Editor:Joco
Beta – reader:Takuyachan
Ngả Lâm nằm ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, chờ thân thể không còn mệt, mấy vết bầm tím bớt đi một chút, rồi bắt đầu tới quán bar đợi khách. Ngàyhôm nay, ở cửa quán bar, cậu gặp một người không ngờ: đó là Tiểu Kỳ. Không còn bộ dạng của một thanh niên tràn đầy sức sống như trước, sắc mặt Tiểu Kỳ khô vàng, quần áo tả tơi ngồi xổm ở góc đường, trong tay cầm một cái bát méo mó, xin tiền bố thí từng người qua lại. Ngả Lâm chợt ngây dại, đó có thể là Tiểu Kỳ sao? Ngả Lâm vừa đau lòng vừa hoài nghi, chậm rãi đi tới trước mặt cậu ta. Sao lại ra nông nỗi này? Tiểu Kỳ ngồi ở đây ăn xin đã một ngày nay, bỗng nhiên thấy có bóng người đến gần, không biết vì sao lại giật mình, đứng bật dậy nép vào tường. Ngả Lâm nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Kỳ…”
Tiểu Kỳ nghe thấy tiếng gọi, mờ mịt nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Ngả Lâm nhìn cậu, hai mắt cậu đã mù lòa, lo làm Tiểu Kỳ sợ hãi, nhẹ giọng hơn nữa: “Tiểu Kỳ…”
Cuối cũng Tiểu Kỳ cũng đáp lại, giọng nói khàn khàn mỏi mệt: “Là Ngả Lâm… Có phải không?”
Ngả Lâm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu mà khiến cậu trở nên như vậy, khổ sở ôm lấy thân hình run rẩy của Tiểu Kỳ, nói: “Tiểu Kỳ! Là tôi! Tiểu Lâm đây!”
Tiểu Kỳ xúc động ôm cậu, nức nở: “Tiểu Lâm! Tiểu Lâm! Tiểu Lâm…”
Lần này gặp lại nhau sau bao lâu, mà cả hai đã không còn như trước. Ngả Lâm không tới quan bar, nhanh nhẹn gọi xe, mang Tiểu Kỳ bị mù về căn phòng ở tầng hầm mà cả hai từng sống chung.
Giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo tử tế, rồi xuống bếp làm đồ ăn cho cậu. Chờ mọi việc bình tâm trở lại, Ngả Lâm mới hỏi Tiểu Kỳ lí do vì sao lại thành ra như vậy, một năm qua với cậu, đã có sự thay đổi lớn lao. Tiểu Kỳ thoạt nhìn vẻ mặt từng trải mà vô cảm, nhưng khi nói ra rồi, lại khiến cho Ngả Lâm không cầm được nước mắt. Cậu ôm lấy Tiểu Kỳ an ủi, tuy có khóc tới đâu, cũng không sao sánh được với đau khổ đã trải qua… Sau khi rời khỏi Thư Văn, Tiểu Kỳ trở về quán bar đi tiếp khách như trước. Lúc đó cậu gặp được một nam nhân cực kì tâm đầu ý hợp, hắn ta không chỉ bỏ người bạn gái đã đính hôn, không hề khinh rẻ nghề nghiệp của cậu, muốn cùng cậu chung sống tới hết đời. Nam nhân này vốn là người lắm tiền, còn có gia đình quyền thế, cha mẹ dù có bức hôn, hắn cũng từ bỏ gia đình, theo Tiểu Kỳ chung sống. Tiểu Kỳ cảm động bởi tấm chân tình của hắn, nên đã cùng thề ước sẽ sống với nhau suốt đời, đồng sinh đồng tử. Nhưng trời có chiều lòng ai bao giờ, vị hôn thê bị hắn vứt bỏ tự sát, tuy không thành công, nhưng bị mất đi thủy tinh thể, trở thành một người mù. Người đàn ông đó khóc lóc nói với Tiểu Kỳ rằng: “Tuy người anh yêu là em, nhưng anh không thể bỏ rơi cô ấy. Cô ấy vì bị anh hại mà thân tàn ma dại, nếu anh không có trách nhiệm, sẽ thành người bất nhân. Cả đời này, anh đã hại cô ấy, phụ cả em, mong cho kiếp sau chúng ta có thể chung sống một chỗ, lúc đó anh sẽ bù đắp cho em.”
Lúc đó Tiểu Kỳ rất yêu hắn, một người nam nhân yêu mình như vậy, sao có thể buông tay? Cậu đi tìm vị hôn thê kia, nhưng khi gặp được, trông thấy đôi mắt vô thần, mù lòa của cô gái, cậu biết mình đã sai rồi, sao có thể cướp đi hạnh phúc của người đáng thương như thế?
