Ánh đèn neon chiếu rọi đường phố Bắc Kinh, tuy là ban đêm tĩnh mặc nhưng dưới ánh đèn rực rỡ trông như ban ngày.
Mười một giờ, trên chuyến xe cuối ngày, hành khách rất ít.
Một người thiếu niên sắc mặt tái nhợt ngồi một mình ở hàng ghế cuối, đầu tựa vào cửa kính. Hắn hình như ngủ thiếp đi, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mi thật dài che phủ đôi mắt. Vẻ mặt của hắn tĩnh mịch phảng phất như thế gian không có gì có thể làm cho hắn cảm thấy phiền não, ưu thương.
Trên đường, xe cộ cũng rất ít, nhưng có lẽ ko ai để ý tới, có một chiếc Mercedes Benz đi theo xe bus, trong xe là một tuấn mỹ nam nhân, hai tròng mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên xe bus.
Từ lúc thiếu niên tập tễnh từ tửu điếm đi ra, đến lúc hắn lên xe bus, nam nhân vẫn lái xe theo phía sau, lặng lẽ mà nhìn chăm chú vào thiếu niên.
Ngả Lâm vẫn không nhúc nhích, hắn trên người rất đau, khiến cho hắn không có một ý nghĩ muốn di chuyển, thầm nghĩ muốn hảo hảo ngủ một giấc. Lựa chọn hàng ghế cuối là vì sợ người khác chứng kiến bộ dáng của hắn, bởi vì hắn biết, chính mình nhất định sẽ không nhịn được rơi lệ.
Nương theo ánh trăng yếu ớt cùng ánh đèn neon lộng lẫy, Thư Văn đã nhìn thấy NgảLâm lệch đầu tựa vào cửa kính, một dòng nước mắt trong suốt dọc theo gương mặt trơn nhẵn chảy xuống.
Nước mắt lướt qua nốt ruồi màu rám nắng rồi ngưng tại cái cằm thon gầy.
Nhìn nốt lệ chí đó làm Thư Văn đau đớn vô cùng, hắn thà rằng NgảLâm không có nó, cũng không muốn hắn lại chảy một giọt nước mắt.