Đã có bao nhiêu mối tình lên thơ nhờ những chiếc bánh Pizza nhỉ? Ăn Pizza dưới một bầu trời đầy mây cùng tháp nghiêng của Ý, còn lãng mạn hơn là tặng 999 bông hoa hồng hay tấu một bản nhạc Ballat vừa buồn vừa nhạt. Nhưng ai bà biết được, chỉ vì một miếng pizza mà một con người nhỏ bé giám cả gan đắc tội với người khổng lồ.
Gần một tháng sau...
Kể từ lúc cắt đứt mọi thứ với Văn Tư Viễn, đã ba tuần trôi qua, anh ta cũng không tìm cô nữa. Đối với An Thạch Thảo mà nói đó là một sự giải thoát trên cả mong đợi.
Hơn thế nữa, tuần vừa rồi, Tịnh Viễn còn kí thêm được hai bản hợp đồng vàng mà các đối thủ cạnh tranh của Double A muốn có, đặc biệt là Change V của Lộ Mĩ Ái. Điều ấy lại càng làm cho An Thạch Thảo thêm hứng thú xách ba lô lên đi phượt khắp nước Ý.
Ring! Ring!
Là người bạn ấy gọi.
- Alo!
An Thạch Thảo tấp xe vào lề đường nghe máy.
Đầu dây bên kia, Tịnh Thu Vi trầm ngâm hỏi:
- Thế...ngao du đủ chưa? Gia chủ!
An Thạch Thảo bật cười đáp:
- Tôi đang trên đường về Roma!
- Vậy à! Chắc một tuần nữa mới về hả?
- Cậu đúng là bạn tốt! Hiểu tôi ghê!
An Thạch Thảo cười đầy mãn nguyện. Tịnh Thu Vi thờ ơ đáp:
- Ờ! Đoán bừa thôi.
An Thạch Thảo nhất thời nghẹn ứ họng, cô bèn lảng sang chuyện khác:
- Mấy hôm nay Double A thế nào? Tịnh Viễn làm tốt chứ?
Tịnh Thu Vi nghiêng đầu suy nghĩ một chốc rồi trả lời:
- Nó bảo, nếu cậu không về, nó bán Double A cho Change V đấy!
- Trẻ con trong lúc tức giận ấy! Kệ nó đi.
- Không!
Tịnh Thu Vi phủ nhận:
- Nó bán thật đấy. Mới hôm qua thôi, tôi còn thấy nó mời người của Change V về nhà dùng cơm!
- Thằng đó giám!
An Thạch Thảo mặt mũi thất sắc, gắt lên. Tịnh Thu Vi nhún vai:
- Trước nay, tôi chưa từng thấy nó nói suông bao giờ!
Thật sự mồ hôi hột đang túa ra hai bên thái dương của An Thạch Thảo. Cô lo lắng hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Tịnh Thu Vi đắn đo một chốc rồi trả lời:
- Một xuất pizza margherita.
- À! Pizza chứ gì....hà hà ..chuyện nhỏ.
An Thạch Thảo cười lắc lẻo. Chuyện gì chứ, bảo cô mua pizza à, khỏi cần một cái, nghìn cái cũng cân luôn. Tịnh Thu Vi đầu dây ho nhẹ một tiếng:
- Tôi còn chưa nói xong!
- Hả...
- Pizza margherita phải do một tay Bill Taylor làm!
An Thạch Thảo bĩu môi:
- Có mỗi cái bánh thôi mà cũng làm trò!
Nói xong, cô cúp máy, suy nghĩ mông lung:
“ Bill Taylor, biết tìm ông ta ở đâu đây?”
- Alo! Marine
- A! Lii Berty, tôi đợi điện thoại của cô mãi!
- Vậy sao?
Anh Thạch Thảo ngạc nhiên, đầu dây bên kia, Marine thao thao bất tuyệt kể lại mọi chuyện xảy ra hôm đó cho An Thạch Thảo nghe, An Thạch Thảo gật đầu, “à”, “ừ”, bừa bãi vì tiếng Ý, cô nghe đôi chỗ vẫn chưa hiểu. Marine nói xong, An Thạch Thảo trả lời:
- Khoan hãy nói chuyện về nữ nhân trong tranh. Marine này, tôi hỏi cô, cô có biết Bill Taylor là ai không, ý tôi là, cô có biết vị đầu bếp làm Pizza không ?
