Thác Giá

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

Hoa sen ở Yêu nguyệt trì lại nở. Long Hữu tháng bảy năm thứ tư, Cảnh vương phi Tống thị hạ sinh một tiểu quận chúa. Cảnh vương đặt tên cho ái nữ là ‘Triêu Dương’.

Hoa Nam cùng Thái Hậu mang theo lễ vật đến Cảnh vương phủ thăm Vương phi cùng tiểu quận chúa, khi trở về liền hào hứng bừng bừng miêu tả cho Giang Giác nghe. Cảnh vương phi tướng mạo thanh thoát, khi cười rộ lên bên môi sẽ mang theo lúm đồng tiền, tiểu quận chúa cùng nàng có đến tám phần giống nhau.

Khi y nói chuyện thì thần thái phấn khởi, hai mắt sáng ngời, tựa như đứa bé xinh đẹp kia là hài tử của chính mình. Nụ cười của y ngây thơ trong sáng, dưới ánh mặt trời chiếu vào, thoạt nhìn giống như đóa thược dược trắng, thanh tú lay động lòng người. Quả nhiên là một hài tử không nhiễm bụi trần a.

Giang Giác vuốt ve làn da trơn mịn như trẻ sơ sinh của y, cười nói: “Minh Châu khi còn bé cũng rất đẹp mắt.”

“Nàng hiện tại cũng rất xinh đẹp. Phụ mẫu di truyền thật tốt, ngươi anh tuấn như thế, Vương thục nghi cũng rất đoan trang thanh nhã.” Hoa Nam lè lưỡi, vội vàng vuốt mông ngực. Vị chí tôn trước mắt này không thích Giang Minh, y sao lại quên?

“Tiểu Nam khi còn bé cũng rất đẹp mắt a?” Giang Giác đưa tay kéo Hoa Nam ngồi lên đùi mình, cằm tựa vào đỉnh đầu y, “Nhìn ngươi cùng ca ca ngươi, có thể biết nhạc phụ nhạc mẫu nhất định là Diêu hoàng Ngụy tử*, tao nhã vô song.”

*Diêu hoàng, Ngụy tử: nhà Diêu Sùng có hoa mẫu đơn vàng (hoàng); nhà Nguỵ Nhân Phổ có hoa mẫu đơn tía (tử). 

Hoa Nam trong bụng dương dương đắc ý, nhưng nghe Giang Giác nói đến phụ mẫu vẫn không thể kiềm chế được, bắt đầu tưởng niệm quê hương. Sinh nhật của y sắp đến rồi, có thể trở về nhà, thật tốt quá.

Giang Giác tựa hồ nhìn thấu tâm tư của y, ôm chặt y nói khẽ: “Ngươi thật sự vẫn chỉ là một hài tử a.”

Những lời này Hoa Nam không hiểu lắm, bất quá y cũng không muốn nghĩ nhiều. Tùy thời tùy lúc, nội tâm nếu có gì cảm khái sẽ tự nhiên bộc lộ, không nhất thiết phải mang theo ẩn ý, cần chi suy nghĩ sâu xa?

“Ta cùng Hoa Văn trở về, được không?” Hoa Nam hơi làm nũng hỏi.

Giang Giác cười nhẹ: “Ta cho tới bây giờ chưa từng nói các ngươi không thể cùng trở về, nhớ quay lại là tốt rồi.”

***

Rõ ràng rất nhớ nhà, nhưng về đến nhà rồi lại bắt đầu tưởng niệm Giang Giác. Thế là mới trở về nửa tháng, y liền hấp tấp muốn hồi cung.

Mẫu thân thở dài, nói: “Quả nhiên có con gả đi rồi thì y như bát nước đổ đi. Thôi, chỉ cần vị Hoàng đế kia đối đãi thật tốt với tiểu bí đỏ của chúng ta, yêu thương cứ yêu thương a. Nhớ lần sau mời hắn cùng về, để cho chúng ta gặp mặt con rể.”

Hoa Nam ngượng ngùng gật đầu, người nhà nhìn y từ ái cười, chỉ có Hoa Sam cau mày nói: “Tiểu Nam, ngươi vượt quá giới hạn. Ngươi quên hết những lời ta nói với ngươi.”

“Nhị ca, ta thật lòng yêu hắn, hắn cũng yêu ta.” Hoa Nam trề môi, có chút khó hiểu, “Tại sao cứ phải phân định mọi thứ rõ ràng chứ? Ta cùng hắn là cặp phu thê thiên hạ đệ nhất, chuyện chúng ta làm chính là tấm gương cho các cặp phu thê trong thiên hạ.”

