Thái Cổ Thần Vương

Chương 379: Chương 379: Âu Dương Đình (1)




- Diệp thúc, người đưa Diệp Tịch rời xa nơi này, thế giới bên ngoài rất lớn.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Chính, khiến Diệp Chính sửng sốt, sau đó gật gật đầu, hắn quả thực cần phải đi.

- Vấn Thiên ca.

Đôi mắt đẹp của Diệp Tịch nhìn chằm chằm qua, lại thấy Tần Vấn Thiên vò vò đầu của nàng, mỉm cười nói:

- Phải luôn luôn vui vẻ giống như mấy ngày qua.

- Ta không nỡ xa các người.

Mắt Diệp Tịch đỏ lên, ôm Tần Vấn Thiên nói.

- Đi đi.

Tần Vấn Thiên vỗ vỗ bả vai Diệp Tịch, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng.

- Ân đức lần này, không biết lấy gì để báo.

Diệp Chính nhìn đám người Tần Vấn Thiên chắp tay, sau đó mang Diệp Tịch kéo qua, thân hình lóe lên rời đi, quả thật cực kỳ quyết đoán.

- Vấn Thiên ca, Sở Mãng đại ca, Phàm Nhạc ca, các người cũng phải luôn luôn vui vẻ đó.

Trong hư không nước mắt Diệp Tịch không thể ngăn mà chảy xuống, dùng sức phất phất tay về phía đám người Tần Vấn Thiên.

- Rốt cuộc cũng gọi một tiếng Phàm Nhạc ca sao.

Tên mập nhếch miệng cười, nụ cười trên mặt cũng đặc biệt sáng lạn, nha đầu này, đã làm bạn bọn họ rất nhiều ngày, hôm nay tách ra, trong lòng thật sự có chút không nỡ.

Sở Mãng cũng dùng sức phất phất tay, rốt cuộc, bóng người Diệp Chính và Diệp Tịch dần dần biến mất, hướng về phía trái ngược Tề Vân quốc mà đi, chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn sẽ không trở lại.

Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Sở Mãng và Phàm Nhạc, hắn vốn định tiếp tục dừng lại ở nơi này một đoạn thời gian, nhưng hiện tại xem ra, không sai biệt lắm nên khởi hành rời khỏi rồi, chỉ là ở trước đó, còn phải dừng lại thêm một chút thời gian, ít nhất cũng cần chờ Diệp Chính và Diệp Tịch rời xa nơi này, không đến mức gặp phải đuổi giết.

Nhưng làm Tần Vấn Thiên hơi bất ngờ là, mấy canh giờ sau đã có người tới đây, người cầm đầu là một lão giả, hai thanh niên, hai vị thanh niên đó một nam một nữ, tất cả đều khí chất phi phàm.

Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, hai vị hoàng tử khác mừng rỡ, nhìn lão giả kia khom người nói:

- Bái kiến tiền bối.

Lão giả đó khẽ gật đầu, ánh mắt quét về phía đám người Tần Vấn Thiên, chỉ một cái liếc mắt, đã khiến Tần Vấn Thiên cảm giác được một lực áp bách cường đại.

Lão giả này, là cường giả Thiên Cương cảnh.

Tần Vấn Thiên vốn tưởng Tề Vân quốc và Sở quốc giống nhau, lão gia hỏa Thiên Cương cảnh thuộc loại nhân vật cấp bậc lão tổ, bình thường sẽ không xuất hiện, lại không ngờ nhanh như vậy đã gặp phải.

- Ra mắt Âu Dương công tử, Âu Dương tiểu thư.

Hai hoàng tử kia lại khách khí nói với hai người trẻ tuổi nọ, khiến ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, họ Âu Dương?

Như vậy thân phận bọn họ tựa như cũng đã miêu tả rất rõ ràng, khó trách có cường giả Thiên Cương cảnh, căn bản không phải người Tề Vân quốc!

Tề Vân quốc là nước phụ thuộc Âu Dương thế gia, tương tự quan hệ Cửu Huyền cung cùng Sở quốc, người Âu Dương thế gia xuất hiện ở đây, hoàng tử Tề Vân quốc vẫn phải khách khách khí khí.

Năm đó, lúc Cửu Huyền cung Tiêu Lam hàng lâm Sở quốc, Sở Thiên Kiêu cũng cúi đầu xưng thần, rất cung kính với Tiêu Lam.

Lúc này, trước Vọng Long sơn bích, ánh mắt lão giả Thiên Cương cảnh kia nhìn về phía đám người Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt nở rộ từng luồng ánh sao, thần văn tinh diệu trước mắt, quây đám người Tề Vân quốc ở trong đó, không dám động vào chút nào.

- Những thần văn này ai khắc?

