Thái Cô Nhi

Chương 2: Chương 2




Mãi đến ba ngày sau, ta mới được nhìn thấy lão công kia của mình…Gọi hắn “lão công”, quả thật hơi bị già hơn so với tuổi.

Cách một bức màn ta đã thấy mặt Vương lão đại và Vương lão nhị, tuấn tuấn tú tú, hèn chi ai nấy đều ôm một đống vợ lớn vợ nhỏ, chắc là tự dâng mình đến cửa đây. Cảnh đẹp ý vui là vậy, nhưng ta tuyệt đối không hề si tâm vọng tưởng đối với loại soái ca trên tivi này, tự chuốc lấy phiền nhiễu, huống chi là soái ca thời cổ đại.

Soái ca lão công rất khó hầu hạ, mà ta lại rất lười.

Đợi đến khi gặp được phu quân của mình, tâm tình ta hoàn toàn thả lỏng. Ngũ quan đoan chính, không sứt sẹo lồi lõm. Gương mặt vì bị bệnh nên tái nhợt, rất có cảm giác thân thiện. Ta nghĩ hắn phải bệnh đến sắp chết mới đúng, không ngờ vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như thường. Có tính nhẫn nại, ta thích!

Hơn nữa, ánh mắt của hắn ôn thuần như nai con, thoạt nhìn tất không phải thuộc loại người hay đánh vợ.

Nói một cách đơn giản, hắn chính là một soái ca trong tranh vẽ (hơi tâng bốc tí), mắt một mí, lông mi dài mà rậm, môi mỏng có thể là nhược điểm duy nhất khiến người nhìn để lại ấn tượng không sâu, nhìn toàn thể thì hắn trông thật ôn hòa.

Không tệ, thông qua, ít nhất có thể đào tạo thành một người bạn chung phòng có tình có nghĩa cùng chiến đấu với bệnh tật.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, gương mặt tái nhợt hiện lên nét đỏ ửng, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, gật gật đầu chào ta.

Ta cười cười với hắn, không thấy ghế ngồi đâu nên đành an tọa xuống bên cạnh giường. Kết quả là nghe một tràng âm thanh hút không khí vào.

Gì? Chẳng lẽ ta không nên ngồi xuống sao? Đến thăm bệnh mà không cho ghế ngồi, chẳng lẽ bắt ta đứng?

Hắn rũ mắt xuống, thanh âm ôn hòa suy yếu “…Nương tử, có thể đợi ta thay thuốc trước hay không. Nàng xem…?”. “Ai giúp chàng thay thuốc?”. Ta tận lực dùng thanh âm thân thiết nhất. Thật biết đùa, ta ốm đau lâu ngày nên mới là người có tư cách nhất a! “Ta có thể giúp đỡ nha!”. Hắn ngạc nhiên mở to mắt “Miệng vết thương như vầy, không thể nào…”. “Miệng vết thương đương nhiên là khó coi rồi!” Ta cười cười cổ vũ hắn “Nhưng ta không sợ, chàng cứ yên tâm! Loại công việc của y tá này, ta cũng biết chút ít”. Bệnh lâu năm tự trở thành bác sĩ, không phải sao?!

Đại phu vừa thay thuốc vừa nhìn ta, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Ta cũng chả hiểu như vậy thì có gì ghê gớm đáng sợ lắm đâu…Ta có thể vừa ăn cơm vừa xem nữa là, chỉ là cưa…chuyện nhỏ thôi mà. Ta ở bên cạnh nấu sôi chiếc khăn bố, lấy đũa gắp ra đợi cho nguội bớt rồi mới đưa cho đại phu.

Ánh mắt lão nhìn ta như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.

“Tam phu nhân, cái này…?”

“Tránh không bị vi trùng thâm nhập…Ý ta là tà độc”. Ta tận lực phiên dịch cho lão hiểu. “Nếu luộc sôi qua rồi, mấy thứ xấu xa dơ bẩn này kia sẽ không còn nữa. Dùng để chà lau miệng vết thương, như vậy sẽ không bị…à…mưng mủ?”. Lão liếc ta một hồi, ta cũng nhìn lại lão một hồi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi “Vậy không lẽ tay của lão phu cũng phải luộc sôi qua hay sao?” Lão chỉ vào nồi nước.

“…Không cần a!”. Ta bắt đầu lúng túng khó giải thích “Lão dùng cồn…Ta nghĩ rượu cũng được. Miệng vết thương mà dùng cồn…Ý ta nói là dùng rượu mạnh để tiêu độc cũng được”. “Tam phu nhân biết về y thuật?” Ta cắn môi lại không dám cười ra tiếng, lúc này mà bật cười thì thật không hay ho chút nào. “Biết sơ”. Tuy rằng không cho là đúng nhưng đại phu vẫn theo đề nghị của ta mà tiến hành. Ta nghĩ chắc là Vương gia trả phí thuốc thang rất cao nên người ta mới động não mà cẩn thận chân tay như vậy.

Nhưng chờ sau khi vết thương nơi chân được băng bó cẩn thận xong, Tam công tử vẫn còn nhìn ta.

Ta cười với hắn, thật ra là cười thật lòng. Chắc là hắn đau muốn chết. Đây chính là cưa chân a! Lúc trước khi ta mới vừa bệnh, bác sĩ đề nghị ta cưa thử xem sao, nhưng ta chết cũng không chịu. Ngón tay bị đứt thôi mà ta đã la khóc đến trời long đất lở, huống chi là bị cưa một chân.

