Lam Âm ôm Lâm Thanh rời khỏi khu rừng cũng vừa lúc trời gần sáng, thần tiên vốn không cần ăn không cần ngủ nhưng đứa nhỏ hắn đang ôm trong lòng là phàm nhân, dĩ nhiên không chống đỡ được gục đầu ôm hắn ngủ thiếp đi.
Lam Âm tìm một khách điếm bình dân, thuê một phòng rộng xong ném cho lão bản một thỏi bạc lớn:
- Lát nữa phiền mang thức ăn cùng nước tắm lên giúp ta!
Lão bản này nhìn Lam Âm rõ là một vị công tử nho nhã tuấn tú lại ôm một đứa nhỏ bẩn thỉu như khất cái vô khách điếm của mình, ban đầu có chút khó chịu nhưng được Lam Âm ném cho bạc liền niềm nở tiếp đón, lúc tiểu nhị mang chậu gỗ đựng nước lên đổ vào nhục dũng, còn đặt sẵn một bộ quần áo sạch sẽ cho hài tử trên bàn.
Lam Âm tỏ ra rất hài lòng, hiện tại ma thú kia còn chưa rõ tung tích, thạch động kia chứa nhiều ma khí như vậy chắc chắn là nơi trú ngụ của nó, nó sẽ còn quay lại nơi đó. Còn về việc tại sao một đứa nhỏ như Lâm Thanh lại ở trong động ma thú? Lâm Thanh bị bắt về? Hay từ trước đến giờ đứa nhỏ này vẫn luôn sống trong thạch động đó?
Lam Âm đối với vấn đề này một chút hứng thú cũng không có, Lâm Thanh chắc chắn là phàm nhân bình thường, hơn nữa một đứa nhỏ bị bỏ rơi trong rừng, trên người mang vết thương chằng chịt lâu đến thối rữa sẽ không ai không động tâm cả.
Hắn lấy từ trong ngực ra một lọ sứ trắng, tiến đến nhục dũng nghiêng bình đổ một chút nước bên trong vào, mùi hương dịu nhẹ thanh mát như sương mai lan khắp căn phòng.
Lam Âm quay lại nhìn đứa nhỏ vẫn đang ngủ say trên giường, nhẹ nhàng đem nó nâng dậy giúp nó cởi y phục. Nói là cởi y phục vậy chứ trên người đứa nhỏ này cũng chỉ có một chiếc quần rách nhàu nát đến không nỡ nhìn! Lam Âm ôm Lâm Thanh lên, so với lúc nãy càng giống ôm một bộ xương khô, nhẹ đến gần như không có cảm giác.
Đứa nhỏ này gầy thế...vậy bên dưới....
Hắn cúi xuống nhìn chằm chằm “cái chỗ không nên nhìn” của Lâm Thanh.
Không gian im lặng...
- Há há há! Quả ớt nhỏ quả ớt nhỏ quả ớt nhỏ!
Thế là Thái Âm Tinh Quân uy trấn Thiên giới hiện tại đang rất không có tiết tháo ngồi nghịch jj của một đứa nhỏ, còn cong tay búng đản đản của nó hai cái
Tiểu nhị đang bưng đồ ăn đứng ngoài phòng: “...”
Thì ra vị khách quan này có khẩu vị nặng như vậy! Đúng là trên đời loại người gì cũng có!
- Khụ!_ tiểu nhị ho nhẹ một tiếng làm Lam Âm đang nghịch ớt nghịch đến vui vẻ bừng tỉnh, hắn cứng đờ quay đầu lại nhìn tiểu nhị sắc mặt vặn vẹo đứng ở cửa
Lam Âm: “...”
Ta giống như...vừa làm gì đó rất giống biến thái...?
Tiểu nhị: “...”
Xác thực ngài rất giống biến thái!
- Khụ... Đặt đồ ăn lên bàn giúp ta!_ Lam Âm gãi gãi mũi che đi quẫn bách thoáng qua, tiểu nhị cũng không phải kẻ lắm mồm, đặt đồ ăn lên bàn lập tức cắm đầu cắm cổ chạy như sợ chậm một bước Lam Âm liền lột quần hắn nghịch jj
Lam Âm: “...”
