Thạch Phong Thành

Chương 37: Chương 37: DẪU KHÔNG HẸN QUẦN LONG HỘI TỤ - ĐẠI ÂM MƯU: HUYẾT CHẢY THÀNH SÔNG




Đang đi, Long Kỳ Hải bỗng dừng lại. Vũ Văn Ngọc Hà thấy vậy liền kinh nghi:

- Có chuyện gì vậy đại ca?

Sau một lúc ngưng thần nghe ngóng, Long Kỳ Hải tỏ ra nghi hoặc:

- Ở phía trước có rất nhiều người đang tụ tập. Không lẽ lão quái vật đã có cách rút ngắn thời gian luyện hồn, và đang đưa bọn U Hồn Nhân trở ngược về phía chúng ta?

Vô Danh Tuệ, Bạch y nữ lang sau khi biết rõ giữa nàng và lão Tiêu Đạt Nhân không hề có mối quan hệ huyết thống, không là phụ tử đành phải tự nhận là Vô Danh Tuệ. Nàng ta chỉ giữ lại mỗi một chữ Tuệ để chỉ đến tên của nàng mà thôi, vẫn khẳng khái đề quyết:

- Chuyện rút ngắn thời gian luyện hồn không thể nào có được. Nếu ở phía trước có người thì phải là một bang phái nào khác, chứ tuyệt nhiên không phải là lão tặc.

Vũ Văn Ngọc Hà bèn phỏng đoán:

- Có khi nào là bọn Bắc Cương môn hạ vì muốn giải cứu cho Lão tổ nương nên cùng đi về phía Thạch Phong Thành như chúng ta không?

Long Kỳ Hải sau một phút lưỡng lự bèn nói:

- Là ai cũng được, chúng ta cứ đi. Nếu chúng ta giữ đúng cước lực và hành trình chúng ta sẽ đến Thạch Phong Thành và tấn công vào lúc lão quái vật bị bất ngờ nhất. Và nếu những người ở phía trước chính là bọn môn hạ Bắc Cương, tại hạ hy vọng Vô Danh cô nương sẽ nghĩ được cách thuyết phục bọn họ.

Đoán được chàng muốn nói là nàng ta phải thuyết phục họ tuân theo sự điều động của chàng và đừng tỏ ra có địch ý với võ lâm Trung Nguyên. Bằng không, chàng buộc phải ra tay trừ khử mầm họa cho võ lâm.

Vô Danh Tuệ khảng khái đáp ứng:

- Nếu họ không như tiểu nữ đã nói, Long thiếu hiệp muốn xử trí như thế nào cũng được.

Cả ba người liền tăng nhanh cước lực để đuổi theo bọn người ở phía trước.

Thoạt đầu thì chỉ có Long Kỳ Hải phát hiện được bọn họ qua những âm thanh thoang thoảng theo gió đưa về, nhưng bây giờ thì khoảng cách đang dần dần thu ngắn lại, cả Vũ Văn Ngọc Hà và Vô Danh Tuệ cùng phát hiện được tốp người phía trước.

Vô Danh Tuệ kêu lên:

- Bọn người ở phía trước có nhân số rất động, chắc chắn không phải là người của Bắc Cương rồi.

Long Kỳ Hải gật đầu tán thành nhận định này:

- Tại hạ cũng đã nhận ra điều đó. Nhưng họ là ai, tại hạ không sao đoán được.

Ngọc Hà vội nói chen vào:

- Sao chúng ta không thử khiến họ dừng lại? Nếu không là địch tất phải là bằng hữu, càng dễ cho chúng ta hơn.

Đến lúc đó, tốp người ở phía trước chừng như đã phát hiện sự truy đuổi của ba người ở phía sau, là Long Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà cùng Vô Danh Tuệ. Bọn họ bỗng dừng lại.

Thấy thế, ba người Long Kỳ Hải vì thận trọng cũng phải dừng lại.

Hai phe cứ đứng nhìn nhau từ khoảng cách ngoài ba mươi trượng và cứ luôn hồ nghi về nhau.

Được một lúc như vậy, Long Kỳ Hải vì nhận diện được một tốp người qua dáng vẻ bên ngoài thật là khác biệt, bèn cất cao giọng kêu lên:

- Có phải là Ngươn Tuệ đại sư, phương trượng của Thiếu Lâm phái đó không?

