Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 25: Chương 25




Chỉ ở riêng cạnh gã, không ràng buộc gì, Maddy không hề tiếp cận với kẻ hầu người hạ, nàng cứ thế sống trong nhà gã như một vị khách, nhưng cả Phu Nhân de Marly lẫn Jervaulx đều không chấp nhận sự chối bỏ trách nhiệm ấy thêm được nữa.

“Nó là công tước, còn cô là nữ công tước của nó, đến lúc bắt tay vào việc của mình rồi,” bà bác tuyên bố.

Dưới sự chỉ dẫn của vị phu nhân già, Maddy yêu cầu xem sổ sách hằng quý và ngồi họp cùng bà Rhodes và lão Calvin. Sổ sách giấy tờ của suốt nửa nẵm qua xếp chồng trước mặt nàng - lần đầu tiên Maddy biết rằng trong khi gia nhân chỉ được thông báo là Công tước vắng mặt do đau bệnh kéo dài, bà Rhodes cùng lão Calvin lại hiểu rõ bản chất sự việc. Mặc dù cụm từ “dưỡng trí viện” chưa từng được thở ra, nàng ngờ rằng hai người đang thật sự lo lắng về tương lai của mình cũng như việc ai sẽ làm chủ pháo đài. Họ tỏ ra cứng nhắc với Maddy nhưng không bất hợp tác và trước khi rời đi, bà Rhodes hỏi một câu đầy cảnh giác rằng liệu có ý định nào việc đóng cửa pháo đài không.

“Tôi không biết,” Maddy thành thực nói. “Tôi sẽ hỏi Công tước. Nhưng có vẻ anh ấy rất thân thiết và thoải mái ở đây.”

“Xin đừng hỏi, thưa Lệnh bà! Quả thật là xin đừng. Câu hỏi vừa rồi thật ngu ngốc.” Lão Calvin ném về phía bà Rhodes một cái nhìn khắc nghiệt. “Mấy lời đó của bà rõ vớ vẩn, bà Rhodes. Vì sao Đức ông lại đóng cửa pháo đài kia chứ?”

Bà Rhodes nhận những lời khiển trách ấy với vẻ im lặng khắc khổ.

Maddy nghĩ tốt nhất nên tiếp tục vấn đề. “Hai người có lẽ đã nghe rằng năng lực quản lý công việc của Công tước đang bị nghi vấn?”

“Chúng tôi không nghe thấy gì cả, thưa Lệnh bà, ngoại trừ việc Đức ông bị ốm,” lão Calvin đáp, rõ ràng là nói dối.

“Đúng là anh ấy bị ốm. Và cũng đúng là sẽ có một phiên tòa thẩm tra năng lực của anh ấy trong vài tháng nữa.”

Cả hai nhìn nàng không biểu lộ một chút cảm xúc.

“Ông có tin rằng anh ấy giống người vô năng không?” nàng hỏi lão quản gia.

“Chắc chắn là không, thưa Lệnh bà.”

“Anh ấy không thể nói trôi chảy,” nàng nói.

“Dạ vâng, tôi đã lưu ý điều đó. Nhưng trong mắt tôi thì ngài ấy hoàn toàn có đủ năng lực.”

Maddy thấy đây là một kiểu tuyên bố có tính toán hơn là lời thật tâm, nhưng ít nhất nó cho thấy lòng trung thành của lão quản gia nằm ở đâu. “Phải,” nàng nói. “Nếu mọi người kiên nhẫn, cho anh ấy thời gian và biết cách lắng nghe thì mọi người sẽ thấy anh ấy thật sự có khả năng.”

“Vâng, thưa Lệnh bà.”

“Tôi sẽ xem lại những tài liệu này.” Nàng kéo đám sổ sách lại. “Và tôi đề nghị hai người báo với tất cả những gia nhân dưới quyền rằng đừng gọi tôi là Lệnh bà, mà chỉ gọi tôi là bà chủ. Tôi là... tôi được nuôi dưỡng với những nguyên tắc của Ái hữu Hội và tôi không thể vi phạm luật lệ của Hội mình.”

“Bà chủ ư, thưa Lệnh bà?”

“Bà chủ,” nàng kiên định đáp. “Đơn giản vậy thôi.”

“Vậy tôi có thể xin phép được gọi là Phu nhân không ạ?” Lão Calvin đề nghị. “Như vậy giữ gìn được danh tiếng của nhà này hơn.”

Maddy nhìn thẳng lão. “Tôi nghĩ rằng danh tiếng của nàh này sẽ được giữ gìn tốt hơn nhờ vào sự cố gắng của chính những người trong nhà chứ không phải do việc tôi được gọi như thế nào.” Nàng lập tức thấy giọng điệu mình hơi ngạo mạn làm sao bèn cắn môi. “Tôi sẽ không giả vờ là tôi biết tí gì về việc quản lý một pháo đài như thế này, tôi sẽ cần hai người giúp đỡ và chỉ dẫn. Nhưng... tôi sẽ luôn nói sự thật với hai người, và tôi mong rằng hai người cũng như vậy với tôi. Công tước đang đứng trước mối nguy cơ thực sự về việc bị xử là vô năng. Nếu điều đó xảy ra, tôi không thể đảm bảo chuyện gì sẽ đến tiếp theo. Vậy nên có lẽ sẽ không ai kết tội hai người nếu bây giờ hai người chọn không tuân theo tôi. Nhưng vì tôi... tôi là vợ anh ấy, tôi phải thực hiện trách nhiệm đổ xuống vai mình hiện nay, với cung cách mà tôi thấy ổn nhất.”

“Vâng, thưa bà chủ,” bà Rhodes nói. “Đã có tin này nọ, chúng tôi đã nghe thấy thế này thế kia về Đức ông nên mới đang hoang mang. Tôi cảm ơn về sự thẳng thắn của bà. Biết được điều tồi tệ nhất còn hơn là bị bịt mắt bịt mũi trong tăm tối và nghi ngờ.”

