Triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường (Sáng làm con nhà nông, chiều lên chầu thiên tử – trích trong Phá Diêu Kí). Hoàng đế đãi tiệc nhóm tiến sĩ hắn mới sủng ái, đương nhiên ta chẳng thể đi theo.
Tiên Tâm đoạt danh vị Trạng nguyên, thẳng thắn mà nói, ta cũng không cảm thấy gì đặc biệt. Dù sao Tiên Tâm cũng là một nhân vật thuộc đẳng cấp thiên tài, có làm gì thì ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Ngẫm lại, tầm mắt của cô Thái nhi lúc trước kia thật kém, mà mấy cô nương khác cũng vậy. Một người tốt như vậy, tài ba như vậy, chỉ vì mặt mũi bình thường và thiếu mất một chân thôi mà bọn họ không biết thưởng thức, thật là nông cạn.
Ta không khỏi có chút dương dương tự đắc, rất có cảm giác tiểu nhân đắc chí. Ta không có tiền đồ cũng không sao, chỉ tùy tiện sờ một cái cũng đụng trúng một cực phẩm rồi. Thiên tài trong thiên tài a, lúc trước khi ta ôm xoa lưng cho hắn, hoàn toàn không hề nghĩ tới ngày hôm nay. Thật ra cho dù hắn chẳng phải thiên tài ta cũng yêu hắn như thế thôi, nhưng vì hắn là thiên tài nên ta sinh ra cảm giác sùng bái hơn mà thôi.
Không còn cách nào, ta có tật nghiêm trọng là thích sùng bái anh hùng. Nếu không sao từ trước đến giờ ta chỉ có mỗi một thần tượng duy nhất là tướng quân Hoắc Khứ Bệnh oai hùng chứ?
Nhưng sao hôm nay Tiên Tâm đi tiệc lâu như vậy, thái dương đã dần dần lặn xuống phía tây rồi, không phải còn có cung cấm và giới nghiêm sao? Ta đang lo lắng thì Chu đại nhân (đệ đệ của Chu Châu Phán đại nhân ở Giang Tô) sai người đến thông báo, Hoàng thượng cho vời ta tấn kiến.
Trong nháy mắt ta như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Đã xảy ra chuyện gì a? Ta còn đang hồ đồ, thê thiếp và nha hoàn của Chu đại nhân đã ồ ạt xông lên, bắt đầu giúp ta thay y phục, trang điểm, vân vân…Ta chỉ đồng ý cho vẽ mày lại, nhưng họ lại không vẽ đẹp bằng Tiên Tâm.
Nếu không phải công công truyền chỉ đang còn đứng đợi bên ngoài, không biết họ còn muốn sơn phết lên mặt ta bao nhiêu lớp nữa đây.
Nhưng ta vẫn còn mãi đang ngớ ngẩn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ta ngồi trong xe ngựa, trong lòng bất an. Cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói là Hoàng thượng muốn gặp lão bà của Trạng nguyên. Hay là Tiên Tâm chọc giận Hoàng thượng, lôi ta ra trảm ở kinh trước rồi mới trảm cả nhà sau? Nhưng mà cũng chưa từng nghe thấy tử tù lại được ngồi xe ngựa xa hoa như thế này a…Sau khi tiến cung lại bị dẫn đi. Cố cung Tử Cấm Thành a…Đáng tiếc ta một chút tâm tình thưởng thức cũng không có, chỉ lo chạy theo.
Mãi đến khi ta cảm thấy ta sắp mệt đến chết thì đến một tòa lầu các, ngẩng đầu lên thấy chữ viết như rồng bay phượng múa, chỉ nhận ra được mỗi chữ Lâm. Ta đã nói ta rất kém về lối viết chữ thảo mà.
Thoạt nhìn thì thấy yến tiệc chiêu đãi tiến sĩ đã tan, trước mắt ngoại trừ Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa ba người, chỉ còn lại vài người mặc tử bào, hồng bào mà thôi, ta nghĩ đây chắc là Hoàng đế và các vị đại quan đây.
Hoàng đế cũng không giống như trong tưởng tượng của ta lắm. Hắn không đội vương miện có đính hạt châu (vô nghĩa!), mới nhìn trông khoảng ba mươi tuổi, mặt trắng, có râu, hết.
Sao ta lại không thấy rõ chứ? Không phải lão công của ta đang đứng đó nhìn ta hay sao?
Ta lo lắng nhìn Tiên Tâm đang chống quải trượng đứng một bên, mặt mày hắn trầm tĩnh lạnh nhạt, nhưng ta biết hắn rất quật cường. Ta ngây người ra vài giây rồi mới nhanh chóng chạy đến quỳ xuống, miệng hô to vạn tuế.