Âm thanh lời nói của chàng liền được vài mươi người thuộc nhóm bên kia nhận ra. Họ cùng gào lên:

- Là Bang chủ ! Long bang chủ đã đến. Đúng là Long bang chủ của chúng ta rồi.

Nếu trước khi song phương nhận được nhau đã tỏ ra e dè thận trọng lẫn nghi ngờ thì bây giờ càng nhìn được nhau thì họ càng nghi ngờ nhiều hơn.

Vừa chạy về phía trước, Long Kỳ Hải vừa lớn tiếng hỏi:

- Chư vị kéo nhau đi đâu như thế này? Chẳng phải tại hạ đã nói là chờ tại hạ quay trở lại rồi sao?

Cũng vậy, cũng một câu hỏi y như vậy, nhưng là do Mã Bình, Nhị Hộ pháp lên tiếng hỏi Long Kỳ Hải.

Và Vũ Văn Như Hóa thì lên tiếng hỏi ái nữ là Vũ Văn Ngọc Hà cũng chung một ý này.

Sau cùng, Ngươn Tuệ đại sư phải hỏi chàng thêm một câu nữa:

- A di đà Phật! Long thiếu hiệp sao lại đồng hành cùng vị nữ đàn việt này? Không phải nữ đàn việt là người của Bắc Cương Lão tổ sao?

Do sự hiện diện của Vô Danh Tuệ, đại sư phương trượng phái Thiếu Lâm không thể không hỏi.

Ngược lại, Long Kỳ Hải cũng chỉ vào một người hiện đang đứng bên cạnh Ngươn Trí đại sư mà hỏi:

- Đại sư! Nhân vật đứng bên cạnh đại sư chính là một U Hồn Nhân, đại sư không biết hay sao?

Cuối cùng, mọi nghi vấn lần lượt được giải thích. Tất cả đều biết rõ vì lời thỉnh cầu của Vô Danh Tuệ. Đám người Long Kỳ Hải thì hiểu rằng người đứng bên cạnh Ngươn Trí đại sư chính là Bảo chủ Thanh Long bảo thật sự không còn là U Hồn Nhân như trước nữa.

Ngươn Trí đại sư nói rõ thêm:

- Do Vu bang chủ không nỡ xuống tay và hạ thủ Tư Không Bảo chủ nên chỉ điểm huyệt khống chế và đưa luôn đến tệ phái Thiếu Lâm. Nhờ Phật pháp có oai lực hơn ma đạo, Tư Không Bảo chủ đã được Niêm Hoa Chỉ Phật môn giải trừ mọi khống chế của thuật luyện hồn tà đạo !

Kinh ngạc về sự việc này, Long Kỳ Hải càng thêm kinh ngạc khi nghe chính lão Tư Không Bách lớn tiếng tán tụng chàng:

- Tư Không Bách mỗ còn có ngày hôm nay là do lượng hải hà của thiếu hiệp. Mỗ đã nghe Vu bang chủ thuật lại tất cả, nếu như thiếu hiệp không nghĩ tình và nương tay, số phận của mỗ có lẽ cũng như những U Hồn Nhân khác mà thôi.

Thở ra một hơi dài, lão nói tiếp:

- Càng nghĩ lại chuyện năm xưa mỗ càng thêm thẹn. Do đó, gọi là có chút góp sức cho đại cuộc võ lâm, nên đã tự nguyện đưa mọi người đến Thạch Phong Thành, nơi Bắc Cương Lão tổ đang thi triển thuật luyện hồn.

Tiền Huỳnh nhanh nhẩu nói tiếp:

- Do mọi người nghĩ rằng tiên hạ thủ vi cường, phải nhân lúc Bắc Cương Lão tổ chưa luyện xong bọn U Hồn Nhân mà triệt hạ lão, thuộc hạ phải vộ đưa mọi người đến đó. Riêng phần Cái Bang thì lãnh phần đưa tin đến Bang chủ, cấp báo về việc khẩn này. Chẳng biết Vu Bang chủ có kịp quay lại hiệp đoàn cùng tất cả chúng ta hay không?

Không hẹn mà nên, ngay lúc đó từ phía xa có tiếng cười dòn dã của Vu bang chủ vang đến:

- Ha... Ha... Ha... ! Cái Bang đâu thể bỏ lỡ dịp hay như thế này? Tiền lão huynh nói như vậy chẳng hóa ra đã xem thường tệ bang rồi sao?