“Thực vậy. Cảm ơn... bà chủ.” Lão Calvin ấp ứng như đang phát âm tiếng nước ngoài, nhưng lão đã chịu nói.

Maddy một mình điều hành cuộc họp với hai vị quản gia trong thư phòng của lão công tước phu nhân, nhưng sau đó phu nhân de Marly ngồi cùng nàng trong phòng khách để đánh giá về sự chuẩn xác và cần thiết của các khoản chi. Quý cuối cùng có nhiều điểm nghi vấn kẹp những ghi chú nghuệch ngoạc của công tước, hầu hết là chỉ dẫn cho lão Calvin về việc sửa chữa hệ thống đường nước. Tổng chi phí cho nơi này thật choáng váng. Có một tiều phu và năm người gác rừng, đầy tớ chuyên chở nước, đầy tớ lo chuyện đèn nến, mười sáu nữ hầu phòng, ba mươi thợ mộc, một thợ bọc đệm ghế và một ai đó gọi là “người-đánh-cồng”. Riêng chi phí cho nến thôi cũng đã khiến Maddy hoa mày chóng mặt: nàng cảm thấy có lỗi về việc Jervaulx thắp quá nhiều nến để đuổi ma trong đại sảnh. Nàng và Phu nhân de Marly đều thống nhất rằng số lượng bia trữ dưới hầm là quá nhiều so với một pháo đài ít danh thắng xung quanh - Maddy đã chịu khó ngồi tỉ mẩn tính tổng nhu cầu hằng ngày cho số lượng kẻ hầu người hạ lớn đến vậy - nhưng khi nàng phân phối khoản chi mười ba bảng tiền phân tóc cho đầy tớ và người giữ ngựa, nàng lập tức thấy mình bị đập tơi bời bởi cả mớ đạo đức và phẩm cách.

“Thể thống của ngôi nhà này,” Phu nhân de Marly tuyên bố như thể chuyện phấn tóc quyết định vấn đề đó vậy.

“Nhưng,” Maddy nói, “Cháu nghĩ rằng truyền thống đó không cần tiếp tục trừ những dịp đặc biệt, nhất là khi không có khách tới thăm.”

“Cô chẳng biết gì hết về những thứ như thế này, con bé dốt nát. Không rắc phấn trên tóc, trông đám đó sẽ thậm nhếch nhác.”

“Cháu sẽ ghi chú rằng luôn phải để tóc ngắn gọn gàng.” Maddy viết một tờ ghi chú như Công tước làm trước kia và kẹp vào một cuốn sổ.

“Láo toét! Chúng phải rắc phấn!”

“Vào những dịp đặc biệt và khi có khách,” Maddy nói, thêm vào giấy ghi chú.

“Ồ, cô cũng là một trong số đó đấy nhỉ?”

Maddy ngơ ngác ngước nhìn Phu nhân de Marly.

“Một trong số đám con gái mặt mũi hiền lành, nói năng thỏ thẻ, cứ mải nghĩ mà đi thẳng, dám nói mọi điều với người khác.”

Nàng thoáng mỉm cười. “Không. Cháu nghĩ về bản chất, cháu cũng bẳn tính và quyết đoán giống bác. Nhưng qua cha mình, cháu đã học được rằng sự bướng bỉnh lặng lẽ là đối tượng hoàn hảo cho điều ấy.”

“Bẳn tính! Cô dám! Láo xược quá mức...”

“Bác... tự hào về điều đó,” Jervaulx nói, bước ra từ phòng ngủ. “Bác gái.”

“Bảo con bé ngu ngốc này là bọn đầy tớ kia cần phải rắc phấn!”

Gã dừng lại. “Đầy tớ phải... gì?”

“Các đầy tớ nam,” Maddy giải thích. “Phấn tóc. Quý vừa rồi anh đã phải chi mười ba tháng cho việc đó.”

“Vài đồng bạc,” bác gái gã kêu lên. “Chúng phải được rắc phấn. Vị thế của anh, Jervaulx!”

“Họ có thể rắc phấn tóc vào những dịp đặc biệt,” Maddy nói, “và khi có khách.”

“Khách khứa có thể bất ngờ xuất hiện bất cứ lúc nào. Những người đến tham quan chả bao giờ báo trước. Cô không hiểu tầm cỡ của việc như thế này. Jervaulx, ta đề nghị anh lập tức đưa vợ mình vào khuôn phép.”

Gã trầm mặc nhìn cả hai người cứ như đây là một cuộc tranh luận sâu sắc lắm. “Solomon[1].” Gã chém thẳng tay xuống. “Nửa rắc phấn... nữa không.”

[1] Dựa theo tích truyện hai người phụ nữ tranh nhau một đứa trẻ, ai cũng khẳng định đó là con mình nên vua Solomon nghĩ ra một cách thử hai người. Ông đề nghị lấy gươm chặt đứa trẻ ra làm đôi, một người phụ nữ đồng ý ngay, còn người kia lo cho tính mạng của đứa trẻ nên không chấp nhận nhường con. Nhờ thế vua Solomon xác định được người phụ nữ hai là mẹ đứa trẻ.

Maddy đếm. “Có bảy đầy tớ nam. Không thể chia đều được.”

Chồng nàng không chớp mắt. “Rắc phấn nửa đầu.”

Nàng thoáng ngập ngừng rồi cười phá lên. Christian thích thú ngắm nhìn nàng. Nàng luôn có cái kiểu cười như chưa bao giờ được cười, cứ như cử chỉ vừa rồi khiến nàng ngạc nhiên lắm vậy.

Gã sẽ cho vẽ nàng. Lawrence, gã nghĩ, thầm tiếc không thể là Rembrandt với nụ cười hóm hỉnh ẩn trong mỗi bức họa. Nàng không kiều diễm, nàng giống bức tranh nhỏ kia - môt khoảnh khắc, một biểu cảm vụt qua - gã muốn chộp nó lại, cái khoảnh khắc gã tán tình nàng, khi hàng mi đầy dục cảm kia nâng lên và bao nghiêm nghị cứng nhắc biến thành thứ gì khác, khi lời hứa không động phòng phải nhường chỗ cho hiện thực.