Thế mà hắn cũng không hề hé răng rên một tiếng, hô hấp chỉ có hơi ồ ồ mạnh hơn bình thường. Đây là sự nhẫn nại chịu đựng với ý chí kiên cường đạt tới giới hạn cao nhất mà đặc biệt chỉ có người bị bệnh lâu ngày mới tôi luyện được.

Do dự một lát, hắn cũng hơi cong khóe miệng lên cười cười với ta.

Bởi vì ở đây không có bà bà (mẹ chồng), cho nên cũng không cần lập ra quy cũ.

Nhưng ta là một bé ngoan, ăn điểm tâm xong sẽ đến thỉnh an Vương Hi Phượng, xem như là chào hỏi lễ phép. Ngươi cũng biết, người nào càng lợi hại sắc sảo càng thích người khác thẳng thắn, bởi vì bọn họ trăm công ngàn việc, thật không rảnh ở đó mà ta đoán ý ngươi, ngươi đoán ý ta.

Vương Hi Phượng vẫn rất cao hứng, đối đãi với ta cũng tốt, ra lệnh “Tam muội muội tuổi còn nhỏ, đừng gò bó nàng quá. Mama cũng phải để ý đến chủ tử, đừng động một tí là nhăn mặt!” Bà mama theo hầu hạ ta cẩn thận vâng dạ “Làm gì có chuyện đó? Tam phu nhân như một đóa hoa, thương còn không hết, làm sao còn dám vô lễ…”. Hoa? Ta nhớ lại dung nhan hiện ra trong tấm gương đồng kia. Thật ra cũng giống như Tam công tử, chỉ là ngũ quan đoan chính, nhưng không có gì đặc sắc cả. Bà mama này cũng thật là biết tâng bốc. Bất quá hoa cũng có nhiều loại, hoa loa kèn không phải cũng là hoa hay sao?

Vương Hi Phượng quả nhiên sắc bén, ta chỉ mới oán thầm thôi mà nàng đã nhướng mày liễu nhìn ta, bên môi ẩn ẩn ý cười. Có lẽ là lúc ta liếc nhìn bà mama đã lộ ra chút cổ quái gì đó.

Nàng lại hỏi thăm vài câu về chuyện trong nhà, thấy bà quản gia đang đợi nàng để báo cáo, ta liền cáo từ rồi đi ra ngoài.

Nếu đã đến thời đại này, đương nhiên cũng phải tuân theo quy củ của thời đại này a. Nữ nhân không được ra khỏi cửa lớn, không được bước gần đến cửa sau; điểm này cũng không có vấn đề gì để mà tuân thủ theo. Không biết cái cửa sau nằm ở đâu, nhà bọn họ thật sự là lớn đến nỗi làm cho người ta mỏi rục cả chân a, ta bắt đầu hợp tình hợp lý đi dạo trong vườn. Trời ạ, hồi đó chỉ có thể chảy nước miếng mà xem trên tivi, còn giờ thì ta có thể tự mình tản bộ trong một lâm viên truyền thống điển hình của Trung Quốc, còn gì có thể sướng hơn! Đi bằng đôi chân của chính mình, chân của chính mình a! Ta cho dù chân mỏi như cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hễ rảnh rỗi một chút liền nhìn chằm chằm vào đôi chân của chính mình mà cười.

“Phu nhân có thích không?” Bạch Quyên đến bên cạnh lau mồ hôi giùm ta “Dư Thấm viên của Vương gia rất nổi danh ở Giang Chiết này”. “Rất đẹp, ta không biết dùng từ ngữ gì có thể nói nên lời!”. Ta cảm thán….Aizz…Ai nói khu vườn lộng lẫy trong Hồng Lâu mộng chỉ có trong tiểu thuyết a… “Nhưng mà Bạch Quyên, ngươi đừng kêu ta là phu nhân được không? Nghe như bị tăng thêm ba mươi tuổi vậy!”. Nàng bật cười phì một tiếng “Nếu ta là nha đầu hồi môn của phu nhân, cũng có thể gọi phu nhân là cô nương”. Đám nữ nhân kia đối với ta thật không tốt….không, phải nói là đối với Thái nhi thật không tốt, một người cũng không cho đi theo, lập tức đuổi ra khỏi nhà, không biết họ có tạt muối đốt phong long gì sau lưng hay không.

“Vậy cứ gọi ta là cô nương đi! Bảo ta gọi Tam công tử là Lão gia…ta cũng gọi không được nữa là.” Ta nói thẳng.

Nói đến hắn mới nhớ, đây là công việc đầu tiên của ta ở cả hai kiếp, là lão công đầu tiên a! Đã là lần đầu tiên thì phải biết trân trọng, ta phải làm tốt công việc này mới được, mới có thể bảo đảm cái phiếu cơm dài hạn này chứ!

Bạch Quyên nhẹ nhàng nói “Thái cô nương…Ta thật lòng xem cô nương là tỷ muội. Thật hiếm có mới gặp được người hợp ý với nhau như ngươi và ta vậy…”. “Đúng vậy, ta cái gì cũng không biết không hiểu. Bạch Quyên, ta phải làm sao bây giờ?”. Ta làm sao biết được một người phải ở trong một tòa trang viện lớn như vậy, còn thêm hơn mười người già trẻ lớn bé đi theo hầu hạ, nội cái sắp xếp công việc cho từng người cũng đã đủ làm ta đầu óc choáng váng rồi, còn phải tính toán phân phát lương bổng hàng tháng cho từng người, rồi chuyện cơm áo gạo tiền, nếu không có Bạch Quyên giúp ta quản lý, ta chỉ có thể biết trừng mắt lên mà nhìn thôi.