Tất cả mọi người đương diện đồng cười lên, khí thế rung chuyển cả đất trời.

Đứng nhìn mọi người, lòng Long Kỳ Hải cảm thấy lâng lâng phấn khích.

Nhất là khi chàng nhìn thấy sắc phục tuyền một màu xanh do những môn hạ Vô Vi Thanh Ngưu Bang đang vận trên người, đang nghiễm nhiên xuất hiện cạnh các đại môn phái và bang phái.

Sự thống nhất và hiệp lực của các võ phái Trung Nguyên không làm cho Long Kỳ Hải hài lòng bằng việc các võ phái đương nhiên chấp nhận sự phục hồ của Vô Vi Thanh Ngưu Bang.

Đến những ai đã từng là người của Vô Vi Thanh Ngưu Bang, mười bảy năm qua phải giấu mình và nương náu ở các phái, bây giờ lại thản nhiên chung vai sát cánh với các võ phái trong thân phận mới, chính điều này đã giúp cho Long Kỳ Hải một cảm nhận hoàn toàn mới mẻ.

Cùng với cảm nhận mới này, Long Kỳ Hải cũng cảm thấy phải có một trọng trách nặng nề.

Do đó, chàng đành phải đứng ra bố trí mọi việc có liên quan đến việc tảo trừ Bắc Cương Lão tổ trong chuyến đi này.

Nhưng chàng lại bất ngờ khi nghe Chu Bất Nhược nói tất cả:

- Khẩu quyết Sư Tử Hống dùng để chống lại U Hồn Âm Công đã được Ngươn Trí đại sư chỉ điểm cho mọi người rồi. Ngoài ra, Vũ Văn lão Tam đã cùng với các phái nghĩ được cách phối hợp tuyệt diệu giữa các trận pháp trấn môn của các phái với một loại trận kỳ môn mà lão Tam tìm ra. Tóm lại, chỉ cần bang chủ tự thân đối phó với Bắc Cương Lão tổ, mọi việc còn lại bang chủ khỏi phải bận tâm.

Cảm khái, Long Kỳ Hải bỗng bật thốt:

- Bằng vào hành động này của chư vị, nào còn có tên ma đầu nào dám nuôi mộng thu phục võ lâm Trung Nguyên.

Đại Hà đạo trưởng, chưởng môn nhân phái Võ Đang nói xen vào:

- Vô lượng thọ phật ! Bấy lâu nay các võ phái chỉ lo nghĩ đến riêng mình, không xem trọng đại cuộc võ lâm. Nếu không được Long lão bang chủ xả thân trước kia, và không có Long thiếu hiệp lo toan mọi việc cao đến tận lúc này, bần đạo e rằng các phái khó tránh được đại họa như hai phái Nga My và Côn Luân.

- A di đà Phật ! Cũng đã muộn rồi, chúng ta đi thôi. Hy vọng chuyến đi này của chúng ta sẽ được mã đáo thành công. Và hai phái Nga My và Côn Luân cũng còn ngày hội diện với chúng ta.

Hào khí can vân, tất cả mọi người cùng tận lực thi triển khinh công và đi về phía Thạch Phong Thành.

Họ không còn di chuyển theo từng phái riêng lẻ nữa. Vì có những người như Thông Hư đại sư, là môn hạ Vô Vi Thanh Ngưu Bang nhưng đã từng ẩn mình ở Thiếu Lâm, như Hà Vân đạo trưởng đã nương náu ở Võ Đang, hay như Mã Bình đã từng là trưởng lão của Cái Bang. Tất cả bỗng hóa thành những mối liên kết các phái lại với nhau. Và trên tất cả, là vì mọi người đều có chung một kẻ thù, một mục đích nên họ không còn phân biệt nhau về môn phái nữa.

Thạch Phong Thành càng lúc càng gần lại.

oo Vùng giáp giới với Đại Mạc rộng mênh mông, Thạch Phong Thành vẫn lộ rõ như thuở nào.

Tuy nhiên, nó không còn là Thạch Phong Thành nữa từ khi nó bị lão quái vật Bắc Cương Lão tổ dùng hỏa được để phá hủy.

