Thác Vị

Chương 31: Chương 31




Editor:Joco

Beta – reader:Takuyachan

Buổi sáng ngày thứ hai, Thư Văn vừa mở mắt liền thấy Ngả Lâm đã tỉnh giấc. Nhưng thân thể cậu không có chút sức lực nào, chỉ nằm im trên giường, không muốn xuống đất. Thư Văn khuyên can mãi, đỡ cậu xuống giường đi lại một chút, bằng không sẽ còn khó chịu nữa, nên cho xương khớp hoạt động mới tốt. Ngả Lâm cũng tán thành, cậu đang tính ra ngoài mua chút nước nóng, đêm qua khát nước, mà tìm mãi trong bình nhiệt không còn tí nào. Thư Văn nghe xong, vội vàng mở ngăn tủ lấy ra chai trà mật ong hôm qua đã mua, không phải đã có cái này rồi sao? Hắn mua từ hôm qua, quên mất không nói với cậu.

Rót cho Ngả Lâm một chén, Ngả Lâm uống mấy ngụm đã hết, có vẻ khát cực kì. Thư Văn ôn nhu rót cho cậu một chén nữa, nói: “Ban đêm khát như vậy sao không gọi anh một tiếng, anh sẽ dậy mua nước nóng cho em, anh ở ngay ngoài hành lang mà.”

Ngả Lâm vô cùng kinh ngạc nói: “Anh không về nhà sao?”

“Không, anh lười lắm, đi đi lại lại chỉ thêm phiền phức hơn.” Hắn gật đầu với Ngả Lâm đang trầm ngâm gì đó, nói: “Tiểu Lâm à, anh có thể thuê giường ngủ trong này với em được không, ghế bên ngoài cứng quá, khó ngủ lắm?!”

“Anh không có việc gì thì cứ về nhà đi, đừng có mỗi ngày đều tới, tôi tự lo cho mình được.”

Thư Văn nóng nảy phản đối: “Sao có thể thế được?! Lúc trị bệnh bằng hóa chất mà không có ai bên cạnh chăm lo thì sao được?” Đột nhiên nghĩ đến cái cớ để được chăm sóc cậu mà năn nỉ cho hắn ở lại cùng thì tốt quá, Thư Văn bèn quay sang nói với Ngả Lâm: “Em cho anh thuê giường ở lại với em đi, mỗi lần đi đi về về cũng mất hai tiếng đồng hồ, chi bằng anh ở lại chăm sóc cho em tiện hơn nhiều.”

Ngả Lâm ngây thơ không nghĩ nhiều đến vậy, nhìn hai tròng mắt Thư Văn trũng sâu cũng biết hắn khó ngủ, bên ngoài lạnh lẽo như vậy, cậu lập tức đồng ý cho hắn ngủ chung phòng. Thư Văn nhanh chóng thuê một cái giường lò xo, gọi người đem đến xếp cạnh giường Ngả Lâm.

Đến chiều Tiểu Kỳ vào thăm Ngả Lâm, ba người cùng ngồi nói chuyện, không còn mẫu thuẫn như trước. Bỗng nhiên Ngả Lâm phát hiện trên mặt Tiểu Kỳ có vết bầm tím, liền hỏi có chuyện gì. Tiểu Kỳ cũng chỉ trả lời qua đường không quan sát nên chẳng may bị vấp ngã.

“Mắt cậu không tốt thì đừng có đi lại nhiều như vậy. Trong nhà tôi có thuốc, về lấy mà bôi vào, bây giờ tôi không có cách nào ở bên cạnh giúp cậu được.”

Tiểu Kỳ nói chỉ bôi thuốc mấy ngày là ổn, không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Chờ Tiểu Kỳ đi rồi, Ngả Lâm mới hỏi Thư Văn xem có cách nào chữa mắt cho Tiểu Kỳ không. Cậu kể đến đoạn Tiểu Kỳ bị người ta lừa mất giác mạc, Thư Văn trầm ngâm lên tiếng: “Nếu như có thể phẫu thuật, có khi nhìn lại được đấy? Muốn anh liên hệ với bệnh viện hỏi cho cậu ấy không?”