“Trẫm còn tưởng là bậc quốc sắc thiên hương gì chứ” Hoàng đế cư nhiên cười lạnh một tiếng “Trạng nguyên lang, ngươi chỉ vì nữ tử này mà dám kháng chỉ sao?” Ta vụng trộm ngẩng đầu lên, thấy Tiên Tâm không hề chớp mắt lấy một cái, thản nhiên chống quải trượng đến quỳ xuống. Tim ta đột nhiên vô cùng đau xót. Ta biết cả ngày hôm nay hắn phải không ngừng quỳ quỳ bái bái, nên đã lót sẵn cho hắn một miếng đệm trên chỗ chân bị cưa. Nhưng nhất định là đau lắm, tên ngốc này, Hoàng đế cho hắn đứng, tại sao hắn lại quỳ xuống?
“Khởi bẩm Hoàng thượng, tào khang chi thê (vợ cưới lúc còn nghèo), lại đã cứu thần trong cơn thập tử nhất sinh. Lúc đó chân thần bị thương máu chảy đầm đìa, thối không thể lại gần, thế mà chuyết kinh tự mình xử lý, cũng không để người khác làm. Đã nhiều lần vi thần lên cơn đau đớn muốn chết…nhưng chuyết kinh dù mệt nhọc đến cực điểm, đêm không chợp mắt, vẫn cùng thần đồng sinh đồng tử, cứ thế trải qua cuộc sống tạm bợ lay lắt qua ngày…
“Luận về ân nghĩa phu thê, tình thâm nghĩa trọng, lại nói tình yêu nam nữ, đâu chỉ có sớm nở tối tàn? Vi thần tự nghĩ, cả đời cũng không thể hồi báo hết thâm tình trọng nghĩa của chuyết kinh (thê tử), cũng chỉ biết giữ trọn lời thề. Huống chi, đây chỉ là tài vặt nhỏ nhoi, không phải là thứ mà một sĩ phu chân chính quan tâm đến. Nhưng nếu không có chuyết kinh, ca hát chỉ thêm cô độc mà thôi, nếu chỉ cần mở miệng hát mà được nhìn thấy nàng vui vẻ dù trong thoáng chốc, vi thần nguyện ưu sầu suốt ngày cũng không sao. . .” Ở góc độ này ta có thể vừa vặn nhìn thấy toàn bộ gương mặt hoàn mỹ của hắn. Hắn đại khái lại đem chiêu bài nụ cười thánh mẫu hàm chứa nỗi ưu thương hoàn mỹ kia ra, kết hợp lại thành cái gọi là thiên y vô phùng (quần áo của tiên trên trời may không thấy vết khâu, ở đây chỉ sự kết hợp hoàn mĩ không hề lộ sơ hở), thật là một bài hát hoàn hảo nha!
Người mà hắn đang nói đến…thật là ta sao? Mỗi bữa ta đều ăn ba chén cơm, cả ngày cười hì hì, làm gì có chuyện ưu sầu rầu rĩ phải đợi hắn ca hát mới tươi vui hớn hở?
Dối trá, dối trá, thật là dối trá. Thế giới của người lớn thực đáng sợ, nói dối mặt không đổi sắc, cũng không cần phải xem trước kịch bản, Tiên Tâm thật là đáng sợ!
Ta chỉ biết cúi đầu xuống, mặt mày đỏ bừng, xấu hổ đến cực điểm xem Tiên Tâm diễn tuồng.
Nếu hắn ở thế kỷ hai mươi mốt, chắc chắn đã có thể ôm một giải Kim Mã về nhà. Giả vờ…rất thành khẩn.
Thoạt nhìn, Hoàng đế trông có vẻ như bị hắn dọa đến không còn có thể tìm ra phương hướng, mắt rồng ửng đỏ, vô cùng hòa ái thân thiện thỉnh Tiên Tâm hát một khúc.
Hắn từ chối, nói là chỉ biết vài bài hát dân ca, là tà ma ngoại đạo, không xứng để ca cho Hoàng thượng nghe.
