CHƯƠNG 62
Ngày kế tiếp, Minh Châu trong vòng vây của cung nhân nói lời từ biệt Đế – Hậu. Nàng mặc y phục lộng lẫy, trang điểm kỹ lưỡng, xinh đẹp không gì tả nổi. Hoa Nam nhớ lại, hài tử này vào lúc năm tuổi từng nài nỉ Giang Minh vẽ ra bộ dáng nàng ở tuổi cập kê. Người thiếu nữ phong hoa tuyệt đại được bút pháp thần kỳ của Giang Minh miêu tả ra chẳng phải so với nữ tử trước mắt thì có đến chín phần tương tự ư?
“Nữ nhi của ta là tân nương xinh đẹp nhất trong thiên hạ.” Khi nàng cúi lạy, Giang Giác tự mình nâng nàng dậy, tự hào tán dương.
“Tạ ơn phụ hoàng. Từ nay về sau nữ nhi không cách nào thường xuyên hầu hạ bên cạnh Người, xin Người bảo trọng long thể. Bất cứ khi nào Người nhớ nữ nhi thì cứ phái người truyền báo, nữ nhi sẽ đến ngay.”
“Hảo hài tử, phụ hoàng biết con có lòng. Mau đi đi, đừng để lỡ giờ lành.” Giang Giác muốn xoa đầu nữ nhi, nhưng thấy có hỉ khăn đính trân châu cùng mũ phượng trên đầu nàng thì đành rút tay về.
Minh Châu lưu luyến không rời, trước khi ra khỏi cửa còn liếc mắt nhìn Hoa Nam thật sâu. Ánh mắt kia vừa khẩn cầu vừa mang theo hận ý, khiến Hoa Nam chấn động, nội tâm dấy lên chua xót.
“Lại thêm một nữ nhi rời khỏi ta.” Giang Giác nắm tay Hoa Nam, thương cảm nhìn y, “May mắn, ngươi vẫn một mực bên cạnh ta. Tiểu Nam, cám ơn ngươi.”
Hoa Nam xấu hổ cười: “Hoàng Thượng, ta đã đáp ứng sẽ mãi ở bên cạnh ngươi. Người dân lang hoàn không biết nuốt lời.”
“Ta cũng đáp ứng ngươi sẽ một lòng chung thủy với ngươi, nhưng ta không làm được. Ngươi có hận ta không?” Trong mắt hắn có vẻ xấu hổ, không tự giác nắm chặt tay Hoa Nam, chỉ sợ y nói “Hận”, sau đó tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.
“Quá khứ đã qua rồi.” Hoa Nam có chút trầm ngâm, cuối cùng vẫn thốt lên câu hỏi y chôn dưới đáy lòng nhiều năm: “Biết rõ ta nhất định sẽ biết, cũng nhất định sẽ hận ngươi, tại sao ngươi còn làm như vậy? Cho Niên phi một hài tử, còn muốn ta thông cảm, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế? Ngươi biết ta không có khả năng chấp nhận, ngươi biết ta sẽ đau lòng, sẽ khóc lóc, nhưng ngươi vẫn làm, ngươi có tư cách gì luôn muốn ta tha thứ? Ngươi là kẻ làm việc không lo lắng đến hậu quả sao? Hay ngươi cho rằng ta chỉ là một hài tử đơn thuần, khóc hai tiếng, đấm ngươi hai quyền, để ngươi dụ dỗ vài câu thì ta sẽ dễ dàng quên đi?”
Càng nói, tâm tình Hoa Nam càng kích động, cuối cùng vành mắt đã có chút phiếm hồng. Y cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Giang Giác. Y vốn không nên nói những lời này vào ngày đại hỉ của Minh Châu, y nên kiềm chế tâm tình của mình, nhưng sự oán hận của Minh Châu khiến y ủy khuất, bắt đầu nói rồi thì không thể khống chế tốt bản thân được nữa.
“Ta nhớ ta từng nói với ngươi ‘Chúng ta được người trong thiên hạ cung phụng, nhất cử nhất động đều bị mọi người chú ý. Dân chúng hy vọng chúng ta làm sao thì chúng ta phải làm thế, hơn nữa còn phải làm cho thật tốt.’” Giang Giác đặt hai tay lên vai y, nhìn thẳng vào mắt y, “Ngươi nhớ trận lũ lụt năm thứ ba Long Hữu không? Khi ấy, trong nội cung có người tung tin đồn là ta chuyên sủng nam hậu khiến âm dương không điều hòa, vì vậy trời mới đổ mưa to. Đó là thủ đoạn để tranh thủ tình cảm, ta có thể không để ý tới, nhưng ta không thể không để ý lời đồn trong dân gia. Dân chúng cho rằng, phân bố mưa chính là Long Vương, và ngươi là tiểu long, đồng loại của ngươi đối xử với dân chúng thiên hạ như vậy, người làm Hoàng đế như ta chuyên sủng Hoàng Hậu chính là ngu ngốc. Khi trời quang mây tạnh, ta đã sai người phổ biến các bài hát trẻ thơ về phẩm đức của Hoàng Hậu, đáng tiếc hiệu quả quá ít ỏi. Thanh danh cả hai chúng ta đều bị tổn hại rất lớn, ta phải nghĩ ra biện pháp làm thay đổi cục diện. Đây là một trong các nguyên nhân. Thứ hai, ta muốn tìm nhi tử thích hợp trở thành Thái tử. Cuối cùng, ta nợ Niên phi rất nhiều, cho nên không cách nào cự tuyệt nàng. Trước hai nguyên nhân đầu, ta đã nghĩ qua rất nhiều lần, nhưng vẫn do dự không quyết. Cho tới đêm đó khi Niên phi đến Sùng Hoa Điện, ta trong nháy mắt hoảng hốt đã nói ra lời sai lầm. Vì thế… khiến ngươi thương tâm.”