Bạch Quyên chỉ cười mà không nói gì, đúng lúc tiểu nha hoàn trong phòng ta đang hoang mang đầu bù tóc rối chạy đến xin ý kiến của Bạch Quyên, mới sáng sớm mà đã bao nhiêu việc!

“Sau này ngươi không cần đi theo ta như vầy! Ta cũng chỉ đi dạo trong vườn thôi, sao mà lạc mất được! Nhưng trong viện không thể không có ngươi a!”. Quay đầu lại nhìn thấy mấy cành hải đường nở hoa thật đẹp “Cái này hái được không?”. “Cô nương muốn làm trâm hoa sao?” Bạch Quyên bước đến muốn hái.

“Không phải, không phải. Ta muốn chưng trong bình”. Ta cản nàng lại, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây một hồi “Làm sao mượn được cây kéo, trực tiếp chiết cành sẽ không tổn hại đến cả cây…”. Nàng cười dặn tiểu nha hoàn, chỉ chốc lát sau đã cắt được mấy nhánh hải đường, hoa nở kiều diễm vô cùng đáng yêu.

“Ta đi thăm Tam công tử! Các ngươi không cần theo ta!” Bạch Quyên đi theo vài bước, ta kinh ngạc quay đầu lại “Ta biết đường mà, không phải chỉ là ở đằng trước thôi hay sao? Trong viện không phải còn rất nhiều công chuyện đợi ngươi sắp xếp sao Bạch Quyên?”. Nàng do dự một lát, lấy khăn che miệng ”…Thái cô nương, ngươi đã gặp qua Tam công tử, ngươi cảm thấy…thế nào?” Ta không chút suy nghĩ trả lời “Rất thích a! Hắn rất có nghị lực, lại biết chịu đựng nhẫn nại. Được một lão công như vậy…Ý ta là được một tướng công như vậy, đúng là kiếp trước ta đã khéo tu”. Nhất là được ở trong Vương gia thoải mái như vậy, có thể an tâm làm một con sâu gạo.

Mặt của nàng đỏ bừng lên, xấu hổ cười ha ha “Vậy…ta trở về phòng trước. Khi nào muốn về cứ sai người thông báo, ta sẽ đi đón cô nương”…Cổ nhân thật là nhạy cảm. Đương sự chưa đỏ mặt mà người bên cạnh chỉ đứng nhìn thôi đã mắc cỡ như vậy rồi.

Nhưng muốn ta giả bộ ra vẻ thẹn thùng như một đứa trẻ…thì thật là khó! Nghe nói Tam công tử hơn Thái nhi bốn tuổi, năm nay cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi. Ta ở hiện đại đã sắp hai mươi lăm tuổi, ngươi xem, chênh lệch biết bao nhiêu. Hơn nữa, đây cũng là chuyện lớn cả đời. Ngươi ngẫm lại đi, một xã hội mà ai nấy đều phải cả đời sống trong cảm giác xấu hổ…ta nghĩ mới đến đó mà đã thấy rét run.

Thẹn thùng có thể miễn, nhưng chức “Tam phu nhân” thì vẫn phải đảm đương nha! Nói đến mới nói, còn ai có thể hiểu biết tâm tình của bệnh nhân bằng ta. Nếu ta không muốn bị cuốn gói rời khỏi nơi đây (ra ngoài ta biết làm gì mà sống? Ở đây thoải mái quen rồi), vậy phải làm tốt công việc này.

Nói chứ, một thiếu niên trẻ trung đáng yêu như vậy, phải bồi dưỡng tình cảm mới được.

Xem đi, ta tự khuyên nhủ chính mình nhiều như vậy, tố chất tâm lý thật kiên cường a! Ta thiệt là càng ngày càng bội phục bản thân mình!

Vào trong khoảng sân nhỏ, ta thực lễ phép hỏi Tam công tử có tiện gặp khách hay không. Kết quả là làm nha đầu hầu hạ bên ngoài sợ hãi kêu lên một tiếng. Bọn họ nhìn ta một cách cổ quái, nhưng cũng phái một người vào bên trong hỏi.

“Cám ơn!” Ta gật đầu, ôm mấy cành hải đường bước vào.

Trong phòng tối tăm, không khí tràn ngập mùi xông hương nhưng cũng không che giấu nổi mùi thuốc. Mùi này thật quen thuộc. Ta nửa đời người nằm trong hương vị thang thuốc như thế này, nhớ lại không khỏi cảm thấy bi ai. Tam công tử nằm nghiêng trên gối, xoay mặt nhìn ta, cũng không nói gì.

Có chút ngượng, ta nhún nhún mình “…Phu quân!”, tức thì rùng mình, khắp người nổi da gà.

Hắn lại nhìn ta trong chốc lát, khóe môi lộ chút ý cười “Nương tử!”. Không nói gì tiếp hay sao. Ta ho một tiếng “Hoa này…có thể tìm giùm ta một cái bình để cắm hay không?”. Lập tức có nha hoàn tiếp lấy, cắm vào bình rồi đưa lại cho ta.