Sau đó những người đứng bên cạnh cũng lên tiếng khuyên bảo, rốt cuộc Hoàng đế mở miệng “Lâm thị đứng dậy đi, làm gì có đạo lý quỳ để nghe hát?” Ta biết im lặng là vàng, nhưng thấy Tiên Tâm quỳ đã lâu, giống như hắn đang quỳ trên trái tim của ta vậy, rất đau. Ta kiên trì, “Khởi bẩm Thánh Thượng, dân phụ…không cần đứng dậy, quỳ cũng được. Nhưng phu quân của ta…chân của phu quân ta không khỏe, có thể để cho hắn ngồi hay không? Ta sẽ quỳ thay phần của hắn…” Da đầu ta run lên phát hiện xung quanh lại là một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Tiên Tâm nhìn về phía ta, một giọt lệ rơi xuống trên gương mặt bình tĩnh của hắn.
…Đừng diễn quá sến như vậy được không?!
Kết quả là cả hai bọn ta đều có ghế dựa để ngồi, Tiên Tâm rất ngoan ngoãn mở miệng xướng, nhưng mới nghe được âm đầu tiên ta thật muốn đánh hắn mà, chỗ ngươi đang ở là Tử Cấm Thành của triều Đại Minh…Ở Tô Châu ca ẩu, ta còn có thể lờ đi. Nhưng ở đây mà ngươi xướng “One ninght in Bắc Kinh” thì biết làm sao a ?!
Đương nhiên, hắn ca thật dễ nghe, cổ họng của hắn vốn nạm kim cương mà. Nhưng đây không phải là làn điệu mà người ở triều Đại Minh này thích (vô nghĩa!), chỉ là làn điệu mà cá nhân ta yêu thích thôi!
Cho dù như vậy nhưng sếp lớn sếp nhỏ của triều Đại Minh vẫn thỏa mãn vô cùng, khi đi một xe ngựa, khi về đến ba xe, vì trong đó có hai xe là đồ được ban thưởng.
Bọn ta nắm chặt tay nhau thật lâu, ta mới mở miệng “Như vầy có tính là khi quân hay không?” diễn trò như vậy…thực không sao chứ?
“Không tính!” Tiên Tâm khí định thần nhàn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Tình cảm là sự thật, chỉ có cách nói là hơi quá một chút” Ta đổ cả mồ hôi.
“Tại sao chàng lại xướng bài đó chứ? Chàng cũng biết bài đó không phải là bài hát ở triều đại này mà…” Ta nổi giận “Hơn nữa, chàng còn từ chối mệnh lệnh của Hoàng đế nữa? Hắn kêu xướng thì cứ xướng đi, hắn là ông chủ của cả một nước Đại Minh này, chàng quật cường mà làm gì…?” Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười “Nương tử, ta thật đã thề là chỉ xướng cho nàng nghe. Mà thật ra lời thề này cũng giúp chúng ta tránh đi tai họa đó chứ.” Đại Minh triều này có thể nói là điên cuồng vì tạp kịch, ngay cả Hoàng đế cũng không ngoại lệ. An Khang đế mà còn lén cải trang chuồn ra ngoài đi nghe diễn, có thể thấy đây đã sớm là môn giải trí lớn nhất của quốc dân nơi này. Ông trời thưởng cơm ăn đã không dễ dàng gì rồi, huống chi thưởng cho Mãn Hán toàn tập như Tiên Tâm vậy.
Đừng nói văn nhân tài tử viết thơ cảm thán, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng có ý thèm nhỏ dãi. Đúng lúc hắn đậu Trạng nguyên, cấp bậc gia tăng, lời đồn tới tai Hoàng đế, nói rằng Trạng nguyên tân khoa có giọng hát rất hay, thế là Hoàng đế càng muốn đại khai nhãn giới.
Nhưng hắn lấy lời thề với ta ra làm lá chắn, lại xướng một khúc không thịnh hành trong dân gian, vừa không tổn hao gì đến thanh danh giọng ca vàng của hắn, vừa có thể làm Hoàng đế cảm động mà không miễn cưỡng hắn nữa. Sau này còn ai dám đến miễn cưỡng hắn, gây ra chuyện có lỗi với Hoàng đế?
Đen tối, đen tối, quá đen tối, ai cũng dám tính kế, ngay cả thệ ước ngọt ngào như mật của bọn ta mà cũng dám tính kế.
“Ai nói?” Hắn liếc ta một cái “Ta nói, từng chữ từng lời về tình cảm với nàng đều là sự thật. Ta yêu nàng như vậy, cho dù Hoàng đế chặt đầu ta cũng không sợ” Đã lâu ta không thấy hắn đỏ mặt như vậy. Kết quả là ngay cả mặt của ta cũng đỏ theo.
