Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Em rõ ràng là không tin tôi... “
Khi Thiếu Ngọc Trình nhận được tin tức đêm qua đã mang về người tình mà trước mắt Hoàng Hân Duật coi trọng nhất đã là bảy giờ sáng.
Cậu không hề có ý định chất vấn bọn họ vì sao không lập tức báo cho cậu, bởi vì trong lòng cậu biết rõ đây là sự sắp đặt của người nào, bởi vậy dù rằng khó chịu với việc mình bị xem nhẹ, nhưng cậu vẫn cật lực duy trì sự bình tĩnh, tự chủ ở trước mặt mọi người.
Sau khi hỏi con tin hiện đang ở nơi nào, ngay cả cơm cũng chưa ăn, cậu liền muốn đi xem cái tên ‘tình nhân’ mới kia có bộ dạng ra sao mà chỉ trong thời gian ngắn có thể thay thế địa vị của Mạc Quân Trình.
“Y chính là người tình mới của Hoàng Hân Duật?”
Nhìn người đàn ông tiều tụy đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ trước mắt, Thiếu Ngọc Trình nhịn không được cất tiếng hỏi Diệp Quan Nghi ở phía sau.
“Anh xác định anh không bắt sai người?”
Nhìn Từ Cửu Kỷ đằng cửa sổ, trong lòng Thiếu Ngọc Trình trừ bỏ hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi.
Người đàn ông trước mặt này ngoài tiều tụy cũng chỉ có tiều tụy, thân thể lại gầy gò, gương mặt không có nửa phần xinh đẹp, cũng không có làn da nõn nà, trắng nuột, bóng loáng; dáng người không thon dài hay có tỉ lệ cân xứng gì cả, lại càng không có thể trạng rắn chắc, cường tráng…
Duy nhất, chỉ là lộ ra ngũ quan bình thường miễn cưỡng coi như đoan chính thôi, nhưng lại không có gì đặc biệt hết!
Cho nên dù cho cậu có nhìn kỹ như thế nào, xem kỹ ra sao, cũng hoàn toàn không thể xếp người trước mắt này vào hàng ngũ tuấn tú, thanh nhã… nào được, càng không thể đánh đồng y với ‘bạn trai’ Hoàng Hân Duật mà hơn một năm trước ở tiệc rượu cậu ngoài ý muốn gặp được —— Mạc Quân Trình.
Hơn nữa… Chờ một chút, cậu không nhìn lầm đó chứ, chân y sao lại… thoạt nhìn dường như, dường như có chút kỳ quái…?
Trời ạ, y không phải… không phải là một gã què đó chứ!?
Má ơi, y thật sự chính là ‘người tình mới của Hoàng Hân Duật’ mà Diệp Quan Nghi đã nói đấy sao!?
Y thật sự chính là ‘người quan trọng’ mà Hoàng Hân Duật mỗi ngày mỗi đêm đều tự mình kiểm tra xem có bình yên vô sự hay không mới trở về phòng nghỉ ngơi đấy à!?
Cậu thật sự hoài nghi, thật sự thập phần hoài nghi, hơn nữa quả thực có thể nói là hoàn toàn không thể tin! Đương nhiên, cậu một chút cũng không thừa nhận cái tên này có thể có tác dụng uy hiếp gì đến Hoàng Hân Duật.
“Em hỏi câu này… là đang nghi ngờ năng lực của tôi?” Tươi cười hỏi lại cậu, trong mắt Diệp Quan Nghi hình như có ngàn mũi tên băng ẩn hiện.
Hai hàng lông mày nhíu lại, đối với chuyện Diệp Quan Nghi mang về một con tin hoàn toàn vô dụng, sắc mặt Thiếu Ngọc Trình vô cùng khó coi.
“Tôi chỉ là thật sự hoài nghi, Hoàng Hân Duật sẽ vì một tên âm trầm xấu xí như vậy, hơn nữa nói không chừng còn là một gã què mà chịu đánh đổi gì sao?”
