CHƯƠNG 6
Ngủ chính là Hoàng đế.
Với niềm tin như vậy, mất ngủ quả thật là một việc rất xa xôi.
Đối với Trì Vị Phong mà nói, mất ngủ là bệnh của kẻ nhà giàu và kẻ có tiền ăn no.
Thế nhưng hôm nay cậu được làm kẻ nhà giàu một phen.
Cho nên buổi sáng hôm nay, hiện tại cậu đang ngồi trong quán ăn mới vừa mở cửa, đem hai mắt trừng mãi vào người phục vụ, khiến người ta sợ tới mức chạy như bay đem cơm bưng tới cho cậu. Chỉ sợ cậu hai mắt đỏ oạch sẽ bổ nhào về phía họ.
Thật không thèm ăn a. Dậy quá sớm khiến cơ thể không thoải mái, Trì Vị Phong vô tri vô giác dùng cái thìa chọc chọc dĩa cơm.
Tối qua như thường lệ, sau khi uống sữa cậu liền duỗi thẳng lưng ra nằm ngủ. Nhưng chính là tới năm giờ sáng, cậu đã tỉnh lại, cảm giác trong lòng không yên, cứ như cái bánh bị nướng khét, không tài nào ngủ trở lại.
Cuối cùng cậu chỉ có thể vựng cái đầu gà thức dậy, đem đến cho Trì phụ thân và Trì mẫu thân một cú hoảng hồn.
“Con ngoan của ta, trong lòng con có áp lực sao? Sao có thể dậy sớm như vậy a?”
Hai người tốt xấu gì cũng khích lệ con một chút đi, dậy sớm đã đủ thống khổ rồi….. sáng sớm không muốn phun ra mấy dấu chấm than cho tốn khí lực ( ý nói là cãi vã a), Trì Vị Phong yên lặng vào toilet sửa soạn.
Cuối cùng khi ra khỏi cửa, thời gian vẫn còn quá sớm, cậu chỉ có thể lần nữa đi tới quán ăn này để giết thời gian.
Con người mà không biết giải trí thì đúng là bi kịch.
Hiện tại đang ngồi trong quán ăn, trong thâm tâm Trì Vị Phong vẫn không thể yên ổn, một tay chống cằm nhìn đống cơm bị chọc nát nhừ, lâm vào thâm trầm tự vấn.
Con người, rốt cuộc vì sao lại bị mất ngủ?
Thời gian cậu ngồi ngẩn người giống như nước chảy xiết không biết khi nào quay về, giờ cao điểm của quán đã bắt đầu, Trì Vị Phong ngậm đũa, phát hiện có người đang đứng bên cạnh.
“Tả tiên sinh? !”
Anh có thể không cần xuất quỷ nhập thần, đến không thấy bóng, rời đi không thấy ảnh như vậy hay không? Bây giờ là thời Thiên Long Bát Bộ hay Tiếu Ngạo Giang Hồ vậy.
“Uh.”
Tả Thụy Nham rốt cục khiến cho Trì Vị Phong chú ý, liền thanh thản ngồi xuống đối diện cậu.
Trì Vị Phong nháy mắt đã nhìn thấy Tả Thụy Nham đoan chính ngồi ăn cùng mình, cậu đột nhiên vỗ đùi.
Thì ra là thế! Cậu nhất định là do ăn bánh trứng Tả tiên sinh tặng mà thẹn trong lòng, sợ anh ta sẽ không tìm thấy chỗ ngồi mà lo lắng bất an. Hóa ra Tả tiên sinh cho mình bánh trứng là muốn mình giữ chỗ ăn sáng a.
Tìm ra đáp án khiến cho Trì Vị Phong cảm thấy thoải mái hơn, cậu nhìn người ngồi phía trước mình ăn nghiêm túc chính là Tả Thụy Nham, vui vẻ ăn xong bữa cơm đã sớm nguội lạnh của mình.
Tả Thụy Nham ăn xong bữa sáng, lau miệng, nghiêm túc nhìn Trì Vị Phong,
“Cậu hôm nay có ăn sáng.”
“Đúng vậy a, dậy sớm dậy sớm.” Trì Vị Phong nhanh chóng gật đầu.
“Uh, như vậy tốt, không nên ngủ nướng.”
Gì chứ? Đầu Trì Vị Phong chậm rãi di chuyển sang hai bên, Tả tiên sinh anh cũng quan tâm tới cơ thể của nhân viên có khỏe mạnh hay không sao?
“Vâng vâng, cám ơn đã quan tâm.” giả làm chó con vẫn là an toàn nhất.
