Thác Vị

Chương 26: Chương 26




Editor:Joco

Beta – reader:Takuyachan

Ngả Lâm tự cảm thấy được gần đây thể trạng của mình càng lúc càng yếu dần. Nếu cứ tiếp tục cố hết sức duy trì thì sắp tới, khi điều trị bằng hóa chất sẽ khó mà chịu được. Cậu cảm thấy không nên quá cố gắng nữa. Nửa tháng nay đi tiếp khách, tuy gom góp lại được kha khá, nhưng tính ra chỉ bằng ba lần trị hóa chất. Bác sĩ nói rằng phải làm bốn lần mới đủ, còn tiền của một lần nữa, kiếm thế nào đây? Cậu nói chuyện đó với Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ khuyên hắn không nên lo nhiều, mau chóng nghỉ đi trị bệnh, trước tiên cần giữ mạng đã, chuyện tiền nong để cậu ấy lo.

Ngả Lâm suy nghĩ một chút, rồi nói rằng, không bằng cậu tiếp tục kiên trì, chỉ sợ sau khi trị bệnh bằng hóa chất xong sẽ không thể làm nổi cái gì nữa, dù sao vẫn còn phải lo tiền giải phẫu. Tiểu Kỳ hỏi: “Vậy phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?”

Ngả Lâm trả lời: “Tôi cũng không rõ bệnh tình mình nghiêm trọng tới đâu, nhưng nếu là phẫu thuật, chắc cũng phải cần hai mươi lăm vạn, sau khi phẫu thuận còn rất nhiều thuốc phải uống, ít nhất cũng thêm một vạn, tốt nhất là lo đủ bây giờ để sau này đỡ phải nằm một chỗ sốt ruột.”

Tiểu Kỳ nghe vậy cũng không biết nên làm gì. Ngược lại Ngả Lâm còn làm bộ thoải mái nói Tiểu Kỳ không cần lo lắng, lúc còn có khả năng kiên trì thì vẫn phải cố gắng, không biết trước được thế nào, phải chuẩn bị đầy đủ. Bác sỹ nói cũng có trường hợp không cần phẫu thuật chỉ cần hóa trị đã khỏi, nhỡ đâu cậu lại rơi vào trường hợp may mắn đó thì sao?

Tiểu Kỳ sực nhớ ra hỏi: “Thế lúc phải giải phẫu thì lấy tủy ở đâu ra? Cậu không hề có thân nhân.”

“Cậu cứ yên tâm, nghe nói có ngân hàng tủy, nếu có tủy phù hợp thì lập tức phẫu thuật ngay.”

Cứ như vậy, Ngả Lâm tiếp tục lê thân thể bệnh tật đi tới quán bar tìm khách. Hôm nay, cậu gặp một người khách đặc biệt. Người kia nói với Ngả Lâm: “Ta sẽ bao ngươi một ngày một đêm, trả năm nghìn, hẹn ngày mai lúc mười hai giờ.”

Ngả Lâm có chút do dự. Cậu không biết trời cho cơ hội tốt thế này nhưng sẽ phát sinh cái gì đây, vậy nên cẩn thận hỏi lại: “Chỉ quan hệ không thôi ư?”

Nam nhân tươi cười, đáp: “Đúng, chỉ quan hệ thôi. Nếu như ngươi chê ít, có thể thương lượng thêm, tám nghìn?”

Ngả Lâm nghe xong, suy nghĩ một chút. Bình thường trong hai ngày cũng không kiếm nổi tám nghìn, nhưng một ngày một đêm có thể được trả tám nghìn. Cậu quay lại nói: “Phải mang bao.”

Hắn ta cười cười, đồng ý: “Tất nhiên ta chưa muốn chết, yên tâm đi!”

Ngả Lâm gật đầu, đi theo nam nhân, tới một tòa chung cư. Cậu nghi hoặc hỏi: “Sao lại tới đấy? Tới khách sạn không phải tiện hơn ư?”