Khinh thường xoay người đưa lưng về phía Từ Cửu Kỷ, Thiếu Ngọc Trình cười nhạt nói:
“Người giống y, tôi ở ven đường tùy tiện nhặt cũng có một bó to, hơn nữa mỗi một người đều hơn hẳn y…”
Tiếp đó, một đôi mắt phượng câu nhân lại tà nghễ nhìn Diệp Quan Nghi, lạnh lùng châm chọc:
“Tôi thật sự không nghĩ tới, anh cư nhiên còn khờ dại cho rằng Hoàng Hân Duật thật sự yêu thích y, tôi thấy tám phần là anh bị hắn đùa giỡn còn không biết.”
“Có phải bị đùa giỡn hay không… qua vài ngày em sẽ hiểu được.” Đối với sự châm chọc khiêu khích trước sau như một của Thiếu Ngọc Trình, Diệp Quan Nghi chỉ thu bớt nụ cười lại, lạnh nhạt mà chống đỡ.
Hừ lạnh một tiếng, Thiếu Ngọc Trình liếc nhìn Diệp Quan Nghi đang tựa vào cạnh cửa, nói vọng ra sai bảo đàn em:
“Xử lý tên trong phòng đi, cái loại con tin vô dụng này —— tôi không cần.”
Dường như là cố ý khiêu khích, cố ý muốn làm cho Diệp Quan Nghi mất mặt, Thiếu Ngọc Trình cứ thế bày trò trước mặt hắn.
Chỉ thấy tên đàn em kia ‘vâng’ một tiếng, lập tức liền muốn đi vào trong phòng chấp hành mệnh lệnh, không ngờ Diệp Quan Nghi lại dám che ở cửa không cho người nọ tiến vào.
“A… Diệp Quân, tôi muốn vào mang người đi…”
“Người là tôi mang về, xử trí như thế nào là do tôi quyết định.” Mắt lạnh đảo qua, người nọ lập tức câm như hến.
“Nhưng chủ tử Mạc gia hiện tại là tôi!” Lãnh ngạo mở miệng, ngữ khí Thiếu Ngọc Trình tràn đầy giận dữ.
“Nhưng độc nhất tôi là không cần nghe lệnh của em, em đã quên rồi sao.” Diệp Quan Nghi lãnh đạm lên tiếng, nhưng trong mắt ý ám chỉ nhắc nhở lại rất rõ ràng.
“Anh ——” bị câu nhắc nhở của hắn làm cho á khẩu không trả lời được, Thiếu Ngọc Trình nhất thời buồn bực phẩy tay bỏ đi.
Sau khi xác định Thiếu Ngọc Trình đã đi khỏi, Diệp Quan Nghi mới đi vào trong phòng, nhìn thấy Từ Cửu Kỷ đứng ở bên cửa sổ không nói được một lời, hắn có chút áy náy nói:
“Cậu ta nói chuyện xưa nay đã như vậy, cậu đừng để ở trong lòng, cậu cũng không cần lo lắng sẽ có người gây bất lợi cho mình, tôi cam đoan, chỉ cần hắn đáp ứng điều kiện của chúng tôi, tôi sẽ trả cậu trở về một cách toàn diện.”
Nghe vậy, Từ Cửu Kỷ như trước không nhúc nhích chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như hoàn toàn không có nghe thấy Diệp Quan Nghi nói gì. Thấy thế, Diệp Quan Nghi biết y là không muốn mở miệng chứ không phải không có nghe thấy, trầm mặc một lúc, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng bị khóa lại, biểu tình đờ đẫn trên mặt Từ Cửu Kỷ rốt cuộc mới hơi hơi có chút thay đổi.
Tôi chỉ là thật sự hoài nghi, Hoàng Hân Duật sẽ vì một tên âm trầm xấu xí như vậy, hơn nữa nói không chừng còn là một gã què mà chịu đánh đổi gì…
Nhớ tới từng câu từng chữ đả thương người mới vừa rồi của Thiếu Ngọc Trình, Từ Cửu Kỷ khẽ rũ mắt, sau đó bi ai nở nụ cười.
