Nỗi hổ thẹn trào lên trong lòng Maddy. Nàng ngồi chết trân trên ghế, chìm trong xấu hổ, hơi thở ngưng lại như đang đứng trên giàn thiêu nghe tiếng nhiếc móc vang tới từ tứ phía trên phố.
Ông Butterfield cúi gập người và nở nụ cười hân hoan khi nâng cái thân hình béo tốt thẳng dậy.
“Quả là vinh hạnh cho tôi khi được phục vụ bà, thưa Lệnh bà. Tôi hy vọng bà thấy hài lòng với những đóa hoa và cây được gửi tới trong thời gian qua.”
Nàng gật đầu. Như một con rối, nàng đứng dậy chìa tay cho Richard.
“Ái hữu.”nàng nói.
“Archimedea,” anh ta trả lời, chỉ chạm vào tay nàng rồi rụt lại ngay trong khi chủ vườn ươm trợn mắt ngạc nhiên.
“Chúng tôi biết nhau.”
Maddy nói với ông ta. “Tôi là...” nàng không nói rằng mình là tín đồ phái Giáo hữu. Nàng không thể, không phải bây giờ. Nàng không có quyền.
“Tôi đã từng gặp Richard Gill.”
Ông Butterfield lại cười rất tươi.
“Thật tình cờ. Gill mới vào làm cho tôi, nhưng có lẽ bà biết anh ta trước từng làm việc cho chỗ ông Loudon, thưa Lệnh bà?”
“Không,” Maddy đáp như một cái máy. “Tôi không biết.”
“À. Nhưng hẳn bà biết tác phẩm của ông Loudon?”
“Ông Loudon...” nàng tìm thấy chút ánh sáng lý trí liền bám lấy. “Người làm vườn ngoại ô?”
“Quả đúng vậy, thưa Lệnh bà. Người làm vườn tiên phong trong thời đại của chúng ta - Người làm vườn ngoại ô và sổ tay cho biệt thự, Một cuốn bách khoa toàn thư về làm vườn, Tạp chí Người làm vườn - người kế thừa xứng đáng của Brown và Repton, tôi xin đảm bảo với Lệnh bà.
Và Gill đây đã nhận được những lời ca ngợi tốt đẹp nhất của ông Loudon trong vai trò nhà thiết kế cảnh quan và người trồng hoa. Anh ta là chuyên gia thực vật học và có thể giúp chúng ta thiết kế vườn cây vái phong cách tân tiến nhất. Đẹp mắt, có giá trị giáo dục với đầu óc, và quan trọng nhất, có thể nâng đỡ tinh thần. Tôi hy vọng Lệnh bà sẽ chấp nhận anh ta.”
Richard chỉ nhìn nàng, đôi mắt trong sáng vái cái nhìn kiên định, không buộc tội nhưng vẫn như nhát dao đâm ngập vào nàng. Maddy hầu như không dám nhìn vào đó.
“Vâng. Chấp nhận. Tôi chắc chắn là có thể chấp nhận Richard.”
Ngay khi thốt ra điều ấy, nàng nghĩ đến Jervaulx, người có vẻ sẽ không chấp nhận tí tẹo nào. Nhưng nàng không thể nói điều ấy ra hoặc tìm lời lẽ nào để làm Butterfield tươi cười cụt hứng và dập tắt cả kế hoạch xa hoa này. Viên chủ vườn ươm rõ ràng rất đỗi tự hào về sự ủy nhiệm của mình.
“Ồ, vậy thì...” Butterfield quay về phía Richard và lấy một quyển sổ cùng bản vẽ từ tay anh ta.
“Chúng ta nên xem qua hiện trạng một chút nhỉ?”
Không gian giữa tòa nhà và khu chuồng ngựa không lớn hơn khu vườn nàng có ở Chelsea, được lát đá, trống trải, và mới mẻ. Giữa những bức tường không được bao bọc bởi cây cối hay dây leo, chẳng có gì trang trí ngoài một ghế băng bằng sắt. Butterfield mím môi lại cân nhắc. “Dưới nền có hầm không ạ?”
“Có.” Maddy đã quen với căn bếp và khu hầm từ ngày đầu tiên ở đây một mình với Jervaulx và thảng thốt vui mùng vì có thứ gì đó không mang tính cá nhân để nói. “Nó chạy xuyên tới trại ngựa.”'
