Bên ngoài Thiên Hà Điện, đã có không ít người hội tụ tới, hơn nữa đều là một chút đệ tử thiên phú phi phàm của Đế Tinh Học Viện, hiển nhiên bọn họ đã được trưởng bối nhắc nhở, đi đầu đến nơi này.
Đồng thời, tin tức này bắt đầu khuếch tán khắp Đế Tinh Học Viện, chỉ cần ở trong Đế Tinh Học Viện, rất nhanh mọi người liền có thể biết Thiên Hà Điện mở ra.
Trên bầu trời, bạch hạc hàng lâm, trôi nổi hư không.
Trên bạch hạc, hai bóng người, nam nhân trẻ tuổi tuấn dật, nữ tử càng khuynh quốc khuynh thành, khiến người ta liếc mắt nhìn liền nhịn không được khen một tiếng tốt một đôi bích nhân.
Nhưng người phía dưới trước nhất sinh ra tư tưởng lại không phải khen ngợi, mà là đố kị nhàn nhạt.
Bọn họ đương nhiên nhận ra hai bóng người trên bạch hạc, Tần Vấn Thiên, cùng với Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ Mạc Khuynh Thành.
Xem ra Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên quen biết là thực sự, hai người thậm chí cùng cưỡi bạch hạc của Mạc Khuynh Thành, này không nghi ngờ để Tần Vấn Thiên lần nữa trở thành tiêu điểm, hơn nữa càng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Tần Vấn Thiên cảm thụ được những ánh mắt kia, không khỏi nhìn thoáng qua Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh, cười nói:
- Lần này ngươi hại thảm ta a.
Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười khả ái, một tay nâng cằm, cười hì hì nói:
- Thế nào, lẽ nào ngươi không vui.
- Làm sao có thể, mỹ nhân đi chung, cảnh đẹp ý vui.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Nguyên lai ngốc tử cũng có thời gian không ngốc.
Mạc Khuynh Thành cười nhẹ, để Tần Vấn Thiên hơi có chút thất thần, thầm than hồng nhan họa thủy.
Từ xưa người đều yêu đẹp, những nữ nhân tuyệt mỹ kia đều sẽ dẫn tới vô số người ái mộ truy cầu, như vậy dĩ nhiên là tránh không được một chút tranh đấu, hồng nhan họa thủy chỉ chính là chỗ này.
Thời khắc này Tần Vấn Thiên đã cảm thụ được thâm ý của bốn chữ này, hắn còn không có ôm mỹ nhân quy, chỉ là Mạc Khuynh Thành quan hệ với hắn tốt hơn một chút, liền đưa tới không ít người cừu thị.
- Thiên Hà Điện này ngươi đi vào chưa?
Mạc Khuynh Thành nhìn đại điện phía trước, ôn nhu nói.
- Không có, ta nghe nói Thiên Hà Điện là mô phỏng Cửu Thiên Tinh Hà áp bách, vì để cho Võ tu có thể câu thông Võ Mệnh Tinh Thần tầng thứ cao hơn, bởi vậy tạm thời còn chưa vào qua.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ngốc tử, ngươi cũng không khiêm tốn nha.
Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, Tần Vấn Thiên đây là ám chỉ hắn tạm thời không cần lợi dụng Thiên Hà Điện.
- Gọi tên của ta được không?
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành nói, lúc nào bản thân đã bảo “ngốc tử”?
- Gọi ngươi ngốc tử, có ý kiến sao.
Mạc Khuynh Thành giả bộ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ kia tức giận, cho người cảm giác chỉ có xinh đẹp, để trong lòng Tần Vấn Thiên có một cỗ rung động không rõ, nữ nhân mỹ đến một loại mức độ, nàng tùy ý một động tác, cũng đủ để làm tim người ta đập nhanh hơn, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi thắng.
Tần Vấn Thiên nhún vai, triệt để thua trận.
Mạc Khuynh Thành lộ ra biểu tình thắng lợi, cười nói:
- Thiên Hà Điện này cũng không chỉ mô phỏng lực áp bách của Cửu Thiên Tinh Hà, trong đó còn giấu huyền cơ, chỉ là cực ít người có thể hiểu thấu đáo mà thôi.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lộ ra một tia kinh dị, điểm ấy hắn thật đúng là chưa nghe nói, bất quá ngoại công của Mạc Khuynh Thành chính là sư công của mình, nàng nói hẳn không có sai, Thiên Hà Điện này, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, chất chứa huyền diệu.
Bên ngoài Thiên Hà Điện người càng tụ càng nhiều, thậm chí không ít lão sư cũng tự mình đến, bọn họ đứng ở trước Thiên Hà Điện, ánh mắt quan sát học viên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Lần này Thiên Hà Điện hoàn toàn mở ra, không biết có không có người thiên phú kiệt xuất có thể bước vào tầng cao.
