Chương 209: An bài
Đương nhiên hắn tới Thần Binh Các là bí mật, không có tiết lộ với bất kỳ ai, bế quan bảy ngày, Tần Vấn Thiên vận dụng nhân lực vật lực to lớn của Thần Binh Các luyện chế Thần binh, những Luyện Khí Đại Sư kia từng cái từng cái nội tâm lật lên kinh đào hải lãng, bọn họ chưa từng thấy qua có người có thể điên cuồng khắc họa Thần Văn như vậy, cả Thần Binh Các như đều vây quanh hắn vận chuyển.
Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không để cho Thần Binh Các chịu thiệt, hắn để lại rất nhiều Thần binh cho Thần Binh Các, thậm chí có chút Thần binh tam gia trân quý, đồng thời để An Lưu Yên liên lạc Thiên Vận phường, bỏ ra thù lao khổng lồ, để cho bọn họ vận tải Thần binh ra ngoài Hoàng thành.
Hết thảy đều tiến hành bí mật, đương nhiên hành động lần này, Thiên Vận Phường cùng Thần Binh Các đều chiếm được lợi ích to lớn, thời kỳ rối loạn, bọn họ càng dễ dàng thu được lợi ích lớn nhất.
Hoàng thất rốt cục nhận ra không thích hợp, nhưng đã muộn, Thiên Vận Phường đã chở Thần binh đi, Tần Vấn Thiên cũng ly khai Thần Binh Các, bây giờ Hoàng thất vốn ở trong bấp bênh, làm sao dám giận chó đánh mèo Thần Binh Các cùng với Thiên Vận Phường.
Thu được Thần binh do Thiên Vận Phường vận chuyển tới, tinh nhuệ của Tần phủ như hổ thêm cánh, điên cuồng tiến lên, sau cùng, tinh nhuệ khắp nơi đóng quân ở ngoài Hoàng thành Sở Quốc, vận nước nguy cấp.
Trên thành lâu, một nhóm cường giả đứng sóng vai, đương kim bệ hạ Sở Thiên Kiêu đứng ở trên thành lâu, nhìn ra xa, cường giả đông nghịt đóng quân ở ngoài Hoàng thành, như một bầy châu chấu không thể nhìn đến phần cuối, bọn họ mài đao soàn soạt, trong con ngươi tất cả đều lộ ra quang mang nóng bỏng, đó là một loại cuồng nhiệt, đối với quyền lực, đối với báo thù.
Chỉ cần hạ được tòa thành trì cuối cùng, quốc gia này, từ nay về sau đổi chủ.
- Tìm được Tần Vấn Thiên chưa?
Sở Thiên Kiêu bình tĩnh mở miệng, nhìn không ra hắn hỉ nộ.
- Còn không có.
Có người tiến lên, khom người đáp lại:
- Đã giám thị nhất cử nhất động của Thiên Vận Phường cùng Thần Binh Các, nếu như Tần Vấn Thiên xuất hiện lần nữa, nhất định có thể bắt.
- Tuyên bố tin tức, ba ngày sau ở Sở Vương đài xử quyết Mạc Thương, ban Nhược Hoan cho Thu Mạc.
Sở Thiên Kiêu bình tĩnh nói, người sau lưng cung kính nói:
- Ta đi làm ngay.
Dứt lời, người nọ khom người lui ra, xem ra, bệ hạ cũng bị buộc nóng nảy, không nghĩ tới Tần Vấn Thiên bị Hoàng thất tập nã, lại cho quân đội Tần phủ một món lễ lớn như vậy, đây đối với Hoàng thất bất lợi như thế nào.
Rất nhanh, tin tức truyền ra, ba ngày sau, ở địa phương Tần Vấn Thiên danh chấn Sở Quốc, Sở Vương đài, Hoàng thất xử quyết Mạc Thương, còn muốn ban Nhược Hoan cho Thu Mạc.
Tin tức như thế kì thực làm cho Thu Mạc rất bất mãn, thanh danh của hắn hoàn toàn suy bại, nhưng nghĩ đến Nhược Hoan hắn liền thôi, đợi lần này xong việc, hắn liền rời Sở Quốc.
...
Phòng nhỏ trong rừng trúc, nước sông ào ào lưu động, trông rất an tường.
Tần Vấn Thiên ngồi ở bờ sông, Mạc Khuynh Thành an tĩnh ngồi bên cạnh hắn, nàng đương nhiên cũng nhận được tin tức, trong lòng cực kỳ bất mãn với Sở Thiên Kiêu, lại trực tiếp tuyên cáo Sở Quốc, lấy Mạc Thương cùng Nhược Hoan uy hiếp Tần Vấn Thiên, có thể thấy được Sở Thiên Kiêu bây giờ đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, như vậy Sở Quốc Hoàng thất thật lung lay sắp đổ, có lẽ cách hủy diệt đã không xa.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đứng dậy, đi trở về, đi tới trước nhà tranh, ở chỗ này, một nữ nhân xuất trần che mặt an tĩnh ngồi ở đó, dường như nàng vẫn luôn ở chỗ này.
