Tuy Lục Phong mời Tư Không Dịch cùng ăn trưa, nhưng cuối cùng cậu vẫn ăn trong nhà ăn của Quang Diệu. Cũng không phải cậu thấy mệt tâm khi ăn cơm với tổng tài gì đó, dù gì cũng là một bữa miễn phí, cậu tuyệt đối không từ chối. Thế nên vấn đề nằm trên người Lục Phong.
Lúc Tư Không Dịch đã đồng ý ăn cơm với Lục Phong, sảnh trường quay bỗng nhiên xuất hiện một người, nhìn nét mặt của Ngụy Đồng và Chu Bá Thạch, Tư Không Dịch kết luận người này là một minh tinh có vị trí không nhỏ. Sự tình chứng minh cậu đã suy đoán đúng, hơn nữa cậu còn có duyên gặp mặt người kia một lần, chỉ là lúc đó người kia đội nón đeo kính râm mà thôi.
“Lục tổng, anh xong việc bên này chưa? Em có vài ý tưởng muốn bàn với anh, liên quan đến phần kết trong buổi biểu diễn của em. Cùng ăn trưa được không?”
Người kia vừa vào liền đi đến bên cạnh Lục Phong, dáng vẻ rất thân thiết.
Lục Phong nghe thế cũng hơi lúng túng: “Nhạn Minh, tôi vừa hẹn Tư Không Dịch cùng ăn cơm rồi. Ăn xong tôi sẽ tới tìm cậu.”
Nhạn Minh nghe thế hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Tư Không Dịch. Ánh mắt này của hắn làm Tư Không Dịch cảm thấy như hắn đang nhìn một hòn đá chướng mắt, hận không thế đá một cú bay thật xa. “Nhưng chuyện này rất quan trọng.” Nhạn Minh làm vẻ mặt khó xử nhìn Tư Không Dịch: “Cậu có thể tìm lúc khác ăn cơm với Lục tổng không? Chuyện của tôi thật sự rất gấp.”
Lục Phong nghe vậy không nói gì, mà Tư Không Dịch lại nhìn thấy vẻ ghét bỏ xua đuổi mờ nhạt trên mặt Nhạn Minh, trong lòng cười ha hả.
Vo ve! [Giám định hoàn tất, hắn là một tên trà xanh biểu!]
*Trà xanh biểu: green tea bitch, chỉ những người giả vờ là thanh thuần lương thiện trong sáng, thích làm vẻ mặt vô tội, nhưng bên trong lại lẳng lơ ong bướm.
“Anh nóng vội thì nói với Lục tổng đi. Là anh ta mời tôi ăn cơm chứ không phải do tôi chủ động. Nhưng nhìn anh thế này tôi liền biết chắc chắn ăn không ngon rồi, vậy nên tôi từ chối lời mời.” Tư Không Dịch cũng không sợ, nói xong cậu nhìn sang Lục Phong: “Lục tổng, đừng lãng phí tiền mời người khác ăn cơm, anh nên dẫn ngôi sao ca nhạc Nhạn Minh đến căn tin trong công ty đi! Có thể bàn chuyện công việc luôn. Tôi cũng về ăn ở căn tin công ty tôi, cá nhân tôi cảm thấy thức ăn trong căn tin Quang Diệu không tồi. Một like cho Yến tổng của chúng ta.”
Đại diện Khổng Triệu quay lén từ nãy giờ nghe vậy lộ ra vẻ mặt vui mừng, trời biết lúc Tư Không Dịch đồng ý đi ăn trưa với Lục Phong, hắn đã nơm nớp lo sợ thế nào, sợ Yến tổng nhận được video rồi trực tiếp lái xe đến đây cướp lời mời cơm. Cũng may cuối cùng Tư Không Dịch thành thành thật thật về căn tin ăn cơm, còn chủ động khen Yến tổng, rốt cuộc có thể gửi video này đi rồi! Tiền thưởng tháng này cũng tới tay rồi!
Lục Phong nghe Tư Không Dịch nói vậy, cũng biết lần này không thể nào cùng ăn cơm với cậu, hơn nữa lỗi là ở bên hắn. Vì vậy hắn cũng không so đo cậu khen ngợi Yến Khôn: “Thật có lỗi, lần sau tôi tìm thời gian mời cậu. Dù thế nào tôi cũng là một tổng tài, vẫn có tiền lãng phí một bữa cơm.” Lục Phong cười nói, Tư Không Dịch nhún nhún vai, không trực tiếp cự tuyệt. Dù sao nơi này cũng là hang ổ của Lục Phong, cậu có thể cứng rắn, nhưng không thể ngông cuồng, nếu không sẽ bất lợi.