“Bình này…” Ta chỉ chỉ cái bàn gần giường nhất “Xin hỏi, có thể đặt ở đó được không? Chàng vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy”. Sự lạnh nhạt của hắn từ nãy đến giờ liền bị phá vỡ, hắn trợn tròn mắt thật to. Bộ điệu như vậy thật sự là đáng yêu quá đi, aaaa…vẻ mặt thật là thuần khiết, trong sáng a….Ta bước mấy bước đến trước giường, đặt mông ngồi xuống. Đáng yêu quá đáng yêu, thì ra vẻ mặt ngạc nhiên của vị soái ca trong tranh vẽ này trong sáng như vậy, đáng yêu như vậy. Hắn còn đỏ mặt nữa chứ! Aaaa….làm sao có thể đáng yêu như vầy nè Trời! Thật muốn nhào lại bẹo má hắn ghê! Trước kia chỉ có thể nhìn trong truyện tranh mà chảy nước miếng, giờ thì có được một cách hợp pháp hợp lệ rồi, ngoại trừ hình dáng có hơi lớn một chút, đây đích thị là một cục cưng ngoan ngoãn trong sáng khiến ai nấy đều phải thèm nhỏ dãi! Lại một lần nữa ta thầm cảm tạ Thượng Đế a! Hắn rũ mắt xuống, gương mặt càng đỏ ửng hơn “Nương tử…tặng cho ta?” Ta rốt cuộc cũng tỉnh táo lại trong cơn “đắm chìm vào vẻ trong sáng” kia, ho lớn một tiếng “Ừ, ngắm thực vật có sức sống tâm tình sẽ tốt hơn. Trước kia một mảnh lá cây ta cũng có thể ngắm thật lâu, có đôi khi đau đớn quá, sẽ chăm chú ngắm hoa bên giường. . . Nhưng lúc đó ta bệnh đã lâu mà không có ai tặng cả, đôi khi thật ao ước có người đến, không phải mong họ đến thăm ta, chỉ mong họ đến tặng hoa thôi. . .” Ta thao thao bất tuyệt nói nói kể kể.

Ta tự phân loại cho chứng lắm mồm này của mình là “biến chứng lưỡi dài do bệnh lâu ngày”, tất nhiên tên bệnh là do ta đặt. Nếu ngươi bị bệnh lâu đến nỗi chán muốn chết, lại chỉ có thể nằm liệt trên giường, nhưng sợ nhiều lời sẽ khiến người nhà lo lắng, lúc đó ngươi sẽ bắt đầu tự nói chuyện một mình, càng nói càng rầy rà, càng nói càng huyên náo, thao thao bất tuyệt, liên miên không dứt. Nếu không thì làm sao qua hết một đêm dài?

Hiện giờ có người nghe ta nói, nên ta cứ mồm miệng lưu loát, thao thao bất tuyệt. Nói từ chuyện về hoa lá đến Khuất Nguyên, từ Khuất Nguyên nhảy qua Quan Đông Tam Bảo, đợi đến lúc ta nói đến cách nướng cá Thu đao, nha hoàn mới do dự cắt ngang lời ta, hỏi Tam gia có muốn truyền cơm trưa lên chưa.

Lúc này mới biết là đã gần giữa trưa rồi.

Không hay rồi. Thấy người bạn chung phòng bệnh có gương mặt trong sáng của mình vì quá hưng phấn nên quên khống chế chứng lưỡi dài của ta. Ta nhất định đã ồn ào khiến hắn phiền muốn chết đi, đắc tội với chủ nhà, sau này sợ khó sống yên…Có cơ hội chuộc lỗi hay không đây…?

“Dọn cơm trưa của ta và phu nhân lên đi. ”Tam công tử lạnh nhạt nói. Hắn nở nụ cười rất trong sáng, thuần khiết, vô tâm cơ thật thích hợp với vẻ mặt đỏ ửng vừa rồi “Ướp muối xong rồi sao nữa?” Hắn hỏi “Cá còn đang chờ nướng a!”. Ta lập tức tuôn ra một tràng mô tả chuyện nướng cá ngon như thế nào, cam đoan khiến người nghe thèm nhỏ dãi đến ba thước. Chuyện đó là tất nhiên, mẹ ta nói cá Thu đao rất độc nên không cho ta ăn. Nỗi tiếc hận vì không được ăn đã khiến cho ta tưởng tượng trong đầu cả trăm ngàn lần cách nướng cá Thu đao.

Nhưng chiêu này thật là hại người hại mình mà, vì thèm ăn nên khiến ta càng mau đói muốn chết. Đợi lúc cơm trưa dọn lên ta lập tức vùi đầu vào ăn, một hơi hết ba chén cơm, nha hoàn đứng bên cạnh nhìn mà choáng váng.

Tam công tử ăn cơm siêu nhã nhặn, siêu yên lặng, chỉ húp một chén cháo và ăn mấy gắp thức ăn thôi.

“Ăn ít quá vậy!” Ta vẫn đang chiến đấu với chén cơm thứ ba “Ăn ít như vậy thì làm sao miệng vết thương mau lành được.” Hắn bật cười “…Hôm qua ta chỉ nuốt trôi ba muỗng, hôm nay nhờ con cá Thu đao của nàng mới ăn hết một chén đó!” Mừng ghê! Không ngờ thói ba hoa chích chòe của ta không đắc tội với chủ nhà. “Mai mốt ta sẽ kể cho chàng nghe về Phật Khiêu Tường”. Hắn rũ mắt xuống cười nhẹ. Nụ cười thánh mẫu thật thuần khiết, thật trong sáng a! Con người đẹp hay không không quan trọng, mà quan trọng là phải có khí chất a! Là khí chất! Điệu bộ khí chất như vầy mới là “một chiêu đoạt mạng”!