Thấy Tần Vấn Thiên qua đây, nàng liền ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Tần Vấn Thiên, nhưng cho người một cỗ khí chất lạnh lùng.
Tần Vấn Thiên biết có một nhân vật như vậy theo bản thân, thậm chí thời điểm bước vào Hắc Ám sâm lâm cũng vậy, đi ngang qua Hắc Ám sâm lâm, nàng lại sạch sẽ trước sau như một, thanh lệ tuyệt luân, điều này làm cho Tần Vấn Thiên phỏng đoán, thực lực của nàng, nên mạnh bao nhiêu?
- Thanh Mị tiên tử bảo ngươi tới?
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, thấp giọng hỏi, nữ tử chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.
Tần Vấn Thiên thấy ánh mắt đối phương không biết làm sao, lại hỏi:
- Trước đây không phải đều ở trong tối thủ hộ sao, vì sao lần này cách ta gần như vậy.
Chỉ thấy ánh mắt kia như trước nhìn hắn, nhưng vẫn trầm mặc.
- Quấy rầy.
Tần Vấn Thiên xoay người rời đi.
- Có không ít người nhìn chằm chằm nơi này, ta phải bảo vệ an toàn của ngươi.
Một thanh âm thanh thúy vang lên, Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn cặp mắt thanh lệ tuyệt luân kia, trong mắt của hắn lộ ra vẻ tươi cười.
- Vậy ngươi sẽ giúp ta xuất thủ đối phó người khác sao?
Tần Vấn Thiên hỏi.
Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, như trước cho người ta cảm giác cự người ngoài ngàn dặm.
- Được.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười hỏi:
- Ta là Tần Vấn Thiên, ngươi thì sao?
Đối phương chớp động lông mi, tựa hồ suy tính, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên:
- Thanh Nhi.
- Tên rất dễ nghe.
Tần Vấn Thiên nhìn Thanh Nhi cười, sau đó xoay người rời đi.
Mạc Khuynh Thành nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi tới, trêu ghẹo nói:
- Ngươi cảm thấy nàng xinh đẹp hay ta xinh đẹp?
Đôi mắt của Tần Vấn Thiên lập lóe, hắn và Mạc Khuynh Thành ở Tiên Trì cung đã gặp tướng mạo sẵn có của Thanh Nhi, đẹp đến làm người ta hít thở không thông, nàng và Mạc Khuynh Thành đẹp bất đồng, Mạc Khuynh Thành ưu nhã, nhu mỹ, tràn đầy sức sống thanh xuân, khuynh quốc khuynh thành; Thanh Nhi thì càng thoát tục, lạnh như băng, như nhân gian tiên tử.
- Không phải là ghen chứ.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Hừ.
Mạc Khuynh Thành trừng Tần Vấn Thiên một cái, bất quá thấy tâm tình của Tần Vấn Thiên tốt chút, nàng cũng vui vẻ.
Thời khắc này, ở xa xa, một bóng người chậm rãi đi đến, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên.
- Thế nào?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi.
- Có không ít người nguyện ý tham dự, các chủ bảo ta hỏi ngươi, muốn tập kết bao nhiêu người?
Đối phương mở miệng hỏi.
- Người có thể mời được thực lực ra sao?
Tần Vấn Thiên lại hỏi.
- Lấy giá trị Thần binh mà ngươi khắc họa ra mà nói, cường giả trên Nguyên Phủ cảnh tam trọng, chúng ta có thể liên lạc đến 20 vị.
- Vậy 20 vị đi, người dưới tam trọng, tập kết 30 vị, trước tặng bọn họ một kiện Thần binh tam gia hạ phẩm, để cho bọn họ tùy ý chọn lựa, Thần Binh Các thay ta chi ra, điểm ấy hẳn không có vấn đề chứ.
Tần Vấn Thiên thấp giọng hỏi.
- Chúng ta sẽ an bài tốt.
Người nọ gật đầu:
- Ngài còn có phân phó gì khác không?
- Mượn lực lượng tình báo, không tiếc bất cứ giá nào, giúp ta tìm được hành động của tất cả các nhân vật trọng yếu trong hoàng thất, thậm chí cuộc sống hàng ngày.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói.
- Được, mỗi một quãng thời gian, sẽ có người đến đây báo cáo, mặt khác hướng đi nơi này, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, có động tĩnh, lập tức có người đến đây thông tri rút lui, cũng sẽ chuẩn bị địa phương mới.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn biết bây giờ xung quanh nơi này đã có một tấm lưới lớn, đây cũng là Thanh Nhi vừa mới nói, có rất nhiều người nhìn chằm chằm nơi này.
- Ta lui xuống trước.