“Ngươi đã trưởng thành, có chủ kiến của riêng mình là chuyện tốt. Như vậy, ngươi cũng phải kiên cường lên.” Hoa Sam vỗ vỗ vai Hoa Nam, trong đôi mắt hàm chứa thương tiếc yêu thương.

“Ta sẽ không để lang hoàn mất mặt.” Hoa Nam trả lời đầy khí phách. Y không dám nói rằng kỳ thực không biết bắt đầu từ lúc nào, y đối với tình yêu không có lòng tin, đặc biệt là khi nghĩ đến các nữ nhân phi tần của Giang Giác, y có cảm giác y đã chiếm đoạt ánh mặt trời vốn thuộc về người khác.

Trở lại hoàng cung đã là giờ cơm tối. Mai Hương nhìn thấy Hoàng Hậu bước vào điện thì hoảng hồn, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, khi biết y còn chưa dùng bữa liền lập tức đi truyền lệnh.

Mai Hương vừa đi, y đột nhiên che miệng lại, đè nén xuống cảm giác muốn nôn mửa. Đưa hai lòng bàn tay ra nhìn nhìn một chút, thấy cái gì cũng không có, y mới nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm: “Ta nhất định là ăn bậy nên đau bụng rồi. Nói sao đi nữa, ta mới hai mươi tuổi, không có khả năng.”

Tuy tự an ủi bản thân như vậy, nhưng vẫn có một vài phản ứng rõ ràng khiến y không thể không hoài nghi có phải y đã bỏ sót điểm mấu chốt nào không.

Không có bụng dạ nào ăn bữa tối, Mai Hương lại cho là y muốn tiết kiệm chi. Tiểu Hoàng Hậu nhà nàng, lương bổng suốt một năm đều lặng lẽ đưa cho Kỷ đại nhân cứu trợ vùng thiên tai lũ lụt. Nàng khẩn thiết khuyên nhủ: “Hoàng Hậu, bữa cơm của Người còn chưa đến một lượng bạc. Nếu vì tiết kiệm chút tiền ấy mà nhịn đói tàn phá cơ thể, bệ hạ sẽ đau lòng lắm.”

Hoa Nam chu môi, miễng cưỡng bản thân uống hết một ly mật ong. Liếc mắt nhìn mấy món hoa quả khác, y nhỏ giọng nói thầm: “Ta muốn ăn quả đào ở lang hoàn.”

Mai Hương bởi vì khẩu khí cùng ánh mắt như hài tử của y mà bật cười, ôn nhu nói: “Hoa công tử vẫn chưa về, Người có thể gởi thư cho hắn, bảo hắn đem thật nhiều quả đào cho Người.”

Hoa Nam chống cằm, giống như có điều suy nghĩ, nói: “Hắn có ở đây thì tốt rồi.”

Đột nhiên nhớ tới Giang Giác, y rời đi nửa tháng, đã khá lâu không cùng hắn dùng bữa. Thế là y nói với Mai Hương: “Ta ăn xong rồi. Ngươi đi nhìn xem Hoàng Thượng có phải còn đang ở Sùng Hoa Điện không. Nếu như hắn không bận thì mời hắn đến đây, ta có việc muốn nói cho hắn biết.”

Nếu quả thật ở trong bất hạnh, y muốn cùng Giang Giác thương lượng một chút xem phải xử trí thế nào. Y rất khó xử, bản thân y vẫn còn là một hài tử, y không nghĩ sớm như thế lưng đã đeo trách nhiệm với một hài tử khác. Hài tử có thể muốn, nhưng nên chờ sau bốn mươi tuổi kìa.

Mai Hương đi rồi, Hoa Nam nhìn ánh nến nhảy múa đến ngẩn người. Y nhớ lại cuộc sống trước kia của y ở lang hoàn, mặc dù có hình thể như thiếu niên người phàm, y vẫn sống hồn nhiên vui vẻ như Minh Châu, thường xuyên làm nũng với phụ mẫu cùng các ca ca. Ở quê nhà, cái dạng này của y một chút cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ quái đột ngột, tuy nhiên ở nơi đay có khi sẽ bị chỉ trích là hành vi mất thể thống. Dù sao ở lang hoàn phát triển vẫn tốt hơn, cho nên y chân thành hi vọng Quan Âm tống tử sẽ không đặt vào bụng y một tên tiểu nhân. Nếu sau bốn mươi tuổi mới có hài tử, khi ấy Giang Giác hẳn đã thoái vị rồi, bọn họ có thể một nhà ba người về lang hoàn sinh sống.

