Thác Vị

Chương 29: Chương 29




Editor:Joco

Beta – reader:Takuyachan

Nằm trên giường nhíu chặt lông mày, cơn đau nơi thắt lưng khiến Ngả Lâm toát mồ hôi lạnh, trong miệng chỉ thấy đắng nghét. Cậu cứ nằm yên chịu đau như vậy tới khi Thư Văn đến bên ôm hôn cậu. Ngả Lâm cũng chẳng còn khí lực để đẩy hắn ra, nên chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên né tránh. Thư Văn thấy cậu phản ứng như vậy, không dám làm càn nữa. Nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu, hắn cẩn thận hỏi han: “Anh giúp em… Em đau ở đâu?”

Ngả Lâm không muốn mở miệng nói một chút nào cả, chỉ lắc đầu.

Thư Văn nói tiếp: “Đã ba ngày không tắm rồi, rất khó chịu phải không? Em thích tắm rửa mỗi ngày mà. Anh giúp em lau qua người, không thì sẽ khó ngủ lắm?” Thấy Ngả Lâm không có phản ứng gì, hắn nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, ngồi tựa ở đầu giường. Kỳ thực vừa mới trải qua một trận đau đớn muốn chết, cậu cũng không còn sức mà phản kháng, thấy hắn ôm mình đỡ dậy, Ngả Lâm chỉ có thể yếu ớt nói: “Không cần. Ngươi đi đi.”

Nghe vậy Thư Văn vội vàng đỡ cậu nằm trở lại, giọng nghẹn ngào: “Tiểu Lâm, đừng dỗi nữa được không? Đều là lỗi của anh, em không thể cho anh một cơ hội chuộc lỗi sao?”

Nghe những lời này, lòng Ngả Lâm càng thêm buồn bực: “Ra là ngươi chỉ muốn chuộc lỗi, vậy ngươi càng có thể đi rồi. Ngươi đâu làm gì gây hấn đến ta, có gì mà phải chuộc lỗi?”

Thư Văn hận không thể cắt lưỡi chính mình, để nó nói bậy rồi! Hắn nghĩ một hồi, lại mở miệng lần nữa: “Bởi vì anh yêu em, nên mới muốn quan tâm tới em, lí do này, chẳng lẽ em cũng không để ý sao?”

Ngả Lâm thoáng bất động, gần như không thở được, sao bản thân mình lại phản ứng kịch liệt như vậy: “Người yêu thanh mai trúc mã đã tốn bao công sức đi tìm vừa trở về thì ngươi vất đi đâu, còn gặp ta làm gì?”

Thư Văn vội kéo ngăn tủ ra lấy một tập hồ sơ để trước mặt Ngả Lâm, sốt sắng nói: “Hắn đã lừa anh! Hắn gạt anh nói rằng tiền bị em lấy! Em xem những thứ này đi… Đều là chứng cớ hắn đã cố tình lừa dối anh! Em tốt như vậy anh sao có thể ở cùng một chỗ với hắn đây? Anh thực sự yêu em mà, nếu không phải vì hắn lừa gạt…”

Ngả Lâm liếc đống văn kiện trong tay Thư Văn, nhàn nhạt nói: “Nếu hắn không lừa ngươi, ngươi cũng chẳng tới tìm ta đâu.”

Thư Văn gấp đến độ trên trán đổ mồ hôi: “Em phải tin anh! Anh làm những chuyện ngu xuẩn đó, chỉ vì mù quáng giận dữ, chỉ vì quá yêu em thôi!”

Ngả Lâm nhắm hai mắt đáp: “Ngươi hãy đi ra ngoài đi, ta ngủ đây.”

Thư Văn kinh ngạc đứng sững, nhìn Ngả Lâm cuộn mình trong chăn, như thực sự muốn ngủ. Cậu không cho hắn cơ hội nói nữa. Đành vậy, giọng hắn trầm thấp nghẹn ngào thốt lên: “Được rồi… Anh về lấy cho em ít đồ dùng sinh hoạt. Đồ người khác mang tới, sợ em dùng không quen. Sáng mai anh sẽ quay lại. Cố gắng ngủ ngon nhé, được không?”

Ngả Lâm vẫn không để ý tới hắn. Thư Văn đành lủi thủi quay lưng bước đi, lúc ra nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cậu ngủ.