Mà lúc này, Ngô Hình đang báo cáo công việc trong văn phòng Yến đại tổng tài, hắn phát hiện tổng tài lộ ra nụ cười thỏa mãn. Trời biết vẻ mặt Yến tổng lúc mới xem di động khủng bố đến cỡ nào, cảm giác giống như có người đoạt cơm trưa ngay miệng hùm của Yến tổng, cũng may sau đó vẻ mặt Yến tổng dần dần khôi phục như cũ, thậm chí cuối cùng còn lộ ra nụ cười hiếm hoi.
“Ngô Hình.” Yến Khôn đặt điện thoại xuống.
“Tổng tài?”
“Tôi thấy gần đây nhân viên Yến thị rất chăm chỉ cố gắng, nhất là nhân viên ở nhà ăn, làm thức ăn rất ngon, đầy đủ hương vị.”
Ngô Hình hơi ngơ ngác, gần đây cổ phiếu và các hạng mục của công ty đều rất tốt, nhưng mà không phải toàn công ty đều tăng trưởng, tổng tài có ý gì?
“Vậy nên tôi quyết định tăng phúc lợi bữa trưa và bữa tối trong nhà ăn. Ừm, nhân viên nhà ăn tăng lương lên ba trăm. Làm thẻ ăn cho nhân viên, nhân viên nào mỗi tháng ăn ở nhà ăn hơn hai mươi ngày được thẻ giảm giá 5%. Mỗi quý thành thành thật thật ăn hơn sáu mươi ngày được giảm 9%. Hàng năm ăn trong căn tin hơn bảy tháng được giảm 8%.” Yến tổng cứ vậy mà đặt ra phúc lợi cơm trưa cho toàn bộ nhân viên.
Vẻ mặt Ngô Hình đã không phải là ngơ ngác mà là kinh hãi. “Yến tổng, chúng ta có rất nhiều công ty con, tất cả các công ty con đều hưởng phúc lợi này sao? Như vậy hàng năm sẽ chi không ít tiền.”
Yến tổng đẩy mắt kính, cực kỳ tao nhã, tỏ vẻ yêu nước thương dân: “Đương nhiên áp dụng toàn bộ. Tôi muốn tất cả nhân viên của Yến thị biết, làm việc cho tôi là chuyện tốt đến cỡ nào. Hơn nữa tất cả mọi người cũng rất cố gắng rồi.”
Ngô Hình: “… À.” Nhất định có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết!! Bằng không suốt năm năm không có phúc lợi cơm nước gì, sao đột nhiên lại thay đổi! Tôi đọc sách không ít nha, Yến tổng anh lừa tôi không được đâu!
“Được rồi, đừng đứng sững sờ ở đó nữa. Đến giờ cơm rồi, chúng ta đến căn tin đi, tôi cảm thấy hương vị của lẩu cay cũng không tệ, rất ngon.”
Ngô Hình:!!! Anh là ai! Nhất định là Yến tổng giả mạo! Yến tổng của chúng tôi chỉ ăn ở nhà hàng năm sao cao cấp, sao có thể ăn lẩu cay!
Mà lúc này Tư Không Dịch đã rời khỏi Tinh Vũ, lên xe ra về: “Quay về muốn ăn lẩu cay. Haiz, thêm một chén cơm nữa là tuyệt.”
Khổng Triệu nhìn group “Lão bánh quẩy Yến thị” trên Wechat, một id tên “Tổng tài đại mật” phát ra một icon , sau đó là một đoạn tin về việc tăng phúc lợi nhân viên.
*Đại mật: người cao dáng đẹp, biết ăn diện, khí chất tốt. Dưới 1m65 gọi là tiểu mật, hơn 1m7 là đại mật.
Tổng tài đại mật: Hình như hôm nay tôi gặp phải Yến tổng giả mạo! Năm phút trước Yến tổng xem một video gì đó, đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi, rồi lại như gió xuân dào dạt, sau đó trực tiếp cải cách phúc lợi nhà ăn, hoàn toàn không có chút dự báo nào! Hơn nữa Yến tổng từ trước đến giờ không ăn trong căn tin, hôm nay bỗng nhiên nói lẩu cay ở căn tin rất ngon! Hiện tại chúng tôi đang ăn lẩu cay trong nhà ăn đây.