A… Gã què… Đúng vậy, ở trong mắt người khác y chính là một gã què không làm được bất cứ cái gì, một phế nhân chỉ biết liên lụy người khác. Cho nên ngay cả chính bản thân y cũng thật sự hoài nghi, ″hắn″ thật sẽ phí tâm tới cứu y sao? Y không tin…
Cố gắng áp chế chua xót trong lòng, Từ Cửu Kỷ lần thứ hai nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện trước khi đi y đã bỏ hộp gấm vào trong túi Hoàng Hân Duật, đột nhiên mâu quang trở nên ủ rũ, trong mắt cũng bất giác toát ra mấy phần buồn bã.
Tôi sẽ chờ em, chờ đến một ngày nào đó em nguyện ý đem lễ vật kia giao cho tôi…
Tôi cũng không cảm thấy được bản thân mình quan trọng, cũng không cho rằng sau khi thoát ly hiểm cảnh anh còn có thể nhớ tới tôi, nhưng có lẽ, chúng ta sẽ không còn cơ hội để gặp lại, cho nên… tôi giao nó cho anh.
Dù sao nó vốn cũng là lễ vật tặng anh, cho dù có phủ nhận như thế nào, nó đích thật chính là lễ vật mà tôi muốn tặng anh, bởi vậy suy nghĩ kỹ lại, vẫn là quyết định giao cho anh…
Anh sẽ thích sao? Anh thật sự muốn sao?
Thứ anh muốn… thật sự là nó sao?
Chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng Từ Cửu Kỷ thấm đẫm nỗi bi ai.
Kỳ thật tôi rất hoài nghi, cũng có lẽ căn bản là tôi không tin anh sẽ đến cứu tôi, nhưng mà vì sao… tâm trí của tôi lại vẫn cứ nhịn không được mà hiện lên một tia chờ mong chứ?
Vì sao tôi lại chờ mong, vì sao?
******
Ngồi ở trong căn phòng trước đó vài ngày Từ Cửu Kỷ từng ở, Hoàng Hân Duật lẳng lặng nhìn đôi khuy măng sét bạch kim tinh xảo nằm ở trong hộp gấm, trong đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng hiện lên mấy phần ôn nhu hiếm thấy cùng với sự áy náy khó nén.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve những đóa hoa được khắc tinh tế trên đôi măng khuy sét, trên mặt tuy là bình tĩnh, nhưng trong lòng kỳ thật đã ngổn ngang trăm nỗi.
“… Vì sao lúc này lại giao cho tôi…..”
Thấp giọng lẩm bẩm, đối với hành động này của Từ Cửu Kỷ, trong lòng Hoàng Hân Duật cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.
“Em rõ ràng là không tin tôi…”
Từ số lượng và hình dạng đóa hoa, Hoàng Hân Duật rất dễ dàng có thể nhận ra nó chính là… cây anh đào, chỉ cần nhìn màu hồng nhạt của nó, hắn lại lập tức nhớ tới táng anh đào phấn hồng lúc hai người lần đầu gặp mặt, cây anh đào tựa như tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt màu hồng dưới ánh trăng…
Đã bao nhiêu lâu hắn chưa từng nhớ tới? Nhưng hiện tại, không chỉ riêng chỉ táng cây anh đào kia, ngay cả nụ cười hơi ngại ngùng mà lại ôn nhu thân thiết lúc ấy của Từ Cửu Kỷ cũng đều hiện lên rõ một cách dị thường ở trong đầu hắn.
Lại nhớ tới nụ cười thanh thuần mang theo chút cẩn trọng kia, Hoàng Hân Duật rốt cục nhịn không được nâng tay xoa trán, không tiếng động thở dài.
“Chủ tử?”
Bởi vì đã qua thời gian họp hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy chủ tử nhà mình đến, rơi vào đường cùng Thù chỉ đành phải kiên trì tiến đến nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bằng không sao chủ tử có thể sai giờ như thế?