Nam nhân kia nói: “Trong khách sạn không thể sạch sẽ bằng chỗ này.”

Ngả Lâm trong lòng hơi lo sợ, gặp phải một tên nam nhân biến thái thích giết người điên cuồng thì chết. Nhưng nhìn lại nam nhân này, trông rất đĩnh đạc, nên cậu vẫn tiếp tục đi theo hắn lên lầu.

Vào trong, nam nhân bảo Ngả Lâm vào phòng ngủ cởi quần áo ra. Ngả Lâm có chút khó hiểu, dù rằng đã tiếp qua không ít khách nhân, cậu vẫn luôn thấy người ta bắt cậu phải tẩy rửa cơ thể sạch sẽ rồi mới lên giường nằm chờ. Nam nhân này bắt cậu cởi quần áo ngay trước mặt, làm cậu không thoải mái.

Nan nhân kia hình như cũng biết cậu xấu hổ, không hề ép buộc mà vào nhà tắm xả nước cho cậu tắm trước, còn hắn ngồi bên ngoài chờ. Ngả Lâm tắm xong, ra ngoài thấy chỗ này không giống như ở khách sạn, không hề chuẩn bị trước bao cao su. Cậu lặng lẽ bước vào phòng ngủ, không có một ai, cũng không chút động tĩnh. Thật kì quái, nam nhân kia không biết đã đi đâu rồi? Không phải là chờ cậu tắm xong sẽ quan hệ sao? Cậu lấy quần áo mình tự mặc vào, thấy trên giường cũng không hề có chăn gối.

Căn nhà này cũng rất kì lạ. Giữa phòng ngủ chỉ có một cái giường Queen Size cỡ lớn, còn các loại đồ đạc khác đều không có. Cậu rất muốn bỏ đi, nhưng lại nhủ thầm. Đã đồng ý giao dịch rồi, mình phải cố gắng vì tám nghìn kia, nam nhân ấy không có ở đây, chỉ cần tới trưa mai thôi, không bằng bây giờ ngủ một lúc. Hình như cơ thể quá yếu, lại tiếp khách hơi nhiều nên rất mệt mỏi, cậu nằm trên giường chỉ chốc lát đã thiếp đi.

Trong lúc đang mê man, bỗng nhiên cảm thấy hạ thể có một trận đau đớn dữ dội, càng lúc càng đau làm cho cậu tỉnh mộng, mơ màng nhìn thấy xung quanh mình, có tới năm nam nhân cường tráng vây lấy.

Nam nhân nhã nhặn kia đã biến đâu mất, chỉ còn năm người đàn ông này. Cả người đầy hình xăm trổ đáng sợ đang xích lõa không ngừng vây lấy mình. Quần cậu đã bị bọn họ cởi ra, cảm thấy đau đớn như vậy là do phía hậu đình bị cắm một món đồ chơi tình dục. Nhìn thấy cậu đã tỉnh, vẫn không thèm quan tâm mà tiếp tục giày vò, lập tức nhấn một cái nút, làm món đồ chơi trong người Ngả Lâm bắt đầu di chuyển kịch liệt.

Ngả Lâm chỉ cảm thấy rất đau, còn chưa rõ tình huống mình đang lâm phải, chỉ vô thức với tay ra sau, muốn bỏ món đồ chơi đang giày vò mình ra, giảm bớt đau đớn. Hai nam nhân bên cạnh thấy như vậy, lập tức ghì chặt lấy tay cậu, trói chặt lại. Những bàn tay khác không ngừng di chuyển dâm loạn trên người cậu. Những người còn lại cũng nhanh chóng tiến tới, tham lam giày vò cậu. Áo của Ngả Lâm bị xé bỏ, một tên cúi đầu xuống không ngừng liếm mút ngực Ngả Lâm. Cậu bị bọn họ hành hạ như vậy, xấu hổ cùng nhục nhã trào dâng mà gào lên: “Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!”

