Editor:Joco
Beta – reader:Takuyachan
Năm mới vừa qua là đến ngày sinh nhật mười chín tuổi của Ngả Lâm, nhắc đến cũng thật tình cờ, cậu sinh đúng vào ngày lễ tình nhân 14/2. Thư Văn hỏi Ngả Lâm thích quà sinh nhật gì, cậu cười, nói rằng cái gì cũng không cần, chỉ muốn Thư Văn tự tay làm một món quà cho mình. Thư Văn cũng cười theo, nói rằng khẩu vị của Ngả Lâm thật lớn nha, không phải anh đã tặng chính mình cho em rồi sao?
Ngả Lâm còn đáp cậu nhất định không bỏ, đẹp như vậy giữ lại chẳng nhẽ lại sai.
Thư Văn nói được lắm, đã quyết định như vậy rồi, để coi đến lúc đấy anh mà không mua quà sinh nhật thì em lại buồn.
Sao phải tìm ở đâu xa, Thư Văn không phải lễ vật tốt nhất sao, Ngả Lâm trả lời?
Tuy nói là như vậy, nhưng Thư Văn lại mua cho Ngả Lâm một cái Ipod. Cậu vô cùng thích, hiện tại đúng là đang thiếu cái này, sao hắn biết được? Cậu nói sẽ dùng nó để nghe tiếng Anh, như vậy mới có thể học từ ngữ thật nhanh.
Thư Văn không trả lời, thế nhưng khi quay ra, nghe Ngả Lâm nói vậy, có điểm mất hứng, Ngả Lâm vì thế mà bỏ cái mp3 xuống, đi tới lắc lắc tay hắn: “Món quà em thích nhất đương nhiên là Thư Văn! Nhưng em cũng sẽ giữ gìn cẩn thận thứ này.”
Thư Văn xoay người ôm chặt lấy Ngả Lâm, hai người dính chặt vào nhau, để cậu quàng tay qua cổ mình, “Sao lại có thể tham lam như thế?Em đã thích cái kia rồi, còn đòi anhlàm gì nữa?”
Ngả Lâm mỉm cười, thỏ thẻ nói cậu thích hắn nhất, cái kia không bằng, hắn mau mang đi đi.
Thư Văn cũng cười, quên đi, chỉ đùa với cậu thôi, vẫn phải cầm lấy chứ. Nói xong liền buông Ngả Lâm ra, hai người cùng nhau ngồi đọc tờ hướng dẫn sử dụng toàn bằng tiếng Anh.
Ngả Lâm ngồi dựa vào lòng Thư Văn, nhìn hắn ngồi thành thạo nhập số liệu vào máy tính, ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt nói với hắn: “Thư giám đốc thật là hảo năng lực nha, cái gì cũng giỏi, chẳng trách người người gặp đều thích, gặp hoa hoa cũng nở rộ a. Em cực kì hâm mộ a.”
Thư Văn đổi tư thế ngồi, tiện hôn một cái lên trán Ngả Lâm, âu yếm nói: “Anh sao có thể tiếp nhận sự yêu mến của người khác được, chỉ nhận sự hâm mộ của Tiểu Lâm nhà ta thôi. Tiểu hài tử của anh đáng yêu đẹp trai như vậy, hại anhđi đâu cũng lo lắng.”
Ngả Lâm cười khúc khích: “Anh lo lắng vậy sao? Thế thì thu nhỏ đi rồi em mang theo bên người.”
Thư Văn nói: “Em nghĩ rằng anh không muốn sao? Anh còn muốn mãi để em trong người, muốn em đi đâu cũng không ra khỏi bàn tay anh.”
Ngả Lâm cười khanh khách, nhìn Thư Văn, trong lòng nhủ thầm: kì thực em đã sớm không thể thoát khỏi tay anh rồi, chỉ là em không biết phải thú nhận như thế nào thôi.