Sau khi ăn cơm xong, nha hoàn bưng thuốc lên. Hắn thu hồi lại nụ cười, thản nhiên nói “Để thuốc lại, phu nhân sẽ giúp ta uống. Dọn bàn rồi tất cả lui hết ra ngoài đi!”. Chỉ trong chốc lát, người trong phòng đều lui ra ngoài sạch sẽ, chỉ còn lại ta và hắn. Ta vừa tính bưng thuốc lên, thình lình hắn hỏi sau lưng “Ngươi là ai? Ngươi không phải Thái nhi!” Ta sợ đến mức thiếu chút nữa làm rớt cái chén.

Giấc mộng Uyên ương hồ điệp này cũng thật ngắn ngủi a…ta chỉ biết chậm rãi xoay người lại. Aizz…ta sẽ dọa chết hắn, nhưng Lão tử nói người tốt không nên nói dối. Nhưng ta đâu có nói dối a, ta tự biện luận cho chính mình, đây là theo Kinh Xuân Thu do Khổng lão phu tử dạy a.

Hắn nhìn ta chằm chằm mà không hề cười. Làm nam nhân sướng ở chỗ đó, dung mạo không cần đẹp lắm, chỉ cần có khí chất và khí thế là đủ rồi. Mới ban nãy còn là một cục cưng trong sáng hay ngượng ngùng, xoay lưng một cái giờ biến thành gương mặt trầm như nước của Bao Công xử án rồi.

Nếu có Vương Triều Mã Hán hô to “Quỳ xuống!”, ta nhất định đã quăng chén thuốc qua một bên rồi vô cùng lưu loát mà quỳ xuống rồi.

“Một năm trước” hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm rõ ràng là suy yếu nhưng vẫn ẩn chứa sự uy nghiêm. Đại nhân a đại nhân, mới nhiêu đây tuổi đã uy nghiêm như vầy, không biết tương lai còn đến cỡ nào nữa…”Ta và Thái nhi đã từng gặp qua một lần. Ngay tại trong phòng này.”Hắn chỉ chỉ vào cửa sổ, “Nàng ngồi ở đó, luôn cầm chiếc khăn tay che mũi lại. Ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của nàng.” Ánh mắt của hắn từ từ lạnh nhạt đi, “Nàng mong ta chết sớm hơn.”“Nhưng ta không nghĩ như vậy!” Ta bật thốt ra khỏi miệng.

Ánh mắt của hắn dịu đi, nhưng vẫn uy nghiêm như trước “Cho nên ngươi là ai? Là tỷ muội của Thái nhi? Nàng không muốn xuất giá nên ngươi phải gả thay?” Nguyên nhân giải thích rất dông dài, ngươi có thời gian cả đời để nghe ta nói không? Ặc, giờ không phải lúc nói giỡn. Ta quyết định làm rõ vấn đề hậu quả trước “Rủi như…?” Im lặng một hồi, hắn hỏi, ngữ khí rất nhẹ “Ngươi là thật lòng, nguyện ý gả…Gả vào Vương gia à?” Giờ đã đến nước này, chẳng lẽ còn có thể rút lui? Cho dù có rút lui thì nữ nhân này cũng đâu có muốn a! Hơn nữa so đi sánh lại, một bên là vị phu nhân luôn giương nanh múa vuốt, một bên là cục cưng trong sáng ôn hòa, người bình thường cũng đều có thể nhận ra ưu khuyết điểm mà chọn lựa a?

“Chàng thực rất…” Ta vội đem chữ “đáng yêu” nuốt vào bụng. ”Chàng rất tốt. Ta thật lòng nguyện ý gả cho chàng”. Tương lai có đánh nhau ta cũng nhất định sẽ thắng, hai chân đương nhiên tuyệt đối thắng một chân rồi. Nhưng ta càng tò mò hơn “Tam công tử, chàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta mà?” Hắn ngược lại lập tức cởi giáp quăng binh khí, hai má đỏ bừng, vẻ uy nghiêm lung lay sắp đổ, ấp úng nói “Được, đương nhiên, tên thật của nàng…, để cải danh trong từ đường…” Hắn nói một cách kín đáo, làm hại ta suy nghĩ một hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy, hắn không bài xích việc ta gả cho hắn, thậm chí còn muốn đổi lại tên thật của ta để ghi vào gia phả.

Ngây người một hồi, ngược lại ta có chút uể oải. Hắn thật là một cục cưng tốt, nhưng lỡ ta nói thật ra…Ta thật không muốn lừa hắn.

“Nếu ta nói thật, có lẽ chàng sẽ đuổi ta giữa đêm a!” Ta trực tiếp đánh con bài thương hại “Ta cái gì cũng không biết, nếu chàng đuổi ta đi, ta cũng chỉ có thể đi ăn xin.” Vẻ mặt của hắn thoáng thả lỏng “Dù nàng có nói gì đi nữa, nàng cũng đều có thể ở lại Vương gia này…”. “…Tam công tử, chàng có xem truyện dân gian truyền kỳ bao giờ chưa?” Ta hỏi thật cẩn thận.

Hắn gật gật đầu một cách nghi hoặc.

Ta thực không có sáng tạo, kể lại điển cố “Đường ngự muội mãn số ngã chết dưới chậu hoa”. Truyền thuyết mượn xác hoàn hồn chắc từ xưa đã có rồi chứ.

Điển cố như vậy, chắc cổ nhân sẽ dễ chấp nhận hơn…Vấn đề thời gian, đều tại cặp nam nữ âm hồn kia, nếu có cơ hội sau này sẽ nghĩ cách giải thích là được rồi.