Có cần suy đoán đến vậy không?! Lão tử không bệnh hoạn đến mức đó!
Lam Âm thở dài tháo ra đai lưng, chậm dãi cởi y phục của mình, chỉ để lại áo sa y mỏng đem Lâm Thanh ôm vào trong nhục dũng. Vì là tháng tám nên khách điếm không đun nước tắm, dòng nước lạnh buốt thấm vào da thịt khiến Lâm Thanh đang ngủ ngon không nhịn được nhíu mày, cuộn tròn người lại, theo bản năng rúc vào ngực Lam Âm càng sâu để tìm kiếm hơi ấm. Lam Âm cầm khăn tắm mềm mại chạm lên vết thương bị vỡ mủ sau lưng Lâm Thanh, chất dịch vàng pha với máu toả ra mùi tanh hôi khó chịu, Lam Âm cẩn thận lau xung quanh vùng da bị vỡ, dù đã đổ “ Hoàn Thư” loại thuốc giảm đau tốt nhất hắn lấy từ chỗ lão họ Thái nhưng hắn vẫn cảm nhận được đứa nhỏ này rất đau, hai vai gầy gò run run nức nở ra tiếng.
Lâm Thanh đã sớm tỉnh lại, im lặng mở to đôi mắt đem mặt mình dán lên ngực Lam Âm nghe từng tiếng tim đập mơ hồ của hắn. Nước lạnh mang theo mùi hương dịu nhẹ giúp các vết thương trên người y giảm bớt phần nào đau đớn nhưng y vẫn không nhịn được bật khóc, không phải khóc vì đau, mà khóc vì khinh hỉ... Y sợ Lam Âm sẽ vì mấy vết thương lở loét trên người mà chán ghét y nhưng người này vẫn vô cùng cẩn trọng giúp y tắm rửa như nâng niu một vật phẩm chân quý, đã rất lâu rồi...không có ai ôm y như vậy...
Khi y tìm được đường về nhà, tất cả mọi người nhìn thấy đều tránh xa y, quát mắng y, ngay cả cha mẹ y cũng đem y đuổi lại vào rừng, lúc đó với một đứa nhóc mới mấy tuổi là đả kích vô cùng nặng nề
- Tỉnh rồi? Ngoan, nhịn một chút
Lam Âm ôn nhu trấn an đứa nhỏ trong ngực, lấy tay lau nước mắt cho y, hắn dựa lưng vào thành bồn tắm giúp Lâm Thanh nằm thoải mái hơn. Ném chiếc khăn đã bẩn đầy vết mủ vàng đi, Lam Âm lấy gáo gỗ nhỏ từng chút từng chút dội lên đầu Lâm Thanh gỡ đi mái tóc bết dính của y:
- Nhắm mắt lại nào, nước vào mắt đó!
Lâm Thanh rốt cuộc khóc xong mới ý thức được mình đang không mảnh vải che thân nằm trong ngực Lam Âm, người kia mặc một sa y mỏng sớm đã bị nước làm ướt dính dấp lên da thịt trắng mịn lại không có chút mất tự nhiên nào giúp y tắm gội. Lâm Thanh hơi giật mình nhìn thân thể của Lam Âm trải đầy các vết sẹo lớn nhỏ, từ xương quai xanh đến cánh tay, vai, ngực, bụng nhiều vô số kéo dài xuống tận phần dưới.
Theo lý mà nói Lam Âm nên là một hoa công tử chăn ấm màn êm mới phải, vì sao trên người lại nhiều thương tích như vậy?
Cho đến khi Lâm Thanh theo các vết sẹo nhìn đến hạ thân ẩn hiện dưới làn nước của Lam Âm mới quấn quýt nhắm chặt mắt lại, quẫn bách đem đầu dựa vào ngực hắn.
Lần này má của Lâm Thanh lại đè lên thứ gì đó hơi hơi nhô lên, rất mềm mại, y không nhịn được cọ cọ thêm hai cái, Lam Âm lại vỗ nhẹ lên gáy y:
- Đừng nháo!