Gã khám phá ra rằng cung cách thẳng thừng khiến nàng thoải mái, và từ đó, một chút trêu ghẹo nhẹ nhàng là hiệu quả nhất: một trò đùa ngốc nghếch cơ hồ hạ gục nàng còn nhanh hơn vẻ ga lăng hay bám đuổi dai dẳng. Sự hài hước của nàng hoàn toàn theo khuynh hướng tự nhiên. Pha trò càng lố lăng ra mặt, nàng càng dễ hiểu. Gã tự hỏi không biết đám Giáo hữu của nàng có bao giờ cười không.

Gã còn một thức khác để làm vui lòng nàng. Gã chìa ra một bức thư viết ngoáy của Durham. “Cha đang... đến. Có lẽ hôm nay.”

Niềm hạnh phúc bừng sáng trên khuôn mặt nàng. Nàng đón thư từ gã, đọc thật nhanh rồi bặm môi lại. “Ôi,” nàng bất lực nói, “cha sẽ nghĩ gì đây?”

“Ông ta sẽ nghĩ là cô đã lo liệu rất, rất tốt cho bản thân,” bác Vesta cắm cảu xen vào.

“Em không nên kết hôn mà không có sự cho phép của ông. Em không nên tự mình quyết định như thế.” Chút sợ hãi len vào giọng nàng.

Christian nhìn nét mặt nàng. “Ông... sẽ... nổi giận?”

“Ôi không. Cha không bao giờ nổi giận. Cha sẽ chỉ... cha sẽ chỉ rất lặng lẽ! Cha sẽ khiến em bật khóc vì đáng lẽ em phải tốt hơn!”

“Tốt hơn?” Phu nhân de Marly xẵng giọng. “Cô vớ được món hời nhất trong cả đất nước này, cô gái của ta ạ! Nếu ông ta không tự mình hiểu lấy thì ta sẽ bảo cho ông ta biết.”

Maddy chỉ siết lấy bức thư. Christian trở về phòng mình, đến cửa, gã dừng bước quay lại. “Bé-Maddy,” gã nói. “Tôi em cưới. Đừng... quên.”

Gã gặp ánh mắt nàng. Gã không định càu xin sự chung thủy của nàng. Gã đã biến nàng thành của gã, bằng luật pháp và bằng sở hữu về thể xác. Nàng là của gã.

Gã chỉ thầm hy vọng trước Chúa rằng Durham đã lo xong một cuộc thuyết phục khốn kiếp nào đó với ông Timms.

Trước đây, Maddy khao khát mãnh liệt được gặp cha, cũng gần mãnh liệt như cái khao khát hiện giờ của nàng rằng có thêm chút ít thời gian trước khi phải đối diện với ông. Đáng lẽ nàng nên viết thư cho ông, giải thích đôi chút. Nàng sợ chết khiếp cái lúc ông xuất hiện.

Ấy thế mà khi lão Calvin báo tin một cỗ xe ngựa vừa tiến vào pháo đài, nàng liền lao xuống tận gác canh bên ngoài và đứng đó nhìn xe lăn bánh vào sân.

“Cha!” Nàng đã ở bên cửa sổ trước khi chú nhóc cưỡi ngựa đầu đàn hăm cương cho đoàn ngựa dừng lại. “Ôi! Cha ơi!”

Durham đi cùng ông, anh ta đứng dậy đỡ cha nàng. Cha dò dẫm đi lên những bậc thang và đứng trước mặt nàng, cả người bọc kín trong một chiếc áo măng tô lông khiến ông trông càng nhỏ bé giống một chú chim.

“Bé Maddy,” ông ấm áp nói và nàng biết rằng ông vui mừng khi gặp nàng, ít nhất là vậy.

Nàng nhào vào vòng tay cha, ôm ông thật chặt. “Ôi, con nhớ cha. Con nhớ cha.”

Ông hôn lên má nàng, giữ hai bàn tay nàng. “Bé Maddy,” ông nhắc lại, chừng như đó là tất cả những gì mà ông có thể thốt lên. Ông lùi lại đưa tay ra chạm lên khuôn mặt nàng, hơi mỉm cười. “Con thế nào?”

Nàng lắc đầu. “Cha, con...” Nàng nghẹn ngào. Nàng vặn vẹo tay rất mạnh. “Sẽ chẳng có gì thay đổi cả!” nàng kêu lên. “Cha sẽ sống ở đây với chúng con. Durham đã báo với cha chưa ạ? Nó... ôi cha, giá như cha có thể thấy nó! Nó là một pháo đài, với những ngọn tháp rất lớn và một đại sảnh to bằng cả nhà thờ. Con không... con không biết mình đã làm gì! Con chỉ biết... cha yaau cầu con ở với anh ấy, và con đã làm vậy, sự việc đã phát triển đến nước này.”

Ông vỗ nhẹ nàng. “Thực ra, Maddy... ta không yêu cầu con. Ta không bao giờ làm vậy. Khi ở Chalfont Giles, ta chỉ hỏi con là việc ở lại khó khăn đến vậy sao - và con đáp rằng con không thể bỏ rơi cậu ấy.”

“Vâng, nhưng thư của cha...”

“Đừng mất thời gian nữa,” Durham xen vào.”Ngoài này lạnh như cắt ấy, cô có nghĩ vậy không, nữ công tước? Hãy để chúng tôi... a! Shev kia rồi.” Jervaulx băng qua các khoảng sân rải sỏi tới. Durham chộp lấy khuỷu tay gã, giữ như vậy một lúc. “Thế nào, chàng trai? Một ông bạn đã kết hôn, lạy Chúa.”

Jervaulx nắm lấy tay cha nàng bao bọc bàn tay ông trong cả hai tay gã. “Timms. Chào mừng. Vào đi... lạnh.”