Thư Văn cài đặt cái Ipod thật cẩn thận, mới bưng ra một cái bánh gatô, cắm mười chín ngọn nến, thắp hết lên, quay sang Ngả Lâm dịu dàng nói: “Thổi đi. Thổi xong thì ước.” Ngả Lâm tủm tỉm cười, hít một hơi thổi tắt tất cả: “Ước muốn của tôi là được ở cùng Thư Văn mãi mãi! Ân… còn nữa, mong rằng năm nay sẽ thi đỗ đại học!”
Thư Văn nghe xong liền nói: “Làm gì có ai được ước hai lần? Như thế cả hai đều không đạt được. Chỉ có thể ước một lần thôi, ước lại đi.”
Ngả Lâm mân mê khoé miệng, suy nghĩ mất nửa ngày, mới nói: “Em mong cả hai điều ước này nhất. Sao thể đổi thành một được?… Vậy thì, ước muốn của tôi chính là Thư Văn sẽ khoẻ mạnh trường thọ.”
Thư Văn liền bật cười, nói: “Cái này sao có thể tính là ước chứ? Sao lại đi ước cho người khác như vậy?”
Ngả Lâm cứng đầu đáp: “Điều này không phải là ước thay cho người khác, là ước cho chính em đấy chứ. Thư Văn mà khoẻ mạnh, sống lâu, thì em chắc chắn có thể cùng sống với Thư Văn cả đời! Ha ha, nếu không lúc anh lão bệnh tử, em vẫn còn khoẻ, sao chịu nổi. Thế nên em ước Thư Văn sống thật lâu, khi ấy đôi ta có thể ở bên nhau tới già cũng không sợ.”
Thư Văn cáu kỉnh nhéo mũi cậu, quát to: “Đang sinh nhật, em nói chuyện sống chết làm gì, điềm xấu đó. Anh già rồi thì em ghét chứ gì? Sợ thể lực của anh không còn cường hãn sao?”(== để làm j )
Ngả Lâm bướng bỉnh nhìn hắn lè lưỡi, cười cười: “Đại thúc, bị ngươi phát hiện ra ý đồ rồi”.
Thư Văn một tay tóm Ngả Lâm đang định chạy trốn, dùng sức ôm cậu, nói: “Em dám chán anh sao? Đúng không?”
Ngả Lâm chỉ cười, thức thời mới là trang hào kiệt, nhẹ giọng xin khoan hồng: “Hảo ca ca, em sai rồi. Hôm nay sinh nhật em mà, tha thứ cho tiểu hài tử không hiểu chuyện được không?”
Thư Văn nghe xong, cũng không giận cậu nữa mà nhẹ nhàng ôm, đưa dao trong tay cho cậu cầm, hai bàn tay cùng cầm lấy chuôi dao, cùng nhau cắt bánh sinh nhật.
Cắt xong bánh gatô rồi, Ngả Lâm lấy dĩa xiên từng miếng, trước tiên đút cho Thư Văn, rồi sau đó mới ăn. Thư Văn ôm hắn, nhìn cậu ngồi trong lòng mình ăn từng chút một, hỏi: “Mùi vị thế nào? Có giống như tiệm bánh của em không?”
Ngả Lâm vừa nhai vừa nói: “Đúng là ngon hơn chỗ tiệm của em, xem ra thợ làm bánh này tay nghề rất cao.”
Thư Văn nói: “Kêu ngon mà sao ăn giống như mèo vậy? Cứ ăn từng miếng nhỏ xíu?”
Ngả Lâm cười cười, đút cho Thư Văn một miếng rồi nói: “Anh chưa từng nghe qua sao? Nếu như hạnh phúc của cả một đời người giống như một chiếc bánh gatô, em thà ăn từng miếng nhỏ nhấm nháp mùi vị còn hơn ăn ngấu ngiến hết tất cả cùng một lúc. Khi ăn bánh mà chậm rãi, mới có thể cảm nhận được mùi vị hạnh phúc trong đó, thế nên em mới ăn từ từ, muốn hưởng hạnh phúc lâu một chút.”
Nhìn Ngả Lâm trẻ con như vậy, Thư Văn ôm sát lấy thắt lưng Ngả Lâm, thì thào nói, giống như vừa nói cho cậu nghe, vừa nói cho chính mình: “Em sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc…”
Ăn xong bánh, hai người vào phòng trong, Thư Văn đi tắm, còn Ngả Lâm ngồi trên giường đợi hắn tắm xong mới vào sau.