Bởi gấp gáp làm thủ tục nhập viện cho Ngả Lâm, cả một ngày Thư Văn chưa về nhà. Mấy vật dụng trong phòng bệnh của Ngả Lâm,vẫn là do hắn sai trợ lý vội vàng đi mua để dùng tạm, chứ lâu dài, sợ Ngả Lâm dùng không hợp. Cậu thích nhất xà phòng mùi chanh và túi giữ nhiệt để ôm. Hắn vội quá nên quên nói với trợ lý rồi, bây giờ phải tự về nhà lấy cho tiện.

Thư Văn rời khỏi nhà từ đêm qua. Từ việc Ngả Lâm thổ huyết, bị máu trắng, đến lúc bị Tiểu Kỳ “tát” vào mặt chuyện một trăm năm mươi vạn kia không phải do Ngả Lâm, hắn đã phải chịu đả kích rất lớn. Lúc đợi Ngả Lâm làm tiểu phẫu, hắn càng căng thẳng đứng ngồi không yên ở bên ngoài. Nên giờ đây, hắn thực sự uể oải rã rời. Thầm nghĩ chỉ muốn về ngủ một giấc, sau đó mong chuyện đã xảy ra suốt ngày hôm nay, chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Ngả Lâm sẽ không bị mắc căn bệnh đáng sợ đó, không phải đối mặt với cái chết. Ngả Lâm vốn là một chàng trai tràn đầy sức sống. Tinh thần phấn chấn, có ước mơ, có mục tiêu, luôn chăm chỉ nỗ lực mới là Ngả Lâm.

Nếu thời gian có thể quay lại, thì tốt biết bao! Thư Văn khổ sở mong ước. Không cần nhiều đâu, chỉ cần sáu tháng thôi. Hắn sẽ không cường bạo cậu ngay ngày đầu đi thi, không khiến cậu bị gẫy xương sườn. Hắn sẽ tin tưởng cậu, sẽ hiểu cậu, sẽ không đuổi cậu ra khỏi nhà. Như vậy chuyện cậu bán thân không thể xảy ra, sẽ không đời nào hắn tìm người làm nhục cậu, còn làm cậu phải vào đồn cảnh sát.

Tất cả những đau khổ hắn gây ra cho Ngả Lâm, chỉ trong sáu tháng qua. Sáu tháng, hay nửa năm, nếu so với một đời người thì cực kì ngắn ngủi,nhưng nếu Ngả Lâm không chữa khỏi bệnh, nửa năm sẽ là cực hạn, ai có thể thấu hiểu đây?

Thư Văn không dám nghĩ thêm. Hắn sẽ không nhịn được mà khóc mất, sẽ phải dùng loại biểu tình vô dụng này để biểu đạt sự hối hận của mình.

Về đến nhà, Thư Văn mệt mỏi thay y phục, sau đó bắt đầu đi loanh quanh tìm đồ mang cho Ngả Lâm. Lý Khả vẫn ngồi trên ghế xem tivi, ấm ức khi Thư Văn phớt lờ y.

Lý Khả rất tức giận, Thư Văn đi cả ngày, điện thoại không nhận, nhắn tin cũng không trả lời. Thế mà lúc về tới cửa, còn không chủ động nói chuyện với y. Đợi nửa ngày chỉthấy hắn tắm rửa rồi đi loanh quanh tìm đồ này nọ, không thèm để ý tới y. Lý Khả bắt đầu cảm thấy hơi sốt ruột. Y tắt tivi, thấy Thư Văn đang thu dọn tủ quần áo, ngữ khí khó chịu hỏi vặn: “Cả ngày nay anh đã đi đâu thế?”

Thư Văn không dừng công việc trong tay, trả lời ngắn gọn: “Ta đến bệnh viện.”

“Đến bệnh viện làm gì? Tại sao không nhận điện thoại của em?”

Thư Văn rốt cục ngừng động tác. Hắn nhìn thẳng mặt Lý Khả nói: “Ngươi biết không? Ngả Lâm bị bệnh, bệnh bạch cầu. Như vậy ngươi đã thỏa mãn chưa?”

Lý khả trầm tư một lúc mới đáp: “Cậu ta bị bệnh đâu liên quan gì tới em? Nói như vậy, tối hôm qua anh nhận được điện thoại rồi vội vã đi ngay là để tìm cậu ấy hả?”(*beta: ta muốn tát vào cái mặt trơ tráo của thằng này X-()

Thư Văn lập tức nổi giận, hắn túm cổ áo Lý Khả ném y xuống bàn, gào to: “Không liên quan gì tới ngươi ư? Sao có thể không liên quan cơ chứ? Bởi vì một trăm năm mươi vạn kia, ngươi thiếu chút nữa đã hại chết cậu ấy rồi!”