Mấy ngươi kia không hề để ý tới cậu, chỉ cúi đầu xuống hôn hung bạo, khiến Ngả Lâm không nói được nữa. Ngay khi môi được tự do, Ngả Lâm lại hét to: “Các người mau buông ta ra! Đây là xâm phạm thân thể!”

Người đang điều khiển món đồ chơi trong hạ thể Ngả Lâm nhìn cậu cười to, nhìn sang hai nam nhân bên cạnh, ý bảo gì đó. Ngay lập tức chân Ngả Lâm bị mở to ra, món đồ chơi kia càng dễ dàng tiến nhập. Nam nhân đó một bên vừa thêm lực cho món đồ chơi trong người cậu, vừa nói: “Ngươi cũng chỉ là đi bán dâm thôi, tám nghìn một lần, chính ngươi đã đáp ứng hết điều kiện cơ mà?”

Ngả Lâm phút chốc lạnh người, cậu không nghĩ tới nam nhân nhã nhặn lúc nãy lại muốn cậu làm trò này! Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, nhưng ngay lập tức bị một người liếm đi. Cậu cố nén cơn buồn nôn trong người, hét: “Các người mau buông ra, ta không làm nữa.”

Một tên da ngăm đen đem hạ thể tới trước mặt cậu, tát vào mặt cậu một cái đau rát. Cậu khổ sở quay đi, lại bị người khác gắt gao giữ lại, hắn ta lại tiếp tục đánh, nói tiếp: “Trông ngươi cũng đâu phải con cừu non, không phải lần đầu tiên tiếp khách chứ?! Người ta giao nhiều tiền như vậy một lần, cũng phải tự biết sẽ làm trò gì chứ? Còn cố tỏ ra đạo đức làm gì? Đã vào đây rồi, đừng hòng chạy thoát!”

Lúc này Ngả Lâm mới biết mình hoàn toàn bị lừa. Nam nhân kia mua mình về, là để cho năm tên này cường bạo. Cũng do mình quá muốn kiếm tiền đây, không hỏi rõ ràng đã theo người ta, hiện tại rơi vào bẫy rồi, có muốn cũng không thoát nổi! Đừng nói là năm nam nhân cùng đè, lúc này chỉ cần một hoặc hai người, cậu không biết rằng cơ thể mình có chịu nổi được hay không?

Ủy khuất, xấu hổ và giận dữ, khuất nhục, không cam lòng, bi thương, tuyệt vọng, các loại tâm tình bi ai nháy mắt đã tràn ngập trong lòng cậu.

Một tên bỗng ngừng hôn Ngả Lâm rồi nói: ”Được rồi, các ngươi hãy làm cho sạch sẽ, ta sợ bị nhiễm bệnh đấy.”

Chỉ là một lời cậu cũng vô lực để nói, sao có thể làm bọn chúng lưu tâm đây? Bọn chúng vốn dĩ không để ý tới cậu, cùng nhau trên người cậu giở đủ trò dâm loạn, thay nhau phát tiết trên cơ thể cậu…

Ngả Lâm không khóc nữa, và nửa điểm thanh âm cũng không kêu. Cậu cắn chặt môi, không muốn tỏ ra mình mềm yếu, cho dù lúc này, bản thân không thể phản kháng. Nam tử hán đại trượng phu, chảy máu chứ không đổ lệ, sao có thể… chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà khóc chứ? Mình còn muốn sống tiếp, còn phải kiên cường đối đầu với bệnh tật chứ, bây giờ không thể bỏ cuộc được! Dù rằng tự nhủ với mình như thế, nhưng nước mắt cứ không thể kìm hãm mà dần dần chảy ra, khiến đau khổ bi thương trong lòng cậu vơi bớt từng chút một, khiến cậu bỗng dưng sinh ra suy nghĩ bắt đầu hối hận.

Đêm nay trăng không tròn, nhưng rất sáng.