Ngả Lâm trốn trong chăn, thấy Thư Văn đi ra, liền nói: “Thư Văn ca, đóng cửa lại đi.”
Thư Văn cười, đáp: “Em sợ Tảo Bả tới phá đám hả? Đúng là hài tử hay xấu hổ mà.” Tuy vậy hắn cũng vẫn đi ra đóng cửa.
Ngả Lâm cười khúc khích, Thư Văn thấy sau cửa có vật gì đó, lên tiếng hỏi: “Đây là cái gì?”
Cậu trả lời: “Thế cũng không biết sao? Đấy là con diều!”
Thư Văn nói: “Anh tất nhiên là biết diều, nhưng sao lại để ở sau cửa?”
Ngả Lâm mân mê môi mình, nói: “Hôm nay là ngày lễ tình nhân đấy. Đây là quà tặng người yêu của em! Sao trông anh chẳng có chút hứng thú nào thế?”
Thư Văn cười ha hả cầm lấy con diều, ngồi ghé vào bên giường, nói: “Trông có vẻ đẹp đấy! Là em tự tay làm sao? Có chắc là bay được không?”
Ngả Lâm liền nổi nóng: “Anh dám nghi ngờ tay nghề của em sao? Anh không biết từ nhỏ em đã hay làm diều rồi sao? Nếu anh kéo mà nó không bay, cứ ném luôn nó lên trời đi.”
Thư Văn cười: “Hảo hảo hảo, cậu bé của anh, em lĩnh vực gì cũng tinh thông, diều này nhất định sẽ bay được. Nhưng sao lại làm hình con cá? Người ta toàn làm diều hình chim én hay hồ điệp, chỉ mỗi em có diều cá, thật khác nha.”
Ngả Lâm nói: “Thư Văn trong lòng em, vốn là con cá thần thông quảng đại bá đạo nhất trong nước, nhưng cũng có thể tung hoành trên trời! Em làm con cá này là chỉ dành cho mình anh thôi.”
Thư Văn phút chốc cứng đờ, lập tức cười: “Cái này thật sự là quà của ngày lễ tình nhân sao, anh rất thích. Nhưng thế chẳng phải thiệt cho em sao? Vừa sinh nhật vừa là lễ tình nhân, tặng em có mỗi một món. Anh nên bồi thường thế nào đây?”
Ngả Lâm nghiêm mặt nói: “Ai nói em chỉ lấy một món quà? Lẽ nào….” Còn chưa nói hết câu, môi đã bị Thư Văn hôn lấy, mãnh liệt ôm ấp.
Hơi thở nhanh dần, không khí tình ái tràn ngập trong phòng, bao trùm lên hai người. Bên ngoài có lẽ mọi người đang bắn pháo hoa, ánh sáng chói loà phóng ra, in lên bầu trời đêm, đặc biệt thêm phần mĩ lệ.
Ngả Lâm dựa sát vào lòng Thư Văn, hai mắt buồn ngủ tới không mở ra được nữa, để Thư Văn vuốt ve mình, nửa tình nửa mê nghe hắn nói chuyện. Thư Văn nhẹ nhàng vuốt ve qua nốt ruồi nơi khoé mắt: “Khi còn bé em đã từng làm diều ư?”
Ngả Lâm đang rất buồn ngủ, chỉ “Ân” một tiếng, không hề trả lời lại.
Thư Văn chưa có ý buông tha cho cậu, lại hỏi tiếp: “Là cha em dạy à?”
Ngả Lâm một lúc lâu sau mới trả lời, thấp giọng nói: “Đều không phải, là em tự học đấy. Bên cạnh nhà em trước đây có một cô bé, cha nó mỗi khi xuân về lại làm rất nhiều diều cho nó. Em rất thích nên sang học ông ấy, tự làm tự chơi.”
Thư Văn khẽ cười, nói: “Đúng là tiểu hài tử hiếu học lại thông minh mà.”
