Thạch Thảo Bất Tử

Chương 33: Chương 33: Tim kề mũi dao




Kẻ có hồn phách tinh khiết

Ta nhớ ngươi đến da diết

Đến đây! Lại đây,

Cho ta nếm vị dạ dày máu tươi!

An Thạch Thảo chợt tỉnh giấc, hai mắt cô tròn hoe mở căng ra nhìn lấy bóng tối đang bao trùm xung quanh cùng ngọn lửa đang hừng hừng hực cháy từ bó đuốc. Bên tai cô văng vẳng tiếng nói thì thầm của ai đó, nghe ba phần ai oán, bảy phần thất kinh. Cô vỗ vỗ hai tai tránh cho khỏi bị nghe nhầm mà đâm ra tự hù dọa bản thân. Lúc này, cô phát hiện, có một vòng tay đang ôm mình, ôm rất chặt. Cô nhìn lên:

- Anh chưa ngủ?

Lục Phong Thần cúi xuống nhìn cô, mỉm cười đáp:

- Ừ!

Thạch Thảo không biết nên hỏi gì hơn, lại yên vị rúc vào lòng anh, chợp mắt ngủ tiếp.

Mắt ngươi to

Đem cho ta là vừa

Lừa ngươi ngủ

Ta hút cạn máu tinh!

- Kẻ nào?

An Thạch Thảo mở to hai mắt, trợn lên giáo giết nhìn xung quanh. Có cảm giác không lành, cô nhìn lên Lục Phong Thần, thấy sắc mặt anh nhợt nhạt một cách kì lạ.

- Nằm yên!

Lục Phong Thần cố lắm mới thốt ra được một câu. An Thạch Thảo lo sợ nắm lấy tay anh. Đôi bàn tay lạnh toát, đẫm mồ hôi. Cô chồm người dậy, sờ lấy trán anh. Lục Phong Thần rên lên một tiếng, lúc này, trước ngọn lửa đang cháy, An Thạch Thảo thấy rõ một vết cắt sâu hoắm trên mạng sườn của anh.

- Có chuyện gì xảy ra với anh ?

Lục Phong Thần nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp:

- Anh.....

- An Thạch Thảo!

An Thạch Thảo dật thót mình vì có tiếng gọi vọng lại từ sau lưng. Cô ngoái lại nhìn, thấy Lục Phong Thần toàn thân ướt đẫm, trên người máu me loang lổ. Tay còn đang kéo thêm một người.

- Anh... không phải anh đang ở cạnh tôi?

- Đằng sau!

Lục Phong Thần hét lên. Lúc bấy giờ, lông tay lông chân của cô bắt đầu dựng lên. An Thạch Thảo, cô không giám ngoái lại nhìn. Tim cô như ngừng lại một nhịp.

Đằng sau ngươi

Không phải ma cũng chẳng phải người.

Ta thèm khát

Muốn được bóp nát ngươi!

Đằng sau cô là giọng nói khản đặc chát chúa. Trên người cô như có ai đó sờ vào. An Thạch Thảo nhìn xuống bụng, không có gì, nhưng cổ cô chợt lạnh toát. Bàn tay kia đang từ phía sau, đưa lên cổ cô. Ngón tay dài đằng đẵng, nhăn nhúm, bẩn thỉu, có mùi tanh hôi thối phảng phất, đang dần dần trườn lên mặt cô, che mất con mắt. An Thạch Thảo như phát khóc nhìn Lục Phong Thần đang lao tới như điên, cô run rẩy gọi:

- Phong Thần!

Rắc!!!!

Mọi thứ tối sầm lại....

Hắn nở nụ cười với cánh môi bị khuyết mất một nửa:

The end!

... ....

Gái đẹp! Gái xinh

Làm tình hay làm thịt?

Tiếng mài dao cót két cùng âm thanh gầm gừ đọc đi đọc lại hai câu thơ nhạt nhẽo ấy lại vang lên đều đều. Nước trên trần động tí tách nhỏ giọt xuống làn da trắng như men sứ, chốc chốc lại tí tách kêu vang.

Cảm nhận được hơi lạnh ở trên trán, An Thạch Thảo chau mày tỉnh dậy, hơi thở có phần khó khăn. Cổ như bị tê liệt, chỉ cần nhích đầu nhẹ một cái lập tức cơn đau cuồn cuộn ào tới, khiến nước mắt lại đọng khóe mi. Xung quanh bóng tối bao trùm, chỉ có một ánh lửa nhỏ đang chập chờn cháy. Tay chân cô như bị thứ gì khít chặt lại đến nỗi xót xa. Hóa ra, tứ chi cô bị dây thừng chói chặt lại, mới khó hoạt động đến vậy.