Lúc trở về ta giúp hắn tháo bỏ tấm đệm chỗ chân bị cưa đi, phát hiện chỗ ấy đều bị trầy xước hết. Ta đau lòng đến mức nước mắt lưng tròng, bảo thị nữ mang nước ấm vào để tắm rửa. Sau đó ta tự mình đi tạ ơn Chu đại nhân, nói Tiên Tâm thật rất mệt, cần được nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đến bái tạ.
Lúc ta trở về phòng, hắn còn chưa tắm, thị nữ bên cạnh xấu hổ khuyên hắn.
“Không dám làm phiền!” Hắn cười khẽ “Có phu nhân của ta là được rồi” Ta không nói gì, xắn tay áo lên giúp hắn tắm rửa, thay quần áo, sau đó mới đến bản thân mình. Đợi ta tắm xong, hắn còn xõa mái tóc ướt sũng, vẻ mặt có chút đau đớn vỗ về chỗ chân bị cưa.
Trước mặt người ngoài hắn luôn luôn nho nhã lễ độ, ung dung mà bình tĩnh. Trước mặt ta lại tựa như một đứa bé to xác. Nhưng điểm duy nhất không thể đụng chạm đến chính là chân của hắn. Hắn vẫn rất sợ ta nhìn thấy chân của hắn, chỉ hận không thể giấu đi.
Ta biết.
Thấy ta vào, hắn lập tức kéo chăn che lại. Ta chỉ cầm một chiếc khăn đến lau khô tóc giúp hắn.
Đợi tóc khô, ta giúp hắn chải tóc, rồi để cho tóc hắn buông tự nhiên xuống như vậy.
Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, môi khẽ hé mở thật mê người, mái tóc dài ướt sũng khiến ta nảy sinh một loại cảm giác vừa nhu tình vừa chua xót.
Lấy thuốc mỡ ra, ta giở mền lên, cẩn thận lau khô chỗ chân bị cưa của hắn, bôi thuốc lên phần da bị trầy xước. Hắn nửa nằm nửa tựa lên gối, xoay mặt đi chỗ khác. Ta cẩn thận tránh đi chỗ trầy xước đã được bôi thuốc, hạ môi hôn xuống phần đùi còn sót lại của hắn, toàn bộ phần chân dưới đầu gối đều đã bị cưa mất.
Ta biết hắn khổ sở, ta thật sự hiểu được. Hắn cảm thấy chỗ đó xấu xí khó coi, cũng xấu hổ khi để ta nhìn thấy. Nhưng hắn không rõ, thật sự không rõ là ta biết hắn đã cố gắng đến mức nào…Hắn vì yêu ta, đã nhẫn nại biết bao ngày cắn răng ôm lấy chỗ chân bị cưa này.
Ta không ngăn cản hắn là vì ta thực thương hắn. Hắn muốn chứng tỏ hắn là nam nhân, ta cứ để hắn làm vậy. Nhưng hắn cũng không thể ngăn cản ta yêu phần vết tích còn sót lại chứng minh hắn đã trải qua đau đớn như thế nào này.
Đợi đến khi ta hôn từ dưới chân lên đến bên cạnh sườn, hắn phát ra một tiếng than rất nhẹ lại run rẩy. Toàn thân hắn chỗ nào ta có thể hôn ta đều hôn…ngay cả chỗ quan trọng nhất…Hắn thực thỏa mãn, thậm chí có chút điên cuồng. Rốt cuộc bọn ta cũng tìm được tư thế giảm bớt tối đa phần trọng lực của hắn, cũng tuyệt đối không làm đau chân. Ta không ngờ loại ghế dựa không có tay vịn này không chỉ để ngồi mà thôi.
Cho nên mới nói a, cần phải phát minh ra một mẫu a.
Sau khi về lại Giang Tô, Tiên Tâm tự tay vẽ sơ đồ phác thảo làm một chiếc ghế dựa không có tay vịn, bề ngoài không có gì khác biệt với những chiếc ghế dựa khác, chỉ có điều là thiếu tay vịn thôi…Nhưng cái ghế dựa này, không ai được ngồi cả.
Mùa hè năm ấy áo gấm về làng, Hoàng thượng phong Tiên Tâm làm quan Đại học sĩ, là một hàm tước rất vinh dự, lại có bổng lộc, để cho bọn ta về quê nhà. Còn gọi ta là nhũ nhân (cách gọi vợ của quan một cách tôn trọng), tặng cho ta mũ phượng hà phi.
Tiên Tâm vốn hứng chí bừng bừng nói muốn thành thân lại một lần nữa, hơn nữa muốn tự tay giở khăn voan hồng cho ta…Nhưng lần này hắn lại mất cơ hội nữa.
Bởi vì ta có.