Phải! Là tôi, tôi là Tịnh Thu Vi.
Một giọng nói trầm đục vang lên khiến An Thạch Thảo giật mình nhìn sang bên cạnh. Cô thấy Tịnh Thu Vi khăn che nửa mặt, tay bưng khay sữa, đứng trân trân nhìn mình, bất giác An Thạch Thảo có dự cảm chẳng lành:
- Thu Vi, nói cho tôi biết đi, cậu như vậy là sao?
Tịnh Thu Vi không nói gì, chỉ im lặng đặt khay sữa lên bàn rồi ngồi xuống cạnh An Thạch Thảo, nàng ta đưa tay lên vén tóc mai của cô lên mang tai, nàng cười:
- Không phải cứ sinh ra trong gia đình giàu có là sướng đâu, cũng không phải lúc nào được mẹ cưng chiều là may mắn đâu! Có đúng không?
- Cậu nói vậy là có ý gì?
An Thạch Thảo nhíu mày khó hiểu. Tịnh Thu Vi cười khan hai tiếng rồi đưa tay tháo khăn bịp mặt ra. An Thạch Thảo sững sờ cả người:
- Mặt cậu....
- Ha ha! Đúng vậy, mặt của tôi!
Tịnh Thu Vi cười nắc nẻ:
- Ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi đã từng là đứa trẻ rất xinh đẹp. An Thạch Thảo, để tôi kể cậu nghe chuyện này nhé!
- Rốt cuộc, 13 năm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tịnh Thu Vi không trả lời cô, đôi mắt nàng ẩn chứa một ý niệm hết sức phức tạp:
- Ngày xưa có một cô tiểu thư nhà giàu, vì đanh đá, ích kỉ mà hại chết đứa con ruột của mẹ kế cô ta. Để trừng phạt đứa con chồng của mình, bà ấy đã đưa cô ta đến một nơi xa xôi, rất xa, bắt cô ta ở lại đó, cho đến khi con bà ấy sống lại, trở về, bà ấy sẽ cân nhắc cho cô ta về lại nhà mình. Sống nơi xa nhà, cô ta nhớ bà mẹ kế ấy vô cùng, rốt cuộc thì hai năm sau, cô ta cũng có cơ hội về lại nhà mình, cô ta chui vào chuồng chó ẩn nấp ở đó, chờ máy bay đưa về. Khi đứng trước cổng nhà mình, cô ta nghẹn ngào sắp khóc. Khi cô ta chuẩn bị cất tiếng gọi mẹ thì....”Bùm” phòng của bà mẹ kế chợt nổ tung, rồi thì “ bùm”! Cả nhà cô ta nổ tung! Từ đám nổ, cô ta thấy cánh tay của mẹ kế, rơi trước mặt cô ta, rồi.. “bùm”! Gương mặt xinh đẹp của cô ta bị bỏng một góc!
- Thu Vi, cậu nói chuyện gì vậy? Tôi nghe không hiểu!
An Thạch Thảo đầu óc quay cuồng, cô cố níu lấy cánh tay của Tịnh Thu Vi, gắt gao hỏi. Tịnh Thu Vi cười nhạt:
- Những gì cậu mơ thấy, nghe tôi kể lại, tất cả đều là sự thật!
Tịnh Thu Vi chợt cười to, rồi bật khóc:
- Ha ha! Mẹ chúng ta....chết rồi!
- Cậu nói láo!
An Thạch Thảo hét lên nắm chặt lấy hay vai của Tịnh Thu Vi lắc mạnh:
- Chưa biết tôi sống hay chết, làm sao bà ấy có thể đi trước được!
Tịnh Thu Vi hẩy người An Thạch Thảo ra, dáng cho cô một cái tát thật đau:
- Bà ấy chết rồi! Cậu nghe không hiểu à!
- Tại sao chứ!
An Thạch Thảo ôm chặt lấy Tịnh Thu Vi, khóc nức nở:
- Bà ấy là người tốt, là một người rất tốt, ông trời mù hay sao, tại sao lại để bà ấy mất! Tôi còn chưa được nghe bà ấy gọi tôi một tiếng “Con ơi”!
Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng khóc thút thít vang lên nghe mà sao đau xót đến vậy.
Tịnh Thu Vi vỗ nhẹ hai vai của An Thạch Thảo, ánh mắt nhìn ra rừng phong rộng lớn. Đó là người mẹ kế mà nàng tôn sùng kính trọng nhất.
“ Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời gì ghẻ lại thương con chồng”
Người mẹ ấy khác biệt hoàn toàn với câu ca dao kia. Bà hiền từ phúc hậu. Dẫu biết nàng hay bắt nạt con gà bà, bà vẫn bỏ qua cho nàng. Nàng hại chết đứa con ruột của bà, nàng biết bà lấy đó làm cái cớ để đưa nàng thoát khỏi bàn tay thần chết. Bà thà đánh đổi mạng sống của mình để che chở bảo vệ cho đứa con chồng hỗn láo xấc xược. Nàng đặt bức thư trước khi chết, bà viết cho những đứa con của bà lên đầu giường của An Thạch Thảo. Tịnh Viễn và nàng đã đọc, bây giờ chỉ còn mình An Thạch Thảo.
Ngày x, tháng xx, năm xxxx
Gửi cho những đứa con yêu dấu của mẹ.
Gửi Vi Vi:
Vi Vi của mẹ, con là một đứa bé xinh đẹp, con thông minh xuất chúng hơn người, nếu con ngoan hơn một chút, tương lai, con sẽ sáng ngời hơn một chút. Vi Vi à, con không trách bà mẹ kế như ta chứ. Ta xin lỗi vì đã mắng con hư, ta xin lỗi vì đã đuổi con ra khỏi nhà. Thấy con khóc, ta buồn lắm, ta cũng đau lòng lắm chứ, nhưng vì con và tiểu Viễn, ta buộc phải làm vậy. Tha lỗi cho ta được không? Tha lỗi cho bà mẹ kế này nhé con! Với ta, con mãi là con ngoan, là Vi Vi của mẹ.
.....
Gửi Tiểu thảo:
Ta không biết phải nói gì hơn với con. Tiểu Thảo à, mẹ xin lỗi, mẹ rất yêu con! Con gái của mẹ. Hãy bảo vệ Vi Vi và Tiểu Viễn. Chúng là anh chị em của con.
An Thạch Thảo gấp bức thư lại, một nỗi chua xót dâng lên, cô ôm lấy đầu gối, người co chặt vào góc giường, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
- Mẹ! Rốt cuộc thì mẹ vẫn thương chị em Thu Vi hơn con đúng không? Vậy, con với họ, ai đáng thương hơn?
Chào đón ngày cuối tuần không phải tia nắng vàng ấm áp mà là một cơn mưa rả rích của mùa thu. Từng hạt mưa lạnh buốt xuyên qua khung cửa sổ, táp vào cô gái đang nằm ngủ say trên giường. An Thạch Thảo khẽ cựa mình mơ hồ tỉnh dậy. Cô dụi dụi đôi mắt còn đang mỏi, chợt phát hiện trời đang mưa rất to mà cửa thì lại không đóng. Cô vội nhảy khỏi giường.
Xoạt!!
Á....!
“Tổ sư!”
An Thạch Thảo trượt phải vũng nước, dập đầu xuống đất, cả người ướt sũng, tức giận buông một câu chửi thề.
Cô ôm cái đầu đang sưng vù ra khép cửa sổ lại thì cửa phòng bật mở, một cái bóng cao cao tiến vào phòng kèm theo một tiếng chửi đổng:
- Mẹ nó! Cô làm cái quái gì mà để nước mưa dột xuống ướt hết phòng tôi rồi!
- Tôi....
- Danh con!
An Thạch Thảo còn chưa kịp nói gì thì giọng nói đanh thép của Tịnh Thu Vi chen ngang. Nàng bưng li sữa đi tới, sút vào chân kẻ kia một cái:
- Mới tí tuổi đầu, vắt mũi chưa sạch, mà giám vô lễ với người lớn!
An Thạch Thảo liếc qua người kia rồi hỏi nhỏ vào tai Tịnh Thu Vi:
- Tịnh Viễn à?