Marine đầu dây bên kia trả lời:
- Có! Tôi biết ông ta. Mấy hôm trước, ông ta còn đến chỗ tôi xem bói xong.
- Vậy hả!
An Thạch Thảo reo lên:
- Vậy cô có địa chỉ nhà ông ta không?
- Cô cần gấp à?
Marine hỏi, An Thạch Thảo chỉ biết ừ. Marine lục lọi trong ngăn kéo ra tấm danh thiếp hồng có in hình Pizza, cô trả lời:
- Ông ta ở đường X, khu làng Pizza nổi tiếng vùng Napoli ấy!
- Cảm ơn nhé Marine!
- Không có gì!
Marine cười:
- Nhớ giành một xuất cho tôi! Nghe nói pizza margherita, do Bill Taylor làm rất ngon!
- Không thành vấn đề!
An Thạch Thảo vòng bánh xe, bật định vị lên, hướng tới vùng Napoli, nơi khởi nguồn của đặc sản Ý- Pizza.
Lúc này đây, cách vùng Napoli 40km, tại một khu dinh thự nằm biệt lập vùng ngoại ô, ở một hoa viên, cây cảnh, hoa cỏ mênh mông, có hai nam nhân đang ngồi đánh cờ. Một trông tuấn tú lãng tử, da trắng mắt nâu, người ngồi đối diện, da màu mật ong, ngũ quan sắc nét, cằm chè, mày thẳng, mắt xanh sâu thẳm, môi hơi cong lên, đang tập trung vào từng con cờ trong tay.
- Lục! Chỉ là đánh chơi thôi mà! Đâu cần quan trọng đến thế.
Người đàn ông da trắng tỏ ra chán nản, ngồi tựa vào ghế, chất vấn kẻ đối diện. Lục Phong Thần nhản nhã trả lời:
- Trong từ điển của tôi không có chữ chơi!
- Lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc! Chơi với cậu thật..chán bỏ mẹ!
Ngũ Khang thầm than ra mồm. Lục Phong Thần chẳng hề để tâm, cầm con tốt trong tay, đè lên con tướng đang được một pháo hai mã bảo vệ:
- Chiếu tướng! Hết cờ.
“ Cái gì! Đùa ông à?”
Ngũ Khang mắt chữ o mồm chữ A nhìn bàn cờ bị con tốt của Lục Phong Thần ăn sạch, ca lên:
- Đớp gì mà đớp lắm thế!
Lục Phong Thần tựa người vào ghế, gương mặt nhàn tản vô cùng, anh trả lời:
- Một là, đã ăn thì ăn sạch!
Rồi anh đặt lại vị trí cũ cho các quân cờ đã ăn của Ngũ Khang, cầm con tướng của mình lên:
- Hai là, một nước ăn đứt tướng địch luôn!
Rồi đẩy con tướng của Ngũ Khang ra, đặt tướng của mình vào.
- Lục! Đừng nói với tôi là cậu sẽ áp dụng cách hai này để triệt Dương gia nhé!
Lục Phong Thần nghe vậy thì nhếch mép cười nhạt:
- Tôi không hạ thủ lưu tình như vậy!
Rồi anh dơ cánh tay ra, gạt đống cờ của Ngũ Khang xuống đất:
- Đã chết, thì phải chết hết!
Ngũ Khang nhất thời câm nín, ác, đúng là quá ác.
Lục Phong Thần đấy ghế đứng lên, ra lệnh cho Trình Phiên đứng sau:
- Lấy xe đi, tôi muốn thăm Linh Miêu!
Trình Phiên tuân lệnh rời đi, Lục Phong Thần đứng trên nhìn xuống Ngũ Thất, lạnh nhạt hỏi:
- Đi cùng không? Tôi có thể cho quá giang!