“Tôi sẽ phải xem qua tầng hầm trước khi bắt tay vào việc. Sẽ không lâu đâu ạ. Gill, cậu ở lại với nữ công tước nhé. Xin Lệnh bà vui lòng kể cho cậu ta về những loại cây mà Lệnh bà ưa thích. Dạ không, không cần phiền Lệnh bà đâu ạ! Tôi sẽ tự tìm ai đó dẫn mình xuống.”
Ông ta lao lại vào trong nhà trước khi Maddy kịp nhận ra rằng ông ta định để hai người ở lại riêng. Nàng đưa tay lên nhưng ông ta đã biến mất tăm.
Nàng đứng đó nhìn cánh cửa gỗ kiểu Pháp đẹp đẽ mà ông ta vừa biến ra sau để vào nhà. Trong ngõ phía sau khu chuồng ngựa, ai đó đang huýt sáo. Nàng bất động giữa bầu im lặng bao trùm khoảng sân bỏ hoang.
“Vì sao?” Richard hỏi.
Maddy buộc phải quay lại phía anh. Mắt nàng cụp xuống, dán vào mặt sân trơ trụi.
“Ông ta ép cô? Archimedea...” Giọng nói nhỏ nhẹ của anh ẩn chứa xúc cảm mạnh mẽ. “Cô có thể tới tìm tôi. Chắc chắn cô biết điều đó.”
Nàng lắc đầu thật nhanh, vô phương giải thích.
Anh đi về phía bức tường.
“Chúa đòi hỏi tôi phải trông nom cô, và với sự ân hận nơi linh hồn mình, tôi đã không làm tròn trách nhiệm đó.”
“Không, Richard... không phải là anh không làm tròn đâu.”
Bức tường đá trắng viền lấy vóc dáng anh, bờ vai vuông vức, mặt quay vào tường, dáng hình mộc mạc sẫm màu nổi trên ánh sáng gay gắt. Khi anh quay lại,. Maddy lại cụp mắt, không thể nhìn vào mắt anh. Anh tới gần nàng.
“Bất kể ông ta đã làm gì với cô.” anh nói khẽ, giọng ngùn ngụt căng thẳng.
“Tôi vẫn sẽ xin Hội được hỏi cô làm vợ.”
“Vợ!” Nàng ngước mắt trân trối nhìn anh.
“Tôi vẫn sẽ làm việc đó, Archimedea, nếu cô từ bỏ sai lầm khủng khiếp này.”
Bên dưới bóng chiếc mũ, khuôn mặt anh ngời lên một mục tiêu trong sáng cứng cỏi - hầu như là thanh khiết, chừng như vậy, so sánh với mớ hỗn độn vẩn đục trong chính linh hồn nàng. “Đây là lỗi của tôi.”
“Anh quá tốt,” nàng khổ sở nói.
“Quay trở về với tôi. Rời bỏ nơi này: rời nơi thối nát này và quay đầu lại bây giờ.”
Maddy bước đi khỏi anh, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nàng vốn đã biết rằng mình đang chìm xuống đầm lầy của tình yêu trần tục và xác thịt này, chìm sâu xuống bao nhiêu, nàng không nhận ra cho tới khi anh giơ tay đề nghị kéo nàng lên. “Tôi đã kết hôn với anh ấy,” nàng do dự nói.
“Một kẻ thiếu đức tin. Một người đàn ông vô đạo. ‘Nữ công tước,’ họ gọi cô như thế! ‘Lệnh bà’!”
Anh nhăn mặt ghê tởm. “Kết hôn. Ồ, Archimedea, cô có thể nói ra vậy sao? Như thế nào, kết hôn? Không phải trong Sự thật, trong Ánh sáng, với sự đồng ý của Hội và cha cô. Đó không phải là kết hôn. Cô không hơn gì một ả điếm với anh ta!”
Nàng khẽ thốt lên một tiếng khi quấn chặt khăn choàng quanh mình và quay mặt đi.
“Không... nói vậy không công bằng.”
Anh nắm lấy cánh tay nàng.