“ Nơi này là nơi chết tiệt nào vậy?”

Loẹt....xoẹt....

Cô tự hỏi trong đầu. Rồi tức khắc im bặt. Cô nghe thấy có tiếng bước chân tới. Nhịp chân không đồng đều, bước đi tập tễnh, như có như không. Đây dường như chẳng phải tiếng chân người.

Loẹt....xoẹt!

Âm thanh ấy mỗi lúc một bước gần, gần ngay bên tai cô. An Thạch Thảo chỉ hận không thể lập tức quay đầu lại nhìn. Cái cổ đáng ghét này, khi không lại bị tên kia...

Nghĩ tới đây, gáy sau ót chợt dựng ngược, người cô không hẹn mà túa mồ hôi lạnh.

Cô nghe thấy tiếng thở khè khè, cô ngửi thấy mùi tanh tanh nồng đặc.

Từ đỉnh đầu, cô thấy một ít tóc xù xì rối bù, bẩn thỉu, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ riêng điều đó thôi, đã làm máu tim như muốn đông lại. Tiếp đó, cô thấy một cái cằm nhọn hoắt, nhăn nheo, lúm phúm râu từ đâu thòi ra kéo theo gương mặt nhăn nheo, xanh lè, trông phát gớm ghiếc. Rồi thì hắn mở mắt, An Thạch Thảo như muốn khóc thét lên. Chao ôi hai cái hốc mắt sâu hoắm như cái hố, thỉnh thoảng có chất nhầy tanh tưởi giỏ ra, rơi xuống cạnh tóc cô. Nhất sinh An Thạch Thảo vô cùng sợ ma, nay đập vào mắt lại là con quỷ gớm ghiếc ấy, mặt nó gần cô, ngay trong gang tấc tưởng chừng như sắp ập cả đống ấy vào mặt cô. Cô nhắm mắt nghiến răng căn chịu.

Thấy cô không phục, nó vồ vập túm tóc kéo ngược người cô lên lôi đi xồng xộc như kéo bao tải.

Đầu óc An Thạch Thảo quay cuồng, từng sợi tóc bị kéo căng đến mức tê dại cả da đầu. Mình mẩy vập vào đá nhọn, rách, toác cả da. Dị nhân ấy lôi cô tới một chiếc lồng sắt lớn, chừng 2m, quẳng cô vào đó, khóa cửa lồng lại sau đó bỏ đi.

Thạch Thảo vì đau quá mà lim đi trong lồng sắt lạnh. Cô như con thú nhỏ teo tóp, hấp hối, chỉ đợi lúc bị đem đi làm thịt.

Quả đúng là như vậy.

...

- Lão đại! Ngài mau tỉnh lại đi.

“ Có trời đất thiên địa chứng giám. Đời này, Lục Tử ta chỉ có mình Bạch Thảo, chỉ có mình nữ tử là nàng ấy. Nếu ta thất hứa, trời không dung, đất không tha, vĩnh đời không được gặp mặt nàng!”

Vì một khắc mê muội, vì một chút sĩ diện, tôi đã đánh mất nàng, đánh mất niềm tin của nàng. Để rồi sự thật, nàng vẫn chưa bao giờ hết tin vào tôi. Nàng tin tôi và chứng tỏ bằng cái chết không được độ kiếp, vĩnh viễn.

- Lão đại! Ngài mau tỉnh lại đi!

Lục Phong Thần cơ hồ thấy đầu óc như bị cả tảng đã đè lên, toàn thân đau nhức. Anh tỉnh lại, khắp người đều là vụn đá rơi trên người, quần áo rách bươm. Anh chống tay ngồi dậy thở không ra hơi. Trình Phiên vội vã nhặt đá ra khỏi người lão đại. Lão đại nhà anh ta biến mất nguyên một đêm, không rõ tung tích. Người trong Lục gia bấn lên đi tìm. May thay Cần Am Hiên vừa chịu xong lệnh đày sang Iran trở về, đã xác định được tọa độ của lão đại. Cũng trong đêm ấy, Dương Sở Lãnh biến mất. Tòa dinh thự này nghiễm nhiên bị đào bới xới lộn, Trình Phiên cậy đó mà lẻn vào. Thật không ngờ lại bị lọt xuống thủy lao ẩm ướt này. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, anh ra đã tìm được lão đại nhà mình, nếu không chỉ còn nước về chịu án đen theo quy tắc của Lục gia.

- Thạch Thảo!

Ngay khi vừa tỉnh lại người đầu tiên anh gọi lại là cô ả đó. Trình Phiên hắng giọng trả lời:

- Lão đại! Cô gái ấy không có ở đây!