Maddy thấy mình rớt lại sau khi hai người kia kè kè hai bên cha. Nàng vội vã bước tới. “Có cầu thang đấy, thưa cha. Hai đoạn cầu thang dài. Đó... đến cầu thang rồi.” Trong tiếng vang của bước chân trên nền đá, Jervaulx và Durham đưa cha nàng đi lên. “Trông rất hùng vĩ cha ạ,” Maddy đi bên nói với cha. “Cầu thang... ồ, phải rộng đến ba mét và trải dốc lên dưới những mái vòm, các chiếu nghi đều có cột. Có một cánh cửa cổ khổng lồ ở đỉnh cầu thang và một người hầu đang đứng giữ cửa mở đợi chúng ta.”

“Rắc... phấn,” Jervaulx nghiêm trang thêm vào.

“Chẳng có vấn đề gì với ông Timms đâu,” Durham thông báo sau bữa tối, khi chỉ còn anh ta và Christian nán lại riêng trong Phòng lớn bên chau vang. “Tôi đã bảo ông ấy rằng đây là một nhân duyên bất ngờ. Hai người bị tình cảm cuốn đi và vậy đó. Cậu có nghĩ cô nàng sẽ nói ngược lại không nhỉ?”

Christian cân nhắc. Gã nghĩ đến Maddy trên giường mình, về những bóng ma và tiếng cười thẹn thùng bất ngờ của nàng. Gã đặt nắm tay lên mặt bàn và giơ ngón cái lên.

“À. Tiến triển tốt, phải không?” Durham hỏi. “Ồ, tôi không rõ chi tiết thế nào, nhưng tôi không nghĩ là ông ấy sẽ so sánh thư. Tất cả những gì ông ấy quan tâm là con gái được an toàn.”

“Không... giận... cưới?”

Durham thả một lát pho mát vào miệng và bẻ ngón tay. “Hơi bối rối trước tin đó, tôi nghĩ vậy. Không nói nhiều hay hỏi nhiều. Một ông lão hay ho ra trò đấy. Cũng không ngốc đâu, dưới cái mũ vàng đó. Chỉ muốn biết liệu cậu có thật lòng với con gái mình không. Đừng nghĩ ông ấy dòm ngó tới thứ gì khác. Không hề hỏi một câu về tiền trợ cấp. Ưa cậu, tóm lại là vậy. Nghĩ rằng cậu là một thiên tài chết tiệt.”

Christian mỉa mai lẩm bẩm. “Thằng đần... chết tiệt.”

“Nói toạc móng heo ra thì tôi thấy cậu khá hơn lần trước nhiều đấy. Gần như một con người mới vậy.” Durham nâng chén lên. “Chuyện này sẽ êm xuôi thôi. Phải vậy. Tôi chỉ hy vọng khi thời điểm tới, cậu không nhìn lại và ước mình đã làm khác đi thôi.”

“Người mới tốt... cậu có nghĩ vậy không?”

“Chà, nghe cậu kìa. Cậu sẽ khiến họ ngủ gật trên tòa đấy.”

Christian cố hình dung việc lại cất tiếng nói ở Tòa Đại pháp. Mạch gã đập mạnh lên. “Tòa... Đại... không thể...” Gã lại tắc họng, chính cái ý nghĩ phải mở miệng ở chốn công cộng đẩy gã tới chỗ ngắc ngứ lúng búng.

“Mẹ kiếp!” Gã vụt dậy khỏi chỗ ngồi bên cửa sổ. Đến bức tường gắn giá sách, gã dừng lại. Gã tì lên một cặp trụ bố tường, nhìn chằm chằm vào những bia da và nhan đề mạ vàng bằng tiếng Latinh xếp hàng ngang. Rồi gã đập trán lên thành giá, mùi bụi bặm cổ xưa của những cuốn sách xộc vào mũi gã, gỗ cứng va mạnh vào đầu gã.

“Không thể!”

Durham yên lặng, Christian đứng quay lưng lại căn phòng. Gã hít thở một hơi thật sâu rồi rời giá sách, quay người.

“Sợ.” Gã lắc đầu ngồi phịch xuống ghế. “Sợ... không bao giờ... Durham.”

“Tôi không tin được. Mẹ kiếp, Shev, tôi sẽ không tin! Cậu đã tiến xa tới mức này!”

“Xa.” Môi Christian cong lại mỉa mai. “Nghe... tôi.”

“Cậu phải tiếp tục cố gắng. Có lẽ nếu cậu có một... một loại gia sư nào đấy.”

“Đầu tôi. Mắt! Cổ... cổ... không! Cố là... tệ hơn. Hiểu?”

“Vậy thì sao? Cậu định lẩn trốn ở chỗ này cho đến hết đời? Không được đâu, Shev. Chúng sẽ xông vào, ép buộc cậu phải phá vỡ lớp vỏ bọc. Có quá nhiều sự đang ở thế nước sôi lửa bỏng. Ngày nào Manning cũng kè kè bên mẹ cậu, cậu biết không?”

Bàn tay Christian siết chặt trên tay ghế. Manning là chồng em gái Charlotte của gã, kẻ đứng với đám luật sư và bọn đội tóc giả trong căn phòng đó. Quan sát. Đợi gã bị lột trần, bị xích lại.

Một cơn giận dữ bạo liệt nhói lên trong gã, tủi nhục và khiếp đảm pha trộn khiến gã câm lặng. Bàn tay gã bồn chồn trên tay ghế, ngón tay ấn lên thớ gỡ cho tới khi đau nhức. “Phiên tòa... mới,” cuối cùng gã cũng nói ra, bình tĩnh hết sức có thể.