“Cà phê cũng không tốt.” Sếp đại nhân tiếp tục khẳng định, phát biểu cao kiến dưỡng sinh.
“Oh, vậy đổi thành uống trà sữa.” Trì Vị Phong biết nghe lời phải.
Cấp dưới biểu hiện nhu thuận khiến cho Tả Thụy Nham hài lòng, trên mặt đương nhiên vẫn không có chút biểu cảm, nhưng mà anh lại thuận tay giúp Trì Vị Phong thanh toán tiền bữa sáng.
Vậy coi như buổi sáng chiếm được tiện nghi đi, Trì Vị Phong rất cao hứng.
Lúc rời khỏi quán, Tả Thụy Nham dừng một chút, quay qua Trì Vị Phong nói,
“Về sau cùng nhau ăn sáng.”
“Được, tôi biết rồi.”
Trì Vị Phong sảng khoái đáp ứng, yên tâm đi sếp đại nhân, tôi nhất định sẽ dậy sớm để giành chỗ cho anh.
Mặc dù có chút lười biếng, nhưng không sao, chuyện mua bán này cũng không lỗ nha.
…..
Vì thế liền cùng nhau mỗi ngày cùng ăn sáng.
Trì Vị Phong đặt đồng hồ báo thức sớm nửa tiếng, mỗi ngày đều đặn giữ chỗ cho sếp đại nhân đại giá.
Thói quen về sau không có gì là không tốt, cùng Tả Thụy Nham im lặng, về bản chất mà nói là hai người ai nấy tự ăn cơm của mình thôi. Lực thích ứng rất mạnh, đi đôi với tính cách được ngày nào hay ngày đó có thể xem như là một trong số những ưu điểm của Trì Vị Phong.
Nhưng mà thời gian làm việc cũng phải có giới hạn, cuối tuần cậu vẫn thích được ở nhà hơn.
Dù sao vào ngày nghỉ cuối tuần, Tả Thụy Nham cũng sẽ không rãnh rỗi tới mức chạy tới quán ăn đó dùng điểm tâm đâu.
Cứ như vậy một vòng không gợn sóng đi qua, cuối tuần rốt cuộc đã đến.
Trì Vị Phong tắm rửa sạch sẽ bước lên bàn cân. Gần đây mỗi ngãy đều ăn đủ ba bữa, hình như bắt đầu mập lên.
Cậu vốn thuộc loại hơi gầy, thêm vài miếng thịt sẽ đẹp hơn. Lâu nay ngán ăn là do lịch làm việc và nghỉ ngơi không bình thường của cậu.
Tả tiên sinh anh thật sự là công đức vô lượng a. Gần đây mọi chuyện đều hài lòng khiến cho Trì Vị Phong thoả mãn đi ngủ.
Nhưng mà thế giới xinh đẹp này không cho Trì Vị Phong được sống yên ổn mãi, ngày hôm sau vừa mới mở mắt ra thì sự kiện quỷ dị đã tới rồi.
Dạo này thường hay thức dậy sớm, đồng hồ sinh lý cũng theo đổi theo, kết quả cuối tuần cậu chỉ ngủ thẳng tới chín giờ liền tỉnh. Sự thay đổi kỳ diệu này khiến cho Trì phụ thân và Trì mẫu thân thập phần vui mừng. Hỏi đứa con thì nó nói là ăn sáng với sếp, hai người dưới đáy lòng thầm cảm tạ lòng quan tâm của Tả tiên sinh đối với nhân viên.
Trì Vị Phong dụi mắt ngồi dậy, thuận tay sờ qua di động nhìn thời gian, phát hiện có tin nhắn,
Tả tiên sinh: Đi ra.
Đi ra? Đi ra nơi nào a? Đại lão gia nhà anh chẵng lẻ cuối tuần cũng muốn ăn điểm tâm? Bộ ở nhà anh nấu một bữa cũng không nổi sao.
Trì Vị Phong bắt đầu bấn loạn, di động lại vang lên, lần này chỉ vỏn vẹn hai chữ, bất quá trình độ quỷ dị lại được nâng cao thêm một bậc. “Mở cửa.”
Mở cửa nào? Chẳng lẽ là cửa nhà tôi? Chắc không phải đâu? ! Trì Vị Phong nuốt ngụm nước bọt, rón rén bước ra cửa.
Mẹ a. sao mẹ không khoan mắt mèo trên cửa, như vậy rất không an toàn có biết hay không a!
Đã có tính toán như vậy, Trì Vị Phong quyết định ngày mai lập tức mời công nhân tới làm ngay.
Cậu cầm chắc nắm tay cửa, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, không chút sức lực mở cửa ra.
Oh NO! Thật sự là Tả Thụy Nham!