Lục Phong Thần hai mắt long sòng sọc, loạng choạng đứng lên, giật lấy khẩu súng dắt bên thắt lưng Trình Phiên, lên nòng. Trình Phiên sốt ruột cản anh lại:

- Lão đại! Nơi này không thể ở lâu, ngài nên...

- Lập tức cho người san bằng tòa dinh thự này, bắt sống đám tay chân của Dương Sở Lãnh!

- Không thể...

- Còn không đi!

Trình Phiên nhắm mắt cúi đầu tuân lệnh, rồi lập tức quay đi. Lục Phong Thần nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên rõ mồn một chạy vào hang động đen ngòm phía trước. Lần này, anh quyết không để cô gặp nguy hiểm vì anh nữa.

An Thạch Thảo mở mắt nhìn ra bốn phía, đây là lần thứ 3 cô tỉnh giấc, sự thật vẫn là bị nhốt trong lồng sắt. Ông trời cũng thật biết trêu người. Năm lần bảy lượt đưa cô vào tình cảnh éo le không thể nào cười nổi. An Thạch Thảo nhắm mắt vào, định bụng ngủ thêm một giấc nữa với hi vọng khi mở mắt dậy sẽ là nhà mình. Nào ngờ, cửa lồng sắt động một tiếng, quái nhân kia đã quay trở lại mà tay hắn còn cầm một con dao mổ lợn nhọn hoắt. Hắn ném con dao vào góc động, loay hoay làm gì đó, chỉ trong chốc lát, một tia lửa lóe lên thắp sáng cả căn động. An Thạch Thảo còn chưa kịp định hình vì bị ánh sáng làm cho chói mắt thì cánh cửa lồng bật mở, một lực lớn dật lấy tóc cô, kéo mạnh ra, lôi đi xồng xộc. An Thạch Thảo đau đến ứa nước mắt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị quẳng vào tường đá. Cô ho khù khụ thở đứt quãng. Cô ngước mắt lên nhìn xung quanh, đập vào mắt là một cái xác không đầu nằm ngay cạnh mình. Cô chỉ hận, chưa đau tim mà chết.

Lúc này mọi thứ trong động này dần hiện rõ mồn một. Đây quả thực vô cùng giống cái lò mổ lợn thời phong kiến. Dao xếp ngay ngắn trên tường, xung quanh là vũng máu lớn nhỏ, bê bết dính lên tường. Thảo nào từ khi bị quẳng vào đây, cô đã thoáng ngửi thấy mùi máu tanh hôi nồng nặc. Quả thực cảnh tượng này còn ghê tởm hơn trận càn quét giết sạch kẻ đối địch với lão già Hồ Báo kia.

Tí ...tách!!!!

Có tiếng rỏ giọt bên tai, An Thạch Thảo xoay người lại nhìn...

- A...

Quả thực cô hét lên rất to. Trên đỉnh đầu cô, từng sợi dây đỏ ỏm treo trên đó đang giỏ máu đỏ. Nhìn kĩ thì đó là từng khúc ruột người cắt thành đoạn vắt trên đó. An Thạch Thảo run run nhìn tên quái nhân đang mài dao trước mặt. Nhận thấy có người nhìn mình, hắn ngoái đầu lại, để lộ hốc mắt đen ngòm. An Thạch Thảo lập tức nôn ọe ra toàn nước. Tên đó nhìn cô một hồi lâu, nhe hàm răng với cái môi bị khuyết một nửa ra, cầm dao tiến đến chỗ cô:

- Ngươi muốn cắt tai trước hay là móc mắt trước?

Tên đó vừa đi vừa hỏi.

- Cút!!

An Thạch Thảo run đến muốn khóc, cô quát lớn, người không ngừng nhích về phía sau. Tên đó như có gì kích thích, lập tức nhào tới chỗ cô. Thạch Thảo hét lên rồi dơ chân đạp hắn bay về sau, đập vào thành động. Khi ấy hai mắt cô mở căng hết cỡ:

- Ngươi là nữ!!!

Phải. Mặc dù nhìn quái nhân ấy teo tóp thế nhưng, cô vẫn cảm thấy bộ ngực nó nhô lên và có đàn hồi. Quái nhân ấy nghe An Thạch Thảo nói vậy thì nổi cơn giận dữ, giống lên như ngựa, lao tới, đem con dao nhọn cắm vào lồng ngực của An Thạch Thảo. Lập tức, một ngụm máu tươi phun ra từ mồm, cô thở không ra hơi, nói không lên lời, cô kinh ngạc nhìn quái nhân đó, dù là nó bị mất hai mắt, môi khuyết một nửa thế nhưng...

- Mẹ.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.