- Quý Phi Tuyết.
Lúc này bên cạnh Quý Phi Tuyết có một thanh âm truyền đến, đó là thanh âm của Lâu Băng Vũ. Quý Phi Tuyết nhìn qua thì thấy khuôn mặt nàng vẫn rất lạnh lùng nói.
- Khi xếp hạng trên cổ bia Tiên Võ Giới, ta nhất định sẽ đứng ở phía trước ngươi.
Lâu Băng Vũ bình tĩnh nói, sau đó thân hình nàng lập tức thấp thoáng chạy về phía một cái cầu nổi.
- Bộ dáng có vẻ rất tự tin.
Quý Phi Tuyết nhàn nhạt cười một tiếng nói rồi lập tức đồng dạng bước ra.
Lúc này Lâu Băng Vũ không có nhìn Tần Vấn Thiên, có lẽ nàng không biết quan hệ giữa Tần Vấn Thiên cùng Nhân Hoàng.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn nhìn vào hư không rồi thân hình cũng thấp thoáng mà dường như hóa thành một trận gió và đi lên một cái cầu nổi không người. Trong số người có được Tiên Võ Lệnh hắn không phải là người thứ nhất bước lên cầu nổi, tám mươi người kia, mỗi người cũng được chọn một cái cầu nổi, như vậy có thể bảo đảm bọn họ sẽ không phát sinh va chạm sớm.
Cầu nổi nơi Tần Vấn Thiên đứng là một cái tồn tại độc lập, tuy sóng vai cùng tám mươi cái cầu nổi khác nhưng lại thông đi các phương hướng hoàn toàn khác nhau. Hắn nhìn về phía trước thì thấy được rất nhiều tràng cảnh trước đây chưa từng gặp mà thầm hít một hơi thật sâu.
Một cái cầu, một thế giới.
Lúc này đại quân rốt cục cũng đã đi vào Tiên Võ Giới, nhao nhao lao về phía các cầu nổi. Trong sát na, Tần Vấn Thiên liền cảm thấy phía sau khí tức hạo hạo đãng đãng nhào tới.
Mặc dù chỉ có tám mươi mốt cái cầu nổi nhưng số lượng người đi vào Tiên Võ Giới lại không biết bao nhiêu, số lượng người bước lên mỗi một cái cầu nổi đều hơn một ngàn.
Tần Vấn Thiên dạo bước đi trên cầu nổi với cước bộ rất kiên định. Tiên Võ Giới rồi Hoàng Cực Thánh Vực thịnh thế, hắn nhất định phải nắm chặt cơ hội khó được lần này để đề thăng tu vi của mình.
- Dừng lại.
Phía sau có một đạo tiếng hét lớn truyền đến. Phía sau Tần Vấn Thiên đang có người đi tới cái cầu nổi, xem ra người này cũng chọn cây cầu này nhưng sau khi thấy Tần Vấn Thiên bước lên cầu thì vội đuổi theo sau.
Trong tám mươi mốt vị thiên kiêu có được Tiên Võ Lệnh, Tần Vấn Thiên mặc dù cũng có chiến tích huy hoàng nhưng đối với rất nhiều người mà nói, tính nguy hiểm của hắn hiển nhiên không cao so với nhiều người khác.
Chí ít, Thạch Cuồng của Thiên Tàn Giáo Phái cho là như vậy. Chính Thạch Cuồng đã quát bảo Tần Vấn Thiên dừng lại cho hắn.
Đích xác là Tần Vấn Thiên đã dừng lại, hắn quay đầu lại thì liền thấy Thạch Cuồng đã đi lên cái cầu nổi. Sau lưng Thạch Cuồng là đại quân hạo hạo đãng đãng đang lao tới.
Tuy nhiên Tần Vấn Thiên không nói gì, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thạch Cuồng, ánh mắt của Tần Vấn Thiên thâm thúy và rất bình tĩnh khiến trong lòng Thạch Cuồng không nhịn được mà sinh ra một tia luống cuống. Loại cảm giác này phi thường trí mạng, nhất là tại trong Tiên Võ Giới, tại sao hắn có thể chỉ bởi vì ánh mắt của một người mà trong lòng nảy sinh sự sợ hãi.
- Tuy ngươi có Tiên Võ Lệnh, nhưng vẫn cùng nhau đi về phía trước đi.
Thạch Cuồng cố đè nén xuống tâm tình trong lòng mình và lại không thể không nói ra lời khách khí vì hắn kiêng kỵ ánh mắt của Tần Vấn Thiên. Ánh mắt đó rất bình tĩnh nhưng lại rất có tính áp bức, Thạch Cuồng mơ hồ cảm giác được cái loại năng lực kinh người ẩn trong sự bình tĩnh kia, chỉ cần hơi bất cẩn là có khả năng bị mồi lửa đang nhen nhúm kia bộc phát ra.
- Vấn Thiên.
Lúc này Diệp Lăng Sương cũng chạy tới cái cầu nổi này. Sau khi thấy Tần Vấn Thiên thì thấp thoáng một cái chạy tới bên cạnh Tần Vấn Thiên. Tiếp theo đó, đám người Phàm Nhạc cũng lục tục xuất hiện, bọn họ tự nhiên là muốn đi cùng Tần Vấn Thiên chung một con đường, bởi vậy đều theo nhau tới cây cầu nổi này.
Tần Vấn Thiên lúc này mới không nhìn Thạch Cuồng nữa mà nhìn về phía Diệp Lăng Sương nở nụ cười, nói:
- Lăng Sương tỷ, chúng ta cùng đi thôi.
Số lượng người lên cầu nổi càng ngày càng nhiều, mảnh không gian này hầu như đã không chứa nổi nữa. Đám người Tần Vấn Thiên đi ở phía trước, vừa đi vừa cảnh giác.
Thế giới trên cầu nổi có Thông Thiên Cổ Thụ, có kiến trúc cổ xưa nhưng vô luận phong cảnh chung quanh làm sao thì đường trên cầu nổi cũng chỉ có một cái và không ngừng kéo dài, không biết điểm cuối sẽ ở phương nào.
Người phía sau bắt đầu lục tục kết thành đồng minh, trong đó có không ít người đều là sư huynh đệ cùng một môn phái qua lại chiếu cố lẫn nhau, cùng nhau bước lên một cái cầu nổi. Cũng như đám người Phàm Nhạc, Âu Dương Cuồng Sinh kết bạn mà đi vậy, bởi vậy mọi người ở đây rất nhanh đã tạo thành từng cái vòng tròn nhỏ hẹp, như vậy sẽ có khả năng bảo vệ mình tốt hơn.
Thạch Cuồng cùng mấy vị đệ tử Thiên Tàn Giáo cũng kết thành một cái đồng minh, người của cái đại thế lực khác cũng giống vậy, bao gồm cả người của chín đại phái.
Lúc này Đoàn Hàn chưa tới cái cầu nổi, hắn rất tinh tường về chiến lực của Tần Vấn Thiên. Cho dù sau khi cảnh giới bị áp chế, cái cầu nổi giao cho Tần Vấn Thiên làm lãnh đạo cũng không có vấn đề gì. Hắn liền mang theo mấy người khác đi đến một cái cầu nổi khác. Tuy nhiên đám đệ tử khác của Trượng Kiếm Tông lại không tín nhiệm Tần Vấn Thiên như Đoàn Hàn. Bởi vậy nơi này mặc dù cũng có không ít đệ tử Trượng Kiếm Tông nhưng bọn hắn qua lại kết thành đồng minh với nhau chứ không có đi gia nhập vào đám người do Tần Vấn Thiên cầm đầu.