“Sự sỉ nhục này không phải dành cho cô. Mà cho tôi. Tôi quay lại, và họ đã đưa cô đi. Và mỗi ngày, mỗi đêm,” anh kích động nói, “tôi đã trừng phạt mình vì rời bỏ cô một giờ, một phút. Tôi đã biết là không an toàn!”
“Nhưng... cha tôi muốn vậy.”
“Cha cô! Chúa tha thứ cho ông ấy nếu ông ấy muốn một điều như thế!”
Nàng hơi quay người lại.
“Chính anh viết! Rằng cha muốn tôi đi cùng Jervaulx!”
“Tôi không bao giờ viết cho cô thứ gì vớ vẩn như thế!” anh kịch liệt nói.
“Hay sẽ viết, thậm chí nếu tôi có gặp cha cô và ông yêu cầu tôi làm vậy!”
“Thậm chí nếu...” Maddy túm chặt lấy đuôi khăn choàng. “Nhưng... anh đã gặp ông mà.”
“Không. Ông không có đó khi tôi tới, không ở khách sạn. Đáng lẽ tôi phải quay lại gặp cô ngay, nhưng tôi đợi ông để...”
“Richard!” Nàng kéo khăn lên áp vào má. Nàng đột ngột quay đi, rời anh ba bước.
“Nói với tôi...” Nàng nói, quay mặt đi, với vẻ chậm rãi tuyệt vọng. “Hôm đó anh đi tới chỗ cha tôi, và gửi giấy nhắn tới, vào lúc đêm khuya, yêu cầu tôi... đi bất cứ nơi nào mà các bạn của Công tước đưa anh ấy tới.”
Sự im lặng của Richard cứ lớn dần, lớn dần, vỡ thành tiếng sấm nổ bên tai nàng. Maddy quay ngoắt lại.
“Nói cho tôi! Anh có viết lá thư đó không?”
Chậm rãi, anh lắc đầu.
Nàng cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Trí não nàng dường như còn chưa tiếp nhận nổi thông tin, nhưng cơ thể nàng đã bắt đầu run lên. Richard nắm lấy bàn tay nàng. “Anh ta là quỷ dữ!” anh kêu lên. “Côphải quay...”
Có tiếng nói vọng ra từ trong nhà: tiếng ông chủ vườn ươm và tiếng của Durham. Cánh cửa kính bật mở và Jervaulx bước ra, rời khỏi đám người phía sau lưng.
Tiếng vang thoáng qua của những giọng nói quen thuộc chìm vào yên lặng ngoại trừ màn độc thoại vô tư của Butterfield. “...hỗ trợ thích đáng cho những luống hoa, và tôi xin giới thiệu hệ thống ống nước cùng cách sử dụng hơi nước từ nồi hơi để giữ ấm cho nhà kính. Nếu Đức ông...” Giọng ông ta tắt lịm khi có vẻ nhận ra rằng chẳng ai chú ý nghe mình.
Richard không buông tay nàng ra. Anh nắm chặt hơn. “Đi với tôi ngay bây giờ, Archimedea,” anh nói, bình thản và cứng cỏi. “Đi khỏi đây.”
Jervaulx sải bước tới chỗ họ. Maddy có linh cảm khủng khiếp, nàng cố gắng đến hoảng loạn để mở lời, để rút tay lại, nhưng quá trễ. Jervaulx tóm lấy Richard, đẩy anh ra, và bàn tay đeo găng của Công tước siết thành nắm đấm, bổ tới rất nhanh.
Maddy lao mình tới để ngăn nó lại. Đang đà đánh tới, vai của Jervaulx thô bạo va vào nàng. Nàng mất đà: bàn tay Richard rời khỏi tay nàng, nàng nghe thấy tiếng hự đau đớn của anh và tiếng anh va vào tường đá, đầu và cánh tay nàng nhói lên cảm giác bỏng giãy tăm tối.
Mắt nàng nhòa đi. Nàng nằm đó choáng váng, rúm người lại vì cơn đau bất ngờ. Jervaulx quỳ sụp xuống bên nàng. “Maddy... Maddy,” gã lẩm bẩm, cúi xuống nàng với vẻ mặt khiến nàng phải cố lấy hơi để thốt ra.
“Đừng. Tôi không sao.” Nàng cố ngồi dậy.