Tịnh Thu Vi không trả lời, chỉ gật đầu một cái rồi giúp cô đóng nốt cánh cửa số còn lại vào, nàng nhắc:
- Đánh răng rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng!
An Thạch Thảo ậm ừ một tiếng rồi nhìn cái bóng của Tịnh Thu Vi đang xách tai Tịnh Viễn khuất dần sau dẻo hành lang, cô đổ người xuống giường rồi thầm cảm khái:
- Thời gian trôi qua nhanh thật!
Vệ sinh cá nhân xong, An Thạch Thảo thay bộ đồ trong nhà vào người rồi lững thững xuống cầu thang. Khi gần tới phòng ăn, cô chợt nghe thấy tiếng cãi vã của chị em Tịnh Thu Vi.
Tịnh Viễn: Chẳng phải trước kia chị ghét An Thạch Thảo lắm sao? Sao bây giờ lại đối xử tốt với cô ta như vậy?
Tịnh Thu Vi: Câm miệng lại và ăn sáng đi!
Tịnh Viễn: Ngồi ăn với An Thạch Thảo!Em nuốt không trôi!
Tịnh Thu Vi: Tịnh Viễn, em tưởng em là công tử con nhà giàu như hồi xưa nữa hay sao? Em đừng quên An Thạch Thảo là gia chủ của tòa dinh thự này. Là khách phải nể mặt chủ chứ không phải để chủ nể mặt khách!
Tịnh Viễn: Chị quên là chính gia đình An Thạch Thảo hại chết mẹ chúng ta hay sao?
Tịnh Thu Vi chợt gắt lên: Không phải An Thạch Thảo hại chết mẹ kế chúng ta mà chính là Dương gia hại chết cả nhà chúng ta!
Không chỉ Tịnh Viễn ngạc nhiên mà còn cả An Thạch Thảo đang chết đứng ngoài cửa.
- Cậu nói lại lần nữa đi! Mẹ chết không phải do tai nạn ư?
Tịnh Thu Vi, im lặng nhìn An Thạch Thảo, đôi mắt nàng như ẩn chứa một bí mật động trời. Tịnh Viễn mất kiên nhẫn gắt lên:
- Chị nói đi! Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện chị giấu em nữa?
- Đây không phải tai nạn, đây là một vụ mưu sát!
Tịnh Thu Vi nói, tay nắm chặt cốc nước trên bàn:
- Một vụ sát giới do Dương Cấn tạo ra!
An Thạch Thảo, cô không còn tỉnh táo để nghe tiếp được nữa, cô bỏ ra ngoài, đầu óc nhức nhối, đầu chỉ vang lên hai chữ “Mưu sát“. Người mẹ của cô đã gây nên tội gì mà phải kéo bà ấy vào chết chung.
Sao phải tàn nhẫn với cô như vậy? Cô còn chưa được mẹ ôm vào lòng và thương yêu dù chỉ một lần thôi mà. Phải chăng cô đã giết quá nhiều mạng người nên đây là quả báo của cô? Bầu trời đen kịt cứ liên tục xả mưa lớn xuống nhân gian bé nhỏ. Gió thổi tung tóc của cô gái đứng dưới cơn mưa rào. Phải chăng, cô gái ấy đang đứng chất vấn với ông trời quá bất công với cô.
- Vào nhà đi! Đừng để bị cảm.
Tịnh Thu Vi tay cầm ô, đã đứng trước mặt An Thạch Thảo từ bao giờ, trầm ngâm nói. An Thạch Thảo nhìn Tịnh Thu Vi, môi mấp máy:
- Rốt cuộc, tôi với cậu, ai đáng thương hơn?
Tịnh Thu Vi nhìn sang hướng khác, trả lời:
- Không phải ai đáng thương hơn ai
Rồi nhìn An Thạch Thảo, đôi mắt nàng cơ hồ ẩn chứa một nỗi sợ hãi, đau đớn khó nói:
- Mà là ai phải chịu đựng đau khổ nhiều hơn ai!
Cơn mưa vẫn cứ rả rích rơi, ấy vậy mà nó chẳng thể nào cuốn trôi đi vết tàn dư của quá khứ để lại.