Có thể điều trị mắt cho Tiểu Kỳ là tâm nguyện của Ngả Lâm, nghe thấy Thư Văn sẽ hỗ trợ, cậu liền mỉm cười nói: “Nếu được như vậy thì tốt quá. Phiền cho anh nhiều rồi.”

Nhìn Ngả Lâm nở nụ cười, Thư Văn thấy trong lòng cũng vui hơn nhiều, giống cậu cười rộ lên. Đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ một người cười mà cũng có thể khiến cho hắn vui như vậy.

Ngày mai Ngả Lâm bắt đầu làm hóa trị. Thư Văn vừa mong mỏi lại vừa lo lắng. Ban đêm ngủ trong phòng, hắn lắng nghe mọi cử động của Ngả Lâm. Cậu chỉ thoáng nghiêng người, Thư Văn cũng ngóc đầu lên xem liệu chăn có tuột xuống không? Lúc điều chỉnh điều hòa ấm áp, lúc lại lấy nước cho cậu uống. Đêm nay so với bên ngoài kia ngủ còn khó hơn nhiều.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Ngả Lâm chính thức bắt đầu chữa bệnh bằng hóa chất. Bác sỹ cho cậu nằm trong phòng truyền dịch, túi thuốc hóa chất đen đen được treo lên cao, theo ống dẫn vào trong người cậu. Mấy loại hóa chất này có đặc tính ăn mòn thực đáng sợ, nhiều khi rất khó chịu. Nhưng Ngả Lâm vẫn nằm im trên giường, không hề động đậy. Sau khi truyền xong, mất một lúc cậu mới có thể đứng lên. Có thể do ảnh hường của thuốc, cậu không có chút sức lực nào.

Thư Văn xót xa vô cùng. Không muốn làm tâm trạng cậu thêm phiền muộn, hắn hầu như đều ở bên cạnh cậu không nói câu nào, chỉ im lặng, thi thoảng đút nước cho cậu. Buổi trưa ăn cơm, từng thìa đều đút cho cậu ăn. Tay Ngả Lâm khó động đậy được, nên để mặc Thư Văn giúp mình sinh hoạt. Còn nữa không thể ăn đồ ăn có dầu mỡ, nên khó tẩm bổ cho cậu được.

Cứ như vậy, có ngày phải truyền dịch tới tận tối, không chỉ có Ngả Lâm mệt muốn chết rồi, mà Thư Văn cũng bị hao tổn sức lực không kém. Mọi lúc mọi nơi hắn đều căng tai nghe ngóng xem Ngả Lâm thế nào, khó chịu ở đâu, muốn cái gì. Chỉ sau mấy ngày đầu tiên, Ngả Lâm đã bắt đầu thấy tác dụng của hóa chất, các khớp xương như kêu gào vì đau, dạ dày cũng nhức vô cùng. Cậu thực muốn đứng lên đi lại loanh quanh cho đỡ đau, nhưng trên người một điểm khí lực cũng không có. Những cơn đau toàn thân làm cậu như muốn phát điên, cậu chỉ được nằm một chỗ, cái gì cũng không thể làm nữa.

Ngày nào Thư Văn cũng bưng nước ấm tới ôn nhu giúp Ngả Lâm lau người. Cậu đổ mồ hôi rất nhiều, Thư Văn hay phải thay áo cho cậu.

Sau đó vài ngày thì cậu bắt đầu nôn mửa. Thư Văn nhìn thôi đã thấy quặn thắt xót xa, không thể làm gì hơn, đành ôm chặt cậu vào lòng, vuốt ve lưng để cậu cảm thấy thoải mái hơn cũng như dỗ cho cậu ngủ. Tuy hắn rất mệt, nhưng không dám đi ngủ, chỉ sợ thiếp đi Ngả Lâm sẽ lại đau đớn hay khó chịu đâu đó.

Càng ngày triệu chứng càng nặng. Ngả Lâm bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, thậm chí còn bị chẩn đoán có nguy cơ viêm phổi, mắc thêm bệnh nào lúc này chỉ có đường chết thôi. Lắng nghe cẩn thận lời bác sĩ căn dặn, Thư Văn không dám rời Ngả Lâm nửa bước.