Nó chỉ còn là một ngôi cổ thành như trước kia, và là một ngôi Cổ Thành đổ nát.

Dẫu vậy, khi đã biết Bắc Cương Lão tổ dùng ngôi cổ thành làm nơi luyện U Hồn Nhân, quần hùng nào dám xem ngôi cổ thành là nơi hoang phế đổ nát.

Chính Long Kỳ Hải cũng biết rằng lão quái vật vốn am tường trận thế kỳ môn. Do đó, dù đây chỉ là một ngôi cổ thành đổ nát nhưng ai dám nói chắc là lão quái vật sẽ không sắp đặt những cạm bẫy, những trận thế muôn hình vạn trạng?

Vì thế, khi còn cách đống đổ nát độ ba mươi trượng, Long Kỳ Hải đành phải cho quần hùng dừng cả lại.

Lão Tư Không Bách đoán biết được tâm trạng của chàng, lão liền bước đến và đề xuất:

- Lần trước, khi ở đây, mỗ tuy chỉ là một U Hồn Nhân nhưng đường đi lối lại mỗ vẫn còn mơ hồ nhớ được. Thiếu hiệp nghĩ sao nếu như mỗ tự đi thám thính?

Long Kỳ Hải còn đang chần chừ chưa kịp đáp thì đến lượt Vô Danh Tuệ xin đi:

- Tiểu nữ cũng muốn đi ! Vì nếu gặp phải số thuộc hạ cũ, tiểu nữ cũng có cách trấn áp bọn chúng.

Nhìn sự câm lặng hoàn toàn của ngôi cổ thành, Long Kỳ Hải tuy có nghi ngại nhưng cũng đành phải tán thành:

- Nhị vị có đi xin hãy cẩn trọng. Lão quái vật chắc chắn đã có phòng bị. Nhị vị đừng thấy vẻ ngoài như thế này mà tỏ ra khinh suất.

Tư Không Bách gật đầu:

- Mỗ biết tự lo liệu ! Hừ ! Mỗ kể như người đã chết rồi, bây giờ dù có phải chết mỗ đâu việc gì phải sợ?

Tuy không nói gì nhưng bằng vào cái nhìn ai oán mà Vô Danh Tuệ đang ném cho Long Kỳ Hải, chàng hiểu rằng nàng ta cũng đâu thiết gì sự sống chết.

Thầm đoán được tâm trạng u uẩn của nàng, Long Kỳ Hải vội nói thêm:

- Cô nương... Hãy bảo trọng.

Tuy chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng là lời nói của Long Kỳ Hải dành cho nàng nên tỏ ra có hiệu quả hơn bất kỳ một lời nói nào khác.

Vô Danh Tuệ với đôi măt chợt sáng lên, hăm hở cùng bước đi với Tư Không Bách.

Một khoảnh khắc tĩnh lặng chợt kéo đến. Quần hùng cùng dõi nhìn từng bước chân của cả hai.

Ngôi cổ thành vẫn chỉ là đống đổ nát nằm câm lặng. Quần hùng lặng im thin thít như không muốn có bất kỳ một tiếng động nào làm cho hai nhân vật đi thám thính kia phải phân tâm lo ngại.

Bầu không gian hoàn toàn yên ắng, chỉ có những tiếng bước chân của Tư Không Bách và Vô Danh Tuệ thỉnh thoảng vang lên mà thôi.

Thời gian trôi đi như chậm lại, và dù là duyên cớ, Long Kỳ Hải bỗng nảy sinh những ý nghĩ bất an.

Chàng vận hết mục lực lẫn thính lực để hướng về phía trước, về ngôi cổ thành. Chàng không muốn bỏ sót bất kỳ một động tĩnh nào nếu có xảy ra.

Cũng vậy, Vũ Văn Ngọc Hà mơ hồ cảm nhận được sự chẳng lành. Vô hình chung, khi Vũ Văn Ngọc Hà đưa mắt nhìn qua Long Kỳ Hải cũng nhận được ánh mắt nhìn dò hỏi của chàng.

Bốn mắt gặp nhau, cả Long Kỳ Hải lẫn Vũ Văn Ngọc Hà như hiểu được ý nghĩ của nhau.

Cả hai lẳng lặng gật đầu. Và...

