Thác Vị

Chương 6: Chương 6




Editor:Joco

Beta – reader:Takuyachan

Mặc dù biết nếu hỏi ra những câu như vậy có vẻ rất khác thường, thế nhưng Ngả Lâm vẫn không kiềm chế được, rất muốn hỏi Thư Văn xem, hắn có thật sự thích mình không.

Lúc này, Thư Văn đang ôm Ngả Lâm, để cậu ngồi trong lòng mình, hôn nhẹ lên trán cậu, nói: “Sao lại có thể không thích chứ? Tiểu Lâm nhà ta, bất kì ai nhìn thấy cũng đều thích.”

Nghe xong câu này, lẽ ra Ngả Lâm phải rất thích, thế nhưng không hiểu sao cậu thấy trong lòng vẫn buồn. Nghĩ mãi không ra, vì vậy lại cố hỏi lại: “Anh rốt cục thích em ở chỗ nào chứ?”

Thư Văn nghĩ một lúc, rồi ánh nhìn dừng lại ở Ngả Lâm, hồi lâu mới nói: “Em biết không? Em có một nốt ruồi rất đẹp.”

Ngả Lâm cầm lấy cái gương nhỏ nhìn đi nhìn lại. Quả nhiên ở đuôi mắt phải, có một nốt ruồi nho nhỏ màu nâu.

Thư Văn đỡ lấy mặt Ngả Lâm, chăm chú nhìn vào, nói: “Biết không? Nốt ruồi nếu mọc ở giữa chỗ khóe mắt và mũi kia, có nghĩa là người đó vốn hay khóc. Nhưng nếu nó mọc ở vị trí bên ngoài khóe mắt như em, có nghĩa em là người hay khóc trong im lặng. Nhắm mắt lại, nước mắt sẽ theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, không một ai biết được. Cho nên ở chỗ nước mắt chảy xuống, sẽ có một cái nốt ruồi.”

Ngả Lâm có chút xấu hổ, nhìn Thư Văn nói, thấy cũng có chút đúng. Cậu nhìn chăm chú từng biểu hiện trên mặt Thư Văn, trong mắt còn lộ vẻ ưu tư, cứ thế nhìn Thư Văn mê mải, quên mất cả những gì muốn hỏi.

Tuy rằng cuối cùng, vẫn không biết được Thư Văn vì sao thích mình, thế nhưng nhìn ánh mắt chân thành ấy, ắt hẳn…. đúng là yêu mình thực lòng…..

Ngả Lâm cũng chẳng muốn hỏi lại nữa, Thư Văn yêu như vậy, làm cho cậu vừa thấy sợ hãi, lại vừa yên tâm. Mơ hồ, một loại cảm giác “Đắc chi ta hạnh, thất chi ta mệnh” trong lòng cậu, cứ chậm rãi trào lên.

*Đắc chi ta hạnh, thất chi ta mệnh: Hoặc là ta may mắn, hoặc là ta vong mạng.

Thư Văn tuy rằng rất chiều Ngả Lâm, nhưng buổi tối chẳng thích cho cậu học. Ngả Lâm vì muốn phấn đấu học đại học nên rất nỗ lực, chỉ cần rảnh rỗi, sẽ lôi bài tập ra làm, mang văn ra học. Những lúc như vậy, Thư Văn chỉ ngồi trầm ngâm.

Hắn đôi khi chẳng nói một lời, một tay kéo Ngả Lâm, sau đó hai người ở trên giường triền miên không dứt, tận tới khi Ngả Lâm tiêu hao cả sức lực và tinh thần, dựa vào người mình ngủ thiếp đi.

Đôi khi lại chỉ ngồi yên ở một bên, chăm chú nhìn Ngả Lâm học bài. Ngả Lâm thường thấy hơi ngại, mất tập trung, nên hay nói với hắn bảo hắn ngồi chơi chỗ khác. Thế nhưng mà Thư Văn mỗi ngày về hình như chẳng thích làm gì ngoài việc ngồi dính chặt lấy Ngả Lâm, vì thế cứ tiếp tục ngồi một bên mà nhìn cậu đọc sách.

Cuối tuần, Thư Văn bỗng nhiên nổi tính trẻ con, lôi kéo bằng được Ngả Lâm đi công viên giải trí. Kì thực những nơi ồn ào đông đúc như thế Ngả Lâm vốn không thích, nhìn một đống người chen chúc nhau, chẳng bẳng ở nhà cùng nhau ở thực thoải mái a.

Thế nhưng Thư Văn ở chốn này lại thấy rất thích thú, luôn miệng bảo Ngả Lâm không nên chỉ ở nhà ôm khư khư quyển sách như vậy, nên thi thoảng ra ngoài thư giãn.