“Đó là cơ hội của họ. Hôm qua tôi đích thân ghé thăm y chỉ để hiểu mang máng xem mọi sự thế nào rồi, và nói thật với cậu, Shev ạ, tôi lạnh cả sống lưng. Tên đó hoàn toàn chỉ thao thao bất tuyệt về chuyện này, rằng cậu luôn thất thường và bừa bãi, rằng nếu để cậu toàn quyền làm theo ý mình, cậu sẽ biến cả khối tài sản này thành bong bóng xà phòng và tương lai đám cháu ruột của cậu sẽ rơi vào nguy hiểm. Điều tồi tệ nhất trong chuyện này là y khiến chính bản thân mình cũng tin vào lý lẽ đó. Họ sẽ không chịu dừng lại đâu. Và tôi phải cảnh báo cho cậu biết, một khi họ nghe về đám cưới này, cứ ngồi đó đợi bão táp xphong ba đi. Họ đang nắm đằng cuôi. Đừng tưởng chỉ vì cậu chưa nghe ỉ ôi gì từ phía họ mà yên tâm ngồi đó rung đùi.”

Christian nhắm mắt. Dù có muốn gã cũng không thể nói được.

“Để Maddy lấy một xu lẻ nào có mà bằng lột da sống họ,” Durham nói. “Họ sẽ làm bất cứ thứ gì để ngăn việc ấy.”

Christian gật đầu.

“Vậy nên đừng có nói ‘không bao giờ’. Cậu có trách nhiệm. Với vợ cậu, nếu không còn thứ gì khác nữa.”

Gã nghĩ về điều ấy, ngoài bản thân mình ra, về điều gì sẽ xảy đến với Maddy nếu gã bị tuyên bố là vô năng. Nếu những kẻ kia ném trả gã lại chỗ đó. Họ sẽ không công nhận cuộc hôn nhân này, chắc chắn vậy. Gia đình gã sẽ không bao giờ chấp nhận nó.

Ngày hôm qua điều ấy chưa phải là tai họa với nàng. Nhưng hôm nay...

Phải nằm trong phòng bệnh, bị giam cầm ở đó mà không biết nàng ở đâu, họ đã làm gì với nàng, thậm chí không biết liệu nàng còn sống hay đã chết. Gã tưởng tượng ra điều ấy, và cơn ác mộng về chốn điên sụt xuống một độ sâu mà gã chưa từng tưởng tượng nổi.

Maddy đã lo liệu phòng nghỉ ngơi cho cha ngay sau bữa tối. Nàng dành rất nhiều thời gian để đảm bảo rằng phòng của ông không bị khói quá và giường phải ấm áp.

“Con không nên nấn ná với ta quá lâu, Maddy à,” ông khẽ quở trách nàng. “Chồng con sẽ mong con đấy.”

“Ôi không, con chắc chắn là Công tước chẳng để ý đâu.” Nàng cảm thấy mặt mình đang đỏ đừ lên. “Có Phu nhân de Marly và Durham ở đó mà.”

“Nhưng có lẽ chính con mới là người cậu ấy muốn thấy. Các con mới cưới có một tuần.”

“Nhưng con nghĩ mình là cha con mình cần nói chuyện...”

“Thôi đi đi nào, bé Maddy.” Ông mỉm cười. “Ta mệt rồi và cần phải ngủ.”

“Cha,” nàng yếu ớt phản đối.

Ông kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Maddy ngồi yên lặng ở đó. Một thoáng sau, ông sột soạt chăn đệm quay lưng khỏi nàng.

Lúc nàng rung chuông gọi người hầu đưa qua những hành lang tối tăm và đại sảnh để tới phòng khách, Durham và Công tước đã vào đó sau khi nhâm nhi rượu vang trong Phòng Lớn. Durham không nán lại lâu hơn. Khi Phu nhân de Marly tuyên bố về phòng nghĩ, anh ta lịch sự đứng dậy đề nghĩ được hộ tống bà.

Maddy bị bỏ lại một mình với Jervaulx. Tức khắc, nàng ngập tràn cảm giác e lệ hết sức, một sự ý thức thấm thía về gã, vả bản thân nàng. Nàng nhìn gã dập nến, chỉ để lại mùi hăng nồng của những ngọn bấc bị dập tắt và ánh sáng màu cam hắt ra từ lò sưởi.

Gã đi vào phòng ngủ. Cửa phòng mở, căn phòng được đèn dầu thắp sáng rực rỡ nhưng Maddy cảm thấy người mình bị dán chặt vào ghế. Cha đã kiên quyết từ chối đưa ra bất cứ ý kiến nào về đám cưới của nàng. Nàng không nghĩ rằng ông hoàn toàn bất bình với nó, ít nhất thì nom ông cũng không có vẻ thất vọng hay bực bội, nhưng trong lòng ông đang rối như tơ vò, điều ấy thì nàng biết.

Nàng ngồi trên ghế, hai chân ép chặt vào nhau, hai tay nắm chặt đuôi khăn lụa lên gối.

Jervaulx quay trở lại, chỉ mặc áo sơ mi, một bóng đen nổi bật trên luồng ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ. Đám than tàn chỉ có đủ sáng để viền quanh khuôn mặt gã và dải đăng ten thả trễ nải trên áo sơ mi của gã. Gã đứng đó dựa vào khung cửa.

Maddy cúi đầu siết khăn lụa chặt hơn. Nàng chẳng nghe thấy gì, chỉ có bóng gã đổ trên thảm báo cho nàng biết rằng gã đang vào phòng.

Gã đi tới sau lưng nàng. Gã băt đầu gỡ tóc nàng, tìm đám kẹp tóc và thả rơi lặng lẽ xuống sàn. Những bím tóc của nàng tuột ra. Nàng vẫn cúi gằm mặt khi những bím tóc rơi xuống vai. Trong khi nàng yên lặng ngồi đó, gã bắt đầu gỡ bím tóc. Gã lùa ngón tay vào đuôi tóc, xòe thành hình quạt, đưa tóc lên khẽ ve vuốt má nàng, nhẹ mơn man như tơ, nhột nhột, dọc theo đường quai hàm nàng, phía sau tai. Gã mơn man dọc cổ nàng, kéo chiếc khăn lụa mà nàng đang ghi lấy đi.