“Calvin,” gã gào lên, đưa tay xuống đỡ đầu nàng.
Gã cúi xuống gần hơn. “Yên nào, yên nào... Maddy... đau.”
Durham ở đó, và cả chủ vườn ươm. Qua bờ vai của Jervaulx, nàng thấy Richard đứng lên và hơi loạng choạng. Durham đỡ anh rồi buông tay ra, cúi xuống phía Maddy. “Khốn kiếp thật... cô ấy có bị thương nặng không?”
“Không!” Maddy lại cố gượng đứng dậy, nhưng cánh tay nàng vẫn vô lực rũ xuống. “Không. Chỉ... khó thở thôi.”
Calvin chạy tới. “Thầy thuốc,” Jervaulx kêu lên. Gã vòng tay quanh vai nàng, ôm nàng vào lòng.
“Tôi không cần thầy thuốc.”
Nàng cố giằng ra, nhưng tất cả sức lực đã rời bỏ nàng. Nàng dường như không thể lấy lại hơi. Nàng vừa cử động cánh tay, một cơn đau khủng khiếp liền chạy thẳng từ cổ tay tới vai nàng. Con buồn nôn trào lên. Mặc ý chí của mình, nàng đành dựa vào Jervaulx.
Gã vuốt ve trán nàng và mặt kề mặt với nàng. Gã không nói gì, nhưng tùng hơi thở cơ hồ đều thay lời: tên nàng, và xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
“Richard?” nàng cố gượng dậy một chút, tì người lên tay bên kia. Giọng nàng vang lên run rẩy. “Anh có bị đau không?”
Anh tới trước mắt nàng. “Tôi không sao,” anh đáp, nhưng mặt anh trắng bệch, một tay ôm ngang người.
Jervaulx ngước nhìn anh. “Đi, “ gã nói. “Gặp lại ngươi... dùng roi.”
Richard vẫn đứng trơ ra đó. “Tôi sẽ không để cô ấy ở lại với anh.”
Maddy cảm thấy người Jervaulx cứng lại.
“Đức ông!” Butterfield lên tiếng và lao tới.
“Xin nhận lời xin lỗi khẩn thiết nhất của tôi về sự bất lễ quá trớn của người này. Tôi không hề hay biết gì về bản tính nổi loạn của y, không hay tí gì. Kể từ giây phút này trở đi, Richard Gill không còn là người của tôi nữa, anh ta cũng sẽ không nhận được thư giới thiệu từ tôi hay bất kỳ ai nếu tôi có thể thu xếp được!”
“Không,” Maddy rên rỉ “Làm ơn.” Nàng cố vật lộn, giãy ra khỏi Jervaulx, ép cánh tay vào người. Hông nàng nhức nhối. Nàng giơ bàn tay không bị thương về phía Durham, anh ta lập tức cúi xuống giúp nàng.
“Mời ngồi xuống đây, Lệnh bà,” anh ta nói.
Trong khi Maddy tập tễnh ra chiếc ghế băng duy nhất trong vườn, Durham và Jervaulx dìu hai bên, thì cô hầu phòng mang lọ muối hít tới.
“Cảm ơn cô “ Madđy biết ơn nói. Mùi hắc có vẻ khiến đầu óc nàng tình táo lại đôi chút Nàng ngồi đó giữ cánh tay bị thương.
“Butterfield “ nàng nói, rướn cằm lên với tất cả vẻ cứng cỏi mà nàng có thể tập trung lại được lúc này.
“Tôi muốn có một nhà kính - Công tước đã hứa với tôi, và tôi sẽ không để ai thiết kế hay lo liệu ngoài Richard Gill.”
Richard nói, “Tôi sẽ không vào ngôi nhà này chừng nào cô còn ở đây, Archimedea.”
Nàng nhìn anh, cắn làn môi đang run lên.
“Đi với tôi,” anh nói.
“Không,” Jervaulx chen vào.
Richard làm ngơ gã. “Nếu cô đi được ra ghế băng, cô có thể rời khỏi nơi này.”
“Không!” Jervaulx tiến tới một bước.
Tín đồ phái Giáo hữu quay người. “Vậy anh định làm gì để ngăn cô ấy? Dùng roi ngựa?”