Ngả Lâm thấy Thư Văn như vây, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn cười cười cùng hắn đi chơi. Thư Văn là người cậu yêu, lại nghĩ tốt cho cậu như vậy, cậu cũng thả lỏng mình mà hùa theo. Hơn nữa đi chơi công viên để tinh thần thanh thản, mình cũng không nên làm hắn mất hứng.

Thư Văn cùng Ngả Lâm đi từ rất sớm, bảy giờ đã xuất phát, khoảng tám giờ công viên mở cửa đã đứng xếp hàng mua vé, còn có thể vượt nhiều người để chơi trò nhảy cao.

Thư Văn mỗi lần đi công viên, hắn trước tiên phải chơi trò nhảy cao trước, hắn nói bởi vì chỉ có trò này mới có thể làm cho từng tế bào trong người trở nên hưng phấn, cực kì kích thích.

Ngả Lâm lại thấy nó chả có gì hay ho, chẳng qua là cheo leo giữa không trung, sau đó bất ngờ hạ xuống, hù doạ khách hàng thôi. Còn không bằng tàu lượn tốc độ, vừa kích thích vừa nguy hiểm, lúc nào cũng có cảm giác mạnh vây quanh, giữa không trung mà phóng vùn vụt, quả thực là tốc độ làm cho người ta sảng khoái. Hơn nữa, mấy trò chơi này còn kèm dịch vụ chụp ảnh, trong lúc hành khách đang vui vẻ hưng phấn, sẽ được chụp lại rồi gửi tới máy tính, khi chơi xong sẽ nhìn được hình mình đã chụp, nếu thích thì còn có thể bỏ tiền ra mua.

Lúc Ngả Lâm với Thư Văn chơi đùa, biểu cảm trên mặt cũng không đến nỗi khó coi lắm, khi từ hàng ảnh đi ra, có mua luôn ảnh.

Ngả Lâm phát hiện ra, lúc chơi nhảy cao, biểu tình chẳng giống mình bình thường, có vui vẻ, khẩn trương, có cả sự hưng phấn, kinh ngạc đều hoà chung trên khuôn mặt ấy, như làm cho người ta có cảm giác thoáng thấy cậu giống hài tử, hưởng thụ vui vẻ.

Giơ tấm ảnh chụp Thư Văn trước mặt, khoé miệng lại bất giác cong lên, mỉm cười ngắm nhìn người trong ảnh đang nhắm hai mắt, toả ra cảm giác trưởng thành. Nhìn vào ảnh, Thư Văn đang hai mươi sáu tuổi, vẫn như thế, rất hấp dẫn. Nhịn không được lại nghĩ tới người trong quá khứ, thật muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Tấm ảnh này, Ngả Lâm lặng lẽ giấu đi, về nhà kẹp vào trong sách, lúc rảnh rỗi lại lôi ra ngắm một cái. Thư Văn tính gọn gàng, không thích kẹp ảnh vào trong sách, như thế sau này tìm rất khó. Có điều hắn chắc cũng chẳng để ý, Ngả Lâm đã chôm đi một tấm, cũng không đáng nhớ mà.

Thư Văn mỗi lần chơi một trò mới, lại chụp rất nhiều ảnh, có khi hai người chụp chung, nhờ cả người đi qua chụp cho, có khi là mua ảnh từ khu trò chơi.

Ngả Lâm thì rất nghịch ngợm, mỗi lần nhìn thấy quán bán đồ chơi đều không chịu đi, quấn quýt với Thư Văn nịnh hắn mua cho mình mấy cái tai thú. Dù sao cậu cũng chỉ là thanh niên mới mười tám tuổi, rất thích chơi đùa, Thư Văn chẳng có cách nào, đành mua tai thú cho cậu. Nhưng chỉ cậu thì không sao, Thư Văn cũng bị ép mang tai thú vào. Tuy Ngả Lâm thích thỏ, nhưng lại vật lộn với Thư Văn một hồi, bắt hắn mang tai thỏ, còn cậu mang tai sơn dương. Thành ra, trong công viên có một cảnh rất đáng xem, một nam tử trưởng thành, trên đầu đeo tai thỏ hồng, một người thiếu niên mặt mày rạng rỡ, đeo tai sơn dương đi cũng nhau.

Giống như bất kì đôi tình nhân nào, ngồi trong cabin ngắm cảnh cao ngút, hai người hôn nhau, giữa khung cảnh mênh mông bốn phía, nơi đây hạnh phúc ngập tràn.