Khăn trượt khỏi những ngón tay nàng. Êm như ru, những lọn tóc xòe ra kia ve vuốt đôi vai trần của nàng theo những vòng tròn và đường cong rồi lướt ra sau gáy nàng.

Nàng cảm thấy những ngón tay gã đang cởi khuy áo mình, thừa đủ thuần thục, nhưng chậm rãi, từng chiếc một dọc xuống dưới, cởi cả móc khóa coóc xê. Maddy cúi gằm mặt trong khi váy vóc bung ra quanh nàng. Nàng thở mạnh.

Gã ra phía trước nàng, chìa tay. Maddy đứng dậy, hy vọng gã sẽ dẫn mình vào phòng ngủ, nhưng thay vì đó gã lùa tay vào bím tóc nàng, tẽ những sóng tóc bồng bềnh ra, chải bằng tay.

Ở gã có gì đó dữ dội, một sự mãnh liệt lạ lùng. Gã chưa hề nhìn vào gương mặt nàng. Ánh sáng từ lò sưởi chiếu lên gò má nàng, quai hàm gã và lấp lánh trên hàng mi gã. Gã tẽ bím tóc nàng, gỡ bung tất cả, xõa tung nó ra, một tấm áo choàng bao quanh nàng.

Gã đặt hai bàn tay lên vai nàng và đẩy cả váy ngoài lẫn váy lót của nàng xuôi xuống cánh tay. Maddy khẽ kêu lên phản đối. Không phải ở đây, trong phòng này.

Christian nghe thấy tiếng nàng nhưng gã không dừng lại. Gã không thể nhớ ra từ khi nào gã bắt đầu tưởng tượng ra điều này: mái tóc vây bọc thân thể nàng với những làn sóng tỏa hương, làn da trắng xanh của nàng thấp thoáng bên dưới. Hắn ở đâu đó giữa những cơn ác mộng của gã, và giờ đây khi gã đã có nàng, có tự đức ông, lý trí và người đẹp trước mặt, khi gã đã có thể chạm vào nàng, gã sẽ làm việc đó trong ánh sáng đẻ biến nó thành sự hiển hiện.

Trong khi nàng đứng đó bất động, gã kéo suối tóc phủ lấy bầu ngực nàng. Gã cho phép nàng khoác tấm chắn ấy, tấm màn bằng vàng bao bọc quanh nàng, ở dưới nó, gã kéo tuột tất cả xống áo nàng đến thắt lưng, trượt váy ngoài và cái váy lót trắng mộc mạc của nàng qua khuỷu tay rồi cổ tay.

Nàng lại khẽ kêu lên, cơ hồ muốn phản đối. Nhưng hai bàn tay nàng không kháng cự khi gã kéo tay áo nàng qua đó. “Chỗ này không...” Nàng cố lấy lại hơi khi gã áp lòng bàn tay lên nửa thân trên trần trụi của nàng.

“Jervaulx.”

“Christian.” Gã áp trán lên vai nàng, hít thở hương thơm vừa được phóng thích từ cơ thể nàng. “Với Jervaulx... khác. Với... mình Christian.” Gã đang bùng nổ dưới suối tóc gợn sóng của nàng. Bàn tay gã chạm vào một cái móc. Gã kéo nó ra bằng ngón cái và ngón trỏ. Tất cả xống váy tuột xuống thành một đống lụa và lanh dưới chân nàng.

“Ôi,” nàng kêu lên, một tiếng rên rỉ của nỗi khổ sở đầy phấn khích.

Bên dưới mái tóc dài lạ lùng của nàng, tất nàng thò ra trăng trắng kéo đến cổ đôi giày thô kệch. Christian mỉm cười. Maddy cứng rắn. Maddy ngọt ngào. Từng lớp từng lớp. bé-Maddy nghiên nghị - khiêu khích - trong trắng.

Gã quỳ xuống trước nàng và cởi khóa giày, cảm nhận mãnh liệt tóc nàng đang mơn man bên thái dương gã. Nghiêng đầu, gã hôn lên bắp chân nàng và đầu gối bên kia qua suối tóc dày. Gã khum cả hai lòng bàn tay quanh chân nàng, trượt lên trượt xuống lớp len đan, ép mạnh đầu gối nàng xuống để mời gọi nàng đến với gã.

Nàng mất thăng bằng, bám lấy vai gã. Christian tóm lấy bàn chân đi tất của nàng, mảnh dẻ cong cong khi nàng kéo nó ra khỏi chiếc giày cứng còng. Nàng vội rút lại, đặt chân xuống giữa những nếp lụa, rụt cả hai bàn tay đang bám lấy gã.

Gã mơn man bắp chân kia của nàng, nhưng lần này nàng chủ động tháo giày - trong giây lát, đầu ngón chân trắng của nàng lọt vào tầm mắt gã - và rồi nàng xoay người lùi lại, mái tóc bay như sóng quanh nàng.

Gã ngồi lên thảm trước lò sưởi, đăm đắm ngắm nhìn nàng. Làn tóc bên thái dương khiến nàng trông thật trinh bạch, vai nàng lộ ra trắng ngà ở nơi tấm màn óng ả kia hơi tẽ ra - vừa nom tựa nữ tu vừa đầy quyến rũ, một bức tượng sống bằng đồng và vàng.

“Đừng nhìn tôi!” nàng nói bằng giọng căng thẳng, lý nhí.

“Vì sao?” Gã không hề rời mắt đi.

“Thế này... thật trần tục.”

Christian tựa người ra sau, tì hai khuỷu tay lên ghế gác chân bọc đệm của bác gái. “Em đúng là... tòa thiên nhiên.”

“Không,” nàng thầm thì.

“Có.”

“Anh thật xấu xa!”

“Khi nói... tòa thiên nhiên? Không nói... là dối trá. Không được dối trá, bé-Maddy. Em dạy... không nói dối.”

Nàng đan hai tay che ngực. Đôi mắt nàng chìm trong bóng tối mờ.

