Thác Giá

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Khi Hoa Nam trở lại Phượng Nghi Cung thì sắc trời đã tối mịt. Trong điện, từng ngọn nến tỏa ra ánh sáng vàng rực rõ, soi rõ hình dáng Đế vương đang ngồi bên cạnh bàn ăn chờ y về cùng dùng bữa.

“Hoàng Thượng lại đến dùng hoa quả với ta nha.” Hoa Nam thấy Giang Giác thì mỉm cười yếu ớt, vừa định hành lễ đã bị ngăn lại.

Giang Giác xoa nắn gương mặt trắng nõn mềm mại của y, mỉm cười: “Đi đâu chơi, sao một người cũng không chịu mang theo?”

“Ta không phải tiểu hài tử mà đi đến chỗ nào cũng cần mang người theo.” Hoa Nam bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Giang Giác, “Ngươi thật ngốc, rõ ràng đói bụng nhưng lại không tìm ta hoặc là bảo ngự trù phòng mang thức ăn ra trước. Ngự trù và thái giám đều quỳ dưới đất, ta còn tưởng họ nấu không hợp khẩu vị với ngươi nên phải chịu tội.”

“Câu này là đang trách ta sao?” Giang Giác búng lên trán y một cái.

“Không dám không dám.” Hoa Nam làm ra biểu tình giống như đang sợ hãi, sau đó y lấy một ít hoa quả trong mâm đưa cho Giang Giác, “Dạ dày của thiên tử là quan trọng nhất.”

“Không ngờ tiểu ô long lại có giác ngộ như vậy.” Giang Giác cười đến thật cao hứng, “Một mình đi đâu chơi?”

“Xích đu ở chỗ cây anh đào trong ngự hoa viên.” Hoa Nam uống một ngụm nhỏ mật ong, thờ ơ trả lời.

“Trẫm sai người làm một cái trong Phượng Nghi Cung cho ngươi a.” Giang Giác ôn nhu hỏi: “Tiểu Nam có phải là rất cô đơn hay không?”

Đôi mắt to trong sáng của Hoa Nam nhìn chăm chú Giang Giác, tựa hồ như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Cuối cùng, y lại chỉ nói ra hai chữ: “Cám ơn.”

Giang Giác phất tay, ý bảo toàn bộ cung nhân cứ lui ra ngoài chờ lệnh. Sau đó, hắn mới đứng dậy ôm lấy Hoa Nam, dịu dàng nói: “Thực xin lỗi.”

Hoa Nam cũng ôm lấy eo Giang Giác. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt hắn, y thấp giọng nói: “Đây là lựa chọn của ta, ca ca.”

Chỉ có lúc uống rượu giao bôi trong đêm đại hôn thì Hoa Nam mới gọi Giang Giác như thế. Đêm ấy, thần sắc của y vô cùng động lòng người, biểu tình đầy cảm động. Còn lúc này, ngay cả thanh âm của y cũng mang theo vẻ thương tâm cô quạnh. Không ai biết, y vừa mới cự tuyệt lời tỏ tình của người y luôn xem là mối tình đầu. Và cũng không ai hiểu những xung đột trong quan điểm của y cùng thế giới này. Bao nhiêu buồn bực lẫn áp lực trong lòng đều không cách nào phóng thích.

Giang Giác sinh lòng thương tiếc, ôm ngang người Hoa Nam, đặt y ngồi lên đùi mình, dùng thanh âm ôn hòa giống như đang kể chuyện xưa cho hài tử nghe mà hỏi y: “Tiểu Nam, xảy ra chuyện gì? Có phải là vì chuyện Giang Diễm muốn bỏ vợ lập thiếp khiến ngươi thương cảm không?”

“Thế giới của các ngươi không giống với thế giới của ta, ta sợ.” Hoa Nam chôn mặt mình vào ngực Giang Giác, hai mắt chăm chú nhắm lại như sợ nước mắt sẽ chảy ra, “Giữa phu thê mà có thể đột nhiên trở mặt vô tình, không hề có tình cảm làm nền móng vẫn còn thể kết nghĩa phu thê, ta sợ lắm.”