Mỗi lần thấy trò chơi nào, hai người lại hăm hở tiến vào. Lúc chơi trượt nước, rất dễ bị nước bắn tung toé lên người, nên hai người chọn chỗ cuối ngồi. Cả hai mua thêm áo mưa, sau đó ngồi dựa vào nhau, để cái áo mưa che người. Ngả Lâm thích ngồi ở đằng trước, để Thư Văn ngồi ở phía sau ôm lấy mình. Ngả Lâm tựa vào trong lòng hắn, có áo mưa che người, cảm giác thực sự rất ấm áp.

Hơn nữa ngồi ở phía trước hay bị nước hắt vào, vì thế nên mỗi khi chơi xong, Thư Văn lại nhẹ nhàng giúp Ngả Lâm lau nước trên mặt. Ngả Lâm cứ như vậy hưởng thụ sự quan tâm của Thư Văn, thật êm đềm.

Vui chơi hết cả một ngày. Lúc về, Thư Văn đưa Ngả Lâm ra xe, đi tới một quán rượu ở khá xa, ăn thịt dê. Thư Văn nói hắn rất thích tới nơi này, nhưng vì bình thường không có thời gian, thế nên thành thói quen, mỗi lần đi công viên giải trí về, sẽ lái xe tới đây. Đường khá xa, đi cũng mất khoảng một giờ, Ngả Lâm chơi mệt mỏi cả ngày, ngả người trên xe ngủ. Cậu hiện tại cũng chẳng muốn nhiều chuyện, nhưng không hiểu sao Thư Văn lại phải đi xa tới vậy chỉ để ăn thịt dê. Thư Văn bây giờ không nói gì nhiều, chung quy là do khớp xương của hai người đã mỏi nhừ mất rồi.

Ngả Lâm đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, nói với Thư Văn hay chúng ta nuôi chó đi, như vậy sau này có đồ ăn xương xẩu thừa có thể mang về cho nó. Thư Văn nhìn Ngả Lâm, thật sự không có cách nào cự tuyệt được, nhìn cậu nheo nheo mắt cười, nốt ruồi ở đuôi mắt hoà với đôi con ngươi trong suốt, cuối cùng đành lái xe thẳng đến hàng thú kiểng.

Hai người bế một con chó còn rất bé về nhà, Ngả Lâm rất thích nó, nhìn nó lon ton chạy trong nhà, lê la khắp nơi, rồi lại nằm vào ổ, lười biếng ngáp một cái, thành ra quyết định đặt tên nó là Tảo Bả. Thư Văn thấy tên này hơi khó nghe, nhưng Ngả Lâm nhìn nó cứ toàn cọ cọ trên sàn nhà, giống như đang lấy lông quét nhà, nên cứ kiên trì gọi nó là Tảo Bả.

Từ lúc có Tảo Bả, thế giới riêng của hai người luôn bị nó phá rối.

Buổi tối ngồi xem tivi trên ghế sôpha, Tảo Bả toàn nhảy lên người Ngả Lâm nằm. Mỗi khi hai người đang cao hứng quấn lấy nhau trong phòng, Thư Văn cũng luôn phải đề phòng Tảo Bả, chỉ hở ra mà không đóng cửa phòng, nhất định nó sẽ nhân đúng lúc cao trào mà chạy vào sủa nhặng xị, làm mất hứng của hai người.(chó khôn dữ a! =”=)

Tảo Bả rất thích Ngả Lâm, bởi vì cậu luôn ôm nó khắp nơi, còn cho nó nhiều đồ ăn. So với người kia, Thư Văn đã chẳng hay để ý tới Tảo Bả, thấy Ngả Lâm và nó tình cảm quấn quýt với nhau, còn mang nó đang chơi vui nhốt luôn vào chuồng.

Dù vậy Ngả Lâm biết Thư Văn cũng rất thích Tảo Bả, bởi vì mỗi lần đi ăn hắn đều nhớ mang đồ ăn về cho nó, còn tự mình thi thoảng đút cho nó ăn. Thấy hắn còn đi ghen với con chó nhỏ, Ngả Lâm cũng thấy hạnh phúc trong lòng, loại cảm giác này làm cho cậu cảm thấy rất tốt.

Những chuyện cũ của Thư Văn từng quanh quẩn trong lòng cậu bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Mỗi sáng sớm, Ngả Lâm đều mơ màng thức dậy trong vòng tay của Thư Văn, vừa mở mắt, Thư Văn sẽ nhẹ nhàng hôn cậu, nói: “Buổi sáng tốt lành nha, anh yêu em.”

Ngả Lâm quay sang cười với Thư Văn, cậu rất thích Thư Văn nói như vậy với mình, nó khiến cậu cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho mình. Sau khi dậy, hai người rửa mặt đánh răng, mang theo Tảo Bả ra ngoài tản bộ. Đi loanh quanh xong, hai người cùng nhau về nhà, Thư Văn để Ngả Lâm nghỉ ngơi, còn chính mình thì chuẩn bị bữa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.