Anh nói bằng chất giọng nhỏ nhẹ của mình, không có chút ác tâm nào trong đó, vậy mà nó vẫn quất trúng Jervaulx như một nhát roi mạnh. Gã đứng như trời trồng. Rồi gã áp vai vào tường. Trong một khắc, gã hệt như một bức họa cẩu thả, một tay quý tộc bất cần - cho tới khi gã quay mặt vào tường, áp trán lên nền đá lạnh.
Maddy nhắm mắt lại. Nàng sẽ không khóc. Không, không, nàng sẽ không.
“Đi thôi, Gill.” Giọng của Butterfield vang vọng trong sân, nhưng nàng không mở mắt ra.
Không có động tĩnh gì. Nàng giữ cho đổi mắt khép chặt.
“Gill!” Butterfield quát.
Richard gọi tên nàng, cứng cỏi mà nhỏ nhẹ. Nàng biết đó là lần cuối cùng anh gọi tên mình.
Một kẻ dối trá, một tay bất lương, một gã đàn ông trần tục ngạo mạn bạo lực phóng đãng, Gã ngày càng tồi tệ đi thay vì tốt đẹp hơn. Richard đang kêu gọi nàng rời đi với anh, một lòng nguyện thay nàng chịu tội.
Nhưng nàng không thể cử động. Không một cử động nhỏ nhất, tối thiểu để giải phóng mình khỏi cái khung xác thân đang đông cứng này.
Và nàng nghe thấy tiếng bước chân của Richard, anh đã quay người rời đi.
Mãi tới khi tiếng sập cửa chìm vào bầu im lặng, nàng mới mở mắt ra. Khi nàng nhìn lên, mảnh sân đã trống trải, chỉ còn Jervaulx và Durham đứng đó, tay đặt lên cửa. “Tôi nghĩ cô phải vào nhà nằm nghỉ, thưa Lệnh bà.”
“Anh lừa tôi,” Maddy nói. “Không có lá thư nào từ Richard cả. Cha tôi chưa tùng bảo tôi ở lại với anh.” Jervaulx xông ra khỏi bức tường, cất lên tiếng cười cay đắng. “Đồ khốn... Gill. “
“Đó là ý của tôi,” Durham vội nói.
“Tôi buộc phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, và tôi xin cô tha thứ, thưa Lệnh bà, từ đáy lòng mình. Việc ấy xấu xa, rất xấu xa. Nhưng...” Mặt anh ta đỏ như gấc.
“Xin để chúng tôi đưa cô vào nhà, trong đó cô sẽ thấy thoải mái hơn!”
Maddy đứng dậy. Bụng nàng có cảm giác lạ lùng và đau đớn. Cánh tay nàng như làm bằng cao su Ấn Độ. Khi cử động quá một độ nào đó, nàng lại thở gấp vì cơn đau dữ dội xuyên qua người.
“Maddy,”Jervaulx nói, giọng gã khàn lại như thể đang giận dữ với nàng. Gã vòng tay quanh eo nàng với vẻ dịu dàng chúng minh điều ngược lại, cẩn thận không chạm vào phần tay bị thương của nàng. Đầu óc choáng váng tối sầm, nàng vội bước những bước cần thiết, đi qua cửa vào phòng sách sau nhà, ở đó Durham đã vội vã ném một chiếc gối lên sofa. Một gã giúp việc và chị hầu đang lo lắng đứng trong phòng còn Calvin bước vào từ sảnh ngoài.
“Tôi đã cử người đi gọi thầy thuốc.” Anh ta mang theo chăn phủ chân và một chiếc gối khác. Maddy nhăn mặt lại, để anh ta chỉnh gối quanh nàng.
“Được rồi, bà chủ, không cần ngồi dậy. Đừng động đến cánh tay đó.”
“Đi đi,” Maddy yếu ớt nói. “Tôi ổn mà.”
Calvin không hề phản đối. “Muối hít ở đây ạ, ngay bên tay bà.”
“Đi đi,” nàng nhắc lại. “Tất cả mọi người.”
“Vâng, thưa bà chủ. Lúc nào cần chúng tôi, bà cứ gọi ạ.” Viên quản gia rút lui cùng những người hầu khác. Durham cúi đầu rồi nhanh nhảu theo sau cả đám.