Và rồi, đột ngột, nàng sụp người xuống dưới chân gã. Nàng hất đầu ra sau, hé lộ phân nửa cơ thể mình. Nhịp thở của nàng khiến nụ hoa nàng thoáng ẩn hiện.

Khao khát mãnh liệt bùng lên trong gã. Cái hình tượng trinh bạch kia rơi xuống như lớp mặt nạ: nàng là nữ thần của lửa và bóng tối, đang tự dâng hiến mình.

“Không,” nàng nói. “Tôi không phải giả vờ.” Nàng thoáng giơ tay về phía gã và rồi bất lực thông xuống. “Nhưng tôi không... tôi không biết phải làm gì.”

Gã đã có thể ghì nàng xuống mà chiếm lấy nàng, không cần nghi thức, không cần phải quan tâm tới bất cứ thứ gì ngoài dục vọng đang thiêu đốt bản thân. Gã đã có thể áp nàng xuống sàn, ghim chặt nàng vào những sóng tóc kia, dấn thẳng vào nàng với sức mạnh từ khát vọng trong gã.

Nhưng mình gã là người có kinh nghiệm ở đây. Nàng sẽ chẳng đánh giá cao gì cách thức gã đạt được những kinh nghiệm đó, nhưng gã còn chưa manh động không phải vì không ham muốn: mà chính vì sức mạnh của sự rèn luyện thấu đáo trong những khía cạnh tinh tế hơn của tình yêu.

“Làm... gì em muốn,” gã nói.

Nàng ngần ngừ. Gã vẫn thụ động, thư thả ngắm nhìn nàng.

Nàng hơi cúi đầu, tóc nàng đổ xuống quanh hai bầu má. Nàng chạm vào bàn chân gã. Christian mỉm cười, quan sát nàng. Đột nhiên nữ thần gợi cảm biến mất và nàng trở lại là Maddy mộc mạc và thực tế - nàng cởi đai gấy quần khỏi gót chân gã, nắm lấy bàn chân gã bằng cả hai tay, và khéo léo lay chiếc giày cao cổ của gã rồi kéo nó ra, thuần thục như bất cứ người hầu riêng nào.

Gã khua ngón chân. Nghiêm trang, nàng đặt chiếc giày sang bên. Loáng sau, nàng đã tháo xong chiếc thứ hai và đặt gọn gàng cạnh chiếc kia. Nàng hơi nhích tới vài phân, kéo cho tóc mình phủ kín người và rồi đặt hai bàn chân gã lên đùi.

Christian nghiêng đầu ra sau, khoan khoái nhìn lên trần nhà. Nhưng gã không muốn phí phạm, không phải khi gã có Maddy ở đó để mà ngắm nhìn, Maddy chỉ khoác có mái tóc kỳ diệu của nàng, đang day chân cho gã như thể đó là việc hệ trọng nhất đời. Nàng xoa bóp lòng bàn chân, chăm chú nhìn, hơi cúi người xuống kiểm tra, gã đoán là để xem mình có làm kỹ không.

Trong một lúc nàng dừng tay như thế, gã cong bàn chân chạm đầu ngón chân vào cơ thể nàng, gạt rèm tóc của nàng ra một chút. Bên dưới cổ nàng, một dải sáng mở hắt lên làn da nàng dọc theo lối giữa của một thánh đường gợi cảm. Đêm qua thuần túy là cảm giác, đêm nay trọn vẹn là hình ảnh của nàng, trong những khoảnh khắc thoáng hiện, trong những phút giây bí mật.

Gã cho phép tóc nàng rơi phủ lại khi nàng quay về với bài xoa bóp tận tụy của mình. Gã ngoáy ngón chân để thu hút sự chú ý của nàng cơ hồ đang quá tập trung vào việc xoa bóp.

Nàng ngẩng lên. Gã kéo chân lại thả trên sàn, ngắm nhìn nàng giữa hai đầu gối mình. Đó là một thách thức: nàng phải tới kề sát gã hoặc rút lui hoàn toàn.

“Thế này không công bằng,” nàng nói, giọng ai oán.

“Vì sao?”

“Anh còn... nguyên đồ.”

Gã mỉm cười mãn nguyện.

“Anh thật xấu xa và trần tục,” nàng buộc tội.

Gã hơi nghiêng đầu sang bên và nhướng mày.

“Anh đang cười tôi!”

“Không.” Gã duỗi thẳng chân bao lấy cả hai bên nàng. “Đợi.”

“Tôi sẽ phải cởi đồ của anh hả?” anh hỏi. “tôi sẽ phải làm thế phải không?”

Gã áp hai bàn chân vào hông nàng, ve vuốt nàng. “Muốn?”

Đôi mắt nàng lảng tránh gã. Nàng cụp mắt xuống tấm thảm trước mặt. Gã chầm chậm mơn man ngón chân trên làn da trần và tóc nàng.

“Không dối... bé-Maddy,” gã dịu dàng nói. “Muốn?”

Nàng hít một hơi sâu, thở ra, ra cúi về phía gã.

Đó là tất cả những gì Christian có thể làm để kiềm giữ bản thân. Khi tì tay xuống sàn, nàng để thân mình lộ ra quá rõ ràng, hai bầu vú tròn căng dưới lớp rèm vàng bắt ánh sáng lò sưởi, quá trong mờ để giấy nổi hình dáng bên dưới nó. Một tay chống xuống, nàng cởi khuy quần của gã.

Tóc nàng chảy xuống, làm lộ ra lưng và bờ mông cong. Nàng vội cử động để gạt tóc về chỗ cũ, rướn thẳng người lên và bất ngờ làm hiện ra tất cả: thân mình mịn màng của nàng, hai bầu vú nàng, đường bụng nàng và những lọn tóc xoăn nâu sẫm.

Sự tự chủ của christian rời bỏ gã. Gã ngồi dậy, chống tay lên thảm. Nàng có vẻ sửng sốt, nàng nhìn gã như một con thú hoang nhút nhát, lùi lại - nhưng gã đã kẹp chân giữ lấy nàng. Gã vươn người tới kéo nàng úp sấp lên người gã. Gã lại nằm xuống thảm, hôn cổ nàng, ngực nàng, tóc nàng trải dài khắp xung quanh.