Ngũ Khang hừ một tiếng:
- Sao tôi phải đi thăm Lục Linh Miêu?
- Vậy thì thôi!
Lục Phong Thần, xoay lưng rời đi, Ngũ Khang thầm nghĩ, cớ gì mà một lão đại hô mưa gọi gió của Mafia Italy như hẳn phải xuống nước đi gặp con bé chuyên bói toán gạt người ấy chứ. Hắn không đi.
- Lão đại, tiểu thư vừa gọi điện cho tôi!
Trình Phiên cất di động vào túi, vừa lái xe vừa nói:
- Tiểu thư nhờ tôi nói với ngài, cô ấy muốn ăn pizza margherit!
- Lúc nào cũng chỉ biết ăn!
Ngũ Khang ngồi ở ghế phụ lái, khẽ rè bỉu. Lục Phong Thần ngồi ở sau vắt chân chữ ngũ, nhàn nhã hỏi Ngũ Khang:
- Cậu biết pizza margherita ở đâu là ngon không?
- Pizza margherita hả?
Ngũ Khang cười nhạt, nói với Trình Phiên đang lái xe:
- Đi tới Napoli nhé!
An Thạch Thảo ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ, đến ê cả mông mới tìm được đến làng Pizza ở Napoli. Quả nhiên, không hổ là cái lò Pizza của thế giới. Nơi đây, bước mười bước lại thấy một tiệm pizza nhỏ, mở lên, với biển quảng cáo những chiếc pizza ngộ nghĩnh biết đi, biết cười. Xung quanh đâu đó, trong cái không khí se lạnh của mùa thu, hương thơm nồng đậm của bò nướng cùng mùi sữa ngầy ngậy của pho mai, khơi dậy cơn đón trong An Thạch Thảo. Cô nhìn khắp các cửa hàng thấy quán nào cũng đông kín khách ngồi ăn, như vậy sẽ phải đợi, mà đợi chờ đối với An Thạch Thảo là một cực hình. Cô đi xuống cuối làng, phát hiện có một cửa tiệm tuy không lớn nhưng khá vắng khách. Cô nghĩ bụng:
“ Vào ăn rồi hỏi ông chủ xem nhà của Bill Taylor ở đâu cũng được!”
- Xin chào! Cho tôi một suất Pizza margherita!
An Thạch Thảo ngồi vào bàn ăn, nói với cô phục vụ đứng bên cạnh. Cô phục vụ cung kính rời đi, An Thạch Thảo quan sát mọi thứ bày trí trong cửa hàng này, rất thô sơ, và không có mắt thẩm mĩ gì. Như thể, chủ của nó mở cửa hàng này chỉ để cho có vậy. Điện thoại đột nhiên rung, cô nhìn vào màn hình, tên danh bạ hiển thị, là thư kí Trần gọi.
- Alo! Thư kí Trần, gọi tôi có việc gì không?
Đầu dây bên kia, Trần Mạn sột soạt tìm giấy tờ, miệng cười hớn hở nói:
- Mạc Tổng, có tin vui! Chúng ta đã tìm được nhà đầu tư mới cho bộ sưu tập thu đông sắp tới!
- Quả là một tin tốt!
An Thạch Thảo vui mừng ra mặt. Cô vội vã hỏi tiếp:
- Thế ai là nhà đầu tư?
Trần Mạn đắn đo suy nghĩ một hồi, nói:
- Là Lục Thị!
Cạch!
Điện thoại tuột khỏi tay của An Thạch Thảo rơi bộp xuống đất. Cô có nghe nhầm không vậy?
An Thạch Thảo vội chui xuống gầm bàn nhặt điện thoại, hỏi lại Trần Mạn để mình tránh bị nghe nhầm.
- Vào đi! Là chỗ này!
Ngũ Khang huých mặt một cái rồi đẩy cửa đi vào. Cô phục vụ thấy anh thì cung kính:
- Cậu chủ!
Ngũ Khang xua xua tay ra lệnh không cần đa lễ. Hắn ngó ngó xung quanh rồi hỏi:
- Cậu tôi có ở đây không?