Jervaulx không nhúc nhích. Gã đứng đó, hai tay khóa chặt sau lung, trân trối nhìn mảnh sân vườn bỏ hoang.
“Làm ơn,” nàng nói.
Gã quay đầu như thể nghe thấy nàng. Nhưng gã không đi.
Chỉ là bị bong gân nặng, thầy thuốc kết luận và cố định tay nàng bằng băng đeo. ông ta yêu cầu đưa nàng lên giường và dùng cồn thuốc phiện khiến nàng ngủ thiếp đi.
Trong suốt lúc khám trên sofa ở phòng khách sau nhà, mặc cho thầy thuốc thao tác, nàng không hé răng, cho tới khi ông ta hỏi nàng nguyên cớ của sự việc này. “Do ngã cầu thang?” ông ta thân thiện hỏi.
“Bên ngoài nhà,” nàng uể oải đáp.
“Vậy là do sẩy chân? Nguyên nhân là gì ạ?”
Maddy im lặng. Ta gây ra, Christian nghĩ và thấy lòng mình tan nát.
“Có lẽ do bị đãng trí ngắn hạn chăng?” Christian chưa từng gặp vị thầy thuốc này, ông ta thuộc tip ôn hòa, nom giống thầy giáo, ông ta dường như đang cố khêu gợi để tìm ra nguyên nhân.
“Gần đây cô có cảm thấy choáng váng không?”
“Tôi chỉ... ngã thôi,” nàng đáp.
“Cô phải cố gắng cẩn thận hơn “ ông ta nói.
“Tôi đoán hai người kết hôn chưa lâu? Loại tai nạn nom bề ngoài nhỏ nhặt này đồi khi có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều, giờ tôi đành phải bất nhã một chút, xin hỏi liệu có khả năng nào là cô đang mang thai không?”
Ôi Chúa ơi. Christian nhắm nghiền mắt lại.
Maddy không trả lời. Vị bác sĩ liếc nhìn Christian qua cặp kính, cặp mày nhướng lên dò hỏi. Christian gật đầu.
Vị bác sĩ vỗ vào bàn tay không bị thương của nàng.
“Tôi nghĩ trong trường họp này, chúng ta nên chuyển cô về giường, cô gái trẻ ạ, và để mắt đến những vấn đề có thể xảy ra.” Ông mỉm cười.
“Nào, nào, đừng khóc, cô gái thân mến, cô đã dũng cảm trải qua mọi khâu kiểm tra của tôi rồi mà! Đến giờ tôi vẫn chưa thấy có gì khiến chúng ta phải lo lắng. Không hề có gì. Cô gái đáng thương, thời gian qua cô đã làm việc rất tích cực phải không? Giờ chúng tôi sẽ đưa cô lên gác và cô có thể rúc vào chăn ngủ ngon lành.”
Ông ta hướng dẫn Calvin và một gia nhân nâng nàng dậy. Lúc vị bác sĩ xuống nhà dưới, Christian đang rót ly brandy thứ ba. Gã quay phắt lại khi cửa mở.
Vị bác sĩ đi vào và ngồi xuống không chút kiểu cách cùng chiếc túi đựng đồ nghề của mình, lôi ra một quyển sổ.
“Cánh tay bị chấn thương dây chằng không phức tạp lắm. Xương không có vẻ bị tổn thương. Sẽ rất đau nhưng thời gian và băng cố định là phương thuốc hữu hiệu.” Ông ta tính toán rồi cau mày. Rồi ông ngước nhìn Chistian.
“Xin ngồi xuống, thưa ngài. Ngồi xuống. Tôi muốn nói chuyện với ngài. Ngài có thấy vợ ngài có xu hướng bất an không?”
Christian ngồi xuống. Gã nghĩ về Maddy... Maddy vũng vàng.
Không bất an. Không. Gã lắc đầu.
“Hiện trạng cảm xúc của bà nhà không ổn định. Rất có khả năng là do tác động của vết thương mặc dù bà nhà đã chịu đựng buổi khám với sự ngoan cường khôn sánh. Xin tha lỗi cho tôi nói thẳng, cảm xúc không ổn định cũng có thể là dấu hiệu sớm của việc mang thai, điều khiến tôi lo lắng trong cú ngã lần này. Bà nhà chưa sẵn sàng về cả cú ngã lẫn chu kỳ kinh. Khi tai nạn xảy ra, ngài có mặt ở đó không?”