Mai Hương mới đi được chừng phân nửa thời gian đã trở về. Hoa Nam hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”

“Ở Sùng Hoa Điện.” Mai Hương cúi đầu trả lời, thanh âm đã trải qua cố gắng trấn định bình tĩnh.

“A, vậy hắn đang làm gì?” Hoa Nam nhíu mày hỏi.

“Đang xử lý chính vụ.” Mai Hương càng cúi đầu xuống thấp hơn, trả lời rất từ tốn, thanh âm cuối cùng có chút run rẩy.

Hoa Nam nhàn nhạt nhìn nàng, im lặng nửa ngày mới nói: “Bệ hạ cần chính như vậy, ta thân làm Hoàng Hậu theo lý cũng nên đi chăm sóc hắn. Nào, đi Sùng Hoa Điện.”

“Hoàng Hậu.” Mai Hương lập tức quỳ xuống dập đầu, thanh âm có hơi nghẹn ngào: “Đừng đi.”

Hoa Nam nhắm mắt lại, trong nháy mắt có thứ gì đó vụn vỡ. Y dùng một loại ngữ khí nhu hòa Mai Hương chưa từng nghe qua hỏi: “Nói cho ta biết… là ai…”

“Là… Niên phi nương nương.” Mai Hương trả lời, hai giọt lệ trong suốt rơi tuột trên mặt đất.

“À…” Ngữ khí của Hoa Nam rất bình tĩnh, giống như nước đọng ngày đông. Y cũng không nhìn đến Mai Hương mà xoay người đi, nói: “Ta mệt, ngươi lui xuống trước đi.”

Mai Hương nhìn theo bóng lưng y, dập đầu, sau đó chậm rãi đứng lên rời khỏi điện. Trong lòng nàng không khỏi oán hận, Hoàng Thượng sao có thể quá đáng như vậy, tổn thương một thiếu niên còn thơ dại như Hoàng Hậu?

Hoa Nam bước vào trong tẩm điện, yên lặng ngồi trên chiếc giường y đã từng cùng Giang Giác mây mưa trăng gió vô số lần, bên tai vang vọng thanh âm của hắn:

Dù hàng nghìn hàng vạn đóa hoa thu vào tầm mắt, nhưng trong mắt ta chỉ có một đóa này mà thôi. Nếu ngươi đã cảm tạ, như vậy ta sẽ chờ năm sau hái nữa…

Tiểu Nam, mặc kệ thân ta ở đâu làm gì, lòng ta thủy chung vẫn thuộc về ngươi, và cũng chỉ thuộc về ngươi…

Tại sao gạt ta? Tại sao?

Trước đó không lâu bọn họ còn làm đồng tâm kết tặng cho đối phương. Đồng tâm kết kia bây giờ vẫn đặt ở đầu giường, thế nhưng hai người ước định sẽ đồng tâm, một người đang cùng nữ nhân khác dây dưa, một người tâm tàn ý lạnh.

Hoa Nam cầm lấy đồng tâm kết, tìm được sợi dây ở đầu nút thắt mà kéo, cái kết tinh xảo liền biến thành một sợi dây. Kết thúc, hoàn toàn kết thúc rồi, tình yêu của bọn họ cũng giống như thứ pháo hoa mà Minh Châu yêu thích, sau sự rực rỡ ngắn ngủi chính là đồ mi*, khiến người ta còn chưa kịp khâm phục tiếc hận đã đi đến phút cuối cùng.

* đồ mi: tên một loài hoa, ý nghĩa của nó là biểu thị cho sự kết thúc, là con đường diệt vong. Khi hoa đồ mi nở cũng là lúc kết thúc một cuộc tình, và tình yêu đẹp nhất, khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời cũng sẽ mất đi.

Nhân tiện đây, xin đề cử đến mọi người bộ đam mỹ Khai đáo đồ mi, hay lắm nha, kết thúc BE nhưng rất hả lòng hả dạ 

Khó trách Nhị ca cùng Giang Minh đều muốn y đừng yêu Giang Giác quá sâu đậm. Đối mặt với tâm tư dễ dàng thay đổi của Đế vương, chỉ có giữ chặt bản thân mới không bị thương tổn, đáng tiếc khi y hiểu ra thì đã muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.