Nhìn đống văn kiện rơi lả tả trên mặt đất, y hỏi: “Chỉ bằng mấy thứ này, mà có thể chứng minh là em lấy tiền của anh sao?

Thư Văn bất lực nói với Lý Khả: “Ngươi cút mau đi, ta không bao giờ… muốn gặp lại ngươi nữa.”

Lý Khả thản nhiên đứng lên, vừa phủi bụi trên quần áo vừa nói: “Anh đã điều tra cả rồi hả? Đúng vậy đấy, em cũng không gạt anh nữa, là chính em đã lấy tiền đó.”

Thư Văn ôm đầu ngồi sụp xuống cạnh giường: “Mau cút đi, đừng khiến ta không chịu được mà đánh ngươi.”(*beta: lúc đánh Tiểu Lâm sao k bất lực như thế này đi???:-<)

Lý Khả giọng cười cợt, nói: “Hiểu lầm cậu ấy, chính là anh chứ không phải em. Em chưa từng nói cậu ấy cầm tiền của anh. Là anh tự nghĩ ra như vậy chứ, làm quái gì liên quan tới em.”

Thư Văn không đáp, nhưng toàn thân đều run rẩy.

Lý Khả tiếp tục: “Chính cậu ấy số mạng không tốt mới mắc bệnh máu trắng, trách thế quái nào được người khác? Là mệnh cậu ta đen thôi.”

Không thể nhịn thêm, Thư Văn gào to: “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Mau cút đi!”

Lý Khả thản nhiên đáp: “Ta chẳng muốn thế nào cả, nếu ngươi không muốn ta ở đây, ta sẽ đi thôi.” Nói xong, y tự lấy vali ra, xếp quần áo. Xong xuôi, y lại cười cười nói với Thư Văn: “Ta đi đây. Mà đúng rồi, Ngả Lâm đang ở đâu? Ta đem hoa quả vào thăm nom cậu ấy chút mới được.”

“Không cần, thấy ngươi, chỉ sợ cậu ấy bệnh càng nặng thêm.”

Lý Khả cười ha ha: “Sao có thể thế được? Có khi cậu ấy còn vui mừng khi thấy ta đó, bởi vì ta có thể nói cho cậu ấy biết, người có chủ ý đưa người tới làm nhục cậu ấy, là ai a.”

Nói xong, y cười tủm tỉm xách va ly chậm rãi đi ra ngoài. Đột nhiên Thư Văn kéo y lại, lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi lại biết được?”

Mặt Lý Khả vô tội trả lời: “Tối hôm qua có điện thoại nên ta ngủ không yên, ta tự khắc gọi lại thôi, ai ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, nói chuyện được với một trong năm người kia. Ta cũng đang muốn cho Ngả Lâm biết, Thư Văn mà cậu ấy yêu nhất, lại chính là người thuê bọn đàn ông làm nhục mình, hơn nữa, còn ưu tiên cho cậu ấy con chó ngao lớn như vậy.”

Thư Văn gầm nhẹ: “Ngươi là tên hỗn đản! Muốn hại chết cậu ấy hả?”

Lý Khả hơi run, y hất tay Thư Văn đang túm chặt mình ra, nói: “Ta chỉ muốn nói cho cậu ấy sự thực thôi, sao có thể hại chết cậu ấy được? Ngươi không chịu nói cậu ấy nằm ở đâu, vậy thì tự ta đi tìm thôi.”

Lúc này Thư Văn thực sự luống cuống, nếu Ngả Lâm biết chuyện này, chỉ sợ thực sự chịu không nổi. Hắn buông lỏng tay Lý Khả ra, cầu xin y: “Đừng nói cho cậu ấy, van cầu ngươi.”(*beta: đoạn này thấy TV thật sự vô dụng)

Lý Khả cười tà mị, ẩn ý nói mấy câu: “Vì sao? Vì sao ta không thể nói cho cậu ấy chứ? Ngươi thử nói cho ta một lý do xem.”

“Không phải ngươi cần tiền sao? Hãy ra nước ngoài đi! Ngươi cần bao nhiêu tiền? Nói đi, ta sẽ cho ngươi. Ngươi hãy đi thật xa, đừng tìm Ngả Lâm nữa, biết chưa?”