Giang Giác khẽ vuốt ve sau lưng y, ôn hòa nói: “Không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để cho ngươi bị bất luận kẻ nào thương tổn. Chuyện của Đoan vương ngươi không nên xem là thật, hắn cùng với Vương phi có bốn năm phu thê, sao có thể nói bỏ thì bỏ? Kia bất quá chỉ là hắn tức giận nên nói nhảm mà thôi.” Hắn thở dài, “Lang hoàn phúc địa là tiên cảnh chốn nhân gian, ta sai rồi, không nên mang ngươi đến phàm trần xấu xí này.” Thanh âm của hắn rất thanh nhuận, tựa như dòng suối chảy lướt qua nội tâm Hoa Nam, làm y an tâm không ít.

“Là do ta tự mình không chịu thua kém ai. Mỗi tộc nhân của lang hoàn phúc địa từng ra ngoài đều có biểu hiện tốt hơn ta.” Hoa Nam tựa vào ngực Giang Giác, hưởng thụ sự ôn nhu của hắn, “Hoàng Thượng vận khí không tốt, cho nên mới phải tiếp nhận ta. Nếu là Nhị ca thì nhất định ngươi sẽ bớt lo hơn nhiều.”

“Ngươi nói Hoa Sam?” Cằm Giang Giác đặt trên đỉnh đầu Hoa Nam. Thấy y kiềm chế tâm tình, hắn liền mỉm cười.

“Ân, ngươi biết hắn?” Hoa Nam nghi hoặc mở to hai mắt.

“Mười năm trước ta có biết hắn.”

“Hắn là nam tử tuấn mỹ nhất trong tộc chúng ta, lại còn rất thông minh. Đáng tiếc, hắn đã có người yêu thích trong lòng rồi.” Ngữ khí của Hoa Nam đầy hâm mộ, “Nếu ta tốt bằng một nửa Nhị ca thì hay quá.”

“Tiểu Nam đã rất tốt rất tốt mà.” Giang Giác ghé vào lỗ tai y, thổi nhẹ một cái.

Khí tức ấm áp tỏa ra bên vành tai Hoa Nam, khiến cho tâm sự thương cảm mất mát vừa nãy tựa như lông chim, nhẹ nhàng bay mất. Y nhịn không được, thoáng run lên.

“Ở quê, có người yêu thích Tiểu Nam không?” Giang Giác tựa hồ không chú ý đến sự run rẩy của y. Hắn làm ra vẻ như không có việc gì mà hỏi.

Hoa Nam cười rộ lên: “Hoàng Thượng, ta mới mười tám tuổi nha. Ở quê ta, tuổi này chỉ là tiểu hài tử thôi, nếu nói chuyện yêu đương sẽ bị các trưởng bối chê cười.”

“Vậy ngươi có từng nghĩ đến chuyện yêu đương chưa?” Giang Giác cúi đầu xuống, tâm hồn đều bị cuốn sâu vào đôi mắt trong suốt của Hoa Nam. Giống như một dòng suối tinh khiết, mỗi khi nhìn vào đều thấy nội tâm yên tĩnh, tạo ra một cảm giác thoải mái an nhàn.

Hoa Nam nói với vẻ khẳng định: “Có, cha mẹ ta, rồi hai vị ca ca nữa, tất cả đều thật hạnh phúc. Ta rất hâm mộ bọn họ. Đôi khi, bọn họ ở dưới ánh trăng ngắm hoa, ngâm thơ đối câu, thổ lộ hết tâm sự. Chỉ có ta cô đơn một mình. Ta liền đi nghe lén, nhưng ca ca lại nhéo lỗ tai của ta.”

Giang Giác nhìn vành tai trắng nõn khả ái của Hoa Nam, sáng bóng trong suốt như ngọc, liền nhịn không được mà vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm một cái, khiến cho y mang theo kinh hoảng phải rên rỉ.