Mới đi tới gần phòng, Thù chưa bao giờ thông qua cánh cửa khép chặt nhìn thấy bộ dạng đăm chiêu của chủ tử nhà mình, nhìn thấy sườn mặt trầm mặc mơ hồ toát ra tự trách cùng hối hận, trong lòng Thù liền không khỏi càng cảm thấy áy náy, bởi vậy cũng bất chấp việc mình chưa được chủ tử đồng ý, lập tức đẩy cửa mà vào thấp giọng sám hối:
“Chủ tử, là lỗi của tôi. Nếu tối hôm qua tôi đi theo sát chủ tử, cũng sẽ không phát sinh chuyện này, hết thảy đều là do tôi sơ sẩy, xin chủ tử…”
“Biết vì sao tôi không phạt cậu không?” Không đợi Thù nói xong, Hoàng Hân Duật đã mở miệng hỏi.
“Ơ… Không biết.” Khẽ cúi đầu, áy náy trong lòng làm cho Thù hiện tại không biết nên đối mặt với Hoàng Hân Duật như thế nào.
“Nếu là trước đây, cậu thất trách một chuyện tôi khẳng định sẽ phạt cậu, hơn nữa là ba đao liên tục… Tôi còn sẽ phế đi tay trái của cậu, để từ nay về sau cậu không dám… quên.”
Trong giọng nói lãnh đạm không che giấu lửa giận, ánh mắt Hoàng Hân Duật chưa từng dứt ra khỏi cây anh đào trên đôi khuy măng sét, nhưng trên mặt không hề thấy chút cảm xúc phập phồng nào.
“Nhưng mà hiện tại… Tôi sẽ không làm như vậy.”
Nghe vậy, Thù nhịn không được nghi hoặc thoáng ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử nhà mình.
“Tôi biết có những nỗi đau… không thể nào nhịn được, cho nên tôi sẽ không phạt cậu.”
Nhẹ nhàng đóng hộp gấm lại, sắc mặt Hoàng Hân Duật vẫn là lạnh băng, hơi trầm ngâm một lúc lâu sau hắn lại nói tiếp:
“Nhưng —— sự tha thứ của tôi chỉ có duy nhất một lần, cậu phải nhớ kỹ đấy.”
Nghe xong lời hắn nói, trên mặt Thù tăng thêm một tia vui mừng, dường như sửng sốt một lát, lúc sau mới vội vàng đáp ứng:
“Vâng, tôi nhớ kỹ.”
Cầm hộp gấm cẩn thận để vào trong túi, Hoàng Hân Duật lúc này mới đứng dậy chậm rãi xuống lầu.
Vừa thấy đến Hoàng Hân Duật xuất hiện ở cầu thang, mọi người trong đại sảnh lập tức cung kính đứng dậy, cúi đầu chờ Hoàng Hân Duật đi đến.
Nhìn gần hai mươi tên đàn ông tinh anh trong phòng, Hoàng Hân Duật biết bọn người Tĩnh hẳn là đã điều động tất cả lực lượng có thể ở Trung bộ đến đây, ánh mắt hơi trầm xuống, dường như nhớ tới điều gì, quanh thân ngập tràn khí tức ngoan lệ khiến kẻ khác không rét mà run.
“Ngồi đi.”
Giọng nói trầm lắng, lãnh đạm vang rõ ở trong phòng, mọi người sau khi nghe thấy liền ngồi lại chỗ ngồi ban đầu, vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị chờ đợi mệnh lệnh ban ra.
“Vì sao kêu các người đến đây, chắc không cần giải thích nhiều.”
Rạng sáng hôm nay khi Tĩnh gọi bọn họ đến đã đề cập qua, lần này là vì mục tiêu mở rộng địa bàn Hoàng gia ở Trung bộ, cho nên cần các chi nhánh hiệp lực, bởi vậy sau khi mọi người trong phòng nghe xong câu hỏi của Hoàng Hân Duật, lập tức không nói gì chỉ gật đầu.