Cô phục vụ trả lời:
- Có ạ! Ông chủ đang ở trong nhà! Mời cậu đi lối này.
Ngũ Khang đi trước, Lục Phong Thần nhàn nhã đi sau, qua một dãy bàn, chợt tim anh đập “thịch” một cái, bước đi của anh mất đà, xô vào bàn ăn bên cạnh. Anh vội nhìn xung quanh, hai mắt nheo lại, hướng về phía bàn ăn có một chiếc túi xách.
“ Tim đập! Hụt sức, lẽ nào cô ấy đang ở đây?”
Lục Phong Thần đi tới bàn ăn kia, khi chưa tới nửa bước thì bị Ngũ Khang gọi lại. Anh nhìn chỗ đó một lúc, mới quay người rời đi.
An Thạch Thảo xót ruột cầm chiếc điện thoại lên, xoa xoa vào vết nứt. Trần Mạn ở đầu dây bên kia không thấy An Thạch trả lời, nên đã tắt máy. Ngồi đợi một chút, thấy có cậu nhân viên đi ngang qua, cô vội kéo cậu ta lại. Cậu chàng phục vụ thấy tươi cười hỏi:
- Quý khách cần gì?
An Thạch Thảo hỏi:
- Cậu có biết nhà của Bill Taylor ở đâu không?
Cậu chàng nghe An Thạch Thảo hỏi vậy bèn ngạc nhiên:
- Cô gái! Đây chính là nhà của Mr. Taylor!
- Thật may quá!
Cô thở nhẹ, cuối cùng không cần mất công đi đâu tìm kiếm cũng tìm được Bill taylor.
- Tôi có thể gặp ngài ấy được không? Tôi muốn nhờ ngài ấy làm cho tôi một chiếc Pizza margherita !
Cậu chàng phục vụ đắn đo một lúc, miễn cưỡng nói:
- Xin lỗi! Ông chủ của chúng tôi đã từ lâu không muốn làm pizza nữa rồi!
- Tôi chỉ muốn ông ấy làm cho một chiếc! Tôi cần gấp!
- Xin lỗi cô! Tôi không thể giúp được!
An Thạch Thảo chán nản ngồi ủ rũ trên ghế. Mất công cả một chặng đường dài đi tới đây, kết quả là chủ quán đã nghỉ hưu sớm, không muốn làm bánh, thật xui xẻo. Nghĩ tới thôi, cô đã muốn khóc than. Nghĩ tới kẻ đã hại mình thành ra thế này, cô rất muốn chửi sấp mặt tên đó.
- Alo! Tôi là Tịnh Viễn. Hiện giờ tôi đang bận, không thể nghe máy. Mong bạn gọi lại sau! Nếu là An Thạch Thảo thì bao giờ mua được Pizza cho tôi thì hãn về nhé! Không thì Double A của chị sẽ bị bán cho Change V! Thế nhé...
- Khốn nạn!
An Thạch Thảo từ nhà vệ sinh đi ra nhìn vào điện thoại mà rủa. Tịnh Viễn, tên này thật khốn nạn hết biết mà. Bây giờ cô biết đi đâu tìm Pizza
margherita cho hắn đây.
- Nghe nói, cháu trai của ông chủ đang ở đây ấy!
- Oh! Thật tuyệt vời. Lâu lắm mới thấy anh ta trở lại đây!
- Cô biết không, vừa biết chuyện cháu mình về, Mr Taylor còn tự tay xuống bếp làm Pizza margherita cho cháu mình nữa ấy! Đây nè, pizza của cậu ta đây nè. Ước gì tôi được thử một miếng!
An Thạch Thảo bồn chồn đi loanh quanh dãy hành lang dài, đi qua chỗ hai nhân viên phục vụ đang đẩy xe chở đồ ăn đi qua, cô nghe thấy được hội thoại của hai cô gái ấy, bèn nảy ra ý định cướp bánh. Nói cướp thì hơi quá. Thực ra, cũng chỉ là lấy không xin phép thôi mà.
