Mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, bọn họ giờ mới hiểu được, ở đâu là Bạch Lộc Di động xuân tâm gì, rõ ràng là thiên phú của Tần Vấn Thiên để cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, người khác tỉnh táo tương tích, lại bị bọn họ nghĩ bỉ ổi như vậy, nghĩ vậy rất nhiều người đều cảm thấy xấu hổ.
Nhìn thấy Tần Vấn Thiên là Thần Văn Sư tam giai, bọn họ ngay cả đố kị cũng không có.
- Tam giai.
Cả người Lãnh Ngưng cứng ở nơi đó, phát ra một tiếng kinh hô, đôi mắt đẹp không nháy một cái nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lúc này nét mặt của nàng cực kỳ đặc sắc, trái tim phốc phốc nhảy không ngừng.
Tam giai, hỗn đản này thật là Thần Văn Sư tam giai, gia hỏa ưa thích nói mạnh miệng kia...
- Không đúng.
Đột nhiên Lãnh Ngưng đỏ mặt lên, hắn vốn chính là Thần Văn Sư tam giai, còn nói khoác lác gì a, rõ ràng là thật.
- Hỗn đản này.
Lãnh Ngưng kích động dậm chân, ánh mắt xinh đẹp lộ ra thần thái phi dương, kích động đến không biết đang suy nghĩ gì, khó trách tên kia biết giả bộ như vậy, một bộ cao thâm khó lường, quá xấu rồi.
Bất quá nghĩ đến mình nói nếu hắn là Thần Văn Sư tam giai sẽ gả cho hắn, trên mặt Lãnh Ngưng lại bay lên một tia đỏ ửng, len lén liếc nhìn Tần Vấn Thiên một cái, cảm giác có chút mất mặt.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn Diêm Không, thản nhiên nói:
- Tạo nghệ Thần Văn của ngươi mạnh nhất?
Sắc mặt của Diêm Không lúc xanh lúc trắng, rất châm chọc, trước đây không lâu hắn còn lời thề son sắt, bây giờ, lại bị nhục nhã ở trước mặt mọi người.
- Ngươi muốn hạ sát thủ với ta?
Chỉ nghe Diêm Không dời trọng tâm câu chuyện, trên người có một cỗ khí thế khủng bố lan tràn ra, cước bộ của hắn trong nháy mắt chạy về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên hàn mang lạnh như băng.
- Diêm Không, ngươi vô sỉ.
Lãnh Ngưng đang khiếp sợ cảm thụ được trên người Diêm Không bộc phát ra sát cơ, thần sắc đại biến, Diêm Không này quả thực vô sỉ, ở trên tạo nghệ Thần Văn bại Tần Vấn Thiên, lại đột nhiên hạ thủ, lấy thế lực của Diêm gia hắn, mặc dù đả thương Tần Vấn Thiên, cũng không người có thể làm gì hắn.
- Kim Long Ấn.
Chưởng ấn của Diêm Không giết ra, lòng bàn tay như chất chứa Long uy, như có Kim Long gào thét, khí tức phong duệ khủng bố diệt sát hết thảy, Diêm Không lĩnh ngộ ý chí Võ Đạo là Kim Chi Ý Chí.
Ngũ Hành chi kim, sắc bén bá đạo, Kim Chi Ý Chí đệ nhất cảnh, là xuyên thấu, sẽ làm cho trong công kích của hắn tích chứa lực hủy diệt xuyên thấu cường đại.
Tần Vấn Thiên thấy Diêm Không đột nhiên ra tay với hắn, trong mắt bắn ra hàn mang, lòng bàn tay Yêu khí tung hoành, Thần Văn rít gào ở trong Luân Mạch, quang mang huyết sắc nhảy lên trong lòng bàn tay.
- Lạc Sơn Chưởng!
Tần Vấn Thiên oanh ra một kích, bây giờ hắn tu hành Lạc Sơn Chưởng đã vô cùng đơn thuần, hầu như tu luyện tới hoàn mỹ, như một cự phong khủng bố đập xuống, nhất là lấy Sơn chi thần nguyên bộc phát ra Lạc Sơn Chưởng, lại gia trì Lực chi ý chí, uy lực khiến người ta sợ hãi bực nào.
Kim Long Ấn cùng Lạc Sơn Chưởng va chạm, Kim Long cũng phải bị nghiền ép nát bấy, tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, sau đó mọi người chỉ thấy một đạo huyễn ảnh, trên mặt đất xuất hiện từng đạo tàn ảnh.
Oanh ca!
Tiếng nổ vang truyền ra, mọi người chỉ thấy một cột đá cách đó không xa xuất hiện vết nứt, đó là thân thể Diêm Không hung hăng đụng vào trụ đá, ở trước ngực hắn có một bàn tay, Tần Vấn Thiên đứng ở bên cạnh hắn, bàn tay cầm lấy ngực của hắn, bá đạo mà lạnh lùng.
- Chuyện này...