Đúng lúc đó, khi cả hai dò hỏi nhau mà quên nhìn về phía trước, tiếng gào thất thanh của lão Tư Không Bách chợt vang lên:

- A... A...

Tiếng gào đã xé toang bầu không khí tĩnh lặng, đã làm cho những gì trước đó còn là những ý nghĩ mơ hồ thì bây giờ bỗng trở thành hiện thực và chính tiếng gào đã làm cho tình thế vốn khẩn trương lại càng khẩn trương hơn.

Long Kỳ Hải biến sắc khi quay đầu nhìn về phía trước.

Cách ngôi cổ thành chừng năm trượng, lão Tư Không Bách đang chấp chới như bị một luồng lực đạo kỳ bí nào đó điều động làm cho lão không lảo đảo không được.

Không những thế, ngay khi lão Tư Không Bách vì không chi trì được mà phải buông người ngã xuống thì đến lượt Vô Danh Tuệ cũng phải khuỵu xuống từ từ.

Hàng loạt những thanh âm liền vang lên từ phía quần hùng:

- Nhìn kia ! bọn U Hồn Nhân.

- Chúng đang từ bên trong cổ thành mà đi ra kì ạ - Bảo chủ Thanh Long bảo đã bị U Hồn Âm Công ám hại.

- Vị cô nương kia cũng vậy. Mọi người hãy đề phòng mà đối phó vớ U Hồn Âm Công.

- Không phải ! Ả không sao cả. Ả chỉ giả vờ thế thôi.

- Đúng rồi ! Đây là một âm mưu. Là ả đã cố tình đưa tất cả chúng ta đến đây cho lão Bắc Cương hủy diệt.

Cũng như mọi người, Long Kỳ Hải cũng đã nhìn thấy những tên U Hồn Nhân đang đi ra từ đống đổ nát của cổ thành. Chúng vẫn di chuyển bằng những bước nhảy cứng đờ như những cương thi.

Chàng không tin mọi việc là do Vô Danh Tuệ gây nên.

Chàng tung người từ chỗ ẩn và lao đến.

Vút !

Quần hùng thấy vậy liền theo chân.

Vút ! Vút !

Khoảng cách ba mươi trượng trong chốc lát chỉ còn là mười trượng.

Lão quái vật Bắc Cương Lão tổ xuất hiện.

Lão vùng cười lên sặc sụa:

- Ha... Ha... Ha...

Và thật là quái dị, mụ quái bà cũng xuất hiện. Và mụ ta không là một U Hồn Nhân như Vô Danh Tuệ đã cố tình đưa tin.

Ngược lại, mụ ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo với dáng đi điệu bộ không một dấu hiệu nào là khác thường.

Không như lão quái vật đang cười, mụ quái bà bỗng chúm môi và huýt lên những âm thanh không hề lạ tai chút nào. Long Kỳ Hải và một ít người đã từng nghe biết:

- U... U... U...

Những U Hồn Nhân vẫn tiếp tục xuất hiện ngày càng nhiều và bọn chúng cũng phát ra những âm thanh kinh khủng nọ, những âm thanh mà mọi người vừa nhắc đến là U Hồn Âm Công.

- U... Ụ. Ụ. - U... U... U...

Hiểu ra tất cả và cũng là không hiểu gì hết, Long Kỳ Hải vận dụng toàn bộ chân nguyên nội lực để thét lên vang dội:

- Mọi người mau vận lực phát động công phu. Lập trận đi ! Giản tách bọn U Hồn Nhân ra ! Đừng chần chừ nữa, thực hiện đi !

Vút !

Một tiếng rít gió chợt vang lên ngay bên cạnh Long Kỳ Hải. Và một tiếng quát lạnh lẽo cũng vang lên:

- Tiểu tử ! Ngươi có muốn hành động gì đi nữa cũng đã muộn rồi. U Hồn Âm Công này là dành cho ngươi đây.

U... U... U...

Như bị một ngọn kình ngàn cân giáng ngay vào người, Long Kỳ Hải liền lảo đảo ngã nghiêng với toàn thân phải chấn động liên hồi.

Trong lúc lảo đảo như vậy chàng kịp đưa mắt nhìn vào đối thủ.

Lão quái vật, mụ quái bà, cả hai đang nhìn chàng bằng những tia mắt giễu cợt. Và cả hai đang chu miệng dẩu môi để thi nhau phát ra hết lượt âm công này đến lượt âm công khác.