Cậu tìm đến người đàn ông kia, nói là đồng ý chia tay, nhưng muốn ở cùng hắn một đêm cuối cùng. Đêm ấy khi hai người quan hệ xong, hắn ta đột nhiên nói là quá yêu Tiểu Kỳ! Không có Tiểu Kỳ thì chẳng khác nào bị chết, không sao sống được. Thế nên hắn quyết tâm, trả giá cho cô gái bằng đôi mắt của mình, như vậy mới có thể quang minh chính đại sống cùng với Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ khóc, một người nam nhân tốt như vậy, đúng là vô pháp khiến cậu có thể buông tay. Rồi cậu nói rằng hay là chúng ta mỗi người đền cho cô ấy một con mắt, sau này hai người một mắt sống hạnh phúc cả đời bên nhau cũng được! Nam nhân kia đồng ý, hứa với cậu sống hạnh phúc cả đời. Thế nhưng sau khi phẫu thuật, mọi thứ đều thay đổi.
Họ đánh thuốc mê Tiểu Kỳ, rồi mổ lấy luôn cả hai bên giác mạc, để cấy vào mắt cho vị hôn phu của hắn ta. Pháp luật Trung Quốc không cho phép người sống hiến tạng, nên gia đình quyền thế kia đã làm giấy tờ giả rằng Tiểu Kỳ đã chết. Tên đàn ông đốn mạt kia, sau đấy liền quang minh chính đại kết hôn cũng bạn gái. Tiểu Kỳ tới tận lúc đó mới biết được, hóa ra mình đã mắc lừa, nữ nhân kia vốn dĩ đã sớm bị mù, không tìm ra người hiến giác mạc, hắn ta rất yêu cô ấy, nên đã quyết định lên kế hoạch lừa người lấy giác mạc cho người yêu. Tiểu Kỳ không cam tâm bị lừa, bao nhiêu lần thưa kiện, nhưng đều bị gia đình kia dùng thế lực cản trở. Gần đây nhất, bị họ coi như cái gai trong mắt, thuê xã hội đen tới đánh cho cậu một trận, đe dọa chuẩn bị quan tài.
Đây chính là hiện thực, Tiểu Kì không còn cách nào khác, nhưng cậu không cam chịu chấp nhận số mệnh, cậu muốn đòi công đạo! Trước tiên là phải kiếm tiền, cậu về làm nghề cũ, trở lại quán bar. Tuy nhiên không ai chấp nhận cho một tên mù như cậu làm việc. Dần dần cậu rơi vào đường cùng, hoàn cảnh đã dồn ép cậu tới mức phải ra đường ăn xin để kiếm sống.
May sao, gặp được Ngả Lâm, không thì đêm nay cậu phải loạng choạng đến gầm cầu ngủ rồi. Ngả Lâm xúc động ôm cậu, an ủi, không cần phải lo lắng nữa rồi, có tôi ở đây, cậu sẽ không cần lo chỗ trú ngụ nữa! Cậu muốn trả thù nam nhân kia, trước tiên là phải sống sót, phải cho hắn thấy, người bị hắn cướp mất giác mạc, nhưng vẫn có thể sống tốt! Không những thế mà là sống rất rất tốt!
Tiểu Kỳ lập tức đồng tình, cậu nói rất đúng. Tôi cũng muốn được giống như cậu, không chùn bước, muốn có bản lãnh như cậu, học đại học, đường đường chính chính làm người tốt!
Ngả Lâm đáp: “Tất nhiên là phải nỗ lực rồi, chúng ta sẽcùng nhau cố gắng!”
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, Tiểu Kỳ hỏi: “Chẳng phải cậu đã thi đỗ rồi sao? Tháng sáu có cuộc thi, bây giờ khai giảng rồi! Sao nghe giọng cậu nhiều ủy khuất như vậy, hẳn là có chuyện gì xảy ra rồi phải không?”
Ngẩ Lâm cười khổ trả lời: “Tất nhiên tôi đã cố gắng, nhưng thành công hay không đâu có nằm trong ý muốn.” Thấy khó hiểu Tiểu Kỳ liền truy hỏi tới cùng, cuối cùng Ngả Lâm cũng đem chuyện sau khi cậu bỏ đi tới gần đây nói cho Tiểu Kỳ biết.
Giờ đến lượt Tiểu Ký thông cảm phẫn uất cho cậu. Tiểu Kỳ đã sớm cảm thấy Thư Văn không hề yêu thật sự nên mới bỏ đi như vậy, hóa ra là do Lý Khả! Nghe Tiểu Kỳ mắng, Tiểu Lâm liền biện hộ cho hắn, nói rằng dù hắn không yêu thật lòng, cũng đừng nên lên án hắn!
“Bây giờ tôi cũng chẳng cố được nữa, giải thích hay không giải thích cho Thư Văn cũng chả giải quyết được gì. Hơn nữa anh ấy căn bản không tin tôi, tôi cũng chẳng có chứng cứ gì cho anh ấy tin, giải thích làm gì, để tự chuốc nhục a?”
Tiểu Kỳ nói: “Còn có tôi đây cơ mà, để tôi nói cho hắn biết tất cả đều là âm mưu của Lý Khả! Tôi sẽ nói với hắn cậu vô tội!”
“Vô dụng thôi, trên đời này, người anh ấy tin tưởng nhất chỉ có Lý Khả. Hơn nữa bây giờ tôi làm cái nghề này, anh ấy lại càng không thể tin tôi được nữa. Mong cậu đừng đi tìm anh ấy, tôi còn muốn giữ chút tôn nghiêm cho bản thân.”