Nội tâm mọi người không ngừng nhảy lên, Lãnh Ngưng hít sâu một hơi, đây là Tần Vấn Thiên ưa thích nói mạnh miệng trong ấn tượng của nàng sao? Vẻ mặt hờ hững, nhẹ như mây gió, ánh mắt sạch sẽ, khuôn mặt tuấn dật, trên mặt thủy chung treo nụ cười?
Cánh tay của Tần Vấn Thiên lôi kéo, vung thân thể Diêm Không lên mặt đất, làm cho Diêm Không trực tiếp nằm đó, ngẩng đầu vừa định đứng lên, đã thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh như băng theo dõi hắn, lạnh lùng nói:
- Xin lỗi Bạch Lộc lão sư.
Diêm Không lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên một đạo tàn nhẫn, không có xin lỗi, mà là muốn đứng lên.
- Ầm!
Tần Vấn Thiên lật tay chính là một chưởng đánh xuống, thân thể Diêm Không lại nằm xuống, cuồng phun máu tươi.
- Xin lỗi.
Thanh âm của Tần Vấn Thiên lạnh lùng, gió nhẹ lay động trường bào của hắn, thời khắc này trên người hắn, phảng phất như có quang mang khác.
Bá đạo, hết sức lông bông.
Trước hắn chỉ biết Diêm Không vẫn lòng dạ xằng bậy với hắn, đã từng uy hiếp hắn, chỉ là, hắn mới tới Vọng Châu thành, lười tính toán những việc này, dù sao hắn có chuyện của mình, Diêm Không, đối với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ, nhưng có vài người, lại muốn xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn.
Như vậy, liền chỉ có nghiền ép!
- Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Diêm Không gầm nhẹ một tiếng, lại lần nữa muốn đứng dậy.
- Đùng.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, chân của Tần Vấn Thiên trực tiếp đạp ở trên lưng hắn, lại lần nữa hung hăng áp hắn ở trên mặt đất.
Không phục, liền ngược đến hắn phục!
- Thời gian ba cái hô hấp, là cơ hội cuối cùng của ngươi.
Thanh âm của Tần Vấn Thiên lạnh lùng truyền ra.
- Ngươi dám!
Diêm Không gào thét, bị Tần Vấn Thiên giẫm, lại không bò dậy nổi.
- Một tức!
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.
Mặt Diêm Không lộ vẻ dữ tợn, vô cùng nhục nhã.
- Hai tức!
Tần Vấn Thiên lại nói, trên người có một cỗ sát ý tịch quyển ra, cả vùng không gian, như hoàn toàn lạnh xuống, như hầm băng.
Cả người Diêm Không run run, chỉ cảm thấy một cỗ sát khí lạnh lùng thẩm thấu, giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
- Ba...
- Ta xin lỗi.
Thanh âm của Tần Vấn Thiên còn chưa hô lên, Diêm Không thống khổ nhắm hai mắt lại, hôm nay, hắn nhịn.
- Bạch Lộc tiểu thư, Diêm Không ta nói năng lỗ mãng, nên bị phạt, xin lỗi.
Diêm Không bị buộc xin lỗi, chỉ cảm thấy so với giết hắn còn khó chịu hơn.
- Sơm muộn gì cũng phải xin lỗi, lại muốn tìm ngược, tội gì chứ.
Tần Vấn Thiên dời chân đi, nụ cười nhạt nhòa, hàn ý lạnh lẽo quanh thân trong sát na tiêu thất, thiếu niên kia, lại khôi phục nhẹ như mây gió, nhưng tình cảnh mới vừa rồi, lại in vào trong Thức Hải đám người thật sâu, không thể quên mất!
Diêm Không rốt cục bò dậy, ho khan vài tiếng, không nói một lời rời đi.
Diêm Không hắn trưởng thành đến hôm nay, chưa từng có bị vũ nhục như vậy, sổ sách này, hắn sẽ ghi nhớ.
Lãnh Ngưng đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, đôi mắt đẹp không nháy một cái nhìn chằm chằm hắn, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, thấy thần sắc nhẹ như mây gió của kia Tần Vấn Thiên, nàng dí dỏm cười nói:
- Lãnh Ngưng bái kiến Thần Văn Đại Sư.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy thần sắc nàng dí dỏm, không khỏi gõ đầu của nàng một cái:
- Hiện tại biết ta không có lừa gạt ngươi chứ.
- Đúng, ngươi không gạt ta, đều là ta sai rồi, không nên hoài nghi Thần Văn Đại Sư như ngươi.
Lãnh Ngưng mỉm cười nói:
- Bất quá, khẩu khí của ngươi lớn như thế, ai biết ngươi thật lợi hại như vậy, ngươi không thể lộ bản lĩnh sao?
- Lẽ nào ngươi muốn ta ở trước mặt ngươi bày Thần Văn Tam giai ra, khoe khoang năng lực của mình.
Tần Vấn Thiên nhún vai một cái nói, nghe được Tần Vấn Thiên nói Lãnh Ngưng cười khúc khích, cũng đúng a, chẳng lẽ Tần Vấn Thiên vọt tới trước mặt nàng khắc cái Thần Văn Tam giai khoe khoang? Đây cũng quá rắm thối đi?
- Cho dù ngươi nói đúng, cũng là sai của ta.