Đám người Thu Mạc, Giang Tú, Nhược Hoan, La Thành đương nhiên cũng đến, bọn họ đứng ở bên ngoài Thiên Hà Điện, ánh mắt lại nhìn bạch hạc trong hư không.
Chỉ thấy trong mắt Thu Mạc lộ ra hàn quang, loại hiền lành lịch sự kia sớm đã không còn sót lại chút gì, lộ ra oán hận cùng với đố kị trần trụi, lần này vốn muốn thừa cơ nhục nhã Tần Vấn Thiên một phen, mà ở trước Đế Tinh Bi, hắn chẳng những không có thành công, trái lại bị mấy hậu bối nhục nhã một phen.
Càng để hắn không thể nào tiếp thu được là, Mạc Khuynh Thành không để ý hắn, lại nhiệt tình với Tần Vấn Thiên, chỉ là chuyện này, liền đủ để hắn ở trước mặt người khác mất hết mặt mũi.
Tâm tình của Giang Tú, đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Bất quá hai bóng người ở trong hư không, lại căn bản không nhìn hai người bọn họ một cái, Mạc Khuynh Thành tự nhiên không cần nhiều lời, nàng căn bản không quen biết Thu Mạc cùng Giang Tú, chỉ biết có người như bọn họ mà thôi.
Tần Vấn Thiên, cũng không có để hai người ở trong lòng, mặc dù bọn họ là một thành viên trong Kinh Thành Thập Tú.
- Xú nha đầu, ngươi trọng sắc khinh bạn.
Nặc Lan đứng ở phía dưới, hai tay chống nạnh, nhìn bạch hạc trong hư không quát.
Mạc Khuynh Thành nhìn Nặc Lan, lộ ra thần sắc xinh đẹp nói:
- Nặc Lan, ngươi loạn tước đầu lưỡi, ta sẽ không mang ngươi trở về a.
- Không mang thì không mang, dám uy hiếp ta.
Nặc Lan tức giận nói, nha đầu kia dĩ nhiên bỏ nàng mang theo Tần Vấn Thiên, quá khinh người.
- Ngươi cũng không cần hô, Mạc Khuynh Thành sớm muộn sẽ trở thành thê tử của Tần sư đệ, khi đó ngươi là người ngoài.
Nhược Hoan tựa hồ e sợ cho thiên hạ bất loạn, đi lên phía trước cười hì hì nói, nhất thời làm Nặc Lan hai mắt phóng hỏa, nhìn chằm chằm Nhược Hoan nói:
- Lấy tiểu tử thúi kia, không có cửa đâu.
- Người khác lưỡng tình tương duyệt là được, cũng không phải lấy ngươi.
Nặc Lan nơi nào sánh được Nhược Hoan, nói mấy câu đã bị nghẹn đến gò má đỏ bừng, nói không ra lời, ngược lại làm cho người chung quanh sửng sốt một chút.
Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ Mạc Khuynh Thành, cùng Tần Vấn Thiên lưỡng tình tương duyệt? Này là sự tình như thế nào a.
- Sư tỷ này của ngươi, nói cũng quá không chừng mực đi.
Trên bạch hạc, Mạc Khuynh Thành u oán nhìn Tần Vấn Thiên một cái, mặc dù nàng coi Tần Vấn Thiên là hảo hữu, lại không có hữu hảo đến loại trình độ đó.
- Ngươi nên biết tính cách của Nhược Hoan sư tỷ, nàng chính là như vậy.
Tần Vấn Thiên cũng im lặng, Nhược Hoan sư tỷ đây là kéo cừu hận cho mình a, hiện tại ánh mắt của người phía dưới thế đã càng ngày càng lạnh.
Trong lòng Nhược Hoan lại không nghĩ như thế, nàng cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên ở trên bạch hạc, thầm nghĩ:
- Xú tiểu tử, tỷ là đang giúp ngươi tạo thế, vào trước là chủ, kế tiếp nha đầu kia phải dựa vào ngươi giải quyết rồi.
Lúc này Khương Chấn đứng ở trước Thiên Hà Điện, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn bạch hạc trên hư không, trong đồng tử có một luồng lãnh quang.
- Gia hỏa đi vận khí cứt chó.
Trong con ngươi của Khương Chấn lộ ra vài cỗ sát khí, hắn đương nhiên là có lý do thống hận Tần Vấn Thiên, trước khi Tần Vấn Thiên bước vào Đế Tinh Học Viện, hắn cũng đã kết oán với Tần Vấn Thiên, nhưng Tần Vấn Thiên ở dưới hắn chèn ép dĩ nhiên càng hỗn càng tốt, hơn nữa được cao tầng của Đế Tinh Học Viện coi trọng, bây giờ làm cho Khương Chấn ở trong hàng ngũ Trưởng lão của Đế Tinh Học viện cũng vô cùng mất mặt.
Hắn không quên Tần Vấn Thiên ở trước mặt mọi người uy hiếp hắn, nói qua mấy năm là có thể giết chết mình.
- Lão sư.