“Địa bàn ở Trung bộ… đã tới lúc có thể thu.”
Ánh mắt đạm mạc, không có chút cảm xúc phập phồng, không có những mũi nhọn thị huyết khiếp người, cũng không có dã tâm, chỉ là ánh nhìn lãnh đạm bình thường, nhưng lúc này lại gợi cho người ta cảm thấy vạn phần đáng sợ.
“Những băng đảng nhỏ, Trạm cùng Mạt đều đã xử lý xong, cho nên hiện tại việc duy nhất các ngươi phải làm —— chính là thu hồi toàn bộ địa bàn Mạc gia về cho tôi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng không khỏi đều dỏng tai lên nghe.
Tuy rằng sớm biết lần này phải ra tay mở rộng địa bàn là khó tránh khỏi, nhưng… không ngờ đối tượng chính là thế lực lớn nhất Trung bộ – Mạc gia! Điều này làm cho tất cả mọi người không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước mệnh lệnh của Hoàng Hân Duật.
Nếu đối tượng thật đúng là Mạc gia có thế lực lớn nhất, cho dù nghĩ như thế nào thì dùng trí hẳn sẽ lợi hơn nhiều so với dùng lực, tối thiểu cũng giảm thương vong. Nhưng lúc này theo như lời Hoàng Hân Duật nói, dường như muốn trực tiếp dùng vũ lực đoạt địa bàn Mạc gia, này… điều này làm cho mọi người không khỏi chấn kinh!
Nhìn những xao động trong dự đoán, Hoàng Hân Duật thản nhiên mở miệng hỏi: “Sao nào, không dám làm à?”
“… Chủ tử, thế lực Mạc gia ở trung bộ không thể khinh thường, nếu cứ tùy tiện ra tay như vậy, chỉ sợ sẽ thương vong nặng nề.” Mở miệng chính là một vị chủ sự tuổi khá lớn, có tên tuổi.
Hơi hơi gợi lên một tia cười, Hoàng Hân Duật lãnh đạm hỏi lại: “Như vậy… Chả lẽ cứ tùy ý bọn họ cưỡi lên đầu lên cổ tôi sao?”
“Chuyện này…”
“Cấu kết Hoàng Du Triền, muốn thừa dịp tôi ở Trung bộ ám sát tôi, cái thứ này… chẳng lẽ không đáng xử tội?” Ý cười trên mặt Hoàng Hân Duật không đổi, mắt híp lại làm cho người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
“Chỉ là… Có phải chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn hay không?” Ỷ vào thân phận của mình ở Hoàng gia khá cao, vị chủ sự kia đề nghị.
“Ồ… Bàn bạc kỹ hơn à…” Hơi thu lại ý cười, Hoàng Hân Duật tựa hồ thật sự suy nghĩ nghiêm túc đề nghị này.
“Đúng vậy, đúng vậy! Trực tiếp đấu chọi sợ rằng sẽ thương vong thê thảm!”
“Thương vong thê thảm à… Như vậy Lâm chủ sự ông nói xem nên ‘bàn bạc kỹ hơn’ như thế nào mới tốt đây?” Bưng tách trà trên bàn lên, Hoàng Hân Duật tao nhã nhấp một ngụm.
“A… Trước hết chúng ta có thể kêu người gặp Mạc gia bắt bọn họ giao người đã ra tay với ngài ra, sau đó bắt bọn họ giao ra một nửa địa bàn…” Nghĩ đến Hoàng Hân Duật đang hỏi ý kiến của mình, Lâm chủ sự không khỏi bắt đầu chậm rãi nói ra tâm tư của mình.
“Một nửa địa bàn!?” Khẽ nhíu mày, Hoàng Hân Duật buông tách trà trong tay xuống, trong cặp mắt hơi hé mở ân ẩn sát ý.
“Tôi nhớ rõ… Tôi muốn tất cả địa bàn Trung bộ cơ mà.”