“Thế hiện tại cậu đang làm gì? Không phải ở tiệm bánh ngọt sao?”
Ngả Lâm lắc đầu trả lời: “Tôi cần tiền, nên tới quán bar làm việc rồi.”
Tiểu Kỳ chỉ biết thở dài, im lặng một hồi lâu, mới nói: “Vì sao vậy? Chính cậu luôn khuyên tôi từ bỏ nghề này? Sao bây giờ đến cậu cũng?… Vì sao lại cần tiền nhiều như vậy?”
“Cậu phải thề không được cho Thư Văn biết, tôi mới nói.”
Tiểu Kỳ không đồng ý: “Sao có thể thề thế được, tôi muốn cho hắn biết rằng cậu vô tội! Cậu làm gì cũng có nguyên nhân, chứ không phải là lừa hắn!”
Ngả Lâm nài nỉ: “Cầu xin cậu đấy, anh ấy nhất định sẽ không tin, sẽ lại nghĩ tôi dùng cớ này để lừa tiền anh ấy thôi! Tôi cũng không cần anh ấy biết, tự tôi có kế hoạch để kiếm tiền chữa bệnh, nên đừng có nói cho anh ấy, nói vậy chỉ khiến anh ấy càng thêm khinh bỉ tôi thôi.”
Tiểu Kỳ có chút do dự, nên Ngả Lâm nói: “Tôi bị bệnh máu trắng.”
Đã oán hận cuộc sống của mình, lại càng thương cảm cho tình cảnh của Ngả Lâm, trời cao đúng thật bất công, Tiểu Kỳ ôm chặt Ngả Lâm, chỉ biết gào khóc.
Ngả Lâm cũng khóc rất nhiều, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Kỳ, nói: “Đừng lo lắng, tôi vẫn có thể sống, hơn nữa, còn muốn sống thật tốt. Chúng ta đều phải sống sót, được chứ?”
Tiểu Kỳ đáp ứng: “Đúng vậy, chúng ta không cần ai thương hại, chính chúng ta cũng có thể sống tốt! Cậu đừng có lo lắng, hai người chúng ta sẽ cùng kiếm tiền, nhất định có thể chữa hết bệnh cho cậu. Khi còn bé tôi đã từng học qua dương cầm, ngay mai sẽ đi xin việc đánh đàn ở quán nào đó!”
Tiểu Kỳ quả nhiên làm việc rất nhanh, cậu nhờ Ngả Lâm bảo chứng thân phận cho mình, đi kiếm việc đánh đàn dạo trong mấy quán trà, tuy nhiên không kiếm được nhiều tiền, cậu còn xin làm thêm trong quán mát xa, mấy nhà tắm công cộng. Nghề này kiếm được khá hơn, làm tốt còn được khách thường tiền boa, dần dần cậu được chuyển sang làm chính, đánh đàn dạo chỉ là nghề kiếm thêm. Cố gắng kiếm tiền, cậu muốn giúp Ngả Lâm được chữa khỏi bệnh, sau này còn phải hóa trị nữa chứ.
Hai người sống nương tựa vào nhau, khổ cực cũng bớt đi phần nào. Ngả Lâm vẫn kiên trì tiếp khách, bởi chủ yếu tiền thuốc chỉ có thể dựa vào nghề này mà duy trì, bán mình nguy hiểm khổ cực, nhưng là cách duy nhất có thể kiếm được năm mươi vạn. Cậu rất thương Tiểu Kỳ, bị người yêu lừa dối, không chỉ mất đi đôi mắt, còn mất cả lòng tin. Tiểu Kỳ đang cố gắng kiếm tiền, nếu tương lai mình tốt đẹp hơn, nhất định sẽ giúp cậu ấy chữa khỏi đôi mắt.
Tiểu Kỳ rất mến Ngả Lâm. Cậu ấy luôn yêu thương người đó như vậy, bây giờ chỉ vì sinh tồn mà phải làm nghề trái với lương tâm. Mình chẳng thể giúp gì cho cậu ấy, bây giờ trông cậu ấy khổ cực như vậy đành phải nhắc nhở bảo bạn. Tuy vội vã kiếm tiền nhưng Ngả Lâm vẫn phải chú ý đến bản thân, đứng nên quá sức, nếu thân thể không chịu được thì tiền kiếm được sau này cũng vô dụng. Ngả Lâm nghe lời cậu, sau đấy không còn ép buộc bản thân quá đáng nữa. Cậu hết sức kiếm tiền chữa bệnh, nhưng thân thể mới là quan trọng nhất, không thể tự hại mình. Bây giờ mà xảy ra chuyện gì, có kiếm ra bao nhiêu tiền cũng là vô ích, còn phải giữ sức sau này chiến đấu với hóa trị nữa.
Có Tiểu Kỳ ở bên an ủi khuyên bảo, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Dù sao về nhà cũng có người quan tâm hỏi han, có người biết mình vất vả khổ cực, có người để chia sẻ, thực sự khiến Ngả Lâm giảm bớt áp lực, tâm tình khá hơn rất nhiều.