Dù mặc thêm rất nhiều áo, nhưng có nhét bao nhiêu Ngả Lâm vẫn hay bị lạnh. Thư Văn đành chui vào trong chăn, thường xuyên ôm ấp vỗ về cho cậu bớt đau. Tuy điều này khiến Ngả Lâm thực thoái mái, nhưng trong tâm trí lại thấy khó chấp nhận.

Đã ba ngày rồi Ngả Lâm không hề bước chân xuống đất, cũng vì cảm thấy quá mệt mỏi. Làm hóa trị phải tiêm rất nhiều, nên cánh tay cậu bắt đầu tím lên vì vết châm. Ngả Lâm thử động ngón tay, mới thấy nó sưng to, thực khó chịu. Thư Văn đã bận rộn nhiều ngày nay, sức khỏe hắn cũng sa sút đi nhiều. Bác sỹ nói hắn nên tìm thân nhân của Ngả Lâm, như vậy cơ hội ghép tủy thành công cho cậu sẽ cao hơn, sẽ không sợ bị cơ thể bài trừ, có trường hợp người đã ghép xong rồi nhưng xảy ra quá trình bài trừ không chấp nhận nên cuối cũng vẫn bị chết. Vậy nên tìm người thân hiến tủy là thích hợp nhất.

Thực khó khăn, bây giờ hắn không thể rời khỏi Ngả Lâm, sao có thể đi tìm thân nhân của cậu đây, đành phải sai trợ lý đi tìm người hộ, còn đăng cả thông báo nữa. Mẹ cậu đã mất, cha cậu căn bản bao nhiêu năm qua đều không biết là tung tích, trợ lý rất khó khăn để tìm được đầu mối, truy tìm một người trong biển người như vậy sao ra nổi đây? Thư Văn cũng thương lượng với Ngả Lâm, nếu đăng thông báo trên tivi và internet sẽ nhanh hơn, tìm cha cậu là cơ hội duy nhất để sống sót.

Nhưng Ngả Lâm vừa nghe đã kịch liệt phản đối, nói rằng thà chết còn hơn đi tìm lại cái người từ lâu đã bỏ rơi mẹ con cậu, có là cha cậu thì cậu cũng không cần tủy của người như ông ta. Thư Văn nghe cậu nói mà cực kì tức giận, hắn cao giọng mắng mỏ Ngả Lâm, bây giờ tính mạng mới là quan trọng chứ! Hắn ra sức giúp đỡ cậu như vậy, mà cậu vẫn không chịu tận dụng thời cơ, cứ thích đi tìm cái chết! Cậu muốn tuyệt đường sống của bản thân sao?!

Ngả Lâm vẫn cứng đầu nói: “Tôi không cầu anh thương hại, nếu đã không muốn thì thôi, tôi cũng đâu mở miệng phiền anh bao giờ.”

Thư Văn tức tới run cả người, hắn không ngừng chăm sóc cho cậu như thế, nhưng cậu thậm chí không thèm quan tâm, chỉ cố chấp không muốn tìm thân nhân, lại nói hắn làm phiền. Thư Văn bực bội chỉ bỏ lại một câu: “Anh cung phụng em còn em lại coi anh phiền phức, vậy em tự chữa bệnh đi, anh không ở bên làm phiền tới em nữa.”, dứt lời đạp cửa đi ra ngoài.

Thư Văn phóng xe ra khỏi bệnh viện, tới một công viên nhiều cây xanh để ngồi yên tĩnh một chút. Tuy vậy hắn vẫn không sao an tâm được. Trong đầu chỉ nghĩ tới việc Ngả Lâm đang làm gì, có khỏe không, có khó chịu ở đâu không? Nếu cậu muốn uống nước ai sẽ lấy cho? Bên cạnh cậu làm gì có ai. Hắn chỉ muốn cấp tốc chạy về bên cạnh chăm lo cho cậu. Nhưng vừa nhớ đến câu cậu nói: “Nếu như anh không muốn tôi cũng không cần anh làm phiền” lại thấy tức giận trong lòng. Sao cậu lại có thể nói như vậy? Thôi thì chờ cậu bình tĩnh lại, rồi sẽ quay lại nói chuyện sau.