Hoa Nam nghe xong thì cười rộ lên, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra. Y gật đầu nói: “Hay, hay lắm. Thật không hỗ là bệ hạ, làm chuyện gì đều có mục đích cả. Như vậy ngươi muốn cùng người của lang hoàn thành thân cũng là có mục đích? Mới gặp ta, ngươi không hề yêu thích ta, ta có mị lực gì khiến kẻ càng gặp khó càng mạnh mẽ hơn như ngươi theo đuổi?”
“Ta cũng không tin chuyện vận mệnh, nhưng thành thân cùng người của lang hoàn là phương pháp nhanh nhất và hữu hiệu nhất để ta củng cố quyền lực. Trong mắt người đời, lang hoàn chính là thần bảo hộ cho giang sơn.” Giang Giác sắc mặt tái nhợt trả lời: “Lúc mới gặp ngươi, ta không hề thương ngươi, nhưng mỗi lần nhìn thấy ngươi thì ta lại có thêm một phần ái mộ, cứ vậy cho đến lúc không cách nào tự kiềm chế.”
Hoa Nam cười nhạo một tiếng: “Cuối cùng cũng chịu nói thật với ta. Bệ hạ, Người anh minh thần võ, mỗi bước đi đều tính toán trăm phương nghìn kế, không cần lang hoàn hỗ trợ Người vẫn có thể củng cố quyền lực thôi.”
“Ta chỉ hy vọng giữa chúng ta không có bất kỳ chuyện gì giấu diếm đối phương.” Giang Giác khó khăn nói, ngữ điệu đặc biệt nhu hòa.
“Ngươi đã giấu diếm ta nhiều lắm.” Đầu chân mày Hoa Nam hơi chau lên, dường như có điểm khinh thường.
“Vậy ngươi không có chuyện gì giấu diếm ta ư? Tiểu Nam, chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, ngươi thực sự… muốn ta ôm theo nuối tiếc mà chết?”
Giang Giác nghĩ, Hoa Nam vĩnh viễn cũng không hiểu được nỗi bi ai tuyệt vọng của hắn. Người yêu chỉ xích thiên nhai*, nữ nhi ở nơi đất khách. Từ trước đến giờ, hắn luôn cho rằng cuối cùng ông trời sẽ chiếu cố hắn, tận hôm nay mới phát hiện cuộc đời hắn tựa như ánh trăng giữa không trung, sau một ngày toàn vẹn là thời gian dài khiếm khuyết.
*chỉ xích thiên nhai: gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt (theo QT).
Hoa Nam ngạc nhiên: “Lúc đầu ngươi nghi ngờ Quân Quân không phải con của ngươi là vì ngươi sớm đã biết trước khi ta vào cung có quen biết Cảnh vương?”
Giang Giác gật đầu, trước khi Hoa Nam vào cung hắn đã nhìn thấy chiếc vòng bạc trên tay Giang Minh. Hắn không phải là người mù, lần đầu tiên nhìn thấy lang hoàn linh của Hoa Nam đã suy đoán thiếu niên đơn thuần kia mơ hồ là vì tên của hắn mới bằng lòng xuất giá. Cho nên, ngày ấy hắn đã bắt Hoa Nam phải đem chữ ‘Giang Giác’ viết hàng trăm hàng nghìn lần. Hắn muốn nhắc nhở Hoa Nam, người y lấy là Giang Giác hắn chứ không phải Giang Quyết.
“Ngươi đứng trên đỉnh cao quyền lực, giang sơn và mỹ ngươi đều nắm chặt trong tay, còn có gì phải nuối tiếc?” Hoa Nam hai mắt đỏ ửng, “Chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa, có chung một nữ nhi thôi. Minh Châu cứ cho rằng ta cố ý tra tấn ngươi, nhưng đối với ngươi mà nói, là ngươi đang tự tra tấn chính ngươi.”
Lúc trước Giang Giác hung hăng đâm vào lòng Hoa Nam hai đao, y không phải không tức không hận không oán. Nhưng đó đều là những cảm xúc xấu xí, y đã dùng vẻ đạm bạc an tĩnh đặc biệt của người ở lang hoàn áp chế tâm tình, khiến bản thân không khóc không nháo không hỏi. Thời gian lâu dài, vết thương tuy khép miệng nhưng bên trong lại mưng mủ. Cho nên, bất kể y cố gắng muốn buông tay thế nào, vết thương thối rữa kia vẫn nhắc nhở y cơn đau đớn lúc đầu. Hôm nay đem chuyện xưa nhắc lại, tâm tình oán hận được phát tiết ra ngoài, tựa như phá bỏ bọc mủ thối rữa vậy. Dù trong lòng oán hận không chịu nổi nhưng lại thoải mái vô cùng.
“Ngươi biết ta đã hối hận rất nhiều năm.” Giang Giác bắt lấy cổ tay y, vành mắt lặng lẽ đỏ hoe.
Hoa Nam cười lạnh: “Vậy ngươi cứ tiếp tục hối hận a. Nếu mười năm sau người vẫn duy trì được tâm tình như trước, ta sẽ buông xuống quá khứ, một lần nữa cùng ngươi làm lại từ đầu.”
Phụ hoàng mới bốn mươi bốn tuổi đã có người xem hắn cùng phụ thân là cha con. Nếu đợi đến lúc hắn sáu mươi bốn hay bảy mươi bốn tuổi, người ta chẳng phải xem bọn họ là ông cháu?