Thánh Hoàng Lệnh, cổ lệnh đích thân Hoàng Cực Thánh Tông ban phát, vì là mời chào thiên hạ anh kiệt vào Hoàng Cực Thánh Tông.
Cầm lệnh này, liền là ngoại môn đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông, có thể trực tiếp đạt được ưu tiên khảo hạch các đại phái, thậm chí có thể nhảy qua các đại phái trực tiếp tham gia khảo hạch thống nhất của Hoàng Cực Thánh Tông, nếu thông qua thì chính thức bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, trở thành đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông chân chính.
Hoàng Cực Thánh Tông khảo hạch cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa công bằng công chính, các đại nhân vật Hoàng Cực Thánh Tông tự mình tọa trấn quan sát người khảo hạch, không có ai dám làm việc thiên tư làm rối kỉ cương, không có ai dám vi phạm quy tắc, cái này quan hệ đến Hoàng Cực Thánh Tông đời đời phồn vinh cường thịnh.
Hoàng Cực Thánh Tông làm bá chủ tuyệt đối địa vực này, dựa vào chính là đời đời khổ tâm kinh doanh, chọn lựa đối với nhân tài, anh kiệt thiên hạ cuối cùng đều sẽ hội tụ đến trong Hoàng Cực Thánh Tông, có thể nào không phồn hoa cường đại. Tông môn có cường đại nữa, không có từng thế hệ hậu bối dòng máu mới mẻ bổ sung, cũng sớm hay muộn sẽ đi về phía xuống dốc suy bại.
Bởi vậy ý nghĩa Thánh Hoàng Lệnh có thể nói cực kỳ trọng đại, Tần Vấn Thiên mặc dù hôm nay không tới tham gia khảo hạch này, chỉ dựa vào Thánh Hoàng Lệnh này, đã có thể đường đường chính chính đi vào trong chín đại phái, tham gia chín đại phái khảo hạch trước, đây cũng là nguyên nhân hoàng triều Đại Thương hiệu lệnh thiên tài Đại Hạ đến Đại Thương, hôm nay các nhân vật lúc trước từ Đại Hạ rời khỏi, đã có một số người được hoàng thất hoàng triều Đại Thương mời chào.
Người Đại Hạ không biết ý nghĩa giá trị của tấm cổ lệnh này, nhưng người hoàng triều Đại Thương sao có thể không biết, huống hồ hôm nay chín đại phái dưới trướng Hoàng Cực Thánh Tông ở đây, Tần Vấn Thiên đưa ra Thánh Hoàng Lệnh, Quân Ngự đánh ra chưởng ấn cũng thu về, không dám hạ sát thủ.
Vô luận cổ lệnh này là Tần Vấn Thiên đoạt được hay không, nhưng đã ở trong tay hắn, là bản lãnh của hắn, hắn có tư cách cầm lệnh này tham gia Hoàng Cực Thánh Tông khảo hạch, trước mặt mọi người, Quân Ngự còn chưa dám công khai ngỗ nghịch ý chí Thánh Hoàng Lệnh, dù sao nơi này không phải Đại Hạ.
Thánh Hoàng Lệnh của Đại Hạ thật sự quá ít, bảy đại tộc mạnh nhất mỗi trăm năm mới có ba cái, lúc trước những Thánh Hoàng Lệnh này đều là trực tiếp phát ở trong tay hoàng thất hoàng triều Đại Hạ, do hoàng thất đến phân phối, đây là một nguyên nhân trọng đại năm đó các đại tộc phản loạn, mà sau khi Đại Hạ tan rã, lực ảnh hưởng của hoàng triều Đại Thương ở Hoàng Cực Thánh Tông dần dần mạnh lên, sớm không phải Đại Hạ có thể chống lại, mấy ngàn năm qua, triệt để gạt ra Đại Hạ.
Ánh mắt Quân Ngự quét về phía Tần Vấn Thiên bên dưới, tóc dài bay múa, cả người khuếch tán nộ khí, hận không thể giết ngay tại chỗ người lúc trước khiến mình mất mặt ở Đại Hạ này. Hắn đường đường nhân vật Thiên Tượng, sau khi bái vào Hoàng Cực Thánh Tông lại trở thành thân truyền đệ tử của trưởng lão, thân phận này là tôn quý cỡ nào, nhưng vài lần chịu thiệt ở trong tay một vị hậu bối Thiên Cương cảnh, quả thực khó có thể chịu được.
Huyễn Vương phủ hiển nhiên không ngờ Quân Ngự và Tần Vấn Thiên có thù hận trong người, chỉ thấy vị vương phủ cường giả kia mở miệng nói:
- Quân Ngự, kẻ này càn rỡ, lạm sát kẻ vô tội, hắn là người nào?
- Đại Hạ cuồng đồ Tần Vấn Thiên, bị ta đuổi giết đến mức lên trời không lối, không ngờ thế mà chạy trốn tới Đại Thương, cái mạng hèn thật lớn.
Ánh mắt Quân Ngự chất chứa ngọn lửa cuồng bạo, đâm xuống, giống như dưới cơn giận dữ muốn chém đầu Tần Vấn Thiên.
- Buồn cười.
