập bao dung. Cho dù Quyết Lệ đại ca chỉ yêu thích một người tên Cảnh nhi nhưng hắn cũng muốn Quyết Lệ đại ca nhìn tới hắn, đối hắn ôn nhu che chở.

 

“Tiểu Duệ, buông tay đi” Lâm Quyết Lệ tuy thanh âm nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là mang ý cự tuyệt.

 

Mộc Duệ chỉ lẳng lặng ôm lấy hắn, nức nở “Quyết Lệ đại ca, nếu … nếu … Tiểu Duệ nói yêu ngươi thì sao?”

 

Cái gì? Lâm Quyết Lệ ngây ngẩn cả người.

 

Mộc Duệ chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Quyết Lệ, từ từ cởi áo chính mình ra ” Quyết Lệ đại ca, Tiểu Duệ nói là muốn cùng ngươi hợp làm một”

 

Chính là thân hình tuyệt mỹ giống với Cảnh nhi, làm Lâm Quyết Lệ có chút ngẩn người.

 

Mộc Duệ nhẹ nhàng lấy tay cởi bỏ áo khoác của Lâm Quyết Lệ, chậm rãi tiến vào khố hạ, bắt lấy dục vọng hắn.

 

Hạ thân bị nắm làm Lâm Quyết Lệ có chút tỉnh táo lại.

 

“Tiểu Duệ!” giữ lấy tay Mộc Duệ, lui về sau vài bước “Không thể như vậy được”

 

“Vì cái gì? Quyết Lệ đại ca không hài lòng Tiểu Duệ sao?”

 

“Không phải” thân thể Mộc Duê với Cảnh nhi giống nhau như thế, hắn làm sao không hài lòng chứ? Chính là … thiếu niên trước mắt không phải người hắn yêu, cho dù giống nhau nhưng căn bản là không phải!

 

“Vậy để Tiểu Duệ yêu ngươi đi” Mộc Duệ bước tới, lại lần nữa kề sát Lâm Quyết Lệ, tay cũng lại hướng về phía hạ thân hắn nhưng chưa chạm đến đã bị Lâm Quyết Lệ giữ lấy.

 

“Tiểu Duệ, ngươi đi ngủ trước đi, lần sau ta lại đến tìm ngươi” bỏ tay Mộc Duệ ra, Lâm Quyết Lệ rời đi.

 

Vì cái gì lại như vậy? Tim như có vật gì đó hung hăng bóp chặt, tâm như có ai cuồng liệt xé mở, làm hắn không nhịn được run rẫy.

 

Mộc Duệ Chậm rãi ngồi xổm xuống nhưng như vậy cũng không có giảm bớt đau đớn kia.

 

 

Mộc gia – Bệnh viện

 

“Bác sĩ, đệ đệ của ta sao rồi?” Mộc Trừng thấy đèn tín hiệu giải phẫu đã tắt, bác sĩ vừa đi ra liền hỏi.

 

“Không có việc gì. Sinh mổ như vậy chỉ là mất hơi nhiều máu một chút thôi”

 

“Không nguy hiểm tính mạng?”

 

Bác sĩ khinh bỉ trừng mắt một cái “Chẳng phải đã nói là không có việc gì rồi sao!”

 

“Nga nga” như thế Mộc Trừng đang kích động mới có thể ổn định lại cảm xúc “Là sinh con trai hay con gái?”

 

“Chúc mừng ngươi, là con trai a” bác sĩ nhìn đến nam nhân đang mang dáng vẻ khẩn trương rồi ly khai.

 

Lâm Quyết Cảnh được đưa đến phòng bệnh thường, Mộc Trừng vẫn là cận thận vì hắn hầm canh bổ.

 

“Tiểu Cảnh, ăn nhiều một chút tẩm bổ bản thân đi” Mộc Trừng ngồi ở đâu giường, từng muỗng từng muỗng uy Tiểu Cảnh ăn.

 

‘Trừng đại ca, ta ăn không vô” Lâm Quyết Cảnh khó xử nhìn nhìn chén canh bổ, như sắp khóc tới nơi.

 

“Được được, Tiểu Cảnh không ăn”

 

Mộc Trừng vừa dẹp chén canh xong thì vợ chồng Mộc gia cũng vội vả tới.

 

“Tiểu Duệ, mụ mụ đã tới chậm, làm ngươi chịu khổ rồi” Mộc thái thái tiến lại ôm Lâm Quyết Cảnh vào lòng “Ca ca ngươi có chăm sóc tốt cho ngươi không a?”

 

“Có mà, ngươi yên tâm đi” Lâm Quyết Cảnh cũng đẩy chăn bông qua một bên, hướng đến cái ôm của Mộc thái thái.

 

“Tiểu Duệ phải nghỉ ngơi cho tốt, ta và mẹ ngươi đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn nên lát nữa lại phải đi rồi” Mộc tiên sinh vỗ vỗ lên vai con mình.

 

“Ân, vâng” Lâm Quyết Cảnh gật gật đầu. Hắn biết Mộc gia có tiền, hai vợ chồng này cũng thường xuyên phải ra nước ngoài xả giao, đa phần thời gian là ở nước ngoài làm ăn.

 

“Lão công, chúng ta đi thăm cục cưng đi” hai vợ chồng vội vàng đến rồi cũng vội vàng rời đi.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.