Và chính những âm công do phu phụ của lão quái vật với chân nguyên nội lực thâm hậu cùng thi triển mới có hiệu quả cực kỳ khốc liệt đối với chàng như vậy.

Lại mơ hồ hiểu thêm một phần nữa của sự việc này và hiểu rằng đây là một âm mưu tối độc, Long Kỳ Hải càng thêm uất hận khi bản thân chàng đang tận lực bình sinh vẫn không qua được U Hồn Âm Công do đôi phu phụ ác ma cùng hợp lực.

Đó là nói về chàng, một nhân vật có nguồn suối chân lực không bao giờ cạn kiệt, chàng còn phải chịu thảm bại thì nói gì đến quần hùng vốn có nội lực yếu kém hơn.

Tuy nhiên, một điều may mắn hoàn toàn ngẫu nhiên chợt xảy ra. Và nếu ngẫm lại thì nó không hề ngẫu nhiên một chút nào cả.

Mụ quái bà đang hớn hở đắc chí vì Long Kỳ Hải không bao lâu nữa sẽ vỡ hết kinh mạch mà chết, mắt mụ lo cười nên mụ đâu thèm nhìn xuống chân mụ.

Vô Danh Tuệ là người bị quần hùng nghi ngờ, đột nhiên chồm lên và ôm chầm lấy đôi chân của mụ quái bà. Nàng ta còn kêu lên:

- Lão tổ!...

Giật mình vì có người ôm chặt lấy đôi chân, mụ quái bà dù không muốn quát cũng phải há miệng quát khi mụ nghe có tiếng người kêu mụ là Lão tổ.

- Là ngươi? Ngươi vẫn chưa chết sao? Ta...

Ngay từ khi mụ há miệng để quát, là mụ buột phải ngừng phát động âm công, Long Kỳ Hải bàng hoàng tỉnh lại.

Và chỉ cần hai lần thở nạp theo Dịch Cân Tâm Họa Đồ, tác dụng Dịch Cân Tẩy Tủy làm cho tâm tư chàng liền minh mẫn.

Đến khi mụ quái bà nâng tay lên định quật cho Vô Danh Tuệ một chưởng, Long Kỳ Hải hầu như đã phục hồi chân nguyên trọn vẹn.

Một mình lão quái vật thì Âm Công U Hồn không hề làm cho Long Kỳ Hải nao núng. Chàng vụt gầm lên:

- Mụ quái bà đáng chết ! Đỡ!

Vù...

Ào...

Ầm !

Ngay tức khắc, ngọn chưởng của chàng không những kịp thời giải nguy cho Vô Danh Tuệ mà còn chấn lùi mụ quái bà về phía sau những năm bước.

Có tiếng gào cuồng loạn của lão quái vật vang lên:

- Giỏi cho tiểu tử ! Ta giết ngươi! Đỡ !

Vù...

Chàng quay người lại thật nhanh và kịp nhìn thấy ngọn Xích Dương Chưởng của lão đang lao ào đến, kèm theo một luồng nhiệt cực nóng.

Chàng khoa nhanh tả kình và quát:

- Lão muốn giết ta ư? Đã trễ rồi ! Xem đây !

Vù...

Ào... Ào...

Ầm !

Thế là chỉ trong một chớp mắt thời cơ và là thời cơ do Vô Danh Tuệ tạo cho, Long Kỳ Hải đã bằng vào công phu thực học đánh cho đôi phu phụ ác ma phải bật lùi và ngưng ngay việc phát động Âm Công U Hồn.

Đồng thời nhân lúc đôi ác ma chưa kịp lại hồn, Long Kỳ Hải vừa chạy nâng Vô Danh Tuệ dậy vừa đưa mắt nhìn quanh cục diện thật nhanh.

Thoạt nhìn qua toàn trường, Long Kỳ Hải kinh tâm động phát đến phải nhanh nhẹn hành động.

Vút !

Chàng đưa Vô Danh Tuệ theo chàng, vừa lao đi chàng vừa vận toàn bộ nội lực vào tiếng hú lảnh lót.

- Hu... u... u...