Ngả Lâm trầm mặc một lúc mới đáp: “Không biết nên nói đến chuyện này không nhưng…. Mẹ em từng nói rằng khi em sinh ra cha đã chết, nhưng em biết thật ra cha em chưa chết, em làm diều, là muốn nói với mọi người, cũng như nói với chính mình, cha người khác làm diều cho con họ, còn em có thể tự làm được diều, em không cần có cha.”
Thư Văn nghe đến đó, nhẹ nhàng xoay mặt Ngả Lâm lại, hỏi nhỏ: “Nếu thực không cần, vì sao lại khóc?”
Ngả Lâm rúc sát vào ngực Thư Văn, lấy tay quệt đi giọt nước nơi khoé mắt, nói: “Hiện tại em đã có Thư Văn, cái gì cũng có đủ, thế là hạnh phúc rồi.”
Thư Văn không trả lời, càng ôm sát Ngả Lâm vào lòng, cảm giác được Ngả Lâm đang im lặng khóc trong ngực mình, nóng hổi. Những giọt nước mắt này là của hạnh phúc.
Không biết có phải cậu lâu không làm diều mà bị xuống tay hay do hôm nay gió yếu, Ngả Lâm với Thư Văn ở trong sân chơi kéo diều mãi nhưng vẫn chưa bay được.
Ngả Lâm uể oải, ngồi trên ghế thở dài.
Một đứa nhỏ đi ngang qua, thấy Ngả Lâm với Thư Văn mãi chưa thả được con diều, liền đi ra nhẹ nhàng an ủi Ngả Lâm: “Ca ca đừng buồn, cá chỉ có thể bơi dưới nước, không thể bay lên trời. Ca ca lần sau làm con diều hâu ấy, như vậy sẽ tung bay rất cao.”
Thư Văn ngồi bên Ngả Lâm nghe thấy thế liền cười: “Đó, nghe chưa? Ngay cả đứa nhỏ như vậy còn nói cá không thể bay. Lần sau chúng ta cùng làm cái khác, rồi sẽ thử lại.”
Ngả Lâm không cam lòng, lại cầm lấy diều, thử thêm vài lần nữa vẫn không thể làm cho nó bay lên. Trong lòng khổ sở, nói với Thư Văn: “Em xin lỗi, món quà này quả thực vô dụng rồi.”
Thư Văn ôm lấy vai cậu: “Đây là quà Tiểu Lâm tặng anh, còn tự tay làm, sao có thể vô dụng chứ? Không thì đem về nhà làm thành tiêu bản trang trí, nhìn là thấy vui rồi.” Thế nên, cái diều được Thư Văn treo sau cánh cửa phòng ngủ, nơi lúc trước Ngả Lâm giấu quà.
Ba tháng sau, Ngả Lâm đang làm trong tiệm bánh bỗng dưng té xỉu. Thư Văn nhận được điện thoại, vô cùng lo lắng lao ngay đến.
Lúc Thư Văn đến, Ngả Lâm đã tỉnh lại, nhưng trên mặt vẫn còn nhiều điểm tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu ớt, ngồi trong phòng nghỉ uống chút nước đường.
Thư Văn quống quýt hỏi Ngả Lâm, vì sao lại đột ngột ngất xỉu, cậu cũng chẳng biết trả lời ra sao, nhưng mấy người bên cạnh Ngả Lâm đã nhanh nhảu nói: “Tiểu Lâm nhìn giống như bị thiếu máu, người trông gầy như vậy, bình thường nhất định không ăn ngon miệng. Cậu ta lại không có thân thích, anh là biểu ca của cậu ấy, xem ra nên quản cậu ấy cho tốt.”
Thư Văn rất chăm chú nghe, còn hỏi tỉ mỉ Ngả Lâm vì sao lại bị thiếu máu, bệnh trạng như thế nào, nên chăm sóc ra sao. Tìm hiểu xong thì vội vàng đi ra quầy thuốc, hỏi qua dược sỹ, liền mua về rất nhiều vitamin C và đồ ăn vặt cho Ngả Lâm.