Lão giả lạnh nhạt hỏi, nhất thời ánh mắt mọi người rơi ở trên người Tần Vấn Thiên.

Lão giả đảo qua, cũng nhìn phía Tần Vấn Thiên, đôi mắt hơi tỏ ra già nua lại ẩn chứa thần quang bên trong, giống như muốn nhìn thấu Tần Vấn Thiên.

- Các ngươi lũ lượt kéo đến, lại bởi vì mấy người này bị vây ở đây?

Chỉ thấy Âu Dương tiểu thư kia quét về phía đám hoàng tử Tề Vân quốc, lạnh lùng nói. Nàng ngẩng cao đầu, giống như công chúa kiêu ngạo, nhìn xuống đám người Tề Vân quốc này.

Nhiều cường giả như vậy, ngã ở trong tay ba nhân vật thanh niên, thật mất mặt.

Hai hoàng tử cúi đầu, không dám phản bác lời đối phương. Tề Vân quốc tiếp giáp thành Thương Châu, thuộc loại thế lực phụ thuộc Thương Hoàng cung, bởi vì khoảng cách khá gần, Thương Hoàng cung khống chế đối với Tề Vân quốc mạnh hơn xa Cửu Huyền cung khống chế đối với Sở quốc, bởi vậy, uy vọng Âu Dương thế gia ở Tề Vân quốc, so với Cửu Huyền cung đối với Sở quốc là mạnh hơn.

Hơn nữa, con em Âu Dương thế gia cũng sẽ thường xuyên đến Tề Vân quốc quan sát tìm hiểu Vọng Long sơn bích, nơi đây chính là tiền bối Thiên Cương cảnh của Tề Vân quốc để lại, trong đó có không ít nhân vật phi thường lợi hại lưu lại công pháp thần thông ở đây.

- Âu Dương tiểu thư, ba người này thực lực rất bất phàm, có thể để Âu Dương thế gia sử dụng.

Giờ phút này, nghe Dịch Vương mở miệng nói, hắn đang lúc khó xử, xoay người lại nói với Tần Vấn Thiên:

- Âu Dương tiểu thư cùng Âu Dương công tử chính là người Âu Dương thế gia của thành Thương Châu, nếu như các ngươi có thể gia nhập, tuyệt đối là việc vạn hạnh.

Dịch Vương hiển nhiên muốn thừa cơ hội này giật dây, để Tần Vấn Thiên buông tha hắn, lại được hảo cảm của Âu Dương gia, như vậy, hắn có lẽ có thể tránh được một kiếp này.

- Ồ?

Ánh mắt thanh niên kia nhìn về phía ba người bọn Tần Vấn Thiên, thản nhiên hỏi:

- Bất phàm thế nào?

- Kẻ này tu vi Nguyên Phủ tầng năm, có thể lấy tên nháy mắt tiêu diệt cường giả cùng cấp, nắm giữ nhiều loại võ đạo ý chí; người cầm phủ này thực lực Nguyên Phủ tầng bảy, có thể chống lại ta, về phần một người cuối cùng, hắn lấy sức một mình vây khốn chúng ta.

Dịch Vương giờ phút này vì giữ mạng, tựa như cũng quên thù hận của ba người bọn Tần Vấn Thiên với hắn.

Hắn thân là vương hầu, biết rõ thuận thế mà làm, giờ phút này giữ được cái mạng mới là quan trọng nhất.

- Thần văn này quả thật không tệ.

Lão giả Thiên Cương cảnh kia cũng thản nhiên nói, chỉ thấy Âu Dương tiểu thư kia thân hình chợt lóe, ngay lập tức hạ xuống trước người Tần Vấn Thiên, tốc độ thế mà lại cực kỳ nhanh chóng, tu vi của nàng là Nguyên Phủ cảnh tầng sáu, lĩnh ngộ lực lượng võ đạo ý chí, ở trong lòng bàn tay nàng đột ngột xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc bén, đâm thẳng cổ họng Tần Vấn Thiên.

Một chiêu này công kích cực nhanh, bóng người yểu điệu của đối phương như một tia sét, đoản kiếm lạnh lẽo đã kề sát cổ họng Tần Vấn Thiên, hàn khí ép người, một sự lạnh lẽo bao phủ thân thể Tần Vấn Thiên, giống như muốn khiến thân thể hắn cứng ngắc.

Tần Vấn Thiên nâng tay, đâm ra một ngón, nhất thời tinh quang lóng lánh, lực lượng phá hủy nở rộ, chấn động đoản kiếm vù vù, nữ tử chỉ cảm thấy cánh tay run lên, giống như đoản kiếm cũng sắp rời tay, thân thể của nàng nháy mắt lui về phía sau, trở lại chỗ ban đầu.

- Ba người các ngươi, bảy ngày sau theo ta về Âu Dương thế gia.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.