Lý Khả khẽ hừ một tiếng, nói: “Tiền mà ngươi nói, trước đây ta cần gây dựng sự nghiệp ngươi cũng đâu để tâm, còn nói ta kiếm tiền dơ bẩn, không cho thì thôi, sao phải nói nhiều làm gì?” Dứt lời, y mở của ra đi.

Thư Văn giữ cửa lại, nức nở kéo Lý Khả: “Ta cho, ngươi nói đi, ta sẽ cấp cho! Ngươi cần bao nhiêu? Bao nhiêu cũng được? Nói đi!”

“Ta đã nói rất nhiều lần rồi. Một nghìn vạn. Ngươi cũng biết đó, gây dựng sự nghiệp đâu có dễ dàng gì. Đương nhiên nếu ta đã gây dựng được sự nghiệp, cần quái gì phải quay về làm phiền ngươi với Ngả Lâm?”

Thư Văn vội vã mở tủ, lấy ngân phiếu viết cho Lý Khả: “Ta sẽ tin ngươi lần này, cầm tiền rồi cấm nói bậy.”

Lý Khả cười tươi nhận tấm chi phiếu nói: “Thư đại gia còn lắm tiền nhiều của, mới có bấy nhiêu đã bõ bèn gì đâu? Ta không dám gạt ngươi đâu.” Nói xong, cầm lấy chi phiếu nghênh ngang rời đi.

Thư Văn nhìn bóng Lý khả bỏ đi rồi ngồi phịch xuống đất. Hắn thật muốn cầm dao tự đâm chết mình. Cả thế gian này, còn loại người nào ngu như hắn đây?

Nhanh nhanh thu dọn xung quanh sau đó hắn tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ. Nằm trên giường, nhìn ánh trăng sáng, mà không sao ngủ được. Hắn vẫn nhớ tới Ngả Lâm không biết cậu còn đau không? Lại nghĩ ngày mai bắt đầu trị bệnh bằng hóa chất, sẽ còn vất vả cho cậu tới mức nào nữa? Nên mua đồ gì để tẩm bổ cho cậu bây giờ? Phải làm gì để thuyết phục cậu ấy cho mình ở bên chăm sóc, cậu sẽ yên tâm chữa bệnh… Cứ như vậy Thư Văn mải miết suy nghĩ, ngủ không được.

Vất vả lắm hắn mới mê man đi được một chút, thế nào lại gặp ác mộng. Trong mộng hắn thấy Ngả Lâm đang ngồi khóc ở dưới tầng, muốn chạy xuống an ủi cậu, thì không sao mở cửa được. Thư Văn gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, dùng sức phá cửa ra, nhưng mãi nó vẫn không nhúc nhích. Đang muốn dùng cái gì đó để phá cửa xông ra, thì đột nhiên tỉnh giấc. Lúc ấy ngoài trời còn tối đen.

Thư Văn hít một hơi thật sâu, chờ người ráo bớt mồ hôi lạnh, muốn ngủ lại cũng không được nữa. Hắn mở to mắt, thực sự chỉ muốn ngủ để có sức mai chăm sóc Ngả Lâm. Nhưng lại chỉ sợ khi ngủ, sẽ mơ thấy ác mộng. Cứ như thế trở người liên tục. Sáng sớm hôm sau, lại mê man ngủ vì quá mệt, tới lúc hắn giật mình tỉnh lại, thì đã hơn mười giờ rồi.

Thư Văn nhìn đồng hồ, tựa như con mèo giật bắn mình nhảy lên, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi phóng xe tới bệnh viện. Trên đường đi hắn nhớ ra sắp tới giờ ăn trưa, đồ ăn trong bệnh viện chắc chắn không thể bằng bên ngoài, nên hắn nhanh chóng chạy đi mua cháo ngô Ngả Lâm thích ăn nhất. Hôm nay bắt đầu trị bằng hóa chất, cậu không thể ăn đồ dầu mỡ, nên phải yêu cầu người ta nấu riêng, mất nửa tiếng mới xong.

Khi tất cả đã hoàn tất, Thư Văn tức tốc chạy tới phòng bệnh. Tại đây thiếu chút nữa hắn phát ngất: Phòng bệnh cực kì sạch sẽ, Ngả Lâm không có, gian phòng đã được quét tước cẩn thận, thay ga giường mới, chuẩn bị cho bệnh nhân kế tiếp nhập viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.