Thái Cổ Thần Vương

Chương 301: Chương 301: Cải thiên hoán địa (2)




Tần Vấn Thiên làm ra dấu mời, cũng không khách khí, bọn họ tới nơi này không phải là cầu Trích Tinh phủ đến, ngược lại, Trích Tinh phủ ở trong này phải dựa vào bọn họ làm việc, lại còn thái độ như thế, tự nhiên khiến lòng người khó chịu.

- Ngươi nói cái gì?

Trên người Chu Sát đột nhiên phóng thích một cỗ hàn ý, chỉ thấy một lão giả mặt tròn ở bên cạnh nói:

- Quên đi, tiểu huynh đệ nói cũng có chút đạo lý, chúng ta cẩn thận chút.

Trong tính cách của Chu Sát mang theo sát khí, lão giả này hiển nhiên khéo đưa đẩy hơn rất nhiều, thí luyện vẫn cần mượn lực lượng của Thần Văn Sư, coi như khó chịu cũng nên ra ngoài lại nói, tính tình của Chu Sát này quá kém.

- Hừ, phải đi một người.

Chu Sát hừ lạnh.

- Quên đi, lão tam, ngươi đi.

Chỉ thấy lúc này Lý gia lão đại nhìn Tam đệ của hắn nói.

- Không được.

Tần Vấn Thiên kiên quyết cự tuyệt, hắn mở Tâm Thức, cảm giác cường đại, thời khắc này loại cảm giác không ổn kia càng cường liệt, nhìn kỹ đài cao kia, tuy đổ sụp phá hư, nhưng ghế đá bia đá giống như tế đàn, ở trong Thần Văn Chi Đạo, là thuộc về nơi đầu mối, cực kỳ then chốt, nếu có Thần Văn sát lục, một khi xúc động, hậu quả rất đáng sợ.

- Lý thúc, không thể đi.

Tần Vấn Thiên kiên quyết mở miệng nói, bọn họ theo Trích Tinh phủ đến, cũng không phải tới đo nguy hiểm, đây là nguyên tắc, bằng không cực kỳ có khả năng một cái cũng đừng nghĩ sống đi ra ngoài.

Lý gia tam lão nở nụ cười, bọn họ có thể nhận ra Tần Vấn Thiên có ý tốt, nhưng không muốn làm căng với Trích Tinh phủ.

Đúng lúc này, bên Thiên Viêm tông, có người đi lên đài cao, tới trung tâm.

- Không có vấn đề gì!

Nhìn thấy người nọ bình yên vô sự, thần sắc của Chu Sát càng lạnh hơn.

- Phốc!

Đột nhiên, trên bầu trời, một cỗ lực lượng khiến người ta sợ hãi ép xuống, như có một cái chân ngập trời chà đạp xuống, sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người nhìn soi mói, người kia bị nghiền nát bấy, huyết thủy chảy ở trên đài cao, lại bị đài cao hấp thu hết.

Một màn như vậy, làm cho mấy người do dự muốn tiến lên phát lạnh, nguy hiểm thật, nếu không phải vừa rồi bên Trích Tinh phủ có người nhắc nhở, bọn họ thật đúng là lên rồi.

Lý gia tam lão tim đập càng nhanh, hít sâu một hơi, sau đó cho Tần Vấn Thiên một ánh mắt cảm kích, nguy hiểm thật, bọn họ đi tới, chính là chết.

Sắc mặt của Chu Sát trầm xuống, không nói gì.

Tần Vấn Thiên cũng không thèm để ý hắn, chỉ thấy hắn chau mày, trái tim lại bắt đầu nhảy lên.

- Cẩn thận, có quỷ dị.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, tiếng nói của hắn vừa dứt, đại địa bỗng nhiên hơi giật giật, dường như đang run rẩy.

- Thật là đầu mối tế đàn.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm đài cao phía trước, nội tâm chấn động kịch liệt, lần này thí luyện, cực kỳ có khả năng khác bất kỳ lần nào ở dĩ vãng.

- Vấn Thiên, Tiểu Di, trở về.

Bạch Lộc Cảnh tựa như cũng cảm thấy không thích hợp, Tần Vấn Thiên cùng Bạch Lộc Di nhao nhao phản hồi, người của các đại trận doanh bắt đầu tụ tập.

- Đùng.

Thủ chưởng của Tần Vấn Thiên ấn ở trên đại địa, bắt đầu khắc họa Thần Văn.

Lúc này đại địa run rẩy càng lợi hại lên, song chưởng của Tần Vấn Thiên điên cuồng rung rung, hắn cảm giác được mặt đất có văn lộ nhúc nhích.

- Cảnh đại ca, ngươi giúp ta chém đứt mặt đất xung quanh.