Trường thương trong tay Tần Vấn Thiên chỉ về phía Quân Ngự trên trời, lạnh lùng mở miệng:
- Ngươi cũng là đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông, lấy cái uy danh này chạy tới Đại Hạ sính uy, năm đó chiến một trận bị ta dọa lui, các thế lực Đại Hạ ai không biết, hôm nay còn có mặt mũi ở đây thổi phồng. Quân Ngự, ngươi quả thực làm mất hết thể diện Hoàng Cực Thánh Tông.
Lời vừa nói ra, cả sân đều chấn động, Quân Ngự chính là tồn tại cường đại Thiên Tượng, đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông thật sự, ở Đại Hạ thế mà bị Tần Vấn Thiên dọa lui? Nếu Tần Vấn Thiên nói là thật, vậy thật đúng là quá mất mặt, nhưng bọn họ có chút không quá tin tưởng, không phải không tin thiên phú của Tần Vấn Thiên, chỉ là hắn dù sao tu vi quá thấp, làm sao chống lại được Quân Ngự cảnh giới Thiên Tượng.
Nhưng sắc mặt Quân Ngự lại càng lúc càng khó coi, trái lại khiến không ít người mơ hồ có chút tin tưởng Tần Vấn Thiên.
- Ngươi mặc dù cầm Thánh Hoàng Lệnh, cũng còn chưa chính thức nhập môn, dám bất kính như thế đối với ta.
Trên người Quân Ngự có lực lượng cuồng bạo dâng trào, lao về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên không chút úy kỵ, trường thương trong tay vẫn như cũ thẳng chỉ hắn:
- Nói đùa, chẳng qua tu hành sớm vài năm mà thôi, nếu ngươi ta cùng thời đại, chỉ sợ trên đời không có Quân Ngự người này, ngày khác ta vào Thiên Tượng, ngươi ở trước mặt ta chỉ như con kiến cỏ rác, trực tiếp giẫm chết.
Đan Vương điện vốn là tử địch của Tần Vấn Thiên, sớm muộn gì có một ngày hắn muốn đi Đan Vương điện nhổ yêu kiếm san thành bình địa Đan Vương điện, Quân Ngự này và hắn cũng là ngươi chết ta sống, đối phương chỉ cần bắt được bất cứ một tia cơ hội nào liền sẽ giết hắn, hắn không có gì phải sợ.
- Dám bất kính với trưởng bối, Quân Ngự ta hôm nay không giết ngươi, nhưng cũng phải cho ngươi một ít giáo huấn, cho ngươi ghi nhớ lâu.
Quân Ngự lạnh lùng quát một tiếng, bàn tay đột nhiên trở nên vô cùng nóng cháy, có một bánh xe lửa đáng sợ xuất hiện ở bàn tay, như là mặt trời nhỏ đáng sợ, chộp tới Tần Vấn Thiên.
Giữa hai người hào quang vạn trượng, lửa cháy ngập trời, khiến cho trong lòng mọi người khẽ run. Đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông đúng là cường thế, một đòn này không vỗ chết Tần Vấn Thiên cũng đủ khiến bản thân hắn bị thương nặng, quá bá đạo cường thế rồi.
- Ông!
Đúng lúc này, một đạo cầu vồng lóng lánh ở hư không, trong nháy mắt này, một luồng kiếm uy ngập trời bao phủ toàn bộ diễn võ trường, nháy mắt chặt đứt chưởng ấn đánh về phía Tần Vấn Thiên, xé rách lửa cháy, khiến ánh lửa trong hư không lệch đi.
Vẻ mặt Quân Ngự lộ ra sự sắc bén, ánh mắt chuyển qua, nhìn về phía xuất kiếm, chính là Trượng Kiếm Tông.
Đám người chung quanh tất cả cũng đều kinh ngạc, Trượng Kiếm Tông, thế mà ra tay chặt đứt Quân Ngự công kích.
Quân Ngự tốt xấu là đệ tử của trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông, chín đại phái tuy đều thuộc mạch khác nhau, nhưng tốt xấu cũng cần nể mặt mấy phần, Trượng Kiếm Tông lúc này ra tay, không thể nghi ngờ sẽ đắc tội Quân Ngự.
Nếu như Quân Ngự chỉ là một vị đệ tử bình thường của Hoàng Cực Thánh Tông, người của chín đại phái, không có bất cứ một phái nào sẽ để ý, dù sao trong chín đại phái đều cắm rễ ở Hoàng Cực Thánh Tông, nhưng Quân Ngự hắn bản thân còn là đệ tử trưởng lão, liền tỏ ra có chút phân lượng, ai muốn đắc tội, cũng cần cân nhắc rõ ràng.
Nhưng Trượng Kiếm Tông, không chút do dự chém ra một kiếm này.
- Trượng Kiếm Tông ta đến thành Huyễn Vương tuyển nhận môn nhân đệ tử, không phải xem ngươi đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông này ở đây diễu võ dương oai, lui ra.
Thanh âm Lâm Soái cũng giống như người của hắn, đơn giản, sắc bén.
Nét mặt Quân Ngự hiện lên một luồng sát khí, quét về phía Lâm Soái bên này: