Thác Giá

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Thị nữ ở Từ Ninh Cung thấy Cảnh vương cùng một thiếu niên tuấn tú tiến vào điện, lại thấy thị nữ Mai Hương mới đến Phượng Nghi Cung nhậm chức chiều nay theo sau, lập tức hiểu ra đây chính là vị Hoàng Hậu thần bí vừa tiến cung. Vị thiếu niên này dung mạo quả thật xuất chúng khó tìm, bọn họ vừa nhìn thấy y, ánh mắt giống như nam châm gặp sắt vậy, cứ dán chặt vào gương mặt y không cách nào dời đi được, cũng hoàn toàn quên mất đây là hành vi quá phận.

“Bọn nha đầu các ngươi đứng đó sững sờ làm gì, còn không mau đi thông truyền?” Giang Minh “Bá!” một tiếng xếp quạt lại, thành công kéo thần trí của đám thị nữ quay về.

Thị nữ vào trong bẩm báo không bao lâu thì bước ra truyền mấy người bọn họ tiến vào.

Toàn thân Thái Hậu là một bộ thường phục màu vàng, tư thái nhã nhặn an hòa, dung mạo đoan chính ôn nhu. Thái Hậu đang ngồi ở chính điện, khi bọn họ quỳ xuống hành lễ, Người tự mình đứng lên nâng Hoa Nam dậy, để y ngồi bên cạnh Người, chu đáo hỏi han y một cách thân thiết xem đi đường có vất vả hay không.

Hoa Nam lắc đầu, cười nói: “Trên đường đi đều được Đoan vương an bài thỏa đáng, Hoa Nam tuyệt không vất vả, đa tạ Thái Hậu quan tâm.”

Thái Hậu cười nhẹ, nói: “Vậy thì tốt rồi. Hoàng Hậu, ngươi cứ giống như Hoàng Thượng và Cảnh vương bọn họ, gọi ta là mẫu hậu, xưng là nhi thần.”

Hoa Nam thấy trong mắt Thái Hậu đầy vẻ yêu thương liền ngoan ngoãn nghe theo: “Nhi thần tuân chỉ.”

Thái Hậu bắt đầu trò chuyện cùng với Hoa Nam, Người hiếu kỳ hỏi thăm xem lang hoàn rốt cuộc là một nơi đẹp đến thế nào, Hoa Nam đều nhất nhất đáp lại. Người ôn tồn nói: “Lang hoàn phúc địa là một nơi đẹp như tiên cảnh, ngươi lại nguyện ý rời xa quê hương, hảo hài tử, ủy khuất cho ngươi rồi.”

Khi biết Hoa Văn là người hầu duy nhất mà Hoa Nam mang theo từ lang hoàn, Thái Hậu có chút kinh ngạc. Người nhìn về phía Hoa Văn, vẫn dùng ngữ điệu ôn hòa hỏi: “Thật là làm khó cho ngươi quá, hảo hài tử, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hoa Nam không đợi Hoa Văn mở miệng trả lời, y liền nháy mắt với Thái Hậu mấy cái, tỏ vẻ thần bí: “Mẫu hậu, Người đoán xem Tiểu Văn năm nay bao nhiêu tuổi.”

Thái hậu trầm ngâm một lát, nhìn kỹ Hoa Văn, đắn đo nói: “Chắc chỉ khoảng hai mươi, đúng không?”

Hoa Nam lắc đầu, cười hì hì nói: “Phải là gấp đôi hai mươi tuổi kìa, như người ta vẫn nói thì là ở tuổi tứ tuần ấy.”

Thái Hậu trợn to đôi mắt, rõ ràng là không tin tưởng: “Sao có thể thế được?” Hắn sao lại có khả năng chỉ nhỏ hơn Người một tuổi? Thoạt nhìn thì giữa hắn với con của Người cũng không khác biệt lắm a.

“Thái Hậu, Hoa Văn năm nay thật sự đã bốn mươi tuổi rồi.” Khóe miệng Hoa Văn khẽ nhếch.

“Thọ mệnh của những người trong bộ tộc các ngươi là bao nhiêu?” Ánh mắt Thái Hậu nhìn hai người bọn họ bắt đầu có điểm dao động, Người biết rõ Hoa Nam năm nay mười tám tuổi, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Hoa Văn lại gần như cùng tuổi với Người.

Hoa Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Năm trăm tuổi a, nhưng cũng còn tùy xem linh lực người ấy mạnh yếu thế nào. Gia gia* của nhi thần đã sống hơn bảy trăm tuổi mà vẫn còn rất khỏe mạnh.”

*gia gia: ông nội.

Mai Hương lúc này mới hiểu vì sao Hoàng Hậu thoạt nhìn lại ngây thơ như thế. Đối với bộ tộc của bọn họ, một thiếu niên mười tám tuổi chỉ tương đương với những đứa trẻ hai, ba tuổi người thường. Hoàng Thượng ơi là Hoàng Thượng, ngài cư nhiên lại đi cưới một tiểu hài tử rồi.

Thái Hậu gật đầu, hỏi tiếp: “Như vậy, Nam nhi à, khi ngươi được bốn mươi tuổi có phải vẫn giữ dung mạo hiện tại hay không?”

“Nhi thần nghĩ chắc là vậy đó, mẫu hậu.” Hoa Nam nghiêng nghiêng đầu, cười nói: “Hoàng Thượng lúc trước muốn lập hậu là một nữ tử trong bộ tộc nhi thần, nhưng nữ tử ở bổn tộc gần đây còn rất ít, chỉ khoảng một phần năm nam tử, mà đại đa số thì đều đã lập gia đình. Người chưa lập gia đình thì trẻ nhất chỉ mới mười tuổi, còn lớn hơn thì cũng cỡ Hoa Văn, mặc dù dung mạo trẻ trung xinh đẹp, nhưng tuổi tác lại cách Hoàng Thượng quá xa.”

Hoa Nam vừa nói vừa thờ ơ nhìn về phía Cảnh Vương đang ngồi nghe một cách thanh tao lịch sự. Cảnh vương chỉ mỉm cười, biểu tình không lộ ra chút sơ hở nào.

“Thì ra là thế.” Thái hậu lại tường tận ngắm nhìn Hoa Nam: “Các ngươi là thần long tộc, cho nên mới có thể sống lâu mà vẫn duy trì được dung mạo?”

Hoa Nam lắc đầu nói: “Long tộc hạ phàm hơn mười vạn năm, trong thời gian đó đã thông hôn với người thường nhiều lần, khiến cho huyết thống càng ngày càng không còn thuần chủng, những người có thể sống lâu cũng dần ít đi. Hiện nay, bộ tộc nhi thần chỉ còn có một chút linh lực là khác biệt so với người thường.”

Thái hậu nói: “Khó trách ta nghe Hoàng Thượng nói, các ngươi rất hiếm khi thông hôn với người ngoại tộc.”

“Kết hôn trong cùng bộ tộc cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho thọ mệnh của chúng ta ngày càng ngắn. Bởi vì quan hệ huyết thống quá gần khiến cho không ít hài tử sinh ra đã có thể chất gầy yếu. Mà không chỉ long tộc ở lang hoàn phúc địa của chúng ta, phượng hoàng tộc ở Lạc Phượng cốc cũng giống thế, dân cư ít dần, thọ mệnh cũng ngắn dần.”

Thái hậu hơi cau nhẹ đôi mày liễu, có chút khó xử thay cho hai bộ tộc kia: “Đây không phải là thông hôn không được, không thông hôn cũng không được sao?”

Hoa Nam nhún vai, nhìn Thái hậu tỏ vẻ đồng ý, y là vì sự suy yếu của bộ tộc mình mà bất đắc dĩ.

Lúc này, Mai Hương đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao khi Hoàng Hậu nói đến bộ tộc của mình chỉ còn năm sáu trăm người thì ngữ khí lại mất mát như vậy, nguyên lai là bộ tộc thần thoại của bọn họ đang từ từ diệt vong.

“Mẫu hậu, một triều đại bất quá cũng chỉ tồn tại năm sáu trăm năm. Thọ mệnh của những người trong bộ tộc Hoàng Hậu còn dài hơn một triều đại, như vậy chưa đủ sao? Nếu một người mà thọ ngang trời đất, trường sinh bất lão, chỉ sợ cả đời đều phải sống trong cô quạnh.” Thanh âm du dương của Giang Minh vừa vặn vang lên, xua tan đi bầu không khí đầy thương cảm.

“Vương gia nói rất đúng.” Hoa Nam cười nhẹ với Giang Minh: “Bộ tộc chúng ta tối thờ phụng chính là Trường Nhạc, cho nên quan trọng nhất là phải dưỡng thân.”

Thái Hậu nghe Hoa Nam nói về đạo dưỡng thân thì cảm thấy rất hứng thú, liền cùng y trao đổi. Hoa Nam cũng thành thật đem những bí quyết dưỡng thân, duy trì thanh xuân nói cho Thái Hậu nghe. Y nghĩ rằng, đã là người thì không ai lại không có ham muốn, mặc kệ tốt xấu thế nào, chỉ muốn được sống, sống càng lâu càng tốt, cũng không vì nguyên nhân gì cả, chỉ là không muốn chết mà thôi.

Hai người say sưa trò chuyện, bất giác đã thấy mặt trời lặn ở phía Tây. Thái hậu liền phân phó Liên Huân đến Ngự Thiện phòng làm vài món ăn, cả Hoàng Hậu lẫn Cảnh vương đều sẽ ở lại Từ Ninh Cung dùng bữa tối.

Hoa Nam vội vàng xua tay, nói: “Đa tạ mẫu hậu, nhi thần không ăn cơm.”

Ngoại trừ Hoa Văn cùng Giang Minh, những người còn lại đều ngẩn người cả ra. Hoa Nam thấy bọn họ không hiểu rõ lời y nói, liền giải thích: “Ở lang hoàn phúc địa không có khói lửa, cho nên chúng ta không ăn những thức ăn đã được nấu chín, cũng không ăn mặn, nếu không sẽ bị đau bụng. Chúng ta chỉ ăn một ít hoa quả cùng mật ong mà thôi.”

Thái Hậu liền nói với Liên Huân: “Vậy ngươi đi phân phó Ngự Thiện phòng, chuẩn bị một bàn thức ăn chưa được nấu chín bằng lửa.”

Hoa Nam ngại ngùng nói: “Mẫu hậu không cần chiều theo nhi thần, cứ sai bọn họ làm những gì Người thích ăn, cho nhi thần với Hoa Văn một ít hoa quả, mật ong là được.”

“Hoàng Hậu.” Giang Minh gọi y: “Mẫu hậu thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt mà.”

Thái Hậu cầm lấy tay Hoa Nam, mỉm cười gật đầu với y rồi quay sang phân phó Liên Huân: “Nhân tiện, ngươi hãy đi thỉnh Hoàng Thượng đến Từ Ninh Cung cùng dùng bữa tối.”

“Ngươi có biết Hoàng Hậu ở trước mặt Hoàng Thượng đều xưng là thần thiếp không?”

“Ta là nam tử, lại là chính thất của Ngài chứ không phải thê thiếp, cho nên xưng thiếp không hợp lý. Bất quá, nếu Hoàng Thượng không nghĩ thế, kiên trì bắt Hoa Nam phải xưng thần thiếp trước mặt Ngài, Hoa Nam cũng không dám không tuân lệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.