- Đây là nhà của ta!
Người đàn ông đó lên tiếng, thanh âm tuy trầm ổn mà sặc mùi kiêu ngạo. An Thạch Thảo tám mười phần không hề bận tâm đến câu trả lời của người đó, tâm trí cô vô cùng rối loạn, cô khó nhọc lên tiếng:
- Sao cũng được! Bây giờ tôi có thể đi chưa?
-...
Cô có nói gì lỡ miệng ư? Không. Cô vốn hỏi rất lịch sự mà. Hay là người đó không nghe thấy. An Thạch Thảo hỏi lại lần nữa:
- Tôi có thể đi chưa?
Lần này vẫn là sự im lặng ngột ngạt đến đáng sợ. Người đó vẫn đứng bất động, đôi lông mày của An Thạch Thảo nhíu chặt vào với nhau. Bỗng trán cô có thứ gì đó cứng cứng, lạnh lạnh, chạm vào.
Cạch!
Tiếng lòng súng lên đạn vang lên. An Thạch Thảo, cô cứng đờ người.
- Nơi này không phải muốn đi là được.
Nhận thấy người trước mắt không phải tầm thường, An Thạch Thảo liền xuống nước:
- Được rồi! Nếu anh muốn, tôi không đi nữa!
Nhưng người đó đâu muốn để cô yên. Anh ta hừ lạnh:
- Cô nghĩ mình là ai?
- ...
An Thạch Thảo im bặt.
Người đó nói tiếp:
- Cô tưởng Lục Phong Thần ta, dễ bỏ qua cho cô ư?
Rồi người đó im lặng, lát sau anh ta cười khẩy:
- Còn được ta vớt lên từ dưới biển! Cô nghĩ ta để cô ăn không vậy à?
Giọng nói ấy thật hết sức kiêu ngạo, hống hách. Ấy vậy mà An Thạch Thảo không hề để tâm. Bởi lẽ tênLục Phong Thầnnhư tiếng sét đánh bên tai khiến An Thạch Thảo nhất thời thất thần. Tiếp theo là đau đớn, rồi cuối cùng là hận thù xen lẫn sự phấn khích khó tả:
Phi Phi, em sẽ trả thù cho chị!
An Thạch Thảo sắc mặt tối đi, cô nhanh chóng nắm lấy đầu súng, giật nhanh khỏi tay của Lục Phong Thần. Thoăn thoắt lách qua cánh tay rộng rãi của anh, một tay ghì cổ, tay còn lại chĩa mũi súng vào thái dương bên phải. Khoảng cách của hai người lúc này vô cùng gần. An Thạch Thảo đứng sau Lục Phong Thần run rẩy nhưng căm thù đến đánh sợ:
- Tại sao? Mạc Phi Phi có tội gì mà các người giết chị ấy hả? Tại sao?
Qua hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa kính trước mặt, Lục Phong Thần tựa như thấy được, đôi mắt của người con gái sau anh có một màu xanh của ngọc bích, vô cùng khác lạ.
Chính là cô gái này! Hậu duệ của Aliess
- Lục Phong Thần! Tôi chưa cướp đi một thứ gì của anh, tại sao, anh lại cướp đi mạng sống của Mạc Phi Phi?
Crach!!!
An Thạch Thảo lên lòng súng, gương mặt như vô cảm:
- Trời có mắt để tôi gặp được anh, hôm nay, tôi sẽ thay Phi Phi, trả món nợ này với anh!
Ngay trong giây phút An Thạch Thảo chuẩn bị bóp cò, thì bụng dưới của cô bị thứ gì đó ghì chặt, bỗng đau nhói. Tay cầm súng của An Thạch Thảo nới lỏng ra, cô nhìn xuống bên dưới, thấy trước bụn mình là khẩu súng giảm thanh, mũi súng tì chặt vào eo, mang theo mùi chết chóc.
- Ngu xuẩn!
Lục Phong Thần hừ lạnh, đáy mắt mang theo sự khinh thường vốn có.
- Hôm nay, cho dù có bỏ mạng tại đây, tôi cũng quyết phải giết anh!
Dứt lời, An Thạch Thảo đưa khẩu súng về phía Lục Phong Thần, bóp cò:
Bùm! Một tiếng, viên đạn bay xượt qua không khí, cắm sâu vào bức tường dày phía trước.
Không thể nào!
An Thạch Thảo ngạc nhiên tột độ. Người đàn ông trước mắt cô, tốc độ còn nhanh hơn cả viên đạn. Khi An Thạch Thảo thất kinh quay người lại, một bàn tay to cứng, chạm vào cổ cô, đẩy cô về phía bức tường đằng sau, bóp chặt. Lục Phong Thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào người trước mắt, anh hừ lạnh:
- Cô chán sống rồi!
An Thạch Thảo muốn chửi vào mặt cái kẻ ác độc trước mặt rằng Quỷ đầu thai làm người, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh kia, cô lại im bặt, chỉ biết dùng đôi bàn tay bé nhỏ kia để gỡ năm ngón tay to mà cứng trên cổ mình xuống:
- Thả tôi ra!- Cô thều thào
Bàn tay kia giường như nghe cô nói vậy lại càng siết chặt hơn. Lục Phong Thần nhìn An Thạch Thảo, ánh mắt lạnh như băng:
- Muốn giết tôi sao?
Bàn tay anh siết chặt cái cổ kia hơn nữa:
- Có phải cô cũng muốn, Mạc Phi Phi cũng chết theo?