Đây dù sao cũng là vấn đề mâu thuẫn giữa triết học thâm ảo và khoa học hiện đại.

Hắn chăm chú nghe xong rồi hỏi “Lưu Toàn kia tại sao muốn xuống Âm phủ dâng dưa?”…Hình như chi tiết này không phải là trọng tâm. “Đây là một câu chuyện truyền miệng từ xưa, rất dài. Sau này sẽ từ từ kể cho chàng nghe”. Đọc Tây Du Ký ba năm đâu phải chuyện chơi, không dám vỗ ngực xưng là thuộc làu làu, nhưng kể lại nội dung đại cương thì không thành vấn đề.

“Nàng nhớ đó, nhất định phải kể cho ta nghe a!” Hắn hài lòng gật gật đầu “Nàng…đưa cánh tay cho ta nhìn thử xem, tay phải!”. Ta kéo tay áo xuống, lúc này mới phát hiện nơi cổ tay có một vệt lớn màu hồng hình đồng tiền, chắc là bớt hay tàn nhang gì đó.

Hắn nhìn kỹ trong chốc lát rồi thở dài “Khi nàng ấy rút khăn tay ra ta đã nhìn thấy. Vậy…Thái nhi đâu?”. Ta cũng thở dài theo “Đó là một vấn đề mang tính triết học, đáng để suy ngẫm..Nhưng ta chỉ có thể nói là…Ta không biết!”. “Còn nàng? Nàng là ai? Đến từ nơi nào?”. “Ngô An Bình” Ta rầu rĩ trả lời “Đến từ một nơi rất xa, rất rất xa, xa đến đòi mạng, xa đến nỗi ta không biết nói sao cho phải. Người ở nơi đó, vô cùng, vô cùng không giống với các người ở nơi này.” Cuối cùng cũng nói tất cả sự thật. Không biết sẽ nhận lấy phán quyết như thế nào đây. Hy vọng đừng quá thảm a…Tại sao ta không học được cách nói dối khéo léo một chút? Nhưng một lời nói dối lại phải dẫn theo trăm ngàn lời nói dối sau này, vậy thì sống thật là lãng phí a! “Vậy ta cứ gọi nàng là Thái nhi là được rồi, đỡ phải khiến người ta biết” Thanh âm của hắn thật ôn hòa. Ta ngẩng phắt đầu lên, cục cưng trong sáng ngoan ngoãn đã trở lại, nụ cười thánh mẫu tỏa sáng rực rỡ như phát hào quang.

Ha…Thế là mọi việc đã rõ ràng. Hắn ấy vậy mà nguyện ý che chở cho ta!

Trong tim tràn ngập âm điệu bài thánh ca. Hắn quay đầu nhìn bình hoa hải đường trên bàn. “Kiếp trước của nàng…cũng bị bệnh hay sao?”. Đáy lòng hơi chua xót, ta gật đầu. “Ừ, một loại bệnh hiếm gặp, bắt đầu từ đầu ngón chân tê liệt dần…sau đó lên đến thắt lưng.” “Không thể đi lại hả?”Thanh âm của hắn rất nhẹ.

“Không!” Thanh âm của ta cũng ảm đạm theo.

“…Bị bao lâu?” “Bảy, tám năm gì đó…cũng không nhớ rõ, mà cũng không có gì hay để nhớ.” Hắn đảo mắt nhìn ta, thật thà hỏi “Nàng vì tuyệt vọng mới mượn xác hoàn hồn sao?”“Không phải!”Hai hàng lông mày của ta dựng đứng “Ta chỉ là xui xẻo, vô cùng xui xẻo. Chuyện tình đâu có liên quan gì đến ta a?! Chàng nói xem, yêu hận tình cừu của người khác, tại sao lại văng miểng lên một bá tánh thường dân trốn không thoát xui xẻo như ta chứ?Thiên lý ở đâu a?!” Chén thuốc nguội ngắt rồi Tam công tử mới bưng lên uống, ta nói văng nước miếng như vậy không biết có rơi vào trong bát thuốc hay không. Nhưng ta cũng không hề áy náy một chút nào, bởi vì vị công tử có nụ cười thánh mẫu trong sáng này nghe xong lịch sử xuyên không bi thống của ta lại cười lăn lộn đến nỗi té nhào vào trên gối, ho khan liên tiếp, thiếu chút nữa hụt cả hơi.

Ngươi có từng gặp qua người nào cười đến lúc ngủ chưa? Ta thật là bi phẫn không thể hiểu nổi. Huyết lệ thảm thiết của ta lại bị người ta cười như vậy…Ta tức giận bỏ ra ngoài đi dạo cho đến khi say nắng khiến đầu óc choáng váng, mới rầu rĩ trở về phòng. Hiện giờ không phải là mùa thu hay sao mà còn nóng nực như vầy? Ngay cả Trời cũng muốn chơi ta mà!

Đại khái là cả ngày đi nhiều quá nên mệt mỏi, vừa trở về phòng ta liền ngã người xuống ngủ, ngay cả giày cũng chưa cởi. Đến lúc tỉnh dậy, chẳng những vẫn nằm ngay ngắn trên giường mà giày cũng đã được cởi ra đàng hoàng.

Lúc còn sống gian nan cực khổ, chết rồi lại sung sướng như vầy. Ta cứ sung sướng như vầy sợ sẽ sinh hư hỏng chết mất. Cảm thán a cảm thán, nhưng ta tình nguyện hư hỏng đã rồi hẵng chết.