Lúc này, có một bóng người đi tới bên cạnh Khương Chấn, hô một tiếng.
- Âu Thần, đây là cơ hội, nỗ lực, có lẽ sang năm ngươi sẽ phải vào Nguyên Phủ cảnh, lần này có thể vì ngươi ngưng tụ Tinh Hồn thứ ba làm nền.
Khương Chấn nhìn Âu Thần dặn dò.
- Đệ tử minh bạch.
Âu Thần gật đầu, trong con ngươi phong mang nội liễm, so với lúc trước, khí chất của hắn tựa hồ càng lạnh hơn vài phần, nhưng nhuệ khí nội liễm, bất quá cho người cảm giác, lại càng thêm nguy hiểm, dường như một khi hắn bạo phát, sẽ cực kỳ đáng sợ.
- Không sai, sắp trùng kích Nguyên Phủ cảnh.
Bên cạnh có một vị Trưởng lão cùng Khương Chấn quan hệ rất tốt nhìn Âu Thần gật đầu cười nói.
Người xung quanh đều nhìn Âu Thần một cái, trong khoảng thời gian này Âu Thần biến mất ở Đế Tinh Học Viện, có lẽ vẫn luôn đang vì Quân Lâm yến cùng với trùng kích Nguyên Phủ cảnh làm chuẩn bị a.
Thân thể Âu Thần chuyển qua, đi về phía mọi người, ánh mắt của hắn nhìn ra hư không, phong duệ không gì sánh được, đâm thẳng Tần Vấn Thiên, loại sát ý lạnh lẽo kia mặc dù là Tần Vấn Thiên ở trong hư không cũng có thể rõ ràng cảm thụ được.
Sắc mặt của Mạc Khuynh Thành hơi đổi, nhìn Tần Vấn Thiên thấp giọng nói:
- Ngốc tử, Âu Thần so với trước đây nguy hiểm hơn rất nhiều, ngươi nhất định phải cẩn thận hắn.
- Ta biết.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn đương nhiên minh bạch Âu Thần hận hắn thấu xương, nhưng hắn làm sao không phải như vậy.
- Mạc Thương, hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, đệ tử thiên phú kiệt xuất của ngươi, có thể đi lên tầng thứ mấy của Thiên Hà Điện!
Khương Chấn nhìn Mạc Thương cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng.
- Đừng quên, Tinh Hồn thứ hai của hắn tới từ Tứ Trọng Thiên, Âu Thần có thể so được sao.
Thần sắc của Mạc Thương rất bình tĩnh, chính như Khương Chấn tự tin với Âu Thần, hắn đối với Tần Vấn Thiên, cũng vô cùng tự tin.
- Được rồi, hiện tại các ngươi có thể bước vào Thiên Hà Điện, nhóm người thứ nhất, yêu cầu Đế Tinh ngọc bài ở cấp bốn trở lên.
Chỉ thấy đại môn của Thiên Hà Điện chậm rãi kéo ra, trong đó đi ra một bóng người, nhìn mọi người nói.
Tuy Thiên Hà Điện to lớn, nhưng cũng không thể một lần dung nạp quá nhiều người, bởi vậy phải từng nhóm tiến nhập, nhóm người thứ nhất, là người có Đế Tinh ngọc bài đẳng cấp cao vào trước.
- Chúng ta vào thôi.
Bạch hạc đáp xuống đất, người chung quanh lại không tự chủ được tránh ra, Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên dạo bước đi xuống, nhất thời Nặc Lan chạy lên nói:
- Xú nha đầu.
Mạc Khuynh Thành nhìn Nặc Lan làm cái mặt quỷ, cười nói:
- Nhỏ mọn.
- Tần Vấn Thiên, nghe nói Tinh Hồn thứ hai của ngươi tới từ Tứ Trọng Thiên, hi vọng không muốn làm người ta thất vọng.
Bên cạnh, thanh âm của Thu Mạc truyền đến, sau đó hắn dạo bước đi vào trong Thiên Hà Điện.
- Đáng tiếc, Quân Lâm yến năm nay, chỉ sợ ngươi không dám tham gia.
Thân ảnh của Giang Tú cũng xuất hiện, theo Thu Mạc bước vào trong Thiên Hà Điện.
- Thật là phiền.
Tần Vấn Thiên nhìn mấy người, khóe miệng hiện lên một tia lãnh tuấn, sau đó cười nói:
- Khuynh Thành mỹ nữ, chúng ta vào thôi.
- Khuynh Thành mỹ nữ?
Bên cạnh Mạc Khuynh Thành cùng Nặc Lan đều sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- ...
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chớp chớp, lập tức lúng túng nở nụ cười:
- Phản ứng tự nhiên, phản ứng tự nhiên.
Nói xong, Tần Vấn Thiên giống như không có việc gì đi về phía trước, nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt của Mạc Khuynh Thành lập loè vài cái, sau đó cười rộ lên, mi như loan nguyệt, dễ nhìn lạ thường.