Nhưng chưa kịp đợi thì bác sỹ đã gọi điện cho hắn nói rằng Ngả Lâm bị sốt cao, đang phải cấp cứu, hắn phải mau trở về.

Thư Văn chạy như bay về bệnh viện, trên đường luôn tự trách mắng bản thân mình. Ngả Lâm đang phải làm hóa trị, vốn trong người đã khó chịu, dược tính khiến cậu đau đớn vô cùng, khó có thể tránh nói năng không suy nghĩ. Bác sỹ đã bảo phải để bệnh nhân tâm tình thoải mái, người nhà bệnh nhân cũng nên duy trì như vậy. Nhưng mình thật là, một tên hỗn đản tự nhiên khai hỏa với cậu, hại cậu bị đưa đi cấp cứu.

Lúc ra khỏi phòng cấp cứu, Ngả Lâm phải mang mặt nạoxy, sắc mặt càng tái nhợt hơn, Thư Văn nước mắt lưng tròng ở bên cạnh, hối hận chỉ muốn đâm đầu vào tường chết. Nghĩ đến Ngả Lâm đã phải khổ cực như thế, chính mình không khuyên giải được lại làm cho cậu tức giận. Càng nghĩ càng thương tâm. Nhìn Ngả Lâm khó nhọc thở bằng mặt nạoxy, Thư Văn vô cùng ân hận.

Ngả Lâm tỉnh lại thấy Thư Văn đang ngồi một bên khóc lóc, hai mắt sưng to. Đột nhiên cậu cảm thấy đau lòng, tất cả những việc gần đây hắn làm đều khiến cậu rất cảm động. Thư Văn chỉ muốn tốt cho mình, mình lại đi mắng mỏ trút giận lên hắn, nghĩ như vậy, tròng mắt Ngả Lâm cũng đỏ lên, thấp giọng nói: “Đừng khóc nữa.”

Thư Văn không nhịn được thêm, thoáng cái đã gục bên giường Ngả Lâm, khóc ô ô: “Anh sai rồi! Anh đã sai rồi! Để cho anh được ở bên em được không, đó là việc anh mong muốn, không tìm cha đẻ của em cũng được, không sao, em muốn như thế nào cũng được, chỉ cần đừng đuổi anh đi!”

“Tôi cũng không tốt.”

Thư Văn lắc đầu quầy quậy, quả quyết: “Em biết anh là tên hỗn đản mà, anh thật không biết phân biệt tốt xấu! Nhưng sau này em có cầm dao giết anh, anh cũng không đi đâu! Chết cũng ở lại đây!”

Ngả Lâm cười: “Sao tôi có thể cản nổi anh chứ?”

Thư Văn nghe xong, cũng mỉm cười, rồi cầm lấy tay Ngả Lâm dịu dàng hỏi: “Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi? Còn đau không?”

Ngả Lâm gật đầu đáp rồi hỏi: “Vẫn còn khó chịu lắm. Lâu rồi không thấy Tảo Bả, bây giờ nó như thế nào rồi?”

“Có người chăm sóc nó rồi, anh đã gửi nó đến chỗ trông coi thú cảnh rồi. Khi nào em khỏi bệnh, có thể về nhà chơi với nó.”

Ngả Lâm bỗng lặng im, rồi nói: “Tôi chỉ muốn về nhà, anh có thể cho tôi xuất viện không?”

Thư Văn rất muốn đáp ứng, nhưng nhớ tới lời bác sỹ nói Ngả Lâm phải ở trong phòng vô trùng, để không bị nhiễm bệnh, không thể tiếp xúc với động vật, bất đắc dĩ nói: “Em phải chữa khỏi bệnh mới có thể về nhà được chứ.”

Gương mặt Ngả Lâm trầm xuống, thấp giọng nói: “Vậy phải đợi rất lâu rồi.”

Nhìn Ngả Lâm buồn bã, Thư Văn chỉ muốn làm gì đó cho cậu vui, nhưng nếu, nếu run rủi không chữa khỏi bệnh, rồi có ngày cậu chết, vậy sẽ chẳng còn cơ hội cho cậu gặp Tảo Bả sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.