Mơ màng mở mắt dậy, Bạch Quyên cười meo meo “Thái cô nương, Tam công tử sai người đến mời người qua ăn cơm!”. “Hắn muốn ăn thì cứ việc ăn đi…Ta muốn ngủ tiếp…” Ta nhắm mắt lại.

Nhưng cuộc sống hư hỏng cũng có giá của nó. Bọn họ chẳng thèm giải thích nữa, cứ tha ta từ trên giường xuống, toàn bộ tràn lên, lớp chải đầu rửa mặt, lớp mặc quần áo mang giày, nếu có thể, ngay cả toilet bọn họ cũng muốn đi giùm ta, đáng tiếc chuyện này có liên quan nghiêm trọng đến hạn chế của khoa học kỹ thuật và y học nên khó mà thực hiện được.

Đến khi ta bị nửa dìu nửa khiêng ra tới bên ngoài, ta cũng còn nửa tỉnh nửa mê. Đến nỗi trước mặt Tam công tử mà ta vẫn còn ba phần buồn ngủ.

Thấy hắn, ta lập tức xụ mặt xuống. Hắn lại mỉm mỉm cười “Chút nữa sẽ dọn bữa tối…Giờ nàng muốn kể về Phật Khiêu Tường trước phải không?”. Trong nháy mắt ta tỉnh hẳn, xoa xoa hai tay. Cho ngươi cười nè, cho ngươi dám cười nè, để coi tới cuối cùng ai mới là người cười. “Trước khi ta kể xong, đừng dọn đồ ăn lên à nha!” Ta cười dài.

Hắn nâng cằm lên nói “Được thôi!”. Tiểu tử kia, muốn đấu với tỷ tỷ ta hả?! Ta cười hì hì quái dị, thi triển tuyệt chiêu của bản thân, từ cách lựa chọn nguyên liệu nấu ăn đến giới thiệu xuất xứ từng món, hoàn toàn dựa vào tiêu điểm là ẩm thực Nhật Bản, từ chi tiết nấu nướng đến quá trình tỏa hương vị, lúc nói đến thành phẩm đã qua hơn một canh giờ. Sắc mặt Tam công tử tái nhợt, coi như có thể miễn cưỡng ổn định tinh thần một chút, còn nha hoàn và lão mama đứng hầu hai bên đã đói đến mức hai mắt lộ hung quang, liên tiếp nuốt nước miếng, chỉ sợ có khi là thủng bao tử chứ chẳng chơi.

Tiết mục mỹ thực chọn lọc trong tổng số cả trăm bản mỹ thực sau mười năm trời quả không phải chỉ có hư danh! Huống chi Phật Khiêu Tường là thứ ta không được ăn! Ta đã sớm lận lưng cuốn sách dạy nấu ăn này rồi, ở trong đầu ngầm nấu cả năm ba trăm lần ấy chứ!

Tuy rằng chiêu này thuộc loại Thất Thương quyền, ta cũng bị nội thương đến đau cả bao tử, nhưng thấy Tam công tử khẽ run rẩy, trong lòng vẫn lấy làm hả hê.

Hắn thở thật sâu, ngữ khí vững vàng nói “Dọn bữa đi!” Đợi đồ ăn dọn lên, ta lập tức lấy tư thế hổ đói ăn dê non, hỏa tốc công kích tất cả cơm canh trước mặt để trị nội thương. Hắn chỉ uống mấy ngụm cháo, tuy vẫn tao nhã, nhưng tốc độ khá nhanh hơn lúc ăn cơm trưa.

Hắn còn ra lệnh ”Tất cả đều lui xuống ăn cơm đi, tối hẵng đến hầu hạ”. Một phòng đầy người lập tức trốn sạch sẽ, còn có người phát ra âm thanh trong bụng kêu cái rột – ta nghĩ chắc là thèm ăn quá mà ra, bụng rỗng kêu to.

Hai người bọn ta đều chuyên tâm ”trị nội thương”, vì ta thân thể con gái nên chỉ có thể ăn được ba chén, rõ ràng vẫn còn thòm thèm, bụng cảm thấy chưa no nhưng mà nhét vào lại không nổi nữa.

Tam công tử uống xong một chén cháo, ngẩn người ra một hồi, vừa tính gọi người hầu, ta liền tiếp lấy cái chén của hắn, múc thêm nửa chén nữa cho hắn.

”…Nghe nàng mô tả về đồ ăn, thật sự là làm hại người ta mà.” Hắn nhỏ giọng oán hận.

Ta hừ hừ hai tiếng ”Ai biểu chàng cười ta? Lịch sử xuyên không của ta bi thảm như vậy…” Hắn phù một tiếng, ta đang đứng bên cạnh giường, nguyên gương mặt tiếp nhận lễ rửa tội bằng cháo. Hắn kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn ta, lại che miệng, run run cầm cái chén giơ ra, ngoài mặt làm ra vẻ buồn bã ho khan nhưng bên trong nhất định là cười rũ rượi.

Tiếp lấy cái chén, lẳng lặng xoa xoa mặt của mình, ta bi phẫn ngửa mặt lên trời thét dài. Trong chăn hắn càng động đậy nhiều hơn, cười đến mức toàn thân run rẩy.

Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, thế gian này còn có chút ấm áp nào hay không? Chuyên môn xát muối vào miệng vết thương của người ta mà!

Bữa cơm ăn đã lâu. Chờ Tam công tử đang cười đến hấp hối rốt cuộc cũng ngừng lại, ta thu dọn chén đũa. Hắn hữu khí vô lực nói hắn còn muốn ăn cháo.