Christian nhìn tấm thảm phương Đông dưới chân và gật đầu.
“Bà nhà nom có xanh xao hoặc bị ngất không?”
Gã đứng dậy, cất bước. Nhưng chỉ đi đi lại lại trong phòng.
“Thưa ngài, tôi là thầy thuốc,” vị bác sĩ bình thản nói. “Tôi nhận ra những vấn đề nảy có vẻ...”
“Tôi... làm.” Christian dừng lại bên cửa sổ, nhìn trân trân ra ngoài.
Một khoảng im lặng ngắn.
“Ngài khiến bà nhà ngã?’
Gã quay về phía vị bác sĩ. “Phải.”
Ông ta chậm rãi gật đầu, không rời mắt khỏi Christian.
“Tôi hiểu rồi.” Mặt ông trở nên nghiêm trang hơn.
“Vậy ngài cảm thấy việc mất thăng bằng không hề góp phần gây ra cú ngã.”
“Không,” gã nói.
“Bà nhà kể với tôi rằng hai người mới kết hôn vài tuần.”
“Tháng.”
“Với ít thông tin mà tôi có thể dỗ được từ bà nhà, tôi tính ra rằng bà ấy chưa trễ tháng. Tôi ước cú ngã này không xảy ra vào một thời điểm như thế này. Nếu bà nhà bắt đầu chảy máu, chúng ta quả không biết là mình mất những gì, hoặc liệu bà nhà có mất khả năng sinh nở không, nhưng tôi không ngần ngại nói rằng, thưa ngài - bản năng của một thầy thuốc mách bảo tôi rằng ngài đã làm cha.”
Christian nốc một ngụm brandy to.
Vị bác sĩ đứng dậy.
“Tối nay tôi sẽ ghé lại. À, tôi là Beckett. Tôi vừa chuyển đến kế bên tuần trước. Tôi e rằng người của ngài đã kéo tôi đến đây vội vã đến nỗi tôi còn chưa được biết tên ngài.”
“Jervaulx.”
Ông ta chìa tay ra. “Ồ, ngài Chervo.” ông ta trao cho Christian một cái bắt tay chặt không thương tiếc. “Tôi không định nói vòng vo đâu. Tôi khuyên ngài nên dịu dàng cẩn trọng hơn với vợ, và đừng để bà nhà bị ngã nữa, thưa ngài.”
Cả đời Maddy chưa từng ở trong tình trạng vô dụng thế này. Nàng phát cáu với vị bác sĩ rõ ràng là đang làm rùm beng lên. Khi quay lại vào buổi tối, ông ta còn tệ hơn. Từ lúc đó ông ta bắt đầu gọi nàng là “Lệnh bà”, cục ta cục tác quanh nàng như gà mái mẹ trông gà con: khiển trách nàng vì tội không chịu dùng cồn thuốc phiện mà ông ta kê, vì ra khỏi giường và ngồi dậy, vì bất cứ cử động nào - không phải để bảo vệ cánh tay nàng, mà để ngăn chặn cái bi kịch mà ông ta có vẻ chắc mẩm là có nguy cơ xảy ra.
Và trước sự bực tức không gì tà nổi của nàng, đêm đó quả thật nàng bắt đầu ra máu. Nàng ngủ một chút, dựa lên đám gối được xếp để đỡ cánh tay nàng. Việc trùng lặp thời điểm tai hại ấy không qua mắt được vị bác sĩ khi ông ta đến thăm bệnh vào sáng hồm sau. Ông ta lắc đầu với vẻ tiếc nuối đưa đám, kê cho nàng nghỉ ngơi hoàn toàn trên giường ba tuần liền. Thậm chí khi quay ra, ông ta không buồn hỏi về tay nàng.
Maddy đẩy chân gạt đống chăn. Nàng giữ lấy cánh tay đau nhức đang băng cố định, ngồi dây ở mép giường, chân nàng đặt lên bậc thang.
Đồ dốt nát! cố làm ỏm tỏi để nhân tiền khám chữa lên trong khi người ta chỉ bị trật cơ.