Nghe vậy, Lâm chủ sự hơi cau mày, dùng thân phận trưởng bối nói:
“A… Kỳ thật thế lực căn cứ của chúng ta ở phía Bắc Trung bộ cũng vô cùng vững chắc, thật sự là không cần vì địa bàn Trung bộ mà ——”
Nói chưa xong, Lâm chủ sự đã đột nhiên ngã thẳng xuống sô pha, ở giữa trán nhiều hơn một vết đạn, trên làn da bị viên đạn làm bỏng khói vẫn chậm rãi phiêu tán, mà những dòng máu tanh cũng không tiếng động tràn ra khỏi miệng vết thương chảy xuống mũi.
Trong phòng, mọi người nhìn thấy Lâm chủ sự chết thảm cũng không khỏi kinh hãi, trong lòng trong lúc nhất thời khó có thể phản ứng lại. Sau một lúc lâu, khi bọn họ đã dần lấy lại tinh thần, lại nhịn không được chậm rãi nhìn về phía chủ tử nhà mình, chỉ thấy Hoàng Hân Duật dường như không có việc gì đưa khẩu súng màu bạc ngập tràn âm khí kia cho Thù, thần sắc vẫn rất thản nhiên.
Lại bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, sau một hồi Hoàng Hân Duật mới nhìn mọi người, nhưng lúc này trong mắt hắn cũng đã hiện lên ngàn mũi nhọn băng lãnh, sắc mặt vừa hung ác vừa nham hiểm tàn khốc, nói:
“Dám nghi ngờ lời tôi, đây là kết cục.”
Mắt lạnh đảo qua mọi người trong phòng, Hoàng Hân Duật lại nói tiếp: “Trong vòng ba ngày, chiếm sạch tất cả câu lạc bộ đêm, phòng khiêu vũ, sòng bạc, hiệu cầm đồ trên danh nghĩa Mạc gia cho tôi, tiếp theo, dẹp hết Spa, thẩm mỹ viện, khách sạn, cửa hàng thời trang mà Thiếu Ngọc Trình âm thầm đầu tư, nếu không được thì động chút tay chân để cho cảnh sát đi thăm dò, nghe hiểu không?”
“Vâng!” Vừa mới chứng kiến kết cục của Lâm chủ sự, mọi người trong phòng đều không dám trái lời, lập tức trăm miệng một lời đáp.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, sắc mặt Hoàng Hân Duật vẫn không chút chuyển biến tốt đẹp, chỉ thấy hắn lạnh giọng nói tiếp:
“Trạm và Tĩnh ngoại trừ hiệp trợ các chủ sự ra, tôi còn muốn hai người các cậu trước ngày mai mang em gái Thiếu Ngọc Trình về đây cho tôi, còn Hoàng Du Triền… ba ngày sau sẽ giết hắn, sẽ đem thi thể lẫn quan tài đưa đến tay Thiếu Ngọc Trình, nhớ kỹ —— là đưa tận tay Thiếu Ngọc Trình, biết không.”
Nhìn thấy vẻ tàn nhẫn trên mặt Hoàng Hân Duật, trái tim Trạm cùng Tĩnh đập mạnh, vội vàng đáp: “Vâng.”
“Nếu đã muốn cứu người, tôi sẽ cho tên đó nhìn thấy thi thể dài ngắn ra sao!”
Âm lãnh nâng lên một mạt cười, Hoàng Hân Duật không hề che giấu sát ý trong mắt.
“Dám dùng Cửu Kỷ uy hiếp tôi, tôi liền cho tên đó hối hận cả đời, hừ!”
Dứt lời, cũng không đợi mọi người phản ứng lại, Hoàng Hân Duật liền đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Có1 cp phụnữa làMạt x Trạm. Những chươngđầuđãxuất hiện gian tình rồi, chương này chỉlàm rõthêm thôi =3=
Tiếc làtác giảkhông nói thêm vềmấy cp phụ>|||||<