- Phi Phi!
An Thạch Thảo ngạc nhiên tột độ:
- Phi Phi còn sống sao? Chị ấy đang ở đâu?
Lục Phong Thần không trả lời câu hỏi của cô, anh nhếch môi lên:
- Muốn gặp cô ta?
An Thạch Thảo gật đầu, nhưng dường như, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dẫu biết vậy nhưng cô chẳng buồn để ý. Điều quan trọng với cô bây giờ là Mạc Phi Phi còn sống.
- Vậy thì chịu trách nhiệm với tôi đi!
- ...
Cái gì, cô có nghe nhầm không vậy? Không thể nào
- Tôi...tôi đã làm gì anh mà tôi phải chịu trách nhiệm?
An Thạch Thảo lúng túng hỏi, khuôn mặt bây giờ chỉ có thể miêu tả như thế này: ●﹏●
Lục Phong Thần đã có chút hạ thủ lưu tình, tay anh nới lỏng hơn, ánh mắt cũng bớt lạnh hơn trả lời:
- Cô đã cưỡng bức tôi!
Trên mặt của An Thạch Thảo cơ hồ hiện lên ba chữ: Cái định mệnh. Cô không phục đáp trả:
- Lão đại à, tôi cưỡng bức anh khi nào và ở đâu?
Lục Phong Thần nhàn nhạt trả lời:
- Ở tại đây, ba năm trước!
An Thạch Thảo nhớ mang máng:
- Tôi đến để giết anh, chứ đâu có cưỡng bức anh?
Khi ấy cổ của An Thạch Thảo bị xiết chặt hơn. Lục Phong Thần ánh mắt hằn lên tia sát khí, khuôn mặt sa sầm:
- Cô đã cưỡng bức bàn tay của tôi!
An Thạch Thảo vừa nghẹn họng vừa á khấu. Lục Phong Thần nói tiếp:
- Hoặc là cô theo tôi, hoặc là Mạc Phi Phi phải chết, tôi cho cô chọn!
An Thạch Thảo bị đôi bàn tay kia siết chặt đến hồn siêu phách lạc, cô thấy đầu mình sắp rụng khỏi người.
- Tôi theo anh! An Thạch Thảo tôi theo anh!
Cô điên rồi. Tại sao cô lại gật đầu cơ chứ. An Thạch Thảo cô không biết cái gật bừa vì tham sống sợ chết của cô lại khiến cho cuộc sống sau này của cô lúc vui, lúc buồn, thăng trầm đều có tất.
- Ngoan ngoãn theo tôi! Cô sẽ được hoa hồng!
Đây là lời đe dọa hay là đang cưng sủng mình vậy?
Bỗng chốc An Thạch Thảo cảm thấy mình như đang kí khế ước bán thân.
Nhưng thôi kệ. Cứ xuống nước nhường nhịn anh ta. Rồi mình tìm cơ hội trốn đi cũng được!
An Thạch Thảo nghĩ bụng và cảm thấy mình thật thông thái. Lục Phong Thần nhìn kẻ tự cho mình là thông minh kia đang cười thầm, thì anh khẽ nhếch mép:
- Giám có cái suy nghĩ chạy trốn thì đừng mong Mạc Phi Phi trở về nguyên vẹn.
An Thạch Thảo nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi, nụ cười tự cho mình là thông minh chợt vụt tắt. Lục Phong Thần, anh ta nói đúng. Cô đúng là ngu xuẩn.
- Tôi biết !
An Thạch Thảo cố tỏ ra cứng rắn, vì cô không thể để cho ai kia nắm được thóp của mình.
Cộc Cộc!
Đương lúc suy nghĩ, thì tiếng gõ cửa vang lên làm An Thạch Thảo trở về với thực tế.
- Lão đại! Đã đến giờ!
Người bên ngoài là nam, giọng nói trầm thấp mang theo sự cung kính rõ rệt. Ở trong này, Lục Phong Thần lại nhìn mặt An Thạch Thảo mà nói:
- Từ giờ đến lúc tôi về, tôi muốn thấy cô bước xuống khỏi giường bệnh!
An Thạch Thảo thầm nghĩ:
Tôi đang lết xuống rồi đây, còn bị anh bóp cổ nhấc lên nữa!
- Cô đừng tưởng cô đủ sức xuống giường. Chẳng qua cô đang dùng thuốc cấm nên mới trụ được.
Rồi Lục Phong Thần thả bàn tay đang bóp chặt cổ An Thạch Thảo ra nhàn nhạt nói:
- Khi thuốc hết tác dụng, cô chẳng khác gì phế vật.
Lời anh ta vừa dứt, cả người An Thạch Thảo đổ ập xuống đất, cô hoàn toàn không còn sức để nháy mắt chứ đừng nói là gượng dậy. Hóa ra khi nãy, Lục Phong Thần bóp cổ cô lâu như vậy vì biết là thuốc trên người cô sắp hết tác dụng, cố tình giữ như vậy là để cô không bị ngã. An Thạch Thảo chỉ suy nghĩ đến đây thì thở hắt ra rồi ngất lịm.
Lục Phong Thần nhìn cô gái dưới chân mình một lúc rồi cúi người xuống bế xốc lên giường.
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô sang một bên, nơi góc trán hiện ra chữ la tinh đang nhấp nháy sáng lên. Anh thầm nói:
- An Ỷ Lan! Người mà bà nói với tôi chính là cô gái này ư? Người con gái của trăm năm trước!