Buổi tối, vốn chưa từng xuống bếp nhưng bây giờ Thư Văn lại tự tay làm cơm cho Ngả Lâm, chế biến rất nhiều rau chân vịt, buộc cậu phải ăn thật nhiều. Ngả Lâm khổ sở ra mặt, tài nấu ăn của Thư Văn vốn không được tốt, nhưng thấy hắn lộ biểu tình như ma doạ bắt mình ăn rõ lắm, cậu đành cắn răng nuốt hết. Khổ cực ăn từng cọng rau, Ngả Lâm nhỏ giọng nói như bất mãn: “Vì sao lúc nãy ở quán không gọi luôn món này ra, ăn luôn một thể có phải hơn không?”
Thư Văn đi rót một cốc nước màu đỏ mang lại cho Ngả Lâm, nói: “Bởi vì quán ăn đó đồ không đảm bảo, toàn xào nấu trước, qua lửa đã mất chất rồi, anh luộc rau tuy mùi vị khó chịu nhưng đảm bảo còn đủ chất a.”
Ngả Lâm ngược lại trừng mắt nhìn cốc nước trong tay Thư Văn một lúc, mới đáp: “Vậy lần sau có thể cho thêm chút muối vào không? Còn nữa, cái thứ nước gì đây?”
Thư Văn hí hửng trả lời: “Đây là nước cà rốt tươi nguyên chất đấy, không cho thêm gì đâu. Rất tốt để trị chứng thiếu máu. Trong bếp anh còn để dành một bình, cứ uống hết đi anh lại lấy thêm cho em.”
Ngả Lâm trong lòng thầm than một tiếng, uống hết cốc nước kia mới lên tiếng: “Chưa biết chắc chắn cho phải thiếu máu không mà, em đoán có lẽ tại hôm qua đọc sách khuya quá, hôm nay thể lực không khoẻ nên mới như vậy. Anh đừng quá lo lắng, đừng bắt em phải uống mấy thứ cổ quái như thế này.”
Thư Văn nghe xong, suy nghĩ một hồi, liền nói: “Không phải là chính em tự chuốc khổ vào mình sao? Đừng đi thi đại học nữa! Đến công ty anh làm, ai dám coi thường em chứ? Bằng cấp cũng chẳng để làm gì! Bao nhiêu sinh viên có tìm được việc làm đâu. Tốt nhất là đừng học cũng đừng đi làm nữa, chỉ cần ở nhà chơi thôi, anh sẽ chu cấp tiền cho em tiêu thoả mái.”
Ngả Lâm cười nói: “Em biết anh thương em, nhưng em thực sự muốn biết cảm giác học đại học. Đây chính là mơ ước lớn nhất trong đời em, hơn nữa cũng đã nỗ lực lâu như vậy rồi, tháng sáu là đến kì thi, hiện tại bỏ dở giữa chừng, nhất định sẽ hối hận khôn nguôi. Em sẽ nghe lời anh, không cố gắng quá sức nữa, bây giờ sẽ không đi làm nữa, được không?”
Thư Văn trầm mặc một hồi không nói, lần đầu tiên, hắn nhìn Ngả Lâm với con mắt không cam tâm, tựa như muốn đem tất cả suy nghĩ trong Ngả Lâm nhìn thấu hết thảy.
Nhìn ánh mắt như vậy, Ngả Lâm cảm thấy thực xa lạ, cậu không hiểu vì sao trong lòng lại sợ hãi, chủ động tới gần dựa vào người Thư Văn, ôm lấy thắt lưng hắn, nhẹ nhàng nói: “Chờ em tốt nghiệp đại học xong, dựa vào chính năng lực mình, sẽ vào công ty anh làm việc, ở một bên giúp anh, như vậy có được không?”
Thư Văn chăm chú nhìn Ngả Lâm, khẽ vuốt ve nốt ruồi diễm lệ nơi khoé mắt. Hắn thoáng cái đem Ngả Lâm ôm xuống ghế sôpha, hung hăng hôn cậu, ấn thân thể mong manh xuống dưới thân.