Nhưng gã không muốn vội vàng, gã muốn một ngọn lửa chậm rãi, khoái lạc. Với một nỗ lực kinh người, gã nới lòng tay, ve vuốt dọc cơ thể nàng đang lơ lửng phía trên gã. Nàng không giật lại, không phải sau khoảnh khắc đầu tiên kia: nàng dường như chờ đợi, không hẳn nhìn vào mắt gã, môi nàng hơi hé mở.

“Em có biết... tôi thích... lười biếng.” Gã đan hai tay sau đầu. “Vẫn... đợi.”

“Tôi không biết phải làm gì,” nàng lại ủ rũ thầm thì.

“Không thể nghĩ ra?”

Ánh sáng lấp lánh ở chỗ lười nàng liếm qua môi.

“Không. Tôi không thể.”

“Lên,” gã nói. “Lên... đầu gối.”

Thấy nàng vẫn bất động, gã bèn nắm lấy hai cổ tay nàng. Lòng bàn tay áp lòng bàn tay, gã đẩy nàng cho tới khi nàng quỳ thẳng lên. Nàng cố giật tay ra nhưng gã biết nàng sẽ làm gì nếu gã cho phép điều ấy.

“Đừng trốn.” Gã vẫn giữ chặt hai bàn tay nàng. “Tôi nhớ... đêm đầu tiên thấy em... bàn của tôi... tất cả nghiêm nghị cứng đờ đúng mực... cổ lỗ... cô Timms.”

Gã mỉm cười. “Ôi, cô Timms. Tôi đã thấy em... thế này.”

Má nàng đỏ ửng lên “Bởi vì anh xấu xa.”

“Em nói... xấu xa. Tệ quá nhỉ, bé-Maddy?”

Nàng trân trối nhìn gã, rõ ràng là không hiểu gì về hình ảnh mà mình đang trưng ra hiệu quả của nó với gã, ít nhất nàng không nhìn thứ gì thấp hơn khuôn mặt gã.

“Em nói... lần đầu thấy tôi... em nghĩ gì.”

Một chút thích thú len vào hơi thở của nàng. “Em nghĩ anh là một gã đàn ông xấu xa.”

“Ghét bỏ.” Gã đưa hai đầu gối cao lên ép vào hai bên hông nàng. “Khinh bỉ. Về nhà... xin.”

“Tôi đã ưa anh hơn một chút sau khi anh đề nghị cha vị trị giảng dạy toán học.”

“Tham vọng,” gã nói. “Vợ tốt.”

Lần này thì nàng mỉm cười thật sự. Gã dùng chân se sẽ đung đưa nàng.

“Đanh đá. Tham vọng.” Gã thả một tay nàng và gạt tóc nàng ra sau vai. “Đẹp.”

Nàng bắt đầu thở gấp gáp hơn. Gã chạm vào nàng, di ngón tay dọc theo eo nàng và lên ngực nàng. Gã di ngón trỏ quanh bầu vú cong cong.

“Tôi thích thế này,” nàng nói, với vẻ gấp gáp êm ái, bất ngờ.

“Tôi cũng vậy,” gã nghiêm nghị đáp lại.

Ngực nàng phập phồng dưới cái vuốt ve của gã. Gã cứ tiến tới chầm chậm, ngắm nghía nàng, mỗi vuốt ve phản chiếu lại nét mặt nàng. Khi gã chạm vào núm vú nàng, nàng hít một hơi sâu và cắn môi dưới.

Christian khẽ rên lên. Gã rướn thẳng về phía trước, thu hẹp hơn khoảng cách giữa họ. Lưỡi gã di lại con đường mà những ngón tay vừa quá. Gã đặt hai bàn tay lên eo nàng và há miệng trên núm vú nàng, nút lấy nó.

Nàng rên rỉ, ưỡn người về phía gã. Bàn tay gã trượt xuống, ngón tay trái mơn man trên những lọn xoăn ngắn đầy khiêu khích. Trên người nàng vẫn còn hương vị của đêm hôm trước, nồng đượm sức sống và đam mê của gã. Gã lờ mờ cảm thấy những ngón tay nàng vùi vào tóc gã, kéo nàng lại gần hơn.

Gã xọc bàn tay vào giữa hai chân nàng, tách chúng ra, ở phía trên gã, rộng mở chờ đón - Maddy nghiêm nghị, Maddy đa tình nhạy cảm không ngờ, mái tóc nàng che phủ một bên vai, đầu nàng ngửa ra sau và môi nàng hé mở, thở dốc.

Gã cứ kéo dài vậy. Gã kéo dài thật lâu, ve vuốt nàng, trêu chọc nàng, cho tới khi hai đùi nàng run lên và nàng hổn hển mỗi lần gã chạm vào nàng. Và khi gã chuyển động bên dưới nàng, nàng rên to và hai mắt nàng trừng mở, nàng nhìn gã khi gã làm chuyện đó, xoa dịu bên trong nàng, kéo nàng xuống với gã.

Gã rướn đầu lên khỏi thảm để nút lấy nàng. Nàng chuyển động với những cú giật và quằn quại kỳ cục, cho tới khi gã khum tay ôm mông nàng và dạy nàng nhịp điệu, tóc nàng trượt giữa bàn tay gã và da thịt nàng. Đột ngột đến đáng yêu, nàng tới đỉnh, với những tiếng rên nhỏ nữ tính, như một kẻ ngủ mơ ồn ào: gã vòng tay giữ nàng kề sát trong giây lát, rồi với một nhịp dấn thật sâu, kéo hông nàng xuống đón nhận nó, gã buông thả dòng dục vọng mà nãy giờ ra sức đè nến trong người.

Khi mọi chuyện xong xuôi, gã ghì chặt nàng vào lòng và không hề nhắm mắt, để biến sự này thành thật và giam chặt những cơn ác mộng trong ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.