Thứ mà má Lâm Thanh đè lên là nhũ lạp vì lạnh mà co lại của Lam Âm, nơi này vốn rất mẫn cảm, tuy rằng tiểu hài tử không hề mang tâm tư gì, hắn cũng chẳng muốn đề phòng. Giúp hài tử gội đầu xong cũng tốn không ít thời gian, lại giúp y tiêu trừ mủ vàng, xát trùng vết thương, đến khi rời khỏi nhục dũng thì nước dưới nhiệt độ cũng đã chuyển ấm.
Lam Âm cầm một chiếc khăn lông vũ trùm lên đầu Lâm Thanh giúp y lau khô tóc, mặt của hài tử hồng lên ngoan ngoãn cúi đầu để hắn lau, ngón tay Lam Âm hơi động, quần áo ở trên giường liền tự mình bay đến, vỗ nhẹ lên đầu tiểu hài tử:
- Ngươi mặc vào đi!
Lâm Thanh ngơ ngác nhìn y phục trên tay, lại ngẩng lên nhìn Lam Âm, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng, y mím môi lại, một lúc lâu sau mới trúc trắc nói:
- Kh...không...biết...
Lam Âm: “...”
Thằng bé này rốt cuộc ở trong rừng bao lâu rồi! Ngay cả mặc y phục cũng không biết?! Muốn quay về thời hồng hoang một đám người không mảnh vải ngồi tè he ra ú ú ớ ớ với nhau sao?!
Lam Âm xoa xoa mi tâm, lấy quần áo trong tay Lâm Thanh:
- Nào, ta giúp ngươi mặc!
Lâm Thanh ban đầu còn ngoan ngoãn đứng đó, nghe thấy Lam Âm muốn giúp mình mặc y phục lập tức co người lại, hai bàn tay che nơi yếu hại, mặt đều hồng hồng lên. Lam Âm biết Lâm Thanh xấu hổ, tâm nổi lên ý xấu bắt đầu trêu chọc:
- A Thanh nha~ ngươi ngại cái gì a? Ta cũng không phải chưa nhìn thấy
Mặt Lâm Thanh càng đỏ, mắt ngập nước rưng rưng như muốn khóc ra, Lam Âm thấy bộ dáng tiểu bạch thỏ này tâm tình rất tốt:
- Ớt nhỏ ớt nhỏ rất khả ái! Mau tới đây!
Lam Âm làm bộ muốn chụp lấy y, Lâm Thanh lập tức quay đầu chạy, hai người chơi trò đuổi bắt hết đụng chỗ này đến đụng chỗ kia, đến khi ngồi vào bàn ăn thì cơm canh đều nguội.
Lam Âm gắp một miếng thịt đặt vào bát Lâm Thanh:
- Ăn nhiều một chút!
Lâm Thanh hơi nghiêng đầu quan sát miếng thịt, lấy tay cầm nó lên bỏ vào miệng, Lam Âm dùng đũa khẽ đánh lên tay y:
- Không được ăn như vậy
Lâm Thanh rụt tay lại, mày hơi nhíu lại, môi mím chặt nhìn Lam Âm cầm đôi đũa gắp lên một miếng thịt khác đưa đến trước mặt y:
- Sẽ dạy ngươi cầm đũa sau, giờ ăn no trước đã!
Lâm Thanh há miệng ngậm luôn lấy đầu đũa của hắn, ăn đến vô cùng vui vẻ, gắp cho cái gì cũng ăn. Lam Âm hơi cười:
- Rất dễ ăn, bán cũng được giá lắm đây!
Cái miệng nhai chóp chép của Lâm Thanh lập tức đình trệ, mắt mở to nhìn Lam Âm, hắn lại đút nốt miếng rau vào miệng y:
- Đùa thôi mà!
Lâm Thanh nghe vậy lại tiếp tục nhai thức ăn, đúng lúc này cửa phòng bị người ta đạp bay, một nam tử mi mục tuấn dật, đầu tóc rối bời, sam y khép hờ không chỉnh tề xồng xộc lao vào phòng:
- Con mẹ ngươi Lam Âm!!!