“Hoàng Thượng, ngươi làm gì vậy?” Hoa Nam xấu hổ cùng giận dữ không chịu nổi, nhịn không được hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang ửng đỏ.

“Tiểu Nam, ta muốn thích ngươi, yêu ngươi, có được không?” Giang Giác mặc dù mỉm cười nhưng ngữ khí lại thập phần nghiêm túc.

Ngày hôm nay là xảy ra chuyện gì a? Hai huynh đệ bọn họ đều tỏ tình với y? Hoa Nam không thể không thừa nhận, câu nói này của Giang Giác cũng giống như Giang Minh, tất cả đều làm y xao động. Trong thâm cung cô tịch này, y rất khát vọng yêu và được yêu, cho nên khi nghe thế sẽ làm y nảy sinh một chút gì đó ấm áp trong lòng. Hơn nữa, hai huynh đệ bọn họ đều là những người rất xuất sắc, vì bọn họ xao động cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, y lại không cách nào không cự tuyệt: “Không được. Ngươi đã có bốn phi tử, nếu như ngươi thích ta yêu ta, như vậy ngươi không thể yêu các nàng nữa. Bằng không, ta sẽ không có cách nào yêu ngươi. Như vậy, giữa hai chúng ta sẽ không công bằng.” Y dừng một chút, nhìn về phía Giang Giác: “Yêu nhau chỉ là chuyện giữa hai người. Nhận thức của ta và ngươi đối với tình yêu không giống nhau, rất khó yêu nhau.”

Y là một hài tử tinh khiết từ trong ra ngoài, không thể chấp nhận mơ hồ không rõ trong chuyện tình cảm. Mặc dù y xao động, nhưng y vẫn có thể khống chế bản thân. Thực sự không hề dễ dàng, so với tưởng tượng còn khó ứng phó hơn nhiều.

“Lần đầu tiên trong đời ta bị người khác cự tuyệt, mà người đó còn là chính Hoàng Hậu của mình.” Giang Giác tiếc nuối cười cười, ngữ khí có chút mất mát, “Được rồi, ngươi có thể cự tuyệt, nhưng phải cho ta chút an ủi.”

“Ngươi muốn an ủi cái gì?” Hoa Nam ngẩng đầu nhìn Giang Giác. Hắn cứ như vậy, cả người tựa hồ như đang tỏa ra một loại mị lực kỳ lạ. Khi hắn tiếc nuối liếc nhìn ngươi, ngươi sẽ tự động cảm thấy tội lỗi, bởi vì không thể hoàn thành yêu cầu của hắn mà lấy làm xấu hổ.

Ánh mắt Giang Giác rơi trên đôi môi Hoa Nam, bờ môi y căng mọng tạo thành một đường vòng cung tinh xảo, trơn mịn như cánh hoa, mang theo chút màu sắc mê người. Hắn không trả lời, chỉ dùng hành động nói cho y biết hắn là muốn an ủi cái gì. Khi đôi môi ấm áp của hắn dán lên môi Hoa Nam, thân thể y thoáng run rẩy. Cho rằng y đang cổ vũ mình, hắn liền ôm chặt y. Hoa Nam chớp mắt mấy cái, có điểm mê mang, nhớ lại hai năm trước khi Giang Minh đoán câu đố thắng y cũng đã yêu cầu một nụ hôn. Hôn thú vị như thế ư? Y hiếu kỳ nghĩ, rồi thẹn thùng nhớ đến lần trước xem ‘Đông cung đồ’, ở bức tranh thứ hai thì hai nam nhân trong đó đang ôm hôn nhau. Trong đầu y hiện lên hai thanh âm, một bên bảo y cứ tiếp tục thử xem nó có cảm giác gì, còn một bên cảnh cáo rằng hành động thân mật này không nên làm cùng Giang Giác.