“Là phun cháo chứ? Coi nè, phun ra như suối vậy…” Ta nói một cách lạnh lùng, vừa nói vừa minh họa.

Hắn giống như con rối gỗ bị buộc dây, lại ngã lên giường không nhúc nhích được một chút nào, chỉ có thể ha ha cười đến chảy nước mắt. Kiểu này mà còn ăn cháo chắc nghẹn chết, ta còn chưa muốn làm quả phụ sớm như vậy a.

Ta cứng rắn nâng hắn dậy, để hắn tựa vào vai ta, bẻ bánh Phục Linh đút cho hắn ăn. Hắn nhắm mắt lại, há miệng ra ăn, lại không dám nói lời nào, ăn được nửa khối hắn đã lắc đầu.

“Sao không cười nữa? Không phải răng trắng lắm hay sao? Cười tiếp đi a?” Ta đẩy hắn.

“Đừng chọc ta…” Hắn lại ngã lên giường phát run, nếu hắn không phải là nam nhân, ta còn tưởng hắn là dân nữ bị cường bạo mà khóc thảm nữa chứ.

Ta đem cảm tưởng trân quý này chia sẻ cùng hắn, nếu không phải chân hắn còn đau, chắc hắn đã lăn lộn khắp giường rồi.

Muốn đấu với tỷ tỷ ta hả? Xem tivi thêm vài năm nữa đi!

Không hiểu Tam công tử có bị chứng thích ngược cuồng hay không, hay là vì khiếu hài hước của ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Lúc bình thường cười thì không nói làm gì, lúc uống thuốc đắng đến đứt ruột luôn mà cũng vừa cười vừa uống. Ta thật sợ không biết dây thần kinh giao cảm của hắn có bị kích thích quá độ hay không. Tam công tử mỗi ngày hai bữa vẫn cùng ta ăn chung, sau khi ăn tối xong còn lưu ta lại nói chuyện một lúc.

Bất quá cũng chỉ có ta một mình độc thoại mà thôi.

Thân là “Tam phu nhân”, ta tự thấy hài lòng vô cùng, thật là cao quý. Chẳng những mỗi ngày ta chọc cho ông chủ của ta vô cùng vui vẻ (tác dụng phụ là hấp hối), còn khiến hắn ăn cơm nhiều hơn, cho nên từ Lão đại, Lão nhị đến đại phu trong Vương gia đều vô cùng cao hứng.

Hơn nữa, thời điểm ta “chuyện xưa bên giường”, chẳng những khiến Tam công tử hết sức chăm chú lắng nghe, mà từ trong phòng đến ngoài cửa sổ cũng đặc kín hết chỗ, người nào người nấy hai lỗ tai dựng thẳng đứng lên nghe ta kể chuyện xưa, vô cùng đắc ý.

Thật ra Tây Du Ký đã truyền miệng trong dân gian từ lâu, nhưng đều chỉ là nội dung giản lược, từ sớm đã có hai nhân vật Đường Tăng và Tôn Ngộ Không này rồi. Cho nên Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân có thể nói là không phải rơi từ trên trời rơi xuống, mà là dựa vào những câu chuyện dân gian truyền miệng từ đời xưa.

Nhưng ở niên đại này, Ngô Thừa Ân còn chưa được sinh ra, Tây Du Ký còn chưa được xuất bản…Ta lấy đó làm chuyện xưa mà kể, chắc Ngô lão tiên sinh cũng không để ý lắm đâu hen!

Mỗi lần kể, Tam công tử đều nói “Kể chậm một chút, đừng nhanh quá khiến người ta cười đau cả ruột.” Nghe thử xem, ta là người như vậy sao? Ta cũng đâu có thêm mắm dặm muối gì vào đâu, là vì điểm cười của các người quá thấp, sao lại trách ta chứ?

Chắc là cười nhiều cũng mệt người, thế nên lúc nào Tam công tử nghe xong cũng rất mau sẽ ngủ say. Ta cũng nói đến nỗi cổ họng khô khốc, lần nào về cũng phải ngâm hột lười ươi uống để bảo dưỡng cổ họng, thường uống xong rồi đi ngủ, sáng dậy sớm mới tắm rửa.

Ta thấy khí sắc của hắn càng ngày càng tốt, không có biến chứng gì, trong lòng thật có chút kính nể. Người bị cưa chân thường sẽ bị hội chứng đau đớn giả, tức là đối với phần thân thể bị mất đi vẫn cảm thấy đau đớn thống khổ không thôi, đây là một triệu chứng xảy ra do tâm lý tác động. Lúc trước, khi bác sĩ đề nghị ta cưa chân, ta đã tìm xem rất nhiều tài liệu về việc này, cuối cùng mới quyết định là không cưa. Bởi vì cho dù cưa cũng chưa chắc đã khỏi hẳn, nếu không cưa lúc chết còn được toàn thây…Tuy có chút ngoan cố lạc hậu, nhưng con người sống chết có số hết cả rồi, mặc kệ thôi!

Đọc nhiều tài liệu, tuy cũng đã quên không ít, nhưng vẫn còn nhớ rõ điểm đó.

Tam công tử lại không bị phát tác chứng này, có thể thấy tố chất tâm lý của hắn còn mạnh hơn ta nhiều, thật sự là rất đáng kính trọng, khuyết điểm về điểm cười thấp của hắn, ta cũng không so đo làm gì.

Không ngờ là ta đã sai rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.