Cửa phòng ngủ mở ra. Nàng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch tan nát của Jervaulx.
“Không phải đâu!” nàng kêu lên. Nàng kéo cánh tay bị thương sát vào mình.
“Tháng nào chả thế, anh không gây ra chuyện này, anh có nghe tôi nói không?”
Giọng nàng cao ngất. Chẳng vì lý do gì, nàng bắt đầu nức nở, khuôn mặt đang căng ra của gã nhòe đi cho tới khi nàng không thể nhìn thấy gì nữa. Nàng lắc đầu dữ dội và chìa bàn tay còn lại ra.
“Christian, anh không gây ra chuyện này.”
Gã đi tới. Gã nắm giữ tay nàng bằng cả hai tay, trân trân nhìn nó. Nàng giật tay lại.
“Anh có nghe thấy tôi nói không?” Nàng nuốt nước mắt và lắc đầu, hết lần này đến lần khác.
“Quá sớm để ông ta biết được. Nếu là thật thì tôi đã cảm thấy khác lạ trong người rồi. Anh không gây ra chuyện này.”
Gã không nhìn lên nàng. Gã đứng bên giường, bất động.
Nàng hít một hơi đầy căm phẫn. “Toàn là chuyện vớ vẩn. Anh không được trả cho ông ta một đồng nào ngoài tiền băng bó cái tay này đâu đấy.”
Hàng mi rợp của gã nâng lên. Trong một lúc lâu, gã nhìn gương mặt nàng, rồi gã quay đi dựa vào một cây cột trắng gần chân giường, đăm đăm dõi ra cửa sổ phía xa.
“Tôi..:” Cơ hàm gã đanh lại, gã ngửa mặt lên trần, khó khăn đẩy hơi qua kẽ răng, Gã lắc đầu.
Nàng không thể nhìn gã. Nàng khịt mũi và quệt mạnh hai mắt, không cách nào ngăn những dòng lệ ngu ngốc.
“Rời đi, “ gã đột nhiên nói. “Muốn?”
Gã đang nhìn nàng với câu hỏi căng thẳng.
“Tôi không thể rời đi” nàng uể oải nói.
“Chúng ta đã kết hôn. Anh không thể ở một mình. Tôi phải ở lại với anh.”
“Muốn rời đi?”
“Tay tôi đau. Tôi muốn ngủ.”
“Gill?” gã rít qua kẽ răng. “Gill?”
Những hàng lệ vẫn tiếp tục lã chã. Nàng buột ra một tiếng nức nở phẫn uất.
“Ít nhất anh ấy cũng là người đàn ông đứng đắn! Không phải kẻ dối trá, cũng không phải kẻ tiêu tiền như rác hay đồ bạo lực.”
Jervaulx vòng tay bám quanh cột. Gã cất lên tiếng cười ngắn ngủn, đáng sợ.
“Bạo lực... thằng ngốc.”
Nàng mừng là cánh tay đau đớn quá đỗi khiến nàng không thể vươn tới chỗ gã để đáp lại sự ăn năn cay đắng trên khuôn mặt kia. Nàng sợ chính bản thân mình, đáng lẽ nàng đã có thể rời đi với Richard, nhưng nàng cứ ngồi lì ra đó, đông cứng, như thể ai khác sẽ thay nàng quyết định.
“Dù sao thì anh ấy cũng không đi đánh người khác,” nàng đốp lại. “Anh ấy không tổ chức những buổi vũ hội phi lý cho năm trăm khách.”
“Hắn là một con lừaa đạo đức giả. Em không bao giờ được... đi với hắn.”
“Tôi muốn anh để tôi yên một mình!”
“Em không bao giờ được đi với hắn,” gã nói, mạnh mẽ hơn.
“Đi đi!”
“Giáo hữu... phiền nhiễu... thần thánh... lừa.”
“Anh hiểu gì chứ?” nàng gào lên.
“Anh ấy tốt đẹp hơn anh! Anh hiểu gì về điều tốt và lẽ phải chứ?”
“Tôi hiểu... em,” gã nói.
Nàng ngã lên gối và thu mình quanh cánh tay đau, vùi mặt tránh gã. “Để tôi một mình,” nàng thổn thức.
“Đi đi để tôi một mình.”