An Thạch Thảo sau khi đánh ngất hai cô nhân viên phục vụ, cảm thấy hơi áy náy, bèn nhét vào túi hai cô gái ấy một ít tiền coi như bồi thường. Cô không ăn cắp, cô cũng trả tiền bánh như bao người mà thôi. An Thạch Thảo tự nhủ. Khi chuẩn bị dẫm gót rời đi, thì từ đâu một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Anh ta hét lên:
- Cô là ai? Trộm à!
An Thạch Thảo thót tim vội quay người bỏ chạy. Tốc độ của kẻ đằng sau ngang ngửa với cô. Hắn đuổi kịp tới nơi, túm lấy cổ áo của cô kéo lại, bất ngờ quá, An Thạch Thảo dừng ngay lại, xoay người một cước đá xoáy vào bụng hắn, tên kia ăn trọn cú đá vào bụng thì vội buông cô ra, ôm bụng, quằn người lại như con tôm. Ăn một đòn mạnh như vậy, mà không gục ngay tại chỗ, chứng tỏ hắn không phải dạng tầm thường. Nghĩ tới lúc hắn hết đau, sẽ lại đuổi theo, An Thạch Thảo vội vã chạy đi. Nhưng càng chạy, cô càng dễ bị lạc đường. Quán Pizza này, nhìn bên ngoài nhỏ như vậy mà bên trong thật rộng không tả.
An Thạch Thảo chạy một hồi, nghe có tiếng chân từ xa vọng lại, phát hiện tên kia đuổi sắp tới nơi, không biết làm gì hơn, thì cửa phòng bên bật mở, một cánh tay thò ra kéo cô vào trong. An Thạch Thảo chưa kịp hoàn hồn thì đằng sau cô có tiếng nói lạnh lùng vang lên:
- Ta lại gặp nhau!
Cô đứng tim tại chỗ, là cô nghe nhầm hay là thật vậy. An Thạch Thảo quay đầu nhìn lại, đầu ong lên, cô run rẩy thốt ra ba chữ :
- Lục Phong Thần!
Lục Phong Thần nhàn nhạt nhìn An Thạch Thảo, khiến cô không lạnh mà run. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, cười đầy ma mị:
- Tôi đã nói như thế nào nhỉ? Nếu để tôi gặp lại, cô đừng hòng trốn thoát!
An Thạch Thảo mặt mũi trắng bệch, khẽ nuốt nước bọt:
- Làm ơn đi! Chỉ là trùng hợp thôi mà.
Lục Phong Thần cười nhạt, buông cằm cô ra, nói:
- Là cô tự mò đến, không phải là trùng hợp!
“ Lão đại à! Là tôi nò đến tìm pizza này chứ đâu có tìm anh!”
An Thạch Thảo khóc thầm trong lòng. Số cô thật chó má. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
- Anh có thể thả tôi đi được không? Tôi có việc gấp cần phải làm!
An Thạch Thảo, cô đang cầu xin ai đây.
- Cô có thể đi! Nhưng hộp bánh phải để lại!
Lục Phong Thần trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào hộp bánh dưới tay cô.
- Không được!
An Thạch Thảo phản bác. Tại sao cô phải tới đây? Là tại vì hộp bánh này chứ còn gì nữa. Nhìn cô quả quyết như vậy, Lục Phong Thần gật đầu nói:
- Cũng không sao!
An Thạch Thảo như thấy được ánh bình minh phía xa xa:
- Cảm ơn! Sau này nếu gặp lại, tôi sẽ hậu tạ anh.
Lục Phong Thần nghe vậy thì nhếch mép cười nhạt:
- Vậy thì cô và cả hộp bánh đừng hòng rời đi!
Thật quá quắt. Cô trợn mắt nhìn Lục Phong Thần:
- Lão đại à! Anh thì thiếu gì tiền. Tại sao cứ nhất định đòi hộp bánh của tôi là sao?
- Hộp bánh ấy vốn dĩ là của tôi!
Là cô trộm đồ của tôi.
Lục Phong Thần cười, rồi kéo ghế ra ngồi xuống, nhàn tản nói:
- Đã lấy đồ của tôi, thì phải ngoan ngoãn theo tôi về!