Tần Vấn Thiên quát lên, Bạch Lộc Cảnh gật đầu, sau đó chỉ thấy trên người hắn tràn ngập ra một cỗ khí tức hùng mạnh, bàn tay chém xuống, trong sát na đại địa băng liệt, dường như bị chém đứt, nhưng đại địa băng liệt kia lại bắt đầu di động, muốn tụ hợp.

- Chém, đừng cho đại địa tụ hợp, ta cần một ít thời gian.

Tần Vấn Thiên lớn tiếng nói, lúc này cuồng phong gào thét, khí lưu kinh khủng bắt đầu phô sái cả không gian, không ai sẽ dự liệu được tình hình như vậy.

Người Bạch Lộc thư viện vây Tần Vấn Thiên cùng với Bạch Lộc Di vào giữa, cuồng chém đại địa xung quanh, Tần Vấn Thiên thì cấp tốc vỗ vào đại địa, từng cái văn lộ bát quái lấy tốc độ nhanh nhất khuếch tán cả vùng đất này.

- Phong ấn trận.

Bạch Lộc Di thấy động tác của Tần Vấn Thiên lập tức hiểu rõ, Tần Vấn Thiên khắc Thần Văn phong ấn.

Thanh âm ầm ầm truyền ra, trên trời cao, Tinh Tượng như trước, hư ảnh kia đứng sừng sững ở bầu trời, trên đại địa, thì cuồng phong gào thét, khí lưu hủy diệt tịch quyển cả không gian, đại địa điên cuồng vỡ ra.

- A...

Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đã có người bắt đầu ngã xuống, động tác của Tần Vấn Thiên phát huy đến cực hạn, hắn cũng cực kỳ phiền muộn, tạo nghệ Thần Văn của bản thân còn chưa đủ, muốn khắc họa Thần Văn cường đại cần thời gian.

- Đứng vững.

Bạch Lộc Cảnh quát, chỉ thấy đầu ngón tay hắn lượn lờ tinh mang vô cùng sắc bén, sau đó thân hình hắn như gió, vòng quanh đại địa, lực lượng kinh khủng cắt mặt đất ra.

- Ầm!

Xa xa, chỉ thấy trên mặt đất, bỗng nhiên có từng ngọn núi đột ngột mọc lên, phảng phất như từ trong hư vô xuất hiện, từ lòng đất sinh trưởng ra, cao vút nhập thiên.

Nguyên lai Cổ thành không ngừng bị hủy diệt phá hư, đại địa mới dần dần sinh ra, duy chỉ có hư ảnh ở trong hư không, vĩnh hằng đứng sững ở đó.

- Cải thiên hoán địa!

Nội tâm mọi người chấn động, bọn họ biết, lần thí luyện này, không giống với bất kỳ lần nào ở dĩ vãng!

Tần Vấn Thiên điên cuồng khắc Thần Văn, rốt cục, Thần Văn rực rỡ sáng lên, hóa thành một đồ án bát quái to lớn.

Đồ án bát quái này bao phủ cả không gian, nở rộ quang hoa kỳ dị, trong mặt đất nhúc nhích văn lộ như bị phong kín, lực lượng hủy diệt trùng kích tới như yếu đi rất nhiều, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cuồng phong gào thét, đại địa nứt ra lại hợp lại, không ngừng đan xen.

Qua một đoạn thời gian, cỗ lực lượng hủy diệt kia mới dần dần ngừng lại, rốt cục mọi người có thể thấy rõ tình cảnh chung quanh.

Thân thể của bọn họ còn đang ở tại chỗ, trong hư không Thiên Tượng vẫn đứng sững đó, nhưng nơi này đã không phải Cổ thành, mà là tu đạo tràng chân chính.

- Đại trận thật là khủng khiếp.

Nội tâm Tần Vấn Thiên rung động, cải tạo toàn bộ vùng thế giới này, trước kia hết thảy, cũng chỉ là che giấu tràng cảnh chân thật.

Tu đạo tràng hạo hãn bao la, ở phía trước nhất, có một cánh cửa, cánh cửa kia trong suốt, có thể thấy rõ ràng tình hình xa xa.

Ở nơi đó, thanh tùng cổ phong, ưu nhã tĩnh mịch, có một đại điện tọa lạc, trong đại điện, mơ hồ có thể thấy một pho tượng, pho tượng này ngồi xếp bằng, dường như đã tọa hóa, ở trên bàn tay của hắn, nâng một quyển sách cổ.

- Thiên Tôn!

Từng đạo phong mang từ trong con ngươi của mọi người bộc phát ra, nơi này, mới thật sự là Thiên Tôn tu đạo tràng, chết một người, xuất hiện Thiên Tôn tu đạo tràng, đáng giá, quá đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.