Ngả Lâm chăm chú nhìn vào nguồn sáng duy nhất bên cửa sổ. Thấy trăng trên trời, bây giờ có cơ hội ngắm nhìn, sau này không biết có còn không? Cậu cố gắng làm cho tâm tư mình thật thoải mái, tự nhủ rằng những đau đớn này không phải cơ thể mình, đây chỉ là một công cụ kiếm tiền. Kiếm được tiền rồi mới có thể giữ mạng sống. Nên đau đớn đều là để bù đắp cho sau này. Mặc kệ cơ thể bẩn thỉu đáng khinh tới mức nào, cũng chỉ là một thân xác thôi, chỉ làm một công cụ kiếm tiền thôi.

Nhưng rồi khi những nam nhân kia phát tiết xong, lại dắt từ góc phòng ra một con cho ngao lớn, dù đã cố gắng rất nhiều, Ngả Lâm biết mình khó mà sống nổi.

Con chó ngao cực kì to lớn, nó nhảy lên tấm thân đã vô lực nhúc nhích của Ngả Lâm. Bị một con súc sinh đặt dưới thân làm ra loại chuyện này, thực sự không khác gì dã thú giao cấu, nhục nhã vô cũng.

Trên mặt còn cảm thấy hơi thở hồng hộc của con thú, Ngả Lâm ho khan vài tiếng. Trước mặt mơ hồ bỗng trắng toát, rồi tự nhiên hiện lên hình ảnh mẹ cậu trước đây từng ho khan, từng ngày từng ngày bệnh nặng rồi ra đi, để lại cậu một mình.

Trong chốc lát Ngả Lâm đã hộc ra một ngụm máu lớn. Cậu có thể mơ hồ thấy bên cạnh, một vũng máu tanh do chính mình nôn ra. Sau đó cậu liền rơi vào mê man, không còn biết gì nữa…

Mấy nam nhân kia bất chợt hoang mang, con chó ngao còn chưa bắt đầu giao cấu với cậu, mà cậu đã thổ huyết, nôn rất nhiều, tựa hồ bao nhiêu máu trong người đều nôn ra hết. Bọn họ vội vàng kéo con chó hung dữ ra, vây quanh Ngả Lâm, ái ngại nhìn nhau. Liệu có phải đã chết rồi không?

Thư Văn nằm trằn trọc trên giường, không thể ngủ được. Trăng bên ngoài sáng tỏ, cứ như muốn soi rõ hết tâm sự trong lòng hắn.

Tuy đã có Lý Khả ở bên cạnh, nhưng trong lòng hắn lại không ngừng nhớ đến tên trai bao không biết bao nhiêu lần lừa gạt hắn. Đang yên tĩnh, điện thoại trong tay hắn bỗng đổ chuông. Chuông điện thoại của hắn rất quen thuộc: “Trước khi nói ta chỉ nhắc một câu thôi, hãy nói ngắn gọn, cái gì không cần thì đừng nói. Vậy ngài muốn nói gì đây?”

Chính Ngả Lâm nghịch ngợm đã thay chuông điện thoại của hắn. Bao nhiêu người nghe tiếng chuông này của hắn, liền cười cười Thư giám đốc ngày ngày nghiêm trang như vậy lại dùng thứ nhạc chuông trẻ con này. Dùng một thời gian, lúc đầu còn hơi xấu hổ, nhưng sau khi Ngả Lâm vận dụng đủ mọi kĩ năng làm nũng ép hắn giữ lại nhạc chuông này, hắn quen dần, không thay nữa.

Thư Văn thất thần nhớ lại chuyện cũ, trong lòng không khỏi nổi một trận bồi hồi. Lý Khả đang ngủ bên cạnh nghe tiếng nhạc cực kì khó chịu, lèo nhèo nói: “Nghe thì nghe, không thì thôi, mau ra ngoài tiếp điện thoại đi!”

Thư Văn lúc này mới tỉnh mộng, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.