Cảm giác được người trong lòng đang bất an, nụ hôn của Giang Giác càng thêm sâu hơn, trằn trọc khiêu khích, cho đến khi Hoa Nam hô hấp không thông phải đẩy hắn ra. Điều chỉnh lại nhịp độ hô hấp cho ổn định, y ngẩng đầu lên trách móc hắn: “Ta chưa đáp ứng mà. Ngươi sao có thể không được ta đồng ý đã hôn ta?”

Giang Giác ranh mãnh nói: “Bởi vì ta biết rõ ngươi không có khả năng đồng ý nha. Cảm giác tuyệt không?”

“Ta thở không nổi.” Hoa Nam trừng mắt nhìn Giang Giác, thấy hắn không hề có ý hối cải, ánh mắt ôn nhu vẫn còn đọng lại trên môi mình. Y thẹn thùng che miệng, nói: “Không cho ngươi hôn, ta muốn ăn một chút.”

“Hảo, cứ ăn trước chút gì đi, hôm nay không hôn nữa.” Giang Giác mang mật ong đặt vào trong tay Hoa Nam. Hắn hiểu rất rõ rốt cuộc hắn muốn người nào. Hiện tại, hắn đã hạ quyết tâm. Hắn muốn Hoa Nam, đồng thời cũng muốn Niên phi, và hắn càng muốn có thiên hạ này. Hắn biết, hắn là người có dã tâm có dục vọng, hắn muốn có được mọi thứ. Hắn có quyền lực có trí tuệ, trên đời này chỉ sợ không có bao nhiêu người hay bao nhiêu vật hắn không thể có. Đối với những gì hắn tạm thời chưa chiếm được, hắn lại càng thêm quyết tâm cùng tin tưởng mà cố gắng.

Chờ khi ăn xong, Hoa Nam mới đột nhiên nghĩ đến, hôm nay Giang Giác nói chuyện với y vẫn một mực xưng ‘Ta’. Hắn là muốn cho y thấy cái gì? Trầm ngâm suy nghĩ mãi, rốt cuộc y cho ra một kết luận: Hắn đang dụ dỗ y thương yêu hắn. Cái kết luận này khiến Hoa Nam bật cười, cảm giác bản thân mình thực tự kỷ*.

*tự kỷ: tự đề cao bản thân mình quá đáng.

Tuy nhiên, Mai Hương lại thức thời mà chỉ ra: “Hoàng Thượng đối với Người thực sự không giống với người khác. Nô tỳ chưa từng thấy có vị nương nương nào trong hậu cung dám nói chuyện với Hoàng Thượng như vậy.”

“Ta biết chứ. Các nàng ấy đều theo lệnh mà làm, Hoàng Thượng chính là ông trời của các nàng.” Hoa Nam vừa nói vừa viết hai chữ ‘Giang Giác’. Bởi vì hắn nói y viết còn chưa đủ tốt, bảo y phải tiếp tục luyện tập.

“Vậy còn Người? Hoàng Thượng đối với Người mà nói là gì?” Mai Hương hỏi thử. Nàng vốn dĩ không nên hỏi đến vấn đề đi quá giới hạn này, thế nhưng tình cảm của nàng đối với Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu rất tốt, đến mức có thể khiến nàng chiến thắng những ràng buộc trong bổn phận bản thân.

“Hắn chính là Hoàng Thượng nha, còn có thể là cái gì?” Hoa Nam trả lời với vẻ đương nhiên.

Mai Hương rốt cuộc đã minh bạch, trong lòng y Hoàng Thượng chỉ là Hoàng Thượng. Y thậm chí không hề ý thức được rằng hai người là phu thê, cũng không cho rằng y nên thực hiện chức trách cơ bản nhất của chính thê*.

*chính thê: vợ cả.

“Tên của ngươi ta đã viết rất khá rồi, có thể ngừng lại được không?”

“Nếu đã luyện tốt cách viết hành thư, vậy bây giờ luyện thể chữ lệ đi. Sau khi luyện xong, chúng ta lại chuyển sang lối viết thảo.”

“Cái này so với hình phạt lúc đầu của ngươi không giống. Ta cự tuyệt bị ngươi mang ra đùa giỡn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.