Như những kẻ đang mê muội chợt được tiếng chuông chùa đề tỉnh, những nhân vật có bản lãnh tương đối cao minh đang bị vảng vất vì uU Hồn Âm Công liền choàng mình tỉnh ngay cơn tử mộng.

Vừa tỉnh lại họ hiểu ngay sự việc và biết ngay những việc cần làm.

Công phu Sư Tử Hống liền được họ vận dụng:

- A di đà Phật!

- Vô lượng thọ phật !

- Mọi người mau tỉnh lại.

Tất cả những âm thanh này liền hòa quyện vào tiếng hú tràn đầy trung khí của Long Kỳ Hải, khắc chế lại phần nào sự uy hiếp độc hại của U Hồn Âm Công.

Toàn trường lúc này bỗng chốc lại diễn ra một cuộc giao chiến chưa từng có, một cuộc tỷ đấu về âm thanh độc nhất vô nhị và là một phân tranh chính tà vô tiền khoán hậu.

Gần ba mươi U Hồn Nhân đang bị quần hùng phân làm mười lăm nhóm nhỏ, mỗi nhóm vây hãm hai U Hồn Nhân.

Và mỗi khi hai tên U Hồn Nhân lo mở miệng phát động Âm Công thì những người đang vây hãm liền đồng loạt hô lên.

Tùy theo mỗi nhóm, có nhóm thì niệm câu phật hiệu:

- A di đà Phật!

Nhóm thì niệm:

- Vô lượng thọ phật !

Những nhóm khác thì kêu lên đại loại như :

- Này !

- Xem đây !

...

Tựu trung tất cả đều thi triển môn công phu phật học là Sư Tử Hống qua âm thanh để chống đỡ lại U Hồn Âm Công tà đạo.

Lúc đó do lượt quanh cục diện khắp vòng, Long Kỳ Hải không khỏi động mối thương tâm khi thấy có hơn năm sáu mươi người đã bị U Hồn Âm Công làm cho xuất huyết ở thất khiếu và phải thảm tử.

Và càng thương tâm chừng nào thì Long Kỳ Hải càng căm phẫn đôi phu phụ lão ác ma chừng ấy.

Chàng vội đặt Vô Danh Tuệ nằm xuống đất, tại một nơi tương đối yên tĩnh, và lao thật nhanh đến với hai lão ác ma Bắc Cương Lão tổ phu phụ.

Vì lúc này đôi phu phụ do chưa nhìn được phương vị của chàng, lại nhìn thấy bọn U Hồn Nhân bị phân thành từng đôi một chứ không phải là một nhóm gồm ba tên như dự kiến, cả hai đang hùng hùng hổ hổ tìm cách giải vây cho bọn U Hồn Nhân hầu lật lại thế cờ.

Chàng vì không lao đến kịp nên phải hét lên:

- Cuồng ma tà độc ! Xem ám khí của ta đây !

Vút !

Không biết là chàng có ném ám khí hay không, hai lão ác ma Bắc Cương phu phụ vội quáng quàng nhảy lùi và bỏ dở ý định.

Đến khi đôi phu phụ ác ma nhận ra là chàng chỉ dọa chứ không hề có lấy một ngọn ám khí thì chàng đã đến kịp lúc.

Vút !

Chàng cười lên cao ngạo:

- Ha... Ha... Ha ! U Hồn Âm Công của bọn ngươi kể như đã thất bại rồi. Bây giờ đến lượt bọn ngươi đây. Đỡ !

Vù...

Với quá nhiều phẫn nộ dồn vào song chưởng, Long Kỳ Hải ngang nhiên phân khai song thủ để cùng một lúc đối chọi với đôi phu phụ ác ma.

Mụ quái bà và lão quái vật biết rằng có dùng U Hồn Âm Công ngay lúc này là quá muộn, so với hai ngọn sóng kình lợi hại của chàng đang ập đến. Cả hai đành phải tiếp nhận đấu pháp của chàng.

Và đôi phu phụ ác ma vẫn tin rằng chàng không thể nào là đối thủ một khi cả hai cùng hiệp lực.

Mụ quái bà rít lên:

- Tiểu tử quá cuồng ngạo. Đỡ !

Vù...

Lão quái vật gầm lên ồ eề:

- Là ngươi muốn chết ! Xem đây !

Vù...

Một chọi hai, bốn lượt